Chương 74: Lòng sinh một tia hư vinh!
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Lời nói của Tố Tâm còn bị mắc lại ở trong cổ chưa kịp nói ra, cô vốn định nói Đường tổng nói như vậy cũng là đang làm khó bạn của cô. Không ngờ tới Phó Kiến Văn lại nói giúp cho cô.
Cô và Bạch Hiểu Niên hai người đang vui vẻ ở nơi này ăn cơm, tự nhiên hai cái người đàn ông này xuất hiện, đã vậy còn chưa ai mời đã tự ý ngồi xuống. Như này không phải khó xử người khác ư?
"Cậu là lão đại, tất cả nghe theo cậu!"
Đường Tranh không để ý chút nào hình tượng của mình, một bộ tất cả hi sinh vì bạn. Anh đảo con mắt qua nhìn Tố Tâm, nghĩ xem vừa nãy cô định nói lời gì khó nghe với mình.
Bữa cơm này, điện thoại của Phó Kiến Văn một mực kêu không ngừng làm Tố Tâm ăn cũng mất tập trung.
Bữa ăn hôm nay là cô muốn khuyên Bạch Hiểu Niên, nhưng còn chưa bắt đầu thì Phó Kiến Văn cùng Đường Tranh hai người họ đã không mời mà tới rồi.
Bữa cơm mới ăn được một nửa, bên ngoài khí trời liền âm u, không lâu sau mưa rào kéo tới.
Cửa sổ thuỷ tinh trong suốt bị mưa to đập uỳnh uỳnh. Tố Tâm nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, suy đoán xem bao giờ mưa sẽ tạnh. Qua cửa thuỷ tinh, Tố Tâm nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ngoài hành lang nghe điện thoại.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi, một tay cầm điện thoại di động, một tay hướng về thùng rác phía trên gảy gảy tàn thuốc, dáng người cao lớn kiên cường... Động tác tinh xảo nhẹ nhàng sắn ống tay.
Phó Kiến Văn đẹp như điêu khắc, không khỏi để người đi qua chú ý, mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều khiến người khác cảm thấy anh cao cao tại thượng, khiến người khác không dám tới gần, chỉ dám đứng ở xa nhìn.
Anh đứng ở dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, lông mày nhăn lại chắc hẳn đang tức giận.
Tố Tâm không thể không thừa nhận, người đàn ông như Phó Kiến Văn rất hấp dẫn phụ nữ, bao gồm cả cô.
Khí thế thành thục lại ít nói, trông vô cùng nam tính, so với mấy tiểu thịt tươi hiện tại thì có vẻ thu hút hơn nhiều.
Tố Tâm thừa nhận, được một người đàn ông như vậy nói yêu thích, cô cũng là một người phụ nữ nên sẽ không tránh được sự hư vinh.
Phó Kiến Văn có cảm giác ai đó đang nhìn mình, liền quay đầu nhìn lại phía sau. Phát hiện Tố Tâm đang nhìn anh chăm chú.
Bốn mắt nhìn nhau, bị Phó Kiến Văn nhìn thấy, Tố Tâm có tật giật mình lập tức xoay người, khuỷu tay chạm vào cốc nước cam, không may làm đổ hết ra ghế của Phó Kiến Văn, thầm nghĩ may là Phó Kiến Văn đã đi ra ngoài.
"A... Đây là nhìn cái gì mà chăm chú như vậy, ngay cả nước trái cây đều làm đổ!" Đường Tranh nhăn nhở trêu chọc Tố Tâm.
Tố Tâm chột dạ, nhanh chóng lấy giấy lau sạch bàn cùng ghế, tim đập nhanh vô cùng.
Bên ngoài, Phó Kiến Văn nhìn xem dáng vẻ Tố Tâm chật vật đứng dậy lấy ra khăn giấy lau bàn, đáy mắt có ý cười, tức giận giảm đi mấy phần, lông mày dãn ra không ít, ngay cả giọng nói cũng đều hoà hoãn rất nhiều: "Cố ý giết người là tội vô cùng nặng, cậu chưa từng động đến vấn đề này cũng không nên thử, vụ này cậu cứ chuyển cho cho Cố luật sư đi, mình không hy vọng có lần sau."
Cúp điện thoại, Phó Kiến Văn chầm chậm trở về, ghế ngồi của anh đã được dọn dẹp sạch sẽ, như chính là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tố Tâm định nói xin lỗi, nhưng nó cứ kẹt mãi trong cổ họng không phát ra được làm cho tai cùng mặt cô đều đỏ bừng. Đành lúng túng nói: "Tôi mới vừa không cẩn thận làm ướt ghế ngồi của anh..."
