Chương 132: Thời gian căn bản cũng không đủ
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Tố Tâm cắn môi, không phải không thừa nhận, cửa sổ xe buông ra, Tố Tâm nhìn thấy là Phó Kiến Văn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Không lên xe, Tố Tâm tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
Chiếc xe cũng lấy tốc độ thật chậm dịch chuyển về phía trước...
Tố Tâm dừng lại, Benz cũng dừng lại.
Tố Tâm quay đầu, trừng mắt nhìn Phó Kiến Văn bên trong xe, nhưng thấy người đàn ông kia căn bản là không có nhìn cô.
Phó Kiến Văn vẻ mặt lãnh đạm từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, một tay che chở ngọn lửa, cúi đầu đốt thuốc.
Tố Tâm như là một quyền đánh vào trên bông, trong lòng càng thêm căm tức.
Ánh lửa chập chờn, bên trong xe là Phó Kiến Văn ngũ quan cương nghị, hai lông mày như được điêu khắc.
Trong lòng nén giận, Tố Tâm quay đầu vòng qua đuôi xe, hướng về đường cái đối diện đi đến.
Tố Tâm không tin Phó Kiến Văn còn có thể đi ngược chiều.
Rõ ràng là một thân một mình trong lòng rất sợ sệt, nhưng Tố Tâm cũng không muốn ở trên xe của Phó Kiến Văn...
Không chỉ là bởi vì chuyện vừa rồi trong lòng lúng túng, cũng bởi vì chính bản thân cô đối với anh không có sức phản kháng, bị trêu chọc hơi chút là không thể phản kháng, càng bởi vì lúc này cô còn đang chật vật, nhưng người đàn ông kia đã kịp thu lại một bộ bình tĩnh dáng dấp như thường.
Tố Tâm cảm thấy chán ghét chính mình, cũng sợ lên xe xong... Sẽ cùng Phó Kiến Văn phát sinh ra chuyện gì đó.
Tố Tâm chưa từng có cảm giác năng lực tự khống chế của mình lại kém như vậy.
Bất ngờ, Tố Tâm đi tới đường cái đối diện, chiếc kia màu đen cùn nhanh chóng chóng cùng đi qua, cứ như vậy cùng đi ngược chiều với Tố Tâm.
Thay đổi phương hướng, Phó Kiến Văn đuổi tới ngày càng gần.
Rạng sáng, một chiếc xe tải chạy như bay hướng về phía Phó Kiến Văn ấn còi, Phó Kiến Văn không hề bị lay động, anh một tay vịn lấy tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ánh nhìn khóa chặt ở trên người phụ nữa trước mặt, ngũ quan lãnh đạm.
Camera giao thông quét qua Phó Kiến Văn mấy lần, Anh vi phạm luật lệ rồi...
Tố Tâm thấm mồ hôi, nắm chặt quả đấm, dừng lại.
Phó Kiến Văn khóe môi ngậm điếu thuốc lá, cũng không nhanh không chậm dừng lại, tầm mắt chuyển hướng tới khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
Hai người không tiếng động trầm mặc.
Lần nữa nhớ đến tin tức của nữ nhân viên quan chức kia, Tố Tâm cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng cảm thấy giận hờn không phải trọng yếu, mạng nhỏ mới quan trọng!
Còn nữa, nếu như đổi lại là người khác, Tố Tâm tình nguyện cùng Phó Kiến Văn làm. ( lại suy nghĩ đen tối ở trên xe ùi nè).
Cuối cùng, Tố Tâm thỏa hiệp...
Cô nhấc chân đi tới bên cạnh xe, đưa tay muốn kéo cửa ghế sau xe.
"Tôi là tài xế của em sao!" Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá dời đi, hướng ra ngoài cửa xe gảy gảy tàn thuốc lá, rõ ràng ngữ khí bình thản, lại như là ở dạy người.
Phát hiện Tố Tâm không cao hứng, Phó Kiến Văn nói một câu: "Em lên tay lái phụ ngồi đi!"
Tai Tố Tâm bắt đầu nóng lên, vòng qua đuôi xe đi tới vị trí kế bên tài xế, kéo cửa xe ngồi vào.
"Đai an toàn!"
Phó Kiến Văn nói xong, đem điếu thuốc lá dụi tắt ở trong gạt tàn thuốc, đóng cửa sổ xe, tiến về phía trước...
Đưa Tố Tâm đến dưới lầu, cũng đã là 2h30 rạng sáng rồi.
Phó Kiến Văn đem xe dừng hẳn, Tố Tâm cởi đai an toàn, sau đó nhanh chóng duỗi tay đẩy xe cửa.
"Cùm cụp —— "
Cửa xe đã bị khóa.
Tố Tâm đề phòng nhìn về phía Phó Kiến Văn.
"Tôi sẽ không ở trên xe của người khác cùng em làm..." Phó Kiến Văn nói không nhanh không chậm, anh dùng ánh mắt liếc nhìn qua đồng hồ, "Thời gian cũng không đủ."
Tố Tâm đỏ mặt không lên tiếng, nghe được Phó Kiến Văn nói "Làm" cái chữ này, khắp toàn thân cô, từ trên xuống dưới như là có mấy trăm con kiến gặm nhấm, làm cho cô đứng ngồi không yên.
Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa
Không lên xe, Tố Tâm tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
Chiếc xe cũng lấy tốc độ thật chậm dịch chuyển về phía trước...
Tố Tâm dừng lại, Benz cũng dừng lại.
Tố Tâm quay đầu, trừng mắt nhìn Phó Kiến Văn bên trong xe, nhưng thấy người đàn ông kia căn bản là không có nhìn cô.
Phó Kiến Văn vẻ mặt lãnh đạm từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, một tay che chở ngọn lửa, cúi đầu đốt thuốc.
Tố Tâm như là một quyền đánh vào trên bông, trong lòng càng thêm căm tức.
Ánh lửa chập chờn, bên trong xe là Phó Kiến Văn ngũ quan cương nghị, hai lông mày như được điêu khắc.
Trong lòng nén giận, Tố Tâm quay đầu vòng qua đuôi xe, hướng về đường cái đối diện đi đến.
Tố Tâm không tin Phó Kiến Văn còn có thể đi ngược chiều.
Rõ ràng là một thân một mình trong lòng rất sợ sệt, nhưng Tố Tâm cũng không muốn ở trên xe của Phó Kiến Văn...
Không chỉ là bởi vì chuyện vừa rồi trong lòng lúng túng, cũng bởi vì chính bản thân cô đối với anh không có sức phản kháng, bị trêu chọc hơi chút là không thể phản kháng, càng bởi vì lúc này cô còn đang chật vật, nhưng người đàn ông kia đã kịp thu lại một bộ bình tĩnh dáng dấp như thường.
Tố Tâm cảm thấy chán ghét chính mình, cũng sợ lên xe xong... Sẽ cùng Phó Kiến Văn phát sinh ra chuyện gì đó.
Tố Tâm chưa từng có cảm giác năng lực tự khống chế của mình lại kém như vậy.
Bất ngờ, Tố Tâm đi tới đường cái đối diện, chiếc kia màu đen cùn nhanh chóng chóng cùng đi qua, cứ như vậy cùng đi ngược chiều với Tố Tâm.
Thay đổi phương hướng, Phó Kiến Văn đuổi tới ngày càng gần.
Rạng sáng, một chiếc xe tải chạy như bay hướng về phía Phó Kiến Văn ấn còi, Phó Kiến Văn không hề bị lay động, anh một tay vịn lấy tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ánh nhìn khóa chặt ở trên người phụ nữa trước mặt, ngũ quan lãnh đạm.
Camera giao thông quét qua Phó Kiến Văn mấy lần, Anh vi phạm luật lệ rồi...
Tố Tâm thấm mồ hôi, nắm chặt quả đấm, dừng lại.
Phó Kiến Văn khóe môi ngậm điếu thuốc lá, cũng không nhanh không chậm dừng lại, tầm mắt chuyển hướng tới khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
Hai người không tiếng động trầm mặc.
Lần nữa nhớ đến tin tức của nữ nhân viên quan chức kia, Tố Tâm cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng cảm thấy giận hờn không phải trọng yếu, mạng nhỏ mới quan trọng!
Còn nữa, nếu như đổi lại là người khác, Tố Tâm tình nguyện cùng Phó Kiến Văn làm. ( lại suy nghĩ đen tối ở trên xe ùi nè).
Cuối cùng, Tố Tâm thỏa hiệp...
Cô nhấc chân đi tới bên cạnh xe, đưa tay muốn kéo cửa ghế sau xe.
"Tôi là tài xế của em sao!" Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá dời đi, hướng ra ngoài cửa xe gảy gảy tàn thuốc lá, rõ ràng ngữ khí bình thản, lại như là ở dạy người.
Phát hiện Tố Tâm không cao hứng, Phó Kiến Văn nói một câu: "Em lên tay lái phụ ngồi đi!"
Tai Tố Tâm bắt đầu nóng lên, vòng qua đuôi xe đi tới vị trí kế bên tài xế, kéo cửa xe ngồi vào.
"Đai an toàn!"
Phó Kiến Văn nói xong, đem điếu thuốc lá dụi tắt ở trong gạt tàn thuốc, đóng cửa sổ xe, tiến về phía trước...
Đưa Tố Tâm đến dưới lầu, cũng đã là 2h30 rạng sáng rồi.
Phó Kiến Văn đem xe dừng hẳn, Tố Tâm cởi đai an toàn, sau đó nhanh chóng duỗi tay đẩy xe cửa.
"Cùm cụp —— "
Cửa xe đã bị khóa.
Tố Tâm đề phòng nhìn về phía Phó Kiến Văn.
"Tôi sẽ không ở trên xe của người khác cùng em làm..." Phó Kiến Văn nói không nhanh không chậm, anh dùng ánh mắt liếc nhìn qua đồng hồ, "Thời gian cũng không đủ."
Tố Tâm đỏ mặt không lên tiếng, nghe được Phó Kiến Văn nói "Làm" cái chữ này, khắp toàn thân cô, từ trên xuống dưới như là có mấy trăm con kiến gặm nhấm, làm cho cô đứng ngồi không yên.
Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.