Chương 125: Tâm tư của em tôi rất rõ ràng
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Phó Kiến Văn lông mày căng thẳng, màu mắt sâu hơn sâu, nói một câu với đầu bên kia điện thoại: "Được... Tôi không qua đâu."
Nói xong, Phó Kiến Văn cúp điện thoại, Tố Tâm cũng buông lỏng cổ tay Phó Kiến Văn ra, con mắt xinh đẹp nhìn Phó Kiến Văn chằm chằm.
Phó Kiến Vaqn con mắt híp lại, chỗ cổ tay... Dấu răng rõ ràng.
"Em có biết hay không, bị phụ nữ cắn... Đặc biệt có thể dâng lên dục vọng ở người đàn ông!!"
Phó Kiến Văn nói rất nhỏ, nhìn qua Tố Tâm, phảng phất cất giấu thâm tình.
Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ của Tố Tâm lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi cô: "Muốn cắn người sao, tôi rất chờ mong cái miệng nhỏ này cắn khẽ chỗ khác."
Tố Tâm đã không phải là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, câu nói này của Phó Kiến Văn chính là mang theo màu sắc thô tục.
Nhất thời, cả người cô đều nóng lên.
Không muốn bị Phó Kiến Văn nhìn thấu là cô đã nghe hiểu lời của anh, Tố Tâm giả ngu không lên tiếng, nhưng toàn thân đã đỏ đến nỗi khó mà che dấu được!
Rõ ràng bình thường là một bộ áo mũ chỉnh tề, cởi âu phục ra lại có thể không ngại chút nào nói những lời thô tục này, Tố Tâm chỉ có một câu để đánh giá Phó Kiến Văn. Đó chính là mặt người dạ thú.
Hai người rất gần nhau, Phó Kiến Văn cúi xuống, hôn môi Tố Tâm, thuần thục dùng đầu lưỡi bậy hàm răng nhỏ của cô ra.
Tố Tâm cả người bị ép về phía sau ghế, khoang miệng bên trong tất cả đều là mùi của người đàn ông này, không khí bị Phó Kiến Văn chiếm đoạt làm cho đại não cô từng trận choáng váng.
Nước bọt tương giao, hơi thở của Phó Kiến Văn nóng rực, cả người Tố Tâm đều là chóng mặt.
Tay nhỏ của Tố Tâm sít sao lôi kéo áo sơmi của Phó Kiến Văn, lý trí kêu gào muốn dừng lại, nhưng trên tay lại không có sức lực đẩy anh ra.
Đến khi Tố Tâm cảm thấy sắp nghẹt thở ngất đi, Phó Kiến Văn mới buông cô ra.
Tố Tâm hô hấp dồn dập, trái lại Phó Kiến Văn, hô hấp có phần ồ ồ, không giống như Tố Tâm, cô ảo não.
Thấy gương mặt rõ ràng cương nghị lần nữa tới gần, chóp thẳng đứng hầu như muốn cùng mũi của cô chạm nhau, hơi thở nóng bỏng của đàn ông phả qua môi của cô, Tố Tâm căng thẳng, lại đẩy Phó Kiến Văn ra...
Nghiêng đi, cô nói: "Anh đừng như vậy, thả tôi ra, như vậy tôi cảm thấy không thoải mái, không thích..."
"Miệng lưỡi làm sao cứng như vậy!" Phó Kiến Văn nói không nhanh không chậm, tựa hồ rất thích xem Tố Tâm xấu hổ kháng cự, "Không phải rất yêu thích sao, hay là cần làm cái gì đó mạnh mẽ hơn nữa, giúp em thoải mái hơn."
Đầu óc Tố Tâm nổ oanh một tiếng, trên mặt bị dội nước nóng phỏng dọa người, đứng ngồi không yên, giận dữ và xấu hổ.
Tố Tâm cắn môi bị hôn đã bị sưng đỏ, đến cùng Phó Kiến Văn nói chuyện có thể có bao nhiêu hạ lưu!
Lần trước ở trong xe, Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn đã thay đổi rồi, nhưng lúc này đây cô mới hiểu... Đúng là thay đổi, nhưng không phải thay đổi theo cách cô nghĩ.
Vẫn cứ đối xử với cô không đứng đắn như vậy nhưng cô cũng không thể nào sinh căm ghét.
Nghe Phó Kiến Văn nói như thế khiến cho cô cảm thấy thẹn thùng, nhưng lại không thể xuống tay cho anh một cái tát.
Thanh niên nam nữ... Đặc biệt cô đã từng "làm" với Phó Kiến Văn, nhưng bây giờ, người bắt đầu lại luôn là Phó Kiến Văn.
"Tố Tâm, tôi đối với tâm tư của em rất rõ ràng, lần trước đêm hôm khuya khoắt cho tôi tiến vào nhà, chuyện đã xảy ra em hẳn là không quên, nếu như không phải là em đối với tôi có cảm giác, hẳn là sẽ đề phòng tôi, lần này... Làm sao sẽ lại hơn nửa đêm đi tới chỗ của tôi! Lấy sự thông minh của em... Hẳn không phải là đánh giá cao sự tự chủ của đàn ông chứ." Phó Kiến Văn nói nhẹ nhàng chậm chạp, ung dung thong thả.
