Chương 384: Ở chung thật tốt
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Tố gia
Tố Tâm dắt theo Đoàn Đoàn từ trên taxi đi xuống, đi vào trong nhà, Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn nhận được tin tức Tố Tâm đã đến, ra cửa đứng chờ cô
Tay nhỏ của Đoàn Đoàn nắm chặt ngón tay Tố Tâm, tò mò nhìn xem xung quanh, cảm thấy mới mẻ
Bên trong, Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn đứng sóng vai ở cửa, Lương Mộ Lan nắm chặt áo khoác, ánh mắt nghiêm túc trừng lên nhìn Tố Tâm, biểu lộ không vui, nghiêm mặt, đáy mắt hồng hồng, nước mắt lại chuẩn bị tuôn trào
Tố Cảnh Toàn hai tay bỏ túi, mắt cũng đã đỏ
Tố Tâm theo bản năng siết chặt bàn tay của Đoàn Đoàn, nhẫn nhịn cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng kêu một tiếng: "Mẹ, cha "
Lương Mộ Lan không có phản ứng, chỉ trừng lên cô, còn Tố Cảnh Toàn gật gật đầu
Tố Tâm ngồi xổm người xuống cười, đỡ bả vai của Đoàn Đoàn, giới thiệu cho Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn Đây là bà ngoại, đây là ông ngoại!"
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gọi một tiếng bà ngoại, lại gọi một tiếng ông ngoại, sau đó hướng về trong lồng ngực Tố Tâm hơi co lại
Trẻ con luôn mẫn cảm, nhận ra được sắc mặt Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn không vui, đến đây lại không quen biết ai, Đoàn Đoàn khó tránh khỏi muốn ỷ lại vào Tố Tâm
"Đoàn Đoàn có đúng không! Đến đây Ông dẫn con đi ăn kẹo!"
Tố Cảnh Toàn khom người, vẫy tay với Đoàn Đoàn!
Có đứa trẻ ở nơi này, có mấy lời Lương Mộ Lan không có cách nào nói cùng Tố Tâm
Đoàn Đoàn nhìn về phía Tố Tâm, thấy cô gật đầu, lúc này mới do do dự dự lôi kéo hai quai ba lô đi đến bên người Tố Cảnh Toàn
"Đi!" Tố Cảnh Toàn dắt theo Đoàn Đoàn đi vào trong, nhóc vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Tố Tâm, cuối cùng vẫn là đi cùng Tố Cảnh Toàn
Tố Tâm đứng lên, nởi nụ cười với Lương Mộ Lan: "Mẹ "
Lương Mộ Lan tức giận, trong đầu tất cả đều là hình ảnh người khác lôi kéo tóc của Tố Tâm, hình ảnh kia làm thế nào cũng không quên đi được, nó làm cho lòng bà đau nhức
Bà kìm nén lại nước mắt, gắt gao nắm chặt áo khoác, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nghiêm mặt: "Mẹ! Con còn biết mình có một người mẹ! Lúc con đi Iraq làm sao không nhớ tới con còn có một người mẹ! Con và người khác đi đăng kí kết hôn làm sao không nghĩ tới con còn có một người mẹ!"
Không nhịn được nước mắt, giọng nói của Lương Mộ Lan đều run rẩy
Nhìn Lương Mộ Lan đã tức điên người ở trước mặt, nước mắt Tố Tâm rơi xuống, cô cười nhưng nụ cười còn khó coi hơn khóc, cô tiến lên, dùng sức ôm lấy Lương Mộ Lan
Tiếng khóc của Lương Mộ Lan trong điện thoại ngày hôm đó khiến cho trái tim của cô đau nhức
Mỗi một chữ của bà, đều là xuất phát từ tình yêu của một người mẹ đối với con gái
Tố Tâm hít sâu một hơi, giọng nói cũng run rẩy: "Mẹ, mẹ đánh con đi!"
Nghe vậy, Lương Mộ Lan thiếu một chút khóc thành tiếng, thân thể run rẩy, dùng sức vỗ một cái ở trên lưng cô
Tố Tâm cắn môi, giọng nói nức nở: "Rất đau "
Lương Mộ Lan đánh xong thấy Tố Tâm kêu đau lại nhẹ nhàng xoa xoa cho cô, nhịn xuống đau lòng nhưng không nhịn được nước mắt
Tố Nhiên đứng ở trên lầu nhìn xuống, trong lòng đủ loại cảm giác
Cô ta ở nhà nhìn thấy những bức ảnh của Tố Tâm ở Iraq, cũng là rung động!
Tố Nhiên luôn cảm giác mình và Tố Tâm chênh lệch, cũng chỉ là bởi quá trình trưởng thành không giống nhau mà thôi
Nhưng khi nhìn thấy những bức hình kia, Tố Nhiên biết rõ, nếu đổi lại là cô ta Cô ta cũng không có dũng khí đó!
