Chương 34: Cùng Nhau Trả Thù
Thanh Ngân
25/05/2021
Trong căn phòng kia, hai cơ thể vẫn dây dưa triền miên không dứt. Người đàn ông âu yếm ôm cô gái vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
Trên sân thượng, Thảo Vân tức giận ném điện thoại xuống sàn, ánh mắt căm phẫn tột cùng. Cô ta đi đến gần John, lúc này anh ta đang bị hai tên vệ sĩ của Thảo Vân trói lại, quỳ xuống đất, trên mặt vẫn in rõ những vết bầm do Hạo Thiên đánh.
Thảo Vân vung tay tát thật mạnh vào mặt John.
"Mày đúng là thằng ăn hại, nuôi ong tay áo!"
Khóe môi rỉ máu, John câm lặng không hề phát ra bất kì âm thanh gì.
"Tao đã kêu mày bỏ thuốc con nhỏ đó rồi cưỡng bức nó. Cuối cùng lại để con ả Đan Linh đó lên giường với Hạo Thiên là sao?"
Thảo Vân trợn to mắt nhìn trông vô cùng đáng sợ, hai tay bóp chặt cổ của John giống như muốn giết chết anh ta ngay tức khắc. John lúc này mới mở miệng lên tiếng van xin.
"Thảo Vân tiểu thư...tôi biết tôi sai rồi...là do tôi không cẩn thận. Tôi...xin lỗi..." John khó khăn nói ra từng chữ, vẻ mặt mệt mỏi bất lực.
Thảo Vân không hề mềm lòng ngược lại còn tát anh ta một bạt tay thật mạnh, in rõ năm dấu tay trên gò má kia.
"Mày xin lỗi thì có ích gì? Con tiện nhân đó đã trèo lên giường anh Thiên, mày quỳ ở đây xin lỗi tao thì có thể biến mọi chuyện lại như ban đầu à? Tại sao tao lại có tên thuộc hạ vô dụng như mày chứ?"
Thảo Vân giận dữ đến mức cầm cái ghế bên cạnh, hung hăng đập mạnh nó xuống sàn đến mức bị biến dạng nhưng cô ta vẫn không thể xả hết cơn giận trong lòng, liên tục hét lớn chửi rủa Đan Linh.
"Con ả đê tiện đó, mày dám trèo lên giường anh Thiên. Được lắm, tao nhất định sẽ khiến mày phải nếm được mùi vị đau khổ là thế nào."
Thảo Vân ánh mắt căm thù nhìn về phía căn phòng nơi mà Hạo Thiên và Đan Linh đang ở, tay xiết chặt lại, chỉ hận không thể giết chết Đan Linh ngay lập tức.
Biết vụ việc Hạo Thiên hủy hôn với cô ta có liên quan đến Đan Linh. Thảo Vân đã điên cuồng căm phẫn Đan Linh, cô ta sai John bỏ xuân dược vào rượu của Đan Linh rồi để John cưỡng bức cô ấy, quay lại toàn bộ quá trình đó tung lên mạng xã hội nhằm làm cho Đan Linh thân bại danh liệt, để Hạo Thiên ghê tởm cô ấy.
Nhưng kết quả lại không thành công, ngược lại còn khiến Đan Linh và Hạo Thiên có một buổi tối 'mây mưa' trên giường.
Nghĩ đến đó Thảo Vân đã ghen ghét đến mức phát điên, trút giận lên người của John. Cô ta dùng giày cao gót giẫm mạnh lên bàn tay John rồi còn hung hăng đá anh ta vài cái.
Miệng thì liên tục chửi rủa John bất tài vô dụng, là thứ ăn hại không làm nên việc gì trong khi chính John đã giúp cô ta làm rất nhiều việc. Nào là đi thu thập thông, đi quyến rũ những quý bà giàu có lấy được về không ít tài liệu cơ mật từ họ.
Vậy mà khi anh ta làm hỏng một việc thôi, Thảo Vân đã tức giận mắng mỏ anh ta liên tục.
John vẫn hoàn toàn im lặng nghe cô ta mắng nhiếc mình nhưng trong lòng anh ta lại đang âm thầm ghi hận mối thù này, nhất định sẽ trả lại nó vào một ngày nào đó.
Năm xưa chính Thảo Vân đã cứu giúp anh ta, đưa anh ta vào bệnh viện để anh ta có thể sống tốt như ngày hôm nay, John nguyện dùng cả đời mình đi theo Thảo Vân để báo đáp sự cứu giúp năm xưa.
Nhưng cô ta cứu anh không phải vì lòng tốt mà muốn biến John thành công cụ cho kế hoạch lật đổ nhà họ Hoàng.
Ngày hôm nay, cách mà Thảo Vân đối xử với John đã khiến anh ta vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn cố kiềm nén xuống, chờ thời cơ thích hợp để trả thù.
Công ngày xưa cô ta cứu anh, anh đã dùng mấy năm nay để trả lại hết rồi.
Bây giờ họ vốn không ai nợ ai nhưng vì cách hành xử độc ác của Thảo Vân đối với John ngày hôm nay khiến anh ta sinh lòng thù hận.
"Buông tên đó ra đi. Bây giờ nó chỉ là phế vật vô dụng mà thôi. Tao không cần nó nữa, tao sẽ đi tìm thằng khác tốt hơn nó để làm việc cho tao."
Thảo Vân khoanh tay trước ngực, ánh mắt độc ác nói. Cô ta ngạo mạn đi ngang qua John, cũng không quên đạp một cái vào cơ thể bị đánh đầy vết thương do cô ta sai hai tên vệ sĩ kia làm.
Đợi khi cô ta bỏ lại anh một mình trên sân thượng, John mím môi, hai mắt trừng to oán hận nói:
"Cô đợi đó, nhất định sẽ có ngày tôi sẽ trả hết món nợ ngày hôm nay."
Ban đầu anh ta vốn chẳng hề muốn cưỡng bức Đan Linh nhưng vì sự xúi giục và món nợ ngày trước, anh ta buộc phải làm vậy. Nhưng khi thấy sự quyến rũ kia, anh ta không thể cưỡng lại nổi.
John bất lực nằm dài trên sàn, anh muốn trả thù nhưng cả người đầy thương tích, chẳng thể nhúc nhích nổi.
Chẳng lẽ nằm đây chờ chết?
Gió đêm thổi mạnh qua sân thượng, John vẫn cố gắng di chuyển người nhưng không được. Bỗng, có một giọng nữ từ phía sau truyền đến.
"Anh có muốn trả thù Thảo Vân không?"
John cố ngoái đầu lại, hiện rõ trước mắt anh là một cô gái với dáng người mảnh mai nhưng đầy quyến rũ, vóc dáng không thua kém gì Đan Linh.
Trên gương mặt trắng muốt mang vẻ thanh tao cao quý, cô gái mặc chiếc áo trắng form rộng ngắn đến eo cùng chiếc quần dài ống rộng. Mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại dài lửng, gương mặt đẹp đẽ như tiên nữ hạ phàm, nụ cười trên môi tươi tắn ngọt ngào như mật ong, John cứ ngỡ đó là một thiên sứ với vẻ đẹp không vướng chút bụi trần.
Đẹp một cách cao quý tao nhã, không hề thua kém vẻ đẹp êm ái như gió thu của Đan Linh.
"Cô là..."
John cảm thấy gương mặt của cô gái này có chút quen thuộc.
"Hoàng Lâm Thảo Tâm."
Hoàng Lâm....
Em gái cùng cha khác mẹ của Thảo Vân ư?
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Nụ cười trên môi vẫn ngọt ngào tựa như kẹo mút, cô gái bước đến gần John, khẽ ngồi xuống, dùng đôi tay ngọc ngà nâng cằm anh lên.
"Muốn trả thù Thảo Vân không?"
John không hề do dự: "Muốn."
"Vậy hợp tác cùng tôi, tôi và anh cùng trả thù chị ta." Thảo Tâm đưa tay ra, giống như muốn cùng anh ta bắt tay.
John lẳng lặng nhìn Thảo Tâm, ánh mắt có chút phức tạp.
"Tôi sẽ đối xử tốt với anh. Chúng ta coi như là bạn, giúp nhau trả thù Thảo Vân, không phải là cấp trên cấp dưới. Tôi nhất định sẽ không để anh chịu thiệt thòi đâu."
"Được, tôi sẽ giúp cô trả thù Thảo Vân." John cố gắng đưa tay bắt lại.
John theo Thảo Vân nhiều năm cũng biết rõ quan hệ giữa cô ta và những người trong nhà họ Hoàng.
"Vậy đưa anh ta đến bệnh viện đi." Hoàng Lâm Chí Khải tựa như cơn gió không biết từ đâu xuất hiện, quý phái dựa lưng vào tường, ánh mắt lãnh đạm như bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh nhưng lại mang một vẻ u tối lạ thường.
John nhìn thấy Chí Khải, vẻ mặt có chút biến sắc.
Chí Khải luôn là người mà Thảo Vân muốn giết đầu tiên, đơn giản vì anh ấy là người thừa kế của nhà họ Hoàng nhưng rất nhiều vụ ám sát Chí Khải đã không thành công, điều đó khiến Thảo Vân tức điên.
Nhận ra điều bất thường trong ánh mắt của John, Chí Khải điềm đạm nói:
"Đừng lo, chúng tôi không ăn thịt anh đâu."
Câu nói đó khiến John bớt lo lắng đi phần nào.
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen đi đến vác John lên vai đưa vào trong xe rồi chạy đến bệnh viện.
Gió đêm thổi càng mạnh, Thảo Tâm đi đến lan can trên sân thượng của tòa nhà, nhìn vào căn phòng nơi mà Hạo Thiên và Đan Linh ở cùng, nhếch môi mỉm cười.
"Cảm ơn cô, Đan Linh."
Tuy Đan Linh không hề giúp gì cô nhưng việc cùng Hạo Thiên triền miên trên giường đã làm cho Thảo Vân tức điên lên, chắc chắn cô ta sẽ hành động thiếu suy nghĩ khiến Thảo Tâm và Chí Khải dễ dàng ngăn chặn kế hoạch độc ác của Thảo Vân.
Trên sân thượng, Thảo Vân tức giận ném điện thoại xuống sàn, ánh mắt căm phẫn tột cùng. Cô ta đi đến gần John, lúc này anh ta đang bị hai tên vệ sĩ của Thảo Vân trói lại, quỳ xuống đất, trên mặt vẫn in rