Chương 723: Thẹn quá hoá giận!
Mạc Vân Trà Sữa
08/08/2019
Hô hấp của Tố Tâm đã hơi bình tĩnh một chút, cánh tay vùng vẫy một hồi được Phó Kiến Văn cầm cố ở trên đỉnh đầu: "Hứa
Thừa Vũ có gan hay không em không biết, nhưng em biết Lục Khinh Lệ đang
sống chết gọi điện thoại cho anh, anh không tiếp sao !"
Giọng nói nhu hòa trong trẻo của Tố Tâm bởi vì vừa nãy kịch liệt hôn qua, cũng nhiễm lên một tầng khàn khàn chọc người.
Phó Kiến Văn hôn xuống tấm miệng nhỏ của Tố Tâm lần nữa, dùng sức mút, toàn bộ trọng lượng của thân thể cao ngất hầu như đều đặt ở trên người Tố Tâm, làm cho cô gần như nghẹt thở, cô uốn éo người muốn tránh khỏi Phó Kiến Văn ...
Phó Kiến Văn bá đạo hung ác hôn, khiến cho Tố Tâm sắp cảm thấy nghẹt thở rồi.
Phó Kiến Văn tựa như trừng phạt cắn cánh môi của Tố Tâm, Tố Tâm bị đau cau mày, giống như một cái linh hồn của cô đều bị Phó Kiến Văn hút đi ra, đại não ngắn ngủi trống không sau đó bản thân cô đều không thể khống chế phát ra tiếng ưm nhè nhẹ.
Trong cơ thể như là có cái gì theo nụ hôn nghẹt thở này nhen nhóm, điện lưu tựa như theo xương cột sống chạy lên đỉnh đầu, nổ tung thành một mảnh xán lạn ...
Liền ở lúc Tố Tâm cho là mình muốn nghẹt thở ở trong nụ hôn của Phó Kiến Văn thì rốt cuộc Phó Kiến Văn cũng buông lỏng cánh môi của cô ra.
Dưới thân Phó Kiến Văn là hai con mắt mê ly của Tố Tâm, đại não vẫn chưa có quay về, thân thể hơi run rẩy.
Đối đầu với con mắt thâm trầm đen như mực của Phó Kiến Văn, ý thức của Tố Tâm từ từ trở nên rõ ràng, mắt tiệp run rẩy, con ngươi sạch sẽ sáng sủa nhìn lên gương mặt đẹp như điêu khắc của Phó Kiến Văn, khiến cho gò má của Tố Tâm càng ngày càng bỏng.
Ý thức được chính mình đã động tình, Tố Tâm xấu hổ lúng túng quay đầu đi, giãy giụa rút cổ tay của mình ra khỏi lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, phần xấu hổ này ... Là đối với chính mình.
"Lục Khinh Lệ gọi điện thoại cho anh, anh tức giận đối với em làm gì!"
Cánh môi của Tố Tâm được Phó Kiến Văn hôn đến sưng đỏ, vừa nãy anh dùng lực khẽ cắn, trong miệng của Tố Tâm đều nếm trải mùi máu tanh nhàn nhạt, trong lòng khó tránh khỏi căm tức.
"Tố Tố, hôm nay Bạch Hiểu Niên nói em là một người không có lương tâm, em đúng thật là một người không có lương tâm!" Phó Kiến Văn nắm chặt một đôi cổ tay của Tố Tâm, đem cổ tay cố định cao hơn một chút, "Anh đây là muốn lấy lòng em, bày tỏ lòng trung thành đối với em, điện thoại, cũng không quan trọng bằng một ánh mắt của em!"
Lời nói đầy tình tứ của Phó Kiến Văn há mồm là có thể nói ra một đống, nhưng vẫn khiến lòng của Tố Tâm ngứa một chút, tê tê dại dại có mang theo vài phần khoan khoái.
Tố Tâm muốn mỉm cười, cô đã đem hết toàn lực để ngăn chặn cánh môi cong lên, nhưng vẫn là không thành công.
