Chương 2: Chia Tay
Thanh Ngân
05/03/2021
"Anh đã từng yêu em chưa?"
Hạo Thiên nhìn Đan Linh. Ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn do dự nhưng vẫn quyết định nói ra, "Anh cũng không biết nữa."
Hạo Thiên cũng từng rung động vì cô, nhưng hắn biết đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Đối với Đan Linh, hắn lại có một sự lưu luyến, nhưng hắn cho rằng đấy không phải là yêu, cũng không phải là thích.
Đến khi người yêu cũ của hắn xuất hiện, hắn dần nhớ lại cảm giác lúc yêu cô ấy, cảm giác ấy luôn cuồng nhiệt như vậy. Hạo Thiên nhận ra bản thân vẫn còn yêu Thảo Vân rất nhiều. Chỉ là hắn không hiểu vì sao vẫn không buông tay Đan Linh được nên hắn chỉ còn cách lừa dối cô.
Đan Linh nghe những lời hắn nói mà lòng đau như cắt. Nước mắt cô đầm đìa, trái tim như rỉ máu. Thì ra đến cuối cùng, cô chưa bao giờ có được tình yêu của Hạo Thiên.
Cô nhớ lúc hắn theo đuổi, từng thề rằng sẽ yêu cô, không làm cô tổn thương.
Những lời nói ấy chỉ là giả dối!
Tất cả chỉ là giả dối!
Nhìn nước mắt cô rơi, Hạo Thiên cũng không biết nên làm gì. Hắn im lặng, nâng hai mắt nhìn cô. Cảm xúc trong lòng ngày càng mâu thuẫn.
"Hạo Thiên...chúng ta chia tay đi!"
Đan Linh xoay mặt về phía hắn, dưới ánh nắng của mặt trời, giọt lệ trên khóe mi càng long lanh hơn, gương mặt của cô cũng càng thê lương hơn.
Hạo Thiên vẫn im lặng, nhưng trong hắn lại dâng lên một loại cảm giác khó chịu. Hắn không biết nó là gì, nhưng tại sao nó lại khiến hắn cảm thấy mất mát như vậy. Thiên vốn đã đoán trước được một ngày nào đó hắn và cô sẽ chia tay thôi, nhưng sao khi cô nói ra những lời đó, hắn lại có cảm giác mất mát như thế.
Hạo Thiên gạt những dòng suy nghĩ qua một bên. Chuyện đã đến nước này thì chia tay thôi. Hai người vốn chẳng thể cứu vãn được nữa với lại hắn vẫn còn tình cảm với Thảo Vân. Hắn nghĩ ở bên Thảo Vân sẽ tốt hơn, Đan Linh nên kiếm người đàn ông phù hợp hơn.
"Ừ! Anh mong em sẽ tìm được người đàn ông tốt!"
Hạo Thiên đứng dậy rời đi. Lúc ấy định bước ra khỏi phòng, Đan Linh đã nói một câu khiến hắn đứng lại.
"Người ấy nhất định sẽ tốt hơn anh rất nhiều!"
Thiên dừng lại, cảm xúc trong hắn một lần nữa lại mâu thuẫn với nhau. Hắn không biết nên trả lời cô như thế nào.
"Cũng mong là vậy!" Hạo Thiên biết trong cuộc tình này hắn có lỗi với cô. Cô nói như vậy cũng tốt, mong người ấy sẽ đối xử tốt với cô.
Cõ lẽ cả cuộc đời này Hạo Thiên nợ Đan Linh rất nhiều, nhưng hắn không thể trả cho cô được.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ trả món nợ này cho em.
"Chúc anh và cô ấy hạnh phúc!"
Có trời mới biết khi nói ra câu ấy, lòng cô đau đến mức nào.
Hạo Thiên bước ra khỏi phòng, nhưng không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng mà có thể cả đời này sẽ không bao giờ có lại được thứ ấy.
Nhìn bóng lưng của Hạo Thiên rời đi, trái tim của cô như có hàng ngàn mũi dao xiên qua. Cảm giác đau đến không chịu nổi.
Rất đau, đau rất nhiều!
Hắn đi rồi, cô mới dám khóc thật lớn. Tình đầu đem lại nhiều niềm đau thật!
Người con trai cô dành cả thanh xuân để yêu thương, nhưng cuối cùng cũng chẳng thuộc về cô.
Hắn từng nói yêu cô, sẽ bảo vệ cô nhưng cuối cùng vẫn còn tình cảm với người cũ.
Hắn từng nói sẽ nắm tay cô đi đến cuối con đường đời này, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông tay.
Ngày hôm ấy Linh đã khóc rất nhiều. Mối tình đầu, một mối tình tưởng chừng đẹp đẽ nhưng để lại nhiều đau thương.
Người con trai ấy, mãi mãi sẽ không bao giờ thuộc về cô.
Yêu hắn, Đan Linh yêu hết mình, nhưng vẫn chẳng thể có được hắn.
Cô yêu hắn, yêu hơn cả bản thân. Muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất cho hắn. Nhưng dù thế nào, hắn chỉ có cô ấy.
Cô yêu hắn thật lòng, sao hắn lại nỡ thương người khác...
Ngày hôm ấy, bầu trời bỗng đổ mưa lớn. Chắc hẳn ông trời cũng muốn khóc cùng cô.
Ngày hôm ấy, Đan Linh lần đầu biết được vị đau thương của tình yêu là thế nào.
Nó giống như thuốc phiện, lúc đầu khiến ta si mê không dứt, nhưng cuối cùng lại giết chết ta...
Tình yêu có vị ngọt, vị cay, vị đắng, vị chua. Nó chính là gia vị giúp ta trưởng thành. Tuổi trẻ không trải qua sự chia ly của tình yêu thì làm sao có thể trưởng thành được.
Đan Linh yêu Hạo Thiên, muốn cả một đời chỉ ở bên hắn. Hắn từng hẹn từng thề, nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
Hoa đẹp, hoa rơi, hoa vẫn tàn.
Rượu đắng, rượu say, rượu vẫn hết.
Tình đẹp, tình sâu, tình vẫn tan.
Người hứa, người thề, người lại quên...
Hạo Thiên nhìn Đan Linh. Ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn do dự nhưng vẫn quyết định nói ra, "Anh cũng không biết nữa."
Hạo Thiên cũng từng rung động vì cô, nhưng hắn biết đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Đối với Đan Linh, hắn lại có một sự lưu luyến, nhưng hắn cho rằng đấy không phải là yêu, cũng không phải là thích.
Đến khi người yêu cũ của hắn xuất hiện, hắn dần nhớ lại cảm giác lúc yêu cô ấy, cảm giác ấy luôn cuồng nhiệt như vậy. Hạo Thiên nhận ra bản thân vẫn còn yêu Thảo Vân rất nhiều. Chỉ là hắn không hiểu vì sao vẫn không buông tay Đan Linh được nên hắn chỉ còn cách lừa dối cô.
Đan Linh nghe những lời hắn nói mà lòng đau như cắt. Nước mắt cô đầm đìa, trái tim như rỉ máu. Thì ra đến cuối cùng, cô chưa bao giờ có được tình yêu của Hạo Thiên.
Cô nhớ lúc hắn theo đuổi, từng thề rằng sẽ yêu cô, không làm cô tổn thương.
Những lời nói ấy chỉ là giả dối!
Tất cả chỉ là giả dối!
Nhìn nước mắt cô rơi, Hạo Thiên cũng không biết nên làm gì. Hắn im lặng, nâng hai mắt nhìn cô. Cảm xúc trong lòng ngày càng mâu thuẫn.
"Hạo Thiên...chúng ta chia tay đi!"
Đan Linh xoay mặt về phía hắn, dưới ánh nắng của mặt trời, giọt lệ trên khóe mi càng long lanh hơn, gương mặt của cô cũng càng thê lương hơn.
Hạo Thiên vẫn im lặng, nhưng trong hắn lại dâng lên một loại cảm giác khó chịu. Hắn không biết nó là gì, nhưng tại sao nó lại khiến hắn cảm thấy mất mát như vậy. Thiên vốn đã đoán trước được một ngày nào đó hắn và cô sẽ chia tay thôi, nhưng sao khi cô nói ra những lời đó, hắn lại có cảm giác mất mát như thế.
