Chương 151: Tối nay muốn ăn gì?
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
"Không thành vấn đề, đối phương không biết quan hệ của mình và cậu, trước mắt... Coi như là ông ta đã chịu bán cho chúng ta, con trai của ông ta tham ô công quỹ của công ty ông ta vẫn chưa bù lại được, còn không bằng bán cổ phần đi rồi cả nhà xuất ngoại đi chỗ khác làm ăn!" Đường Tranh nói xong tình huống bên mình, lại hỏi, "Bên các cậu thế nào!"
"Lão già đó đầu tiên là dùng giấy chứng nhận gây khó chúng ta, hiện tại giấy chứng nhận đã tới tay nhưng lại không cho mở phiên giao dịch, nói rõ là người của ông ta không chen chân được vào bên tiêu thụ, buộc Lão Phó phải cho người của ông ta vào vị trí đấy! Nếu Lão Phó không nhận thua... Xảy ra bất cứ chuyện gì đều do Lão Phó chịu trách nhiệm."
Nhấc đến ông ngoại của Phó Kiến Văn, Lục Tân Nam lại một bụng hỏa.
Phó Kiến Văn dụi tắt điếu thuốc, bấm điện thoại gọi phòng thư kí, bảo mua cơm trưa..
Mở hội nghị từ sáng sớm đến trưa, Lục Tân Nam đã sớm đói bụng đến nỗi bụng dán vào lưng, Lục Tân Nam liếc nhìn đồng hồ: "Mình không có thời gian ăn cơm đâu, thằng em trai ngu ngốc Lục Tân Bắc kia lại đánh người ta tàn phế vẫn chưa xử lý xong, mình phải đi bệnh viện một chuyến, cùng nhà kia thương lượng kết quả, xem cần phải bồi thường bao nhiêu tiền."
"Người em trai này của cậu cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy! Còn làm ra loại đánh nhau ẩu đả, thật đúng là một người không biết suy nghĩ! Cậu ta có phải hay không nhìn thấy ai cũng nói ta có người anh trai từng giết người!" Đường Tranh lông mày căng thẳng nói một câu.
Lục Tân Nam trừng Đường Tranh một cái, cầm lấy điếu thuốc lá cùng cái bật lửa đứng dậy đi trước.
...
Trưa mai lại thu chương trình chủ nhật ước hẹn, Tố Tâm đang học thuộc những câu hỏi, tìm những từ những câu để sao cho nhập vào được tự nhiên nhất.
Đang đọc thì nhận được một tin nhắn ngắn của Phó Kiến Văn, hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì.
Tố Tâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, đột nhiên không hiểu sao lại hoảng hốt, đọc những vấn đề trong tài liệu nhưng không thể nào tiếp thu được, chỉ có thể đem tài liệu đều đặt ở trên khay trà, đi nhà bếp rót chén nước đá.
Uống vào mấy ngụm, trong tay nắm chặt cái cốc lạnh lẽo, tâm tình vẫn không hòa hoãn chút nào.
Trong phòng, Bạch Hiểu Niên đem hoa tươi trang trí khắp nơi, khắp phòng đều là hoa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy.
Tố Tâm nghĩ lung tung, liệu có phải Đường Tranh đã nói cho Phó Kiến Văn biết chuyện của cô và Liễu Minh Thần rồi hay không!
Tố Tâm cổ họng phát khô, cô bưng cốc nước lên uống vào mấy ngụm.
Làm sao lại có cảm giác có tật giật mình, cô và Phó Kiến Văn căn bản cũng không phải người yêu, coi như là nhận hoa của người khác cũng không nên vừa nhìn thấy tin nhắn của Phó Kiến Văn liền chột dạ như vậy.
"Tố Tố..." Bạch Hiểu Niên cầm điện thoại di động từ trong phòng đi ra, thấy Tố Tâm ở nhà bếp liền đi tới, "Em trai của Phó Kiến Văn đụng phải xe của mình, sửa chữa tất cả hết 41 triệu 200, lần trước mình cầm 50 triệu, tiền thừa mình gửi lại cho cậu, cậu giúp mình trả lại."
Tố Tâm ngẩn ra, bởi vì mấy câu nói của Bạch Hiểu Niên, lại bởi vì nghĩ tới chuyện buổi tối cùng Phó Kiến Văn ăn cơm!
Không nghe thấy Tố Tâm trả lời, Bạch Hiểu Niên đưa tay cầm cốc nước trong tay Tố Tâm, uống một hớp, bị phản ứng của Tố Tâm chọc cười: "Làm sao lại ngây người ra như vậy! Cậu cho rằng mình không cần trả lại tiền tên nhóc kia sao!"
Tố Tâm còn chưa kịp trả lời, điện thoại lại rung rung, chính là Liễu Minh Thần gọi tới.
