Chương 228: Phó Kiến Văn đâu rồi!
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Kết quả anh bị người của Phó Thanh Tuyền theo dõi, người vừa tới thành phố B đã bị rơi vào dàn xếp, chưa thấy Đường Tây, chuyện cũng không xử lý thành.
Lục Tân Nam thất bại tan tác mà quay trở về, nhưng còn chuyện cần xử lý, cho nên Phó Kiến Văn còn phải ở thành phố B một ngày.
Phó Kiến Văn lo lắng Tố Tâm còn lo lắng chuyện của cha cô, liền để Lục Tân Nam đem tài liệu trở về, để Lục Tân Nam nói cho Tố Tâm, chỉ cần đem tư liệu giao cho Tố Nguyên, Tố Nguyên sẽ tự biết nên làm như thế nào.
Những tài liệu này tất cả đều là bí mật tuyệt mật, có một số việc... Tố Nguyên có thể đứng ra, nhưng Phó Kiến Văn không thể.
Phó Kiến Văn vốn có thể để Lục Tân Nam trực tiếp đem tư liệu đưa cho Tố Nguyên, nhưng khó tránh sẽ tốn thêm nước miếng, còn không biết Tố Nguyên có dùng hay không.
Không bằng trực tiếp đưa cho Tố Tâm, để Tố Tâm trực tiếp đưa cho Tố Nguyên.
Nguyên bản Lục Tân Nam lại đây chính là đem tư liệu đưa cho Tố Tâm sau đó đi ngay, nhưng nếu như bị tên nhóc Phó Thiên Tứ này giấu đi, không đem tư liệu giao tận tay cho Tố Tâm, nếu như bị tên nhóc ngu ngốc này nhìn thấy, ai có thể gánh chịu hậu quả!
Lục Tân Nam nói với Phó Kiến Văn là Phó Thiên Tứ đang ở đây cũng chính là ý tứ này...
Vào lúc Lục Tân Nam đi vào, anh gọi cho Phó Kiến Văn chính là để ám chỉ, để Phó Kiến Văn gọi điện thoại cho Tố Tâm thức dậy, để Tố Tâm xuống nhận tư liệu, nhận xong anh liền có thể về nhà ngủ ngon rồi.
Điện thoại chấn động, Lục Tân Nam đem thuốc lá dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, mở tin nhắn ra liếc nhìn.
Năm chữ, chờ cô ấy tỉnh lại.
Lục Tân Nam: "..."
Trọng sắc khinh bạn, lại có thể vì phụ nữ mà lừa bịp anh em tốt.
Lục Tân Nam đang suy nghĩ có nên đi lên gõ cửa phòng để Tố Tâm để cô ra mở cửa hay không, liền nghe thấy tiếng bước chân của Tố Tâm xuống lầu.
Tố Tâm ngủ không quá sâu, dưới lầu có người nhấn chuông vẫn là có thể nghe thấy được, thời điểm này... Nhấn chuông cửa khẳng định không phải Phó Kiến Văn.
Nhớ tới mấy ngày trước thời sự đưa tin có một số tên cướp đột nhập vào nhà người giàu, cướp hết sạch tiền của, đem người một nhà tàn nhẫn giết sạch, trong đó còn có một đứa trẻ con mới bốn tháng tuổi.
Lại lo lắng Phó Thiên Tứ không đề phòng mở cửa để người xấu đi vào, cả người Tố Tâm liền tỉnh táo, trong tay nắm điện thoại di động, bất cứ lúc nào chuẩn bị bấm gọi cảnh sát, xuống lầu.
Thấy là Lục Tân Nam, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tân Nam liếc nhìn tên tiểu tử Phó Thiên Tứ vẫn còn ở trong nhà bếp, ở trong tủ lạnh đang tìm cái gì đó, Lục Tân Nam cầm lấy kẹp tài liệu ở trên bàn, đứng lên, vì tránh hiềm nghi, nói với Tố Tâm: "Ra cửa nói chuyện, Lão Phó có đồ vật bảo tôi đưa cho cô!"
Tố Tâm biết Lục Tân Nam chú ý tới Phó Thiên Tứ, gật đầu đi theo Lục Tân Nam cùng ra ngoài.
Bởi vì không có ý định đi vào nữa, Lục Tân Nam lại mặc vào âu phục, cầm chìa khóa xe cùng điện thoại cất vào túi áo.
Bên ngoài mưa đang rơi, không khí mát mẻ, đóng cửa lại... Hai người đứng ở dưới mái hiên, Lục Tân Nam đem kẹp tài liệu đưa cho Tố Tâm.
Một đêm chưa ngủ, Lục Tân Nam đáy mắt còn mang theo tia máu đỏ.
"Cảm on..." Tố Tâm tiếp nhận túi giấy hỏi một câu, "Phó Kiến Văn đâu! Anh ấy sao không trở về!"
Con mắt Lục Tân Nam híp lại, tìm tòi nghiên cứu trong lời nói của Tố Tâm đối với Phó Kiến Văn là quan tâm, chân tình hay là giả dối.
Tố Tâm không nghĩ tới phải đi ra, trên người không có mặc áo khoác, một trận gió xen lẫn nước mưa thổi qua, cơ hồ đem Tố Tâm thổi bay.
Giữa hai người trầm mặc một hồi lâu, Lục Tân Nam móc ra hộp thuốc lá trong túi áo âu phục... Mở ra, bên trong chỉ còn lại một điếu thuốc, anh rút ra ngậm ở khóe môi, thuận tay đem hộp thuốc lá vò thành một cục, tìm bật lửa, một tay che chở gió, ngọn lửa chập chờn, đem điếu thuốc lá nhen nhóm.
