Chương 342: Tình cảm của Phó Kiến Văn
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Lục Tân Nam luôn tự tin với suy nghĩ của mình, hơn nữa Phó Kiến Văn còn đã từng cứu cha của Tố Tâm... Phàm là Tố Tâm có chút lương tâm sẽ tự biết xấu hổ, sau đó sẽ rời xa Phó Kiến Văn!
Càng đừng nói tới, Tố Tâm đã động tâm với Phó Kiến Văn, Lục Tân Nam là người ngoài cuộc nhưng thấy rất rõ!
Lời nói này của Lục Tân Nam, là muốn dập tắt tất cả những dã tâm của Tố Tâm đối với Phó Kiến Văn.
"Phó Thiên Tứ cô đã từng thấy, người mà cậu ta sắp đính hôn chính là thiên kim tiểu thư của Mục gia!" Lục Tân Nam hít một hơi thuốc lá, cười khẽ, "Vậy mà người phụ nữ bên cạnh lão Phó, lại có một người mẹ bị bệnh thần kinh, cô nói xem mấy vị cổ đông của tập đoàn Khải Đức sẽ thế nào, chính là sẽ xếp hàng đi theo tên tiểu tử Phó Thiên Tứ kia!"
"Phân tích xong lợi và hại, bây giờ chúng ta hãy nói tới tình cảm của lão Phó!"
Lục Tân Nam cười yếu ớt, lấy điện thoại di động ra, mở ra một tấm ảnh, đem điện thoại di động đưa cho Tố Tâm.
Bất ngờ, người trong hình Tố Tâm có thể nhận ra, chính là Lục Tương Tư!
Lục Tương Tư chính là người đã từng chiếu cố cô ở Iraq!
Tố Tâm không hé răng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân Nam, chờ đợi Lục Tân Nam nói tiếp.
Lấy giác quan thứ sáu của phụ nữ mà nói... Tố Tâm có thể mơ hồ nhận ra được cái gì.
Cô nhớ tới lần trước ở văn phòng của Sở Tầm, Sở Tầm từng nói... trong lòng Phó Kiến Văn luôn cất giấu một cái tên của một người phụ nữ đã chết!
Vào giờ phút này Lục Tân Nam lại cho mình xem bức ảnh, khiến cho trái tim của Tố Tâm bỗng nhiên đập rầm rầm, lẽ nào... người Phó Kiến Văn yêu chính là Lục Tương Tư!
"Lục Tương Tư, cùng Lão Phó chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chính là người phụ nữ mà cả đời này Lão Phó yêu nhất! Chỉ tiếc... Cô ấy đã chết ở Iraq! Trở thành người mà cả đời này Lão Phó không thể nào quên được, cũng là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời này của cậu ấy!"
Tố Tâm bất ngờ, lại không bất ngờ...
Chị Tương Tư là một cô gái rất ưu tú, rất lương thiện, người phụ nữ như vậy rất đáng để Phó Kiến Văn yêu.
Như vậy, Phó Kiến Văn là vì Lục Tương Tư mà đi Iraq sao!
Ở Iraq, Phó Kiến Văn gặp được Tố Tâm như nhìn thấy chính bản thân mình, cho nên anh mới nhớ tới cô rõ ràng như vậy!
Lục Tương Tư chính là người mà Phó Kiến Văn mong mà không được, Hứa Khai cũng đã từng là người mà Tố Tâm mong không được...
Hai người có vết thương tình giống nhau, cho nên ý đồ tình cảm chuyển lên người nhau!
Tố Tâm siết chặt bàn tay, trong lòng rõ ràng Lục Tân Nam muốn mình rời xa Phó Kiến Văn!
Lời nói như vậy, không phải Tố Tâm nghe được từ chính mồm Phó Kiến Văn nói ra, cô sẽ không tin!
"Cô nhìn kỹ Lục Tương Tư, không cảm thấy hai người rất giống nhau sao!" Lục Tân Nam muốn gia tăng thêm hoài nghi trong lòng Tố Tâm.
Tố Tâm đem trả lại điện thoại cho Lục Tân Nam, một bộ lạnh nhạt nói: "Anh Lục nói chuyện không cần phải vòng vo."
"Xem ra cô không tin lời tôi nói..." Lục Tân Nam cũng là người thông minh, "Cô lựa chọn tin tưởng lão Phó như vậy... rất tốt! Nhưng cô hãy ngẫm lại những lời tôi nói vừa nãy, tự mình ước lượng một chút, thử nghĩ xem nếu như cô chính là một nửa kia của cậu ấy, ngoại trừ một đống phiền phức thì cô có thể giúp được cậu ấy cái gì! Nếu như cô thật sự yêu Lão Phó, vậy thì ở lại bên cạnh cậu ấy, yên phận làm một người tình bên cạnh cậu ấy, không nên muốn quang minh chính đại ngồi lên vị trí kia!"