Biết trong lòng Tố Tâm không có Cố Thiệu Đình, mà một mực yêu thích Hứa Khai, sự căm ghét của Tố Nhiên với Tố Tâm đã giảm đi một ít, và nhiều hơn một chút kính nể
Nhưng đến khi nghe được mẹ khóc lóc trong điện thoại với Tố Tâm, mấy câu Tố Nhiên muốn hỏi Tố Tâm là đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể sống sót không thể nào phát ra khỏi miệng được, thay vào đó lại làm cho Tố Nhiên hận Tố Tâm tới tận xương tủy
Tố Tâm mới chính là con gái yêu mà Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn yêu thích, còn cô ta, cô ta không là gì nữa rồi
Những năm tháng cô ta sống khổ sở ở ngoài kia, không biết Tố Cảnh Toàn và Lương Mộ Lan có đau lòng qua hay không! Có đau lòng đến nỗi sống không nổi hay không!
Trở về cái nhà này, lẽ nào không phải cha mẹ nên nghĩ trăm phương ngàn để bồi thường cho cô ta hay sao! Tại sao tất cả mọi người đều là đau lòng cho Tố Tâm luôn cảm giác thiếu nợ Tố Tâm!
Mười mấy năm trước, cô ta bị cười nhạo, bị đuổi đánh, bị chửi rủa, bị xa lánh, bị xem thường, còn Tố Tâm lại được hưởng những ngày tháng sung sướng kia, đó chính là Tố Tâm đã cướp của cô, chính là Tố Tâm gặp may mắn Những thứ khó chịu bẩn thỉu kia, đều là cô ta thay Tố Tâm trải qua!
Cho nên, người đáng thương nhất chẳng lẽ không phải cô ta sao!
Bây giờ Tố Nhiên nhìn thấy Lương Mộ Lan đang ôm Tố Tâm đứng ở dưới lầu, cảm thấy đặc biệt nực cười, cũng đặc biệt không cam tâm
Hôm nay cha mẹ Cố Thiệu Đình đi rồi, Tố Cảnh Toàn nói với Tố Nhiên, bọn họ làm cha mẹ, hy vọng nhất chính là nhìn thấy con cái đều hòa thuận với nhau, bảo Tố Nhiên coi Tố Tâm là em gái tốt của mình, cùng Tố Tâm ở chung thật tốt
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *
Tố Tâm dắt theo Đoàn Đoàn từ trên taxi đi xuống, đi vào trong nhà, Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn nhận được tin tức Tố Tâm đã đến, ra cửa đứng chờ cô
Tay nhỏ của Đoàn Đoàn nắm chặt ngón tay Tố Tâm, tò mò nhìn xem xung quanh, cảm thấy mới mẻ
Bên trong, Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn đứng sóng vai ở cửa, Lương Mộ Lan nắm chặt áo khoác, ánh mắt nghiêm túc trừng lên nhìn Tố Tâm, biểu lộ không vui, nghiêm mặt, đáy mắt hồng hồng, nước mắt lại chuẩn bị tuôn trào
Tố Cảnh Toàn hai tay bỏ túi, mắt cũng đã đỏ
Tố Tâm theo bản năng siết chặt bàn tay của Đoàn Đoàn, nhẫn nhịn cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng kêu một tiếng: "Mẹ, cha "
Lương Mộ Lan không có phản ứng, chỉ trừng lên cô, còn Tố Cảnh Toàn gật gật đầu
Tố Tâm ngồi xổm người xuống cười, đỡ bả vai của Đoàn Đoàn, giới thiệu cho Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn Đây là bà ngoại, đây là ông ngoại!"
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gọi một tiếng bà ngoại, lại gọi một tiếng ông ngoại, sau đó hướng về trong lồng ngực Tố Tâm hơi co lại
Trẻ con luôn mẫn cảm, nhận ra được sắc mặt Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn không vui, đến đây lại không quen biết ai, Đoàn Đoàn khó tránh khỏi muốn ỷ lại vào Tố Tâm
"Đoàn Đoàn có đúng không! Đến đây Ông dẫn con đi ăn kẹo!"
Tố Cảnh Toàn khom người, vẫy tay với Đoàn Đoàn!