Vừa nãy ở Hải Phong ăn cơm, cha mẹ hai bên đã trao đổi số điện thoại, nói là về sau liên hệ thuận tiện hơn, lễ phép nên Tố Tâm mới cùng Liễu Minh Thần trao đổi số, không nghĩ tới Liễu Minh Thần nhanh như vậy đã gọi tới.
Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho sữa để ngày mai đọc nhiều hơn nhaaaa
"Lão già đó đầu tiên là dùng giấy chứng nhận gây khó chúng ta, hiện tại giấy chứng nhận đã tới tay nhưng lại không cho mở phiên giao dịch, nói rõ là người của ông ta không chen chân được vào bên tiêu thụ, buộc Lão Phó phải cho người của ông ta vào vị trí đấy! Nếu Lão Phó không nhận thua... Xảy ra bất cứ chuyện gì đều do Lão Phó chịu trách nhiệm."
Nhấc đến ông ngoại của Phó Kiến Văn, Lục Tân Nam lại một bụng hỏa.
Phó Kiến Văn dụi tắt điếu thuốc, bấm điện thoại gọi phòng thư kí, bảo mua cơm trưa..
Mở hội nghị từ sáng sớm đến trưa, Lục Tân Nam đã sớm đói bụng đến nỗi bụng dán vào lưng, Lục Tân Nam liếc nhìn đồng hồ: "Mình không có thời gian ăn cơm đâu, thằng em trai ngu ngốc Lục Tân Bắc kia lại đánh người ta tàn phế vẫn chưa xử lý xong, mình phải đi bệnh viện một chuyến, cùng nhà kia thương lượng kết quả, xem cần phải bồi thường bao nhiêu tiền."
"Người em trai này của cậu cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy! Còn làm ra loại đánh nhau ẩu đả, thật đúng là một người không biết suy nghĩ! Cậu ta có phải hay không nhìn thấy ai cũng nói ta có người anh trai từng giết người!" Đường Tranh lông mày căng thẳng nói một câu.
Lục Tân Nam trừng Đường Tranh một cái, cầm lấy điếu thuốc lá cùng cái bật lửa đứng dậy đi trước.
...
Trưa mai lại thu chương trình chủ nhật ước hẹn, Tố Tâm đang học thuộc những câu hỏi, tìm những từ những câu để sao cho nhập vào được tự nhiên nhất.
Đang đọc thì nhận được một tin nhắn ngắn của Phó Kiến Văn, hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì.
Tố Tâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, đột nhiên không hiểu sao lại hoảng hốt, đọc những vấn đề trong tài liệu nhưng không thể nào tiếp thu được, chỉ có thể đem tài liệu đều đặt ở trên khay trà, đi nhà bếp rót chén nước đá.
Uống vào mấy ngụm, trong tay nắm chặt cái cốc lạnh lẽo, tâm tình vẫn không hòa hoãn chút nào.
Trong phòng, Bạch Hiểu Niên đem hoa tươi trang trí khắp nơi, khắp phòng đều là hoa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy.
Tố Tâm nghĩ lung tung, liệu có phải Đường Tranh đã nói cho Phó Kiến Văn biết chuyện của cô và Liễu Minh Thần rồi hay không!
Tố Tâm cổ họng phát khô, cô bưng cốc nước lên uống vào mấy ngụm.
Làm sao lại có cảm giác có tật giật mình, cô và Phó Kiến Văn căn bản cũng không phải người yêu, coi như là nhận hoa của người khác cũng không nên vừa nhìn thấy tin nhắn của Phó Kiến Văn liền chột dạ như vậy.
"Tố Tố..." Bạch Hiểu Niên cầm điện thoại di động từ trong phòng đi ra, thấy Tố Tâm ở nhà bếp liền đi tới, "Em trai của Phó Kiến Văn đụng phải xe của mình, sửa chữa tất cả hết 41 triệu 200, lần trước mình cầm 50 triệu, tiền thừa mình gửi lại cho cậu, cậu giúp mình trả lại."
Tố Tâm ngẩn ra, bởi vì mấy câu nói của Bạch Hiểu Niên, lại bởi vì nghĩ tới chuyện buổi tối cùng Phó Kiến Văn ăn cơm!
Không nghe thấy Tố Tâm trả lời, Bạch Hiểu Niên đưa tay cầm cốc nước trong tay Tố Tâm, uống một hớp, bị phản ứng của Tố Tâm chọc cười: "Làm sao lại ngây người ra như vậy! Cậu cho rằng mình không cần trả lại tiền tên nhóc kia sao!"
Tố Tâm còn chưa kịp trả lời, điện thoại lại rung rung, chính là Liễu Minh Thần gọi tới.
Vừa nãy ở Hải Phong ăn cơm, cha mẹ hai bên đã trao đổi số điện thoại, nói là về sau liên hệ thuận tiện hơn, lễ phép nên Tố Tâm mới cùng Liễu Minh Thần trao đổi số, không nghĩ tới Liễu Minh Thần nhanh như vậy đã gọi tới.
Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho sữa để ngày mai đọc nhiều hơn nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.