"Tôi biết..." giọng nói của Phó Kiến Văn vì hút thuốc mà có chút khàn khàn. Giọng nói có hàm ý.
Cô và Bạch Hiểu Niên hai người đang vui vẻ ở nơi này ăn cơm, tự nhiên hai cái người đàn ông này xuất hiện, đã vậy còn chưa ai mời đã tự ý ngồi xuống. Như này không phải khó xử người khác ư?
"Cậu là lão đại, tất cả nghe theo cậu!"
Đường Tranh không để ý chút nào hình tượng của mình, một bộ tất cả hi sinh vì bạn. Anh đảo con mắt qua nhìn Tố Tâm, nghĩ xem vừa nãy cô định nói lời gì khó nghe với mình.
Bữa cơm này, điện thoại của Phó Kiến Văn một mực kêu không ngừng làm Tố Tâm ăn cũng mất tập trung.
Bữa ăn hôm nay là cô muốn khuyên Bạch Hiểu Niên, nhưng còn chưa bắt đầu thì Phó Kiến Văn cùng Đường Tranh hai người họ đã không mời mà tới rồi.
Bữa cơm mới ăn được một nửa, bên ngoài khí trời liền âm u, không lâu sau mưa rào kéo tới.
Cửa sổ thuỷ tinh trong suốt bị mưa to đập uỳnh uỳnh. Tố Tâm nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, suy đoán xem bao giờ mưa sẽ tạnh. Qua cửa thuỷ tinh, Tố Tâm nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ngoài hành lang nghe điện thoại.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi, một tay cầm điện thoại di động, một tay hướng về thùng rác phía trên gảy gảy tàn thuốc, dáng người cao lớn kiên cường... Động tác tinh xảo nhẹ nhàng sắn ống tay.
Phó Kiến Văn đẹp như điêu khắc, không khỏi để người đi qua chú ý, mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều khiến người khác cảm thấy anh cao cao tại thượng, khiến người khác không dám tới gần, chỉ dám đứng ở xa nhìn.
Anh đứng ở dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, lông mày nhăn lại chắc hẳn đang tức giận.
Tố Tâm không thể không thừa nhận, người đàn ông như Phó Kiến Văn rất hấp dẫn phụ nữ, bao gồm cả cô.
Khí thế thành thục lại ít nói, trông vô cùng nam tính, so với mấy tiểu thịt tươi hiện tại thì có vẻ thu hút hơn nhiều.
Tố Tâm thừa nhận, được một người đàn ông như vậy nói yêu thích, cô cũng là một người phụ nữ nên sẽ không tránh được sự hư vinh.
Phó Kiến Văn có cảm giác ai đó đang nhìn mình, liền quay đầu nhìn lại phía sau. Phát hiện Tố Tâm đang nhìn anh chăm chú.
Bốn mắt nhìn nhau, bị Phó Kiến Văn nhìn thấy, Tố Tâm có tật giật mình lập tức xoay người, khuỷu tay chạm vào cốc nước cam, không may làm đổ hết ra ghế của Phó Kiến Văn, thầm nghĩ may là Phó Kiến Văn đã đi ra ngoài.
"A... Đây là nhìn cái gì mà chăm chú như vậy, ngay cả nước trái cây đều làm đổ!" Đường Tranh nhăn nhở trêu chọc Tố Tâm.
Tố Tâm chột dạ, nhanh chóng lấy giấy lau sạch bàn cùng ghế, tim đập nhanh vô cùng.
Bên ngoài, Phó Kiến Văn nhìn xem dáng vẻ Tố Tâm chật vật đứng dậy lấy ra khăn giấy lau bàn, đáy mắt có ý cười, tức giận giảm đi mấy phần, lông mày dãn ra không ít, ngay cả giọng nói cũng đều hoà hoãn rất nhiều: "Cố ý giết người là tội vô cùng nặng, cậu chưa từng động đến vấn đề này cũng không nên thử, vụ này cậu cứ chuyển cho cho Cố luật sư đi, mình không hy vọng có lần sau."
Cúp điện thoại, Phó Kiến Văn chầm chậm trở về, ghế ngồi của anh đã được dọn dẹp sạch sẽ, như chính là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tố Tâm định nói xin lỗi, nhưng nó cứ kẹt mãi trong cổ họng không phát ra được làm cho tai cùng mặt cô đều đỏ bừng. Đành lúng túng nói: "Tôi mới vừa không cẩn thận làm ướt ghế ngồi của anh..."
"Tôi biết..." giọng nói của Phó Kiến Văn vì hút thuốc mà có chút khàn khàn. Giọng nói có hàm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.