Tố Tâm nghe tiếng mưa rơi ào ào, rõ ràng Lục Tân Nam có lời muốn nói, an tĩnh chờ.
Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha
Lục Tân Nam thất bại tan tác mà quay trở về, nhưng còn chuyện cần xử lý, cho nên Phó Kiến Văn còn phải ở thành phố B một ngày.
Phó Kiến Văn lo lắng Tố Tâm còn lo lắng chuyện của cha cô, liền để Lục Tân Nam đem tài liệu trở về, để Lục Tân Nam nói cho Tố Tâm, chỉ cần đem tư liệu giao cho Tố Nguyên, Tố Nguyên sẽ tự biết nên làm như thế nào.
Những tài liệu này tất cả đều là bí mật tuyệt mật, có một số việc... Tố Nguyên có thể đứng ra, nhưng Phó Kiến Văn không thể.
Phó Kiến Văn vốn có thể để Lục Tân Nam trực tiếp đem tư liệu đưa cho Tố Nguyên, nhưng khó tránh sẽ tốn thêm nước miếng, còn không biết Tố Nguyên có dùng hay không.
Không bằng trực tiếp đưa cho Tố Tâm, để Tố Tâm trực tiếp đưa cho Tố Nguyên.
Nguyên bản Lục Tân Nam lại đây chính là đem tư liệu đưa cho Tố Tâm sau đó đi ngay, nhưng nếu như bị tên nhóc Phó Thiên Tứ này giấu đi, không đem tư liệu giao tận tay cho Tố Tâm, nếu như bị tên nhóc ngu ngốc này nhìn thấy, ai có thể gánh chịu hậu quả!
Lục Tân Nam nói với Phó Kiến Văn là Phó Thiên Tứ đang ở đây cũng chính là ý tứ này...
Vào lúc Lục Tân Nam đi vào, anh gọi cho Phó Kiến Văn chính là để ám chỉ, để Phó Kiến Văn gọi điện thoại cho Tố Tâm thức dậy, để Tố Tâm xuống nhận tư liệu, nhận xong anh liền có thể về nhà ngủ ngon rồi.
Điện thoại chấn động, Lục Tân Nam đem thuốc lá dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, mở tin nhắn ra liếc nhìn.
Năm chữ, chờ cô ấy tỉnh lại.
Lục Tân Nam: "..."
Trọng sắc khinh bạn, lại có thể vì phụ nữ mà lừa bịp anh em tốt.
Lục Tân Nam đang suy nghĩ có nên đi lên gõ cửa phòng để Tố Tâm để cô ra mở cửa hay không, liền nghe thấy tiếng bước chân của Tố Tâm xuống lầu.
Tố Tâm ngủ không quá sâu, dưới lầu có người nhấn chuông vẫn là có thể nghe thấy được, thời điểm này... Nhấn chuông cửa khẳng định không phải Phó Kiến Văn.
Nhớ tới mấy ngày trước thời sự đưa tin có một số tên cướp đột nhập vào nhà người giàu, cướp hết sạch tiền của, đem người một nhà tàn nhẫn giết sạch, trong đó còn có một đứa trẻ con mới bốn tháng tuổi.
Lại lo lắng Phó Thiên Tứ không đề phòng mở cửa để người xấu đi vào, cả người Tố Tâm liền tỉnh táo, trong tay nắm điện thoại di động, bất cứ lúc nào chuẩn bị bấm gọi cảnh sát, xuống lầu.
Thấy là Lục Tân Nam, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tân Nam liếc nhìn tên tiểu tử Phó Thiên Tứ vẫn còn ở trong nhà bếp, ở trong tủ lạnh đang tìm cái gì đó, Lục Tân Nam cầm lấy kẹp tài liệu ở trên bàn, đứng lên, vì tránh hiềm nghi, nói với Tố Tâm: "Ra cửa nói chuyện, Lão Phó có đồ vật bảo tôi đưa cho cô!"
Tố Tâm biết Lục Tân Nam chú ý tới Phó Thiên Tứ, gật đầu đi theo Lục Tân Nam cùng ra ngoài.
Bởi vì không có ý định đi vào nữa, Lục Tân Nam lại mặc vào âu phục, cầm chìa khóa xe cùng điện thoại cất vào túi áo.
Bên ngoài mưa đang rơi, không khí mát mẻ, đóng cửa lại... Hai người đứng ở dưới mái hiên, Lục Tân Nam đem kẹp tài liệu đưa cho Tố Tâm.
Một đêm chưa ngủ, Lục Tân Nam đáy mắt còn mang theo tia máu đỏ.
"Cảm on..." Tố Tâm tiếp nhận túi giấy hỏi một câu, "Phó Kiến Văn đâu! Anh ấy sao không trở về!"
Con mắt Lục Tân Nam híp lại, tìm tòi nghiên cứu trong lời nói của Tố Tâm đối với Phó Kiến Văn là quan tâm, chân tình hay là giả dối.
Tố Tâm không nghĩ tới phải đi ra, trên người không có mặc áo khoác, một trận gió xen lẫn nước mưa thổi qua, cơ hồ đem Tố Tâm thổi bay.
Giữa hai người trầm mặc một hồi lâu, Lục Tân Nam móc ra hộp thuốc lá trong túi áo âu phục... Mở ra, bên trong chỉ còn lại một điếu thuốc, anh rút ra ngậm ở khóe môi, thuận tay đem hộp thuốc lá vò thành một cục, tìm bật lửa, một tay che chở gió, ngọn lửa chập chờn, đem điếu thuốc lá nhen nhóm.
Tố Tâm nghe tiếng mưa rơi ào ào, rõ ràng Lục Tân Nam có lời muốn nói, an tĩnh chờ.
Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.