Hạo Thiên gạt những dòng suy nghĩ qua một bên. Chuyện đã đến nước này thì chia tay thôi. Hai người vốn chẳng thể cứu vãn được nữa với lại hắn vẫn còn tình cảm với Thảo Vân. Hắn nghĩ ở bên Thảo Vân sẽ tốt hơn, Đan Linh nên kiếm người đàn ông phù hợp hơn.
"Ừ! Anh mong em sẽ tìm được người đàn ông tốt!"
Hạo Thiên đứng dậy rời đi. Lúc ấy định bước ra khỏi phòng, Đan Linh đã nói một câu khiến hắn đứng lại.
"Người ấy nhất định sẽ tốt hơn anh rất nhiều!"
Thiên dừng lại, cảm xúc trong hắn một lần nữa lại mâu thuẫn với nhau. Hắn không biết nên trả lời cô như thế nào.
"Cũng mong là vậy!" Hạo Thiên biết trong cuộc tình này hắn có lỗi với cô. Cô nói như vậy cũng tốt, mong người ấy sẽ đối xử tốt với cô.
Cõ lẽ cả cuộc đời này Hạo Thiên nợ Đan Linh rất nhiều, nhưng hắn không thể trả cho cô được.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ trả món nợ này cho em.
"Chúc anh và cô ấy hạnh phúc!"
Có trời mới biết khi nói ra câu ấy, lòng cô đau đến mức nào.
Hạo Thiên bước ra khỏi phòng, nhưng không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng mà có thể cả đời này sẽ không bao giờ có lại được thứ ấy.
Nhìn bóng lưng của Hạo Thiên rời đi, trái tim của cô như có hàng ngàn mũi dao xiên qua. Cảm giác đau đến không chịu nổi.
Rất đau, đau rất nhiều!
Hắn đi rồi, cô mới dám khóc thật lớn. Tình đầu đem lại nhiều niềm đau thật!
Người con trai cô dành cả thanh xuân để yêu thương, nhưng cuối cùng cũng chẳng thuộc về cô.
Hắn từng nói yêu cô, sẽ bảo vệ cô nhưng cuối cùng vẫn còn tình cảm với người cũ.
Hắn từng nói sẽ nắm tay cô đi đến cuối con đường đời này, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông tay.
Ngày hôm ấy Linh đã khóc rất nhiều. Mối tình đầu, một mối tình tưởng chừng đẹp đẽ nhưng để lại nhiều đau thương.
Người con trai ấy, mãi mãi sẽ không bao giờ thuộc về cô.
Yêu hắn, Đan Linh yêu hết mình, nhưng vẫn chẳng thể có được hắn.
Cô yêu hắn, yêu hơn cả bản thân. Muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất cho hắn. Nhưng dù thế nào, hắn chỉ có cô ấy.
Cô yêu hắn thật lòng, sao hắn lại nỡ thương người khác...
Ngày hôm ấy, bầu trời bỗng đổ mưa lớn. Chắc hẳn ông trời cũng muốn khóc cùng cô.
Ngày hôm ấy, Đan Linh lần đầu biết được vị đau thương của tình yêu là thế nào.
Nó giống như thuốc phiện, lúc đầu khiến ta si mê không dứt, nhưng cuối cùng lại giết chết ta...
Tình yêu có vị ngọt, vị cay, vị đắng, vị chua. Nó chính là gia vị giúp ta trưởng thành. Tuổi trẻ không trải qua sự chia ly của tình yêu thì làm sao có thể trưởng thành được.
Đan Linh yêu Hạo Thiên, muốn cả một đời chỉ ở bên hắn. Hắn từng hẹn từng thề, nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
Hoa đẹp, hoa rơi, hoa vẫn tàn.
Rượu đắng, rượu say, rượu vẫn hết.
Tình đẹp, tình sâu, tình vẫn tan.
Người hứa, người thề, người lại quên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.