Tố Tâm nghiêng đầu, khóe môi khẽ mỉm cười, lỗ tai dưới tóc chính là một mảnh đỏ bừng, cùng đường nét nhẵn nhụi ưu mỹ trắng nõn đường cong ở gáy cũng dần đỏ lên ...
Giọng nói nhu hòa trong trẻo của Tố Tâm bởi vì vừa nãy kịch liệt hôn qua, cũng nhiễm lên một tầng khàn khàn chọc người.
Phó Kiến Văn hôn xuống tấm miệng nhỏ của Tố Tâm lần nữa, dùng sức mút, toàn bộ trọng lượng của thân thể cao ngất hầu như đều đặt ở trên người Tố Tâm, làm cho cô gần như nghẹt thở, cô uốn éo người muốn tránh khỏi Phó Kiến Văn ...
Phó Kiến Văn bá đạo hung ác hôn, khiến cho Tố Tâm sắp cảm thấy nghẹt thở rồi.
Phó Kiến Văn tựa như trừng phạt cắn cánh môi của Tố Tâm, Tố Tâm bị đau cau mày, giống như một cái linh hồn của cô đều bị Phó Kiến Văn hút đi ra, đại não ngắn ngủi trống không sau đó bản thân cô đều không thể khống chế phát ra tiếng ưm nhè nhẹ.
Trong cơ thể như là có cái gì theo nụ hôn nghẹt thở này nhen nhóm, điện lưu tựa như theo xương cột sống chạy lên đỉnh đầu, nổ tung thành một mảnh xán lạn ...
Liền ở lúc Tố Tâm cho là mình muốn nghẹt thở ở trong nụ hôn của Phó Kiến Văn thì rốt cuộc Phó Kiến Văn cũng buông lỏng cánh môi của cô ra.
Dưới thân Phó Kiến Văn là hai con mắt mê ly của Tố Tâm, đại não vẫn chưa có quay về, thân thể hơi run rẩy.
Đối đầu với con mắt thâm trầm đen như mực của Phó Kiến Văn, ý thức của Tố Tâm từ từ trở nên rõ ràng, mắt tiệp run rẩy, con ngươi sạch sẽ sáng sủa nhìn lên gương mặt đẹp như điêu khắc của Phó Kiến Văn, khiến cho gò má của Tố Tâm càng ngày càng bỏng.
Ý thức được chính mình đã động tình, Tố Tâm xấu hổ lúng túng quay đầu đi, giãy giụa rút cổ tay của mình ra khỏi lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, phần xấu hổ này ... Là đối với chính mình.
"Lục Khinh Lệ gọi điện thoại cho anh, anh tức giận đối với em làm gì!"
Cánh môi của Tố Tâm được Phó Kiến Văn hôn đến sưng đỏ, vừa nãy anh dùng lực khẽ cắn, trong miệng của Tố Tâm đều nếm trải mùi máu tanh nhàn nhạt, trong lòng khó tránh khỏi căm tức.
"Tố Tố, hôm nay Bạch Hiểu Niên nói em là một người không có lương tâm, em đúng thật là một người không có lương tâm!" Phó Kiến Văn nắm chặt một đôi cổ tay của Tố Tâm, đem cổ tay cố định cao hơn một chút, "Anh đây là muốn lấy lòng em, bày tỏ lòng trung thành đối với em, điện thoại, cũng không quan trọng bằng một ánh mắt của em!"
Lời nói đầy tình tứ của Phó Kiến Văn há mồm là có thể nói ra một đống, nhưng vẫn khiến lòng của Tố Tâm ngứa một chút, tê tê dại dại có mang theo vài phần khoan khoái.
Tố Tâm muốn mỉm cười, cô đã đem hết toàn lực để ngăn chặn cánh môi cong lên, nhưng vẫn là không thành công.
Tố Tâm nghiêng đầu, khóe môi khẽ mỉm cười, lỗ tai dưới tóc chính là một mảnh đỏ bừng, cùng đường nét nhẵn nhụi ưu mỹ trắng nõn đường cong ở gáy cũng dần đỏ lên ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.