Chương 1218: Nickname thối như vậy
Mạc Vân Trà Sữa
30/10/2019
Tố Tâm trung thực kể lại, sau đó đem tóc mai vén ra phía bên tai.
Vừa nãy xem trực tiếp Phó Kiến Văn có nhìn thấy Lý Mục Dương, sở dĩ hiện tại mới gọi điện thoại lại đây, là vì nhận được điện thoại của Lục Thanh Thành, sau đó đã sắp xếp sự an toàn cho Tố Tâm một lần nữa.
Đối với Phó Kiến Văn, an toàn của Tố Tâm mới là quan trọng nhất, thời điểm như thế này anh mà còn không để ý tới loại chuyện nhỏ là ghen tuông này.
Nhưng mà khi nghe được cô vợ nhỏ của mình thành thật như vậy, cái gì cũng đều nói, Phó Kiến Văn vẫn là rất vui vẻ, anh nhếch môi khẽ cười, mang theo giọng điệu khích lệ, giọng nói thành thục trầm ổn mỉm cười: "Ừ, Tiểu Quai Quai ..."
Thính tai Tố Tâm đỏ lên, nghĩ tới hôm nay ở bệnh viện chính mình dỗ dành Đoàn Đoàn có gọi Đoàn Đoàn là Tiểu Quai Quai, là tâm can bảo bối.
Tuy rằng bị trêu chọc đến nỗi lỗ tai đã đỏ lên, nhưng Phó Kiến Văn còn có thể trêu chọc mình, vậy thì chuyện Lý Mục Dương nghĩ đến cũng không cần để ở trong lòng.
"Đoàn Đoàn thế nào rồi !" Tố Tâm bận bịu nói sang chuyện khác.
"Hết sốt rồi, Bạch Cẩn Du nói nếu như muốn mang đứa trẻ trở lại, lập tức có thể trở về, nhưng lo lắng trở về rồi nhiệt độ lại tăng lên, cho nên kiến nghị ở lại viện quan sát một đêm."
Phó Kiến Văn vừa mở miệng, giọng nói từ tính cũng đủ để động viên Tố Tâm, khiến cho trong lòng cô tất cả đều là an tâm.
"Vậy Đoàn Đoàn muốn trở về hay là muốn ở lại bệnh viện !" Tố Tâm hỏi.
"Còn không biết, vừa nãy Đoàn Đoàn muốn đi nhà vệ sinh, nhưng lại sợ làm lỡ chương trình trực tiếp của em, thằng nhóc này đã cố nhẫn nại đợi đến khi chương trình trực tiếp của em kết thúc mới đi, bây giờ còn chưa đi ra ..."
Tố Tâm đem bên tóc mai tóc rối khép lại sau tai: "Vậy một lúc nữa em sẽ tới trước bệnh viện, sau đó hỏi Đoàn Đoàn một chút xem, xem Đoàn Đoàn muốn về nhà hay là muốn ở lại bệnh viện thêm một hôm."
"Được!"
"Bye bye ..." Tố Tâm cắn cắn môi, nhẹ giọng mở miệng, "Tâm can bảo bối!"
Đầu bên kia điện thoại, tay của Phó Kiến Văn nắm chặt điện thoại, màu mắt thâm trầm liễm diễm.
Không cho Phó Kiến Văn cơ hội mở miệng, Tố Tâm cúp điện thoại, tâm tình mới vừa rồi còn loạn xì ngầu đã có thể bình phục, khóe môi cùn không tự chủ lộ ra ý cười, rất ngọt.
Phương Ngôn, Vưu Nại Nại cùn chỉ cho là Tố Tâm nói tâm can bảo bối chính là nói cùng Đoàn Đoàn, cho nên cũng không nói gì.
Ngược lại là Tô Mạn Mạn đang ôm cánh tay dựa vào bàn hoá trang nhìn ra đầu mối, khóe môi không nhịn được mỉm cười nhìn về phía Tố Tâm: "Tâm can bảo bối, không nghĩ tới cô lại nghĩ ra cho anh họ tôi một cái nickname thối như vậy!"