Nói xong, Phó Kiến Văn cúp điện thoại, Tố Tâm cũng buông lỏng cổ tay Phó Kiến Văn ra, con mắt xinh đẹp nhìn Phó Kiến Văn chằm chằm.
Phó Kiến Vaqn con mắt híp lại, chỗ cổ tay... Dấu răng rõ ràng.
"Em có biết hay không, bị phụ nữ cắn... Đặc biệt có thể dâng lên dục vọng ở người đàn ông!!"
Phó Kiến Văn nói rất nhỏ, nhìn qua Tố Tâm, phảng phất cất giấu thâm tình.
Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ của Tố Tâm lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi cô: "Muốn cắn người sao, tôi rất chờ mong cái miệng nhỏ này cắn khẽ chỗ khác."
Tố Tâm đã không phải là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, câu nói này của Phó Kiến Văn chính là mang theo màu sắc thô tục.
Nhất thời, cả người cô đều nóng lên.
Không muốn bị Phó Kiến Văn nhìn thấu là cô đã nghe hiểu lời của anh, Tố Tâm giả ngu không lên tiếng, nhưng toàn thân đã đỏ đến nỗi khó mà che dấu được!
Rõ ràng bình thường là một bộ áo mũ chỉnh tề, cởi âu phục ra lại có thể không ngại chút nào nói những lời thô tục này, Tố Tâm chỉ có một câu để đánh giá Phó Kiến Văn. Đó chính là mặt người dạ thú.
Hai người rất gần nhau, Phó Kiến Văn cúi xuống, hôn môi Tố Tâm, thuần thục dùng đầu lưỡi bậy hàm răng nhỏ của cô ra.
Tố Tâm cả người bị ép về phía sau ghế, khoang miệng bên trong tất cả đều là mùi của người đàn ông này, không khí bị Phó Kiến Văn chiếm đoạt làm cho đại não cô từng trận choáng váng.
Nước bọt tương giao, hơi thở của Phó Kiến Văn nóng rực, cả người Tố Tâm đều là chóng mặt.
Tay nhỏ của Tố Tâm sít sao lôi kéo áo sơmi của Phó Kiến Văn, lý trí kêu gào muốn dừng lại, nhưng trên tay lại không có sức lực đẩy anh ra.
Đến khi Tố Tâm cảm thấy sắp nghẹt thở ngất đi, Phó Kiến Văn mới buông cô ra.
Tố Tâm hô hấp dồn dập, trái lại Phó Kiến Văn, hô hấp có phần ồ ồ, không giống như Tố Tâm, cô ảo não.
Thấy gương mặt rõ ràng cương nghị lần nữa tới gần, chóp thẳng đứng hầu như muốn cùng mũi của cô chạm nhau, hơi thở nóng bỏng của đàn ông phả qua môi của cô, Tố Tâm căng thẳng, lại đẩy Phó Kiến Văn ra...
Nghiêng đi, cô nói: "Anh đừng như vậy, thả tôi ra, như vậy tôi cảm thấy không thoải mái, không thích..."
"Miệng lưỡi làm sao cứng như vậy!" Phó Kiến Văn nói không nhanh không chậm, tựa hồ rất thích xem Tố Tâm xấu hổ kháng cự, "Không phải rất yêu thích sao, hay là cần làm cái gì đó mạnh mẽ hơn nữa, giúp em thoải mái hơn."
Đầu óc Tố Tâm nổ oanh một tiếng, trên mặt bị dội nước nóng phỏng dọa người, đứng ngồi không yên, giận dữ và xấu hổ.
Tố Tâm cắn môi bị hôn đã bị sưng đỏ, đến cùng Phó Kiến Văn nói chuyện có thể có bao nhiêu hạ lưu!
Lần trước ở trong xe, Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn đã thay đổi rồi, nhưng lúc này đây cô mới hiểu... Đúng là thay đổi, nhưng không phải thay đổi theo cách cô nghĩ.
Vẫn cứ đối xử với cô không đứng đắn như vậy nhưng cô cũng không thể nào sinh căm ghét.
Nghe Phó Kiến Văn nói như thế khiến cho cô cảm thấy thẹn thùng, nhưng lại không thể xuống tay cho anh một cái tát.
Thanh niên nam nữ... Đặc biệt cô đã từng "làm" với Phó Kiến Văn, nhưng bây giờ, người bắt đầu lại luôn là Phó Kiến Văn.
"Tố Tâm, tôi đối với tâm tư của em rất rõ ràng, lần trước đêm hôm khuya khoắt cho tôi tiến vào nhà, chuyện đã xảy ra em hẳn là không quên, nếu như không phải là em đối với tôi có cảm giác, hẳn là sẽ đề phòng tôi, lần này... Làm sao sẽ lại hơn nửa đêm đi tới chỗ của tôi! Lấy sự thông minh của em... Hẳn không phải là đánh giá cao sự tự chủ của đàn ông chứ." Phó Kiến Văn nói nhẹ nhàng chậm chạp, ung dung thong thả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.