Chương 8: Chuyện Của Quá Khứ
Thanh Ngân
29/03/2021
Về đến căn hộ, Đan Linh mệt mỏi nằm dài ra chiếc salon, không nơi nào thoải mái hơn khi trở về căn hộ của mình. Mặc dù căn nhà thuê này không rộng cũng không sang trọng hơn cái nhà hàng ACB đấy, nhưng chỉ cần không có bóng dáng của Hạo Thiên ở đây thì mọi thứ sẽ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Anthony để chiếc áo vest lên lưng ghế, anh ngồi xuống một cách bình thản rồi xoay người nhìn cô gái đang nằm dài trên chiếc salon. Đan Linh ánh mắt suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ như đang nghĩ ngợi thứ gì đó. Quen biết Đan Linh cũng hơn ba năm nhưng đây là lần đầu anh nhìn thấy cô có vẻ trầm tư như thế, cũng là lần đầu anh thấy cô mất bình tĩnh đến như vậy. Bình thường Đan Linh giữ vẻ hời hợt không quan tâm mọi thứ xung quanh nhưng anh biết đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che giấu mọi tâm tư của mình.
Lần đầu nhìn vào đôi mắt Đan Linh, Anthony đã biết cô gái này trong quá khứ đã trải qua những chuyện không mấy đẹp đẽ, bằng chứng cho thấy sâu thẳm trong đôi mắt ấy có một nỗi buồn trải dài vô tận. Đến cả nụ cười của cô cũng mang theo vẻ buồn bã.
Anh luôn tự hỏi: Liệu cô gái nhỏ này đã trải qua chuyện đau thương gì?
"Selena, anh có thể hỏi em một câu được không?"
Đan Linh hơi nghiêng người về phía anh, "Chuyện gì anh cứ hỏi đi."
Anthony hơi ấp úng nhìn cô, anh không biết có nên hỏi câu đó không? Vì anh nghĩ câu hỏi của mình có liên quan đến quá khứ của Đan Linh.
"Anh...muốn hỏi là...mối quan hệ giữa em và giám đốc Trần là như thế nào?"
Bầu không khí bỗng trầm tĩnh một cách lạ thường. Vẻ mặt của Đan Linh có chút biến sắc, cô trở nên trầm mặc hơn so với khi nãy, khi nghe đến ba chữ 'giám đốc Trần' thì hai mắt cô bỗng hiện lên sự ác cảm và bài xích, trong đó cũng có một chút sự buồn bã.
Nhìn thấy cô như vậy, Anthony nghĩ mình đã hỏi điều không nên hỏi. Chỉ là cô và giám đốc Trần sẽ hợp tác lâu dài nên anh muốn biết rõ về mối quan hệ của họ một chút để khi họ có mâu thuẫn trong công việc thì anh có thể giúp cô giải quyết nó.
"Nếu em đã không muốn..."
Anthony đang nói thì Đan Linh bỗng cắt ngang, "Em với Hạo Thiên từng là người yêu của nhau!"
Câu nói khiến Anthony chấn động. Anh như bị sốc hoàn toàn trước câu trả lời cô.
Từng là người yêu?
Từng?!
Ý Đan Linh là cô và Hạo Thiên là người yêu cũ của nhau ư???
"Không lẽ em và giám đốc Trần là người yêu cũ?"
Đan Linh không trả lời, chỉ gật gật đầu.
Thường khi gặp lại người yêu cũ thì người khác sẽ chọn cách tránh mặt. Còn Đan Linh là bị ép buộc phải đối mặt với Hạo Thiên. Nhưng dù có như thế, tại sao khi gặp lại Hạo Thiên cô lại mất bình tĩnh như vậy? Thậm chí còn cả gan trêu đùa hắn, cô giống như là muốn trả thù Hạo Thiên!
"Nhưng...nếu chỉ là người yêu cũ thì tại sao em lại mất bình tĩnh khi gặp anh ta như thế?"
Đan Linh nắm chặt tay lại, môi mím lại đến trắng bệch. Cô xiết chặt đuôi váy, trong đầu không ngừng hiện lại những hình ảnh năm đó.
Thấy Đan Linh không trả lời. Anthony nghĩ có lẽ đó là một câu hỏi khó trả lời đối với cô, anh nghĩ bản thân cũng đã hỏi quá nhiều chuyện rồi. Định lên tiếng bảo cô không cần trả lời thì, "Anh ta đã từng phản bội em!"
Nghe câu trả lời, Anthony cứng đờ người. Cô như cho anh cú sốc này đến cú sốc khác.
Ôi thánh thần thiên địa ơi! Anh sắp chết vì nghe quá nhiều điều sốc rồi.
"Phản bội?" Anthony không tin vào tai mà hỏi lại lần nữa.
"Đúng! Anh ta dối gạt em qua lại với người yêu cũ. Khi em phát hiện anh ta lừa dối em, chính miệng anh ta đã thừa nhận rằng anh ta còn tình cảm với người yêu cũ..." Sau đó Đan Linh bắt đầu bật khóc khi kể về câu chuyện cũ.