Vừa nãy xem trực tiếp Phó Kiến Văn có nhìn thấy Lý Mục Dương, sở dĩ hiện tại mới gọi điện thoại lại đây, là vì nhận được điện thoại của Lục Thanh Thành, sau đó đã sắp xếp sự an toàn cho Tố Tâm một lần nữa.
Đối với Phó Kiến Văn, an toàn của Tố Tâm mới là quan trọng nhất, thời điểm như thế này anh mà còn không để ý tới loại chuyện nhỏ là ghen tuông này.
Nhưng mà khi nghe được cô vợ nhỏ của mình thành thật như vậy, cái gì cũng đều nói, Phó Kiến Văn vẫn là rất vui vẻ, anh nhếch môi khẽ cười, mang theo giọng điệu khích lệ, giọng nói thành thục trầm ổn mỉm cười: "Ừ, Tiểu Quai Quai ..."
Thính tai Tố Tâm đỏ lên, nghĩ tới hôm nay ở bệnh viện chính mình dỗ dành Đoàn Đoàn có gọi Đoàn Đoàn là Tiểu Quai Quai, là tâm can bảo bối.
Tuy rằng bị trêu chọc đến nỗi lỗ tai đã đỏ lên, nhưng Phó Kiến Văn còn có thể trêu chọc mình, vậy thì chuyện Lý Mục Dương nghĩ đến cũng không cần để ở trong lòng.
"Đoàn Đoàn thế nào rồi !" Tố Tâm bận bịu nói sang chuyện khác.
"Hết sốt rồi, Bạch Cẩn Du nói nếu như muốn mang đứa trẻ trở lại, lập tức có thể trở về, nhưng lo lắng trở về rồi nhiệt độ lại tăng lên, cho nên kiến nghị ở lại viện quan sát một đêm."
Phó Kiến Văn vừa mở miệng, giọng nói từ tính cũng đủ để động viên Tố Tâm, khiến cho trong lòng cô tất cả đều là an tâm.
"Vậy Đoàn Đoàn muốn trở về hay là muốn ở lại bệnh viện !" Tố Tâm hỏi.
"Còn không biết, vừa nãy Đoàn Đoàn muốn đi nhà vệ sinh, nhưng lại sợ làm lỡ chương trình trực tiếp của em, thằng nhóc này đã cố nhẫn nại đợi đến khi chương trình trực tiếp của em kết thúc mới đi, bây giờ còn chưa đi ra ..."
Tố Tâm đem bên tóc mai tóc rối khép lại sau tai: "Vậy một lúc nữa em sẽ tới trước bệnh viện, sau đó hỏi Đoàn Đoàn một chút xem, xem Đoàn Đoàn muốn về nhà hay là muốn ở lại bệnh viện thêm một hôm."
"Được!"
"Bye bye ..." Tố Tâm cắn cắn môi, nhẹ giọng mở miệng, "Tâm can bảo bối!"
Đầu bên kia điện thoại, tay của Phó Kiến Văn nắm chặt điện thoại, màu mắt thâm trầm liễm diễm.
Không cho Phó Kiến Văn cơ hội mở miệng, Tố Tâm cúp điện thoại, tâm tình mới vừa rồi còn loạn xì ngầu đã có thể bình phục, khóe môi cùn không tự chủ lộ ra ý cười, rất ngọt.
Phương Ngôn, Vưu Nại Nại cùn chỉ cho là Tố Tâm nói tâm can bảo bối chính là nói cùng Đoàn Đoàn, cho nên cũng không nói gì.
Ngược lại là Tô Mạn Mạn đang ôm cánh tay dựa vào bàn hoá trang nhìn ra đầu mối, khóe môi không nhịn được mỉm cười nhìn về phía Tố Tâm: "Tâm can bảo bối, không nghĩ tới cô lại nghĩ ra cho anh họ tôi một cái nickname thối như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.