Có đứa trẻ ở nơi này, có mấy lời Lương Mộ Lan không có cách nào nói cùng Tố Tâm
Đoàn Đoàn nhìn về phía Tố Tâm, thấy cô gật đầu, lúc này mới do do dự dự lôi kéo hai quai ba lô đi đến bên người Tố Cảnh Toàn
"Đi!" Tố Cảnh Toàn dắt theo Đoàn Đoàn đi vào trong, nhóc vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Tố Tâm, cuối cùng vẫn là đi cùng Tố Cảnh Toàn
Tố Tâm đứng lên, nởi nụ cười với Lương Mộ Lan: "Mẹ "
Lương Mộ Lan tức giận, trong đầu tất cả đều là hình ảnh người khác lôi kéo tóc của Tố Tâm, hình ảnh kia làm thế nào cũng không quên đi được, nó làm cho lòng bà đau nhức
Bà kìm nén lại nước mắt, gắt gao nắm chặt áo khoác, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nghiêm mặt: "Mẹ! Con còn biết mình có một người mẹ! Lúc con đi Iraq làm sao không nhớ tới con còn có một người mẹ! Con và người khác đi đăng kí kết hôn làm sao không nghĩ tới con còn có một người mẹ!"
Không nhịn được nước mắt, giọng nói của Lương Mộ Lan đều run rẩy
Nhìn Lương Mộ Lan đã tức điên người ở trước mặt, nước mắt Tố Tâm rơi xuống, cô cười nhưng nụ cười còn khó coi hơn khóc, cô tiến lên, dùng sức ôm lấy Lương Mộ Lan
Tiếng khóc của Lương Mộ Lan trong điện thoại ngày hôm đó khiến cho trái tim của cô đau nhức
Mỗi một chữ của bà, đều là xuất phát từ tình yêu của một người mẹ đối với con gái
Tố Tâm hít sâu một hơi, giọng nói cũng run rẩy: "Mẹ, mẹ đánh con đi!"
Nghe vậy, Lương Mộ Lan thiếu một chút khóc thành tiếng, thân thể run rẩy, dùng sức vỗ một cái ở trên lưng cô
Tố Tâm cắn môi, giọng nói nức nở: "Rất đau "
Lương Mộ Lan đánh xong thấy Tố Tâm kêu đau lại nhẹ nhàng xoa xoa cho cô, nhịn xuống đau lòng nhưng không nhịn được nước mắt
Tố Nhiên đứng ở trên lầu nhìn xuống, trong lòng đủ loại cảm giác
Cô ta ở nhà nhìn thấy những bức ảnh của Tố Tâm ở Iraq, cũng là rung động!
Tố Nhiên luôn cảm giác mình và Tố Tâm chênh lệch, cũng chỉ là bởi quá trình trưởng thành không giống nhau mà thôi
Nhưng khi nhìn thấy những bức hình kia, Tố Nhiên biết rõ, nếu đổi lại là cô ta Cô ta cũng không có dũng khí đó!
Biết trong lòng Tố Tâm không có Cố Thiệu Đình, mà một mực yêu thích Hứa Khai, sự căm ghét của Tố Nhiên với Tố Tâm đã giảm đi một ít, và nhiều hơn một chút kính nể
Nhưng đến khi nghe được mẹ khóc lóc trong điện thoại với Tố Tâm, mấy câu Tố Nhiên muốn hỏi Tố Tâm là đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể sống sót không thể nào phát ra khỏi miệng được, thay vào đó lại làm cho Tố Nhiên hận Tố Tâm tới tận xương tủy
Tố Tâm mới chính là con gái yêu mà Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn yêu thích, còn cô ta, cô ta không là gì nữa rồi
Những năm tháng cô ta sống khổ sở ở ngoài kia, không biết Tố Cảnh Toàn và Lương Mộ Lan có đau lòng qua hay không! Có đau lòng đến nỗi sống không nổi hay không!
Trở về cái nhà này, lẽ nào không phải cha mẹ nên nghĩ trăm phương ngàn để bồi thường cho cô ta hay sao! Tại sao tất cả mọi người đều là đau lòng cho Tố Tâm luôn cảm giác thiếu nợ Tố Tâm!
Mười mấy năm trước, cô ta bị cười nhạo, bị đuổi đánh, bị chửi rủa, bị xa lánh, bị xem thường, còn Tố Tâm lại được hưởng những ngày tháng sung sướng kia, đó chính là Tố Tâm đã cướp của cô, chính là Tố Tâm gặp may mắn Những thứ khó chịu bẩn thỉu kia, đều là cô ta thay Tố Tâm trải qua!
Cho nên, người đáng thương nhất chẳng lẽ không phải cô ta sao!
Bây giờ Tố Nhiên nhìn thấy Lương Mộ Lan đang ôm Tố Tâm đứng ở dưới lầu, cảm thấy đặc biệt nực cười, cũng đặc biệt không cam tâm
Hôm nay cha mẹ Cố Thiệu Đình đi rồi, Tố Cảnh Toàn nói với Tố Nhiên, bọn họ làm cha mẹ, hy vọng nhất chính là nhìn thấy con cái đều hòa thuận với nhau, bảo Tố Nhiên coi Tố Tâm là em gái tốt của mình, cùng Tố Tâm ở chung thật tốt
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.