Nước mắt cô lăn dài trên gò má nhưng cô không dám khóc thành tiếng, chỉ cố mím môi lại chịu đựng.
Anthony di chuyển lại gần vuốt vuốt lưng cô để an ủi, "Thôi, chuyện đã qua rồi đừng khóc nữa!"
Nhưng nước mắt cô chảy ngày càng nhiều hơn. Đan Linh muốn kiềm nó lại nhưng không được. Cô bỗng nhiên cảm thấy suốt năm năm qua mình vẫn chưa thể mạnh mẽ hơn, cô vẫn còn quá yếu đuối.
"Lúc ấy, em từng hỏi anh...anh...ta rằng...anh ta...có yêu em không và câu trả lời của anh ta là không biết! Lúc đó em...em suy sụp hoàn toàn. Em yêu anh ta nhiều như thế, đến cả việc anh ta có yêu em không cũng không rõ. Trái tim em...khi ấy đau lắm! Đau cực kì!"
Đan Linh vừa nói vừa đưa tay đặt lên vị trí của trái tim. Cô ngàn vạn lần không quên được khoảnh khắc đau đớn ấy.
Anthony ôm cô vào trong lòng. Anh có thể thấy hiểu được cảm giác đau đớn ấy của cô vì anh cũng từng trải qua những chuyện như vậy. Từ trước đến giờ Anthony luôn xem cô như là em gái ruột của mình, khi nghe đến quá khứ của cô, anh thật sự cũng nhớ đến bản thân mình lúc tuổi trẻ bồng bột, anh cũng từng yêu một người đậm sâu như kết cục thì vẫn đường ai nấy đi.
Anthony là người từng trải, những cảm xúc của cô, anh đều hiểu rất rõ. Anh cần phải dẫn dắt cô, tôi luyện Đan Linh trở nên cứng rắn hơn để có thể vượt qua nỗi ám ảnh trong quá khứ.
"Em nín đi! Khóc cũng không giúp ít được cho em! Bây giờ đều em cần làm là cố gắng vượt qua mọi thứ để có thể thực hiện được ước mơ của mình. Em nên nhớ em còn có bố mẹ, còn có July, còn cả anh nữa, mọi người sẽ luôn bên cạnh và ủng hộ em. Nên vì thế em hãy bước tiếp đi nhé!"
Lời an ủi của Anthony đã khiến nỗi đau của cô vơi đi phần nào. Cô thật may mắn khi có người trợ lí thấu hiểu mình như thế.
"Em cám ơn anh! Cám ơn vì đã thấu hiểu em!"
Sau cùng thì Đan Linh cũng chịu nở một nụ cười. Không phải là nụ cười buồn bã như trước kia mà là nụ cười tươi rói chói chang như nắng mặt trời.
Anthony để chiếc áo vest lên lưng ghế, anh ngồi xuống một cách bình thản rồi xoay người nhìn cô gái đang nằm dài trên chiếc salon. Đan Linh ánh mắt suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ như đang nghĩ ngợi thứ gì đó. Quen biết Đan Linh cũng hơn ba năm nhưng đây là lần đầu anh nhìn thấy cô có vẻ trầm tư như thế, cũng là lần đầu anh thấy cô mất bình tĩnh đến như vậy. Bình thường Đan Linh giữ vẻ hời hợt không quan tâm mọi thứ xung quanh nhưng anh biết đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che giấu mọi tâm tư của mình.
Lần đầu nhìn vào đôi mắt Đan Linh, Anthony đã biết cô gái này trong quá khứ đã trải qua những chuyện không mấy đẹp đẽ, bằng chứng cho thấy sâu thẳm trong đôi mắt ấy có một nỗi buồn trải dài vô tận. Đến cả nụ cười của cô cũng mang theo vẻ buồn bã.
Anh luôn tự hỏi: Liệu cô gái nhỏ này đã trải qua chuyện đau thương gì?
"Selena, anh có thể hỏi em một câu được không?"
Đan Linh hơi nghiêng người về phía anh, "Chuyện gì anh cứ hỏi đi."
Anthony hơi ấp úng nhìn cô, anh không biết có nên hỏi câu đó không? Vì anh nghĩ câu hỏi của mình có liên quan đến quá khứ của Đan Linh.
"Anh...muốn hỏi là...mối quan hệ giữa em và giám đốc Trần là như thế nào?"
Bầu không khí bỗng trầm tĩnh một cách lạ thường. Vẻ mặt của Đan Linh có chút biến sắc, cô trở nên trầm mặc hơn so với khi nãy, khi nghe đến ba chữ 'giám đốc Trần' thì hai mắt cô bỗng hiện lên sự ác cảm và bài xích, trong đó cũng có một chút sự buồn bã.
Nhìn thấy cô như vậy, Anthony nghĩ mình đã hỏi điều không nên hỏi. Chỉ là cô và giám đốc Trần sẽ hợp tác lâu dài nên anh muốn biết rõ về mối quan hệ của họ một chút để khi họ có mâu thuẫn trong công việc thì anh có thể giúp cô giải quyết nó.