Thấy sắc mặt của Tố Tâm càng ngày càng khó coi, Lục Tân Nam ngậm vào điếu thuốc lá, một lần nữa cầm bút lên, mơ hồ không rõ mở miệng: "Muốn bao nhiêu, cứ nói!"
Càng đừng nói tới, Tố Tâm đã động tâm với Phó Kiến Văn, Lục Tân Nam là người ngoài cuộc nhưng thấy rất rõ!
Lời nói này của Lục Tân Nam, là muốn dập tắt tất cả những dã tâm của Tố Tâm đối với Phó Kiến Văn.
"Phó Thiên Tứ cô đã từng thấy, người mà cậu ta sắp đính hôn chính là thiên kim tiểu thư của Mục gia!" Lục Tân Nam hít một hơi thuốc lá, cười khẽ, "Vậy mà người phụ nữ bên cạnh lão Phó, lại có một người mẹ bị bệnh thần kinh, cô nói xem mấy vị cổ đông của tập đoàn Khải Đức sẽ thế nào, chính là sẽ xếp hàng đi theo tên tiểu tử Phó Thiên Tứ kia!"
"Phân tích xong lợi và hại, bây giờ chúng ta hãy nói tới tình cảm của lão Phó!"
Lục Tân Nam cười yếu ớt, lấy điện thoại di động ra, mở ra một tấm ảnh, đem điện thoại di động đưa cho Tố Tâm.
Bất ngờ, người trong hình Tố Tâm có thể nhận ra, chính là Lục Tương Tư!
Lục Tương Tư chính là người đã từng chiếu cố cô ở Iraq!
Tố Tâm không hé răng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân Nam, chờ đợi Lục Tân Nam nói tiếp.
Lấy giác quan thứ sáu của phụ nữ mà nói... Tố Tâm có thể mơ hồ nhận ra được cái gì.
Cô nhớ tới lần trước ở văn phòng của Sở Tầm, Sở Tầm từng nói... trong lòng Phó Kiến Văn luôn cất giấu một cái tên của một người phụ nữ đã chết!
Vào giờ phút này Lục Tân Nam lại cho mình xem bức ảnh, khiến cho trái tim của Tố Tâm bỗng nhiên đập rầm rầm, lẽ nào... người Phó Kiến Văn yêu chính là Lục Tương Tư!
"Lục Tương Tư, cùng Lão Phó chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chính là người phụ nữ mà cả đời này Lão Phó yêu nhất! Chỉ tiếc... Cô ấy đã chết ở Iraq! Trở thành người mà cả đời này Lão Phó không thể nào quên được, cũng là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời này của cậu ấy!"
Tố Tâm bất ngờ, lại không bất ngờ...
Chị Tương Tư là một cô gái rất ưu tú, rất lương thiện, người phụ nữ như vậy rất đáng để Phó Kiến Văn yêu.
Như vậy, Phó Kiến Văn là vì Lục Tương Tư mà đi Iraq sao!
Ở Iraq, Phó Kiến Văn gặp được Tố Tâm như nhìn thấy chính bản thân mình, cho nên anh mới nhớ tới cô rõ ràng như vậy!
Lục Tương Tư chính là người mà Phó Kiến Văn mong mà không được, Hứa Khai cũng đã từng là người mà Tố Tâm mong không được...
Hai người có vết thương tình giống nhau, cho nên ý đồ tình cảm chuyển lên người nhau!
Tố Tâm siết chặt bàn tay, trong lòng rõ ràng Lục Tân Nam muốn mình rời xa Phó Kiến Văn!
Lời nói như vậy, không phải Tố Tâm nghe được từ chính mồm Phó Kiến Văn nói ra, cô sẽ không tin!
"Cô nhìn kỹ Lục Tương Tư, không cảm thấy hai người rất giống nhau sao!" Lục Tân Nam muốn gia tăng thêm hoài nghi trong lòng Tố Tâm.
Tố Tâm đem trả lại điện thoại cho Lục Tân Nam, một bộ lạnh nhạt nói: "Anh Lục nói chuyện không cần phải vòng vo."
"Xem ra cô không tin lời tôi nói..." Lục Tân Nam cũng là người thông minh, "Cô lựa chọn tin tưởng lão Phó như vậy... rất tốt! Nhưng cô hãy ngẫm lại những lời tôi nói vừa nãy, tự mình ước lượng một chút, thử nghĩ xem nếu như cô chính là một nửa kia của cậu ấy, ngoại trừ một đống phiền phức thì cô có thể giúp được cậu ấy cái gì! Nếu như cô thật sự yêu Lão Phó, vậy thì ở lại bên cạnh cậu ấy, yên phận làm một người tình bên cạnh cậu ấy, không nên muốn quang minh chính đại ngồi lên vị trí kia!"
Thấy sắc mặt của Tố Tâm càng ngày càng khó coi, Lục Tân Nam ngậm vào điếu thuốc lá, một lần nữa cầm bút lên, mơ hồ không rõ mở miệng: "Muốn bao nhiêu, cứ nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.