Chương 300: Vợ, nhìn anh
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Thấy Tố Tâm không nhúc nhích, cũng không trả lời, Phó Kiến Văn hỏi: "Không muốn!"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Tố Tâm, như liều thuốc kích thích, khiến thân thể Tố Tâm đã mềm nhũn một nửa...
"Cái kia... Em sợ Đoàn Đoàn thức giấc sẽ đến."
Tố Tâm ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, âm thanh rất nhỏ, rõ ràng cách một cánh cửa, lại như là sợ sẽ đánh thức Đoàn Đoàn.
Thân thể người đàn ông ấm áp dính sát vào người cô, mùi vị đàn ông cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt cũng chui vào xoang mũi, khiến cho trái tim Tố Tâm đập rầm rầm, Tố Tâm theo bản năng cắn cắn môi, cánh tay chặn ở lồng ngực Phó Kiến Văn, cố gắng đè giọng nói xuống nhỏ nhất có thể: "Đây đang ở cửa phòng của Đoàn Đoàn..."
Huống chi, ở dưới lầu dì Lý còn đang dọn dẹp nhà bếp!
Phó Kiến Văn nhìn xem điệu bộ kinh hoảng của Tố Tâm: "Không cần sợ! Đoàn Đoàn đứa nhỏ này một khi đã ngủ thì có sét đánh cũng không biết..."
Hai thân thể dán chặt vào nhau, giọng nói của Phó Kiến Văn rất mê người, trong lúc nói chuyện lồng ngực chấn động làm rung động cả bàn tay của cô, làm cho lòng bàn tay của cô cảm thấy ngứa.
Lòng bàn tay của Phó Kiến Văn di chuyển, hướng về cái mông của Tố Tâm bóp một cái, dùng sức kéo về hướng mình, nhận ra được thân thể nóng rực của Phó Kiến Văn có biến hóa, làm cho thân thể của Tố Tâm mềm nhũn thêm mấy phần.
Sống lưng Tố Tâm chạm sát vách tường, hô hấp thác loạn, buông thõng con mắt, trong tầm mắt, chính là người đàn ông mặc quần áo ở nhà giống cô như đúc, chính là quần áo đôi.
"Vợ, nhìn anh..." Phó Kiến Văn hết sức đè thấp giọng nói gợi cảm của mình xuống, khiến cho Tố Tâm rối tinh rối mù.
Như là bị đầu độc, Tố Tâm như bị quỷ ám, ngẩng đầu, trơ mắt nhìn xem môi mỏng của Phó Kiến Văn đè xuống...
Phó Kiến Văn nắm chặt chiếc cằm gợi cảm của cô, hôn lên môi cô, bàn tay lớn từ dưới hàm khẽ vuốt đến sau gáy, khớp xương bàn tay khẽ xen vào tóc của Tố Tâm, nâng cái ót của cô lên, để hôn sâu hơn.
Cánh môi Phó Kiến Văn nóng bỏng, cạy môi lưỡi của Tố Tâm ra, tiến vào.
Bị giam cầm ở trong ngực của Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ có thể mặc cho anh muốn gì cứ lấy, cả người giống như là muốn bị anh vò nát ở trong ngực, cái lưỡi đau nhức.
Nước bọt tương giao phát ra âm thanh, khiến cho lỗ tai Tố Tâm đỏ lên, chỉ lo ở dưới lầu dì Lý nghe ra cái gì, âm thanh nghẹn ngào bị Phó Kiến Văn nuốt sạch sành sanh, tay nhỏ của cô dùng sức đánh vào sống lưng của Phó Kiến Văn, lại không hề có tác dụng.
Khí lực cả người Tố Tâm như bị Phó Kiến Văn hút khô, anh hôn càng ngày càng kịch liệt, đại não Tố Tâm cũng bởi vì bị hôn mà thiếu dưỡng khí cho nên từng đợt trống rỗng, tay nhỏ của Tố Tâm ban đầu còn đánh đánh vào sống lưng Phó Kiến Văn, rồi từ từ không còn tự chủ biến thành sít sao nắm lấy quần áo của anh, nỗ lực chống đỡ để thân thể không bị mềm nhũn trượt xuống.
Phát hiện bàn tay lớn của Phó Kiến Văn theo vạt áo dò xét tiến vào, thân thể có sự quen thuộc lại khiến người ta có cảm giác xấu hổ, da thịt nõn nớt nhẵn nhụi của Tố Tâm khiến cho Phó Kiến Vân cầm giữ không được.
Anh buông lỏng Tố Tâm đã sắp nghẹt thở ra, cho cô cơ hội thở dốc ngắn ngủi, lại lần nữa hôn, chầm chậm hôn, khiến cho Tố Tâm ý loạn tình mê.
"Đừng..." Tố Tâm nghiêng đi, ngực phập phồng kịch liệt.
Tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn khẽ nhìn cô, con ngươi nóng rực, anh không có miễn cưỡng, cúi đầu hôn nhẹ xuống lỗ tai đã nóng bỏng của cô.
"A..."
Tố Tâm dột nhiên nắm chặt quần áo của Phó Kiến Văn lại, rốt cục vẫn là không chống đỡ được, bị Phó Kiến Văn ép đến sắp khóc đến nơi: "Đừng ở chỗ này, chúng ta trở về phòng!"
Tố Tâm không dám lớn tiếng, sợ bị dì Lý nghe được.
Cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn ôm lấy hai chân của Tố Tâm, ôm ngang cô lên, tiến vào cửa phòng, nhấc chân khép cửa phòng lại.
"Em... Em tắm đã!" Tố Tâm đang vòng tay qua cổ của Phó Kiến Văn, buông thõng con mắt, cố gắng ổn định lại hơi thở của mình.
*Thịt đây thịt đây, mọi người hãy bỏ phiếu cho sữa nhé *
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Tố Tâm, như liều thuốc kích thích, khiến thân thể Tố Tâm đã mềm nhũn một nửa...
"Cái kia... Em sợ Đoàn Đoàn thức giấc sẽ đến."
Tố Tâm ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, âm thanh rất nhỏ, rõ ràng cách một cánh cửa, lại như là sợ sẽ đánh thức Đoàn Đoàn.
Thân thể người đàn ông ấm áp dính sát vào người cô, mùi vị đàn ông cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt cũng chui vào xoang mũi, khiến cho trái tim Tố Tâm đập rầm rầm, Tố Tâm theo bản năng cắn cắn môi, cánh tay chặn ở lồng ngực Phó Kiến Văn, cố gắng đè giọng nói xuống nhỏ nhất có thể: "Đây đang ở cửa phòng của Đoàn Đoàn..."
Huống chi, ở dưới lầu dì Lý còn đang dọn dẹp nhà bếp!
Phó Kiến Văn nhìn xem điệu bộ kinh hoảng của Tố Tâm: "Không cần sợ! Đoàn Đoàn đứa nhỏ này một khi đã ngủ thì có sét đánh cũng không biết..."
Hai thân thể dán chặt vào nhau, giọng nói của Phó Kiến Văn rất mê người, trong lúc nói chuyện lồng ngực chấn động làm rung động cả bàn tay của cô, làm cho lòng bàn tay của cô cảm thấy ngứa.
Lòng bàn tay của Phó Kiến Văn di chuyển, hướng về cái mông của Tố Tâm bóp một cái, dùng sức kéo về hướng mình, nhận ra được thân thể nóng rực của Phó Kiến Văn có biến hóa, làm cho thân thể của Tố Tâm mềm nhũn thêm mấy phần.
Sống lưng Tố Tâm chạm sát vách tường, hô hấp thác loạn, buông thõng con mắt, trong tầm mắt, chính là người đàn ông mặc quần áo ở nhà giống cô như đúc, chính là quần áo đôi.
"Vợ, nhìn anh..." Phó Kiến Văn hết sức đè thấp giọng nói gợi cảm của mình xuống, khiến cho Tố Tâm rối tinh rối mù.
Như là bị đầu độc, Tố Tâm như bị quỷ ám, ngẩng đầu, trơ mắt nhìn xem môi mỏng của Phó Kiến Văn đè xuống...
Phó Kiến Văn nắm chặt chiếc cằm gợi cảm của cô, hôn lên môi cô, bàn tay lớn từ dưới hàm khẽ vuốt đến sau gáy, khớp xương bàn tay khẽ xen vào tóc của Tố Tâm, nâng cái ót của cô lên, để hôn sâu hơn.
Cánh môi Phó Kiến Văn nóng bỏng, cạy môi lưỡi của Tố Tâm ra, tiến vào.
Bị giam cầm ở trong ngực của Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ có thể mặc cho anh muốn gì cứ lấy, cả người giống như là muốn bị anh vò nát ở trong ngực, cái lưỡi đau nhức.
Nước bọt tương giao phát ra âm thanh, khiến cho lỗ tai Tố Tâm đỏ lên, chỉ lo ở dưới lầu dì Lý nghe ra cái gì, âm thanh nghẹn ngào bị Phó Kiến Văn nuốt sạch sành sanh, tay nhỏ của cô dùng sức đánh vào sống lưng của Phó Kiến Văn, lại không hề có tác dụng.
Khí lực cả người Tố Tâm như bị Phó Kiến Văn hút khô, anh hôn càng ngày càng kịch liệt, đại não Tố Tâm cũng bởi vì bị hôn mà thiếu dưỡng khí cho nên từng đợt trống rỗng, tay nhỏ của Tố Tâm ban đầu còn đánh đánh vào sống lưng Phó Kiến Văn, rồi từ từ không còn tự chủ biến thành sít sao nắm lấy quần áo của anh, nỗ lực chống đỡ để thân thể không bị mềm nhũn trượt xuống.
Phát hiện bàn tay lớn của Phó Kiến Văn theo vạt áo dò xét tiến vào, thân thể có sự quen thuộc lại khiến người ta có cảm giác xấu hổ, da thịt nõn nớt nhẵn nhụi của Tố Tâm khiến cho Phó Kiến Vân cầm giữ không được.
Anh buông lỏng Tố Tâm đã sắp nghẹt thở ra, cho cô cơ hội thở dốc ngắn ngủi, lại lần nữa hôn, chầm chậm hôn, khiến cho Tố Tâm ý loạn tình mê.
"Đừng..." Tố Tâm nghiêng đi, ngực phập phồng kịch liệt.
Tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn khẽ nhìn cô, con ngươi nóng rực, anh không có miễn cưỡng, cúi đầu hôn nhẹ xuống lỗ tai đã nóng bỏng của cô.
"A..."
Tố Tâm dột nhiên nắm chặt quần áo của Phó Kiến Văn lại, rốt cục vẫn là không chống đỡ được, bị Phó Kiến Văn ép đến sắp khóc đến nơi: "Đừng ở chỗ này, chúng ta trở về phòng!"
Tố Tâm không dám lớn tiếng, sợ bị dì Lý nghe được.
Cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn ôm lấy hai chân của Tố Tâm, ôm ngang cô lên, tiến vào cửa phòng, nhấc chân khép cửa phòng lại.
"Em... Em tắm đã!" Tố Tâm đang vòng tay qua cổ của Phó Kiến Văn, buông thõng con mắt, cố gắng ổn định lại hơi thở của mình.
*Thịt đây thịt đây, mọi người hãy bỏ phiếu cho sữa nhé *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.