"Nếu em đã không muốn..."
Anthony đang nói thì Đan Linh bỗng cắt ngang, "Em với Hạo Thiên từng là người yêu của nhau!"
Câu nói khiến Anthony chấn động. Anh như bị sốc hoàn toàn trước câu trả lời cô.
Từng là người yêu?
Từng?!
Ý Đan Linh là cô và Hạo Thiên là người yêu cũ của nhau ư???
"Không lẽ em và giám đốc Trần là người yêu cũ?"
Đan Linh không trả lời, chỉ gật gật đầu.
Thường khi gặp lại người yêu cũ thì người khác sẽ chọn cách tránh mặt. Còn Đan Linh là bị ép buộc phải đối mặt với Hạo Thiên. Nhưng dù có như thế, tại sao khi gặp lại Hạo Thiên cô lại mất bình tĩnh như vậy? Thậm chí còn cả gan trêu đùa hắn, cô giống như là muốn trả thù Hạo Thiên!
"Nhưng...nếu chỉ là người yêu cũ thì tại sao em lại mất bình tĩnh khi gặp anh ta như thế?"
Đan Linh nắm chặt tay lại, môi mím lại đến trắng bệch. Cô xiết chặt đuôi váy, trong đầu không ngừng hiện lại những hình ảnh năm đó.
Thấy Đan Linh không trả lời. Anthony nghĩ có lẽ đó là một câu hỏi khó trả lời đối với cô, anh nghĩ bản thân cũng đã hỏi quá nhiều chuyện rồi. Định lên tiếng bảo cô không cần trả lời thì, "Anh ta đã từng phản bội em!"
Nghe câu trả lời, Anthony cứng đờ người. Cô như cho anh cú sốc này đến cú sốc khác.
Ôi thánh thần thiên địa ơi! Anh sắp chết vì nghe quá nhiều điều sốc rồi.
"Phản bội?" Anthony không tin vào tai mà hỏi lại lần nữa.
"Đúng! Anh ta dối gạt em qua lại với người yêu cũ. Khi em phát hiện anh ta lừa dối em, chính miệng anh ta đã thừa nhận rằng anh ta còn tình cảm với người yêu cũ..." Sau đó Đan Linh bắt đầu bật khóc khi kể về câu chuyện cũ.
Nước mắt cô lăn dài trên gò má nhưng cô không dám khóc thành tiếng, chỉ cố mím môi lại chịu đựng.
Anthony di chuyển lại gần vuốt vuốt lưng cô để an ủi, "Thôi, chuyện đã qua rồi đừng khóc nữa!"
Nhưng nước mắt cô chảy ngày càng nhiều hơn. Đan Linh muốn kiềm nó lại nhưng không được. Cô bỗng nhiên cảm thấy suốt năm năm qua mình vẫn chưa thể mạnh mẽ hơn, cô vẫn còn quá yếu đuối.
"Lúc ấy, em từng hỏi anh...anh...ta rằng...anh ta...có yêu em không và câu trả lời của anh ta là không biết! Lúc đó em...em suy sụp hoàn toàn. Em yêu anh ta nhiều như thế, đến cả việc anh ta có yêu em không cũng không rõ. Trái tim em...khi ấy đau lắm! Đau cực kì!"
Đan Linh vừa nói vừa đưa tay đặt lên vị trí của trái tim. Cô ngàn vạn lần không quên được khoảnh khắc đau đớn ấy.
Anthony ôm cô vào trong lòng. Anh có thể thấy hiểu được cảm giác đau đớn ấy của cô vì anh cũng từng trải qua những chuyện như vậy. Từ trước đến giờ Anthony luôn xem cô như là em gái ruột của mình, khi nghe đến quá khứ của cô, anh thật sự cũng nhớ đến bản thân mình lúc tuổi trẻ bồng bột, anh cũng từng yêu một người đậm sâu như kết cục thì vẫn đường ai nấy đi.
Anthony là người từng trải, những cảm xúc của cô, anh đều hiểu rất rõ. Anh cần phải dẫn dắt cô, tôi luyện Đan Linh trở nên cứng rắn hơn để có thể vượt qua nỗi ám ảnh trong quá khứ.
"Em nín đi! Khóc cũng không giúp ít được cho em! Bây giờ đều em cần làm là cố gắng vượt qua mọi thứ để có thể thực hiện được ước mơ của mình. Em nên nhớ em còn có bố mẹ, còn có July, còn cả anh nữa, mọi người sẽ luôn bên cạnh và ủng hộ em. Nên vì thế em hãy bước tiếp đi nhé!"
Lời an ủi của Anthony đã khiến nỗi đau của cô vơi đi phần nào. Cô thật may mắn khi có người trợ lí thấu hiểu mình như thế.
"Em cám ơn anh! Cám ơn vì đã thấu hiểu em!"
Sau cùng thì Đan Linh cũng chịu nở một nụ cười. Không phải là nụ cười buồn bã như trước kia mà là nụ cười tươi rói chói chang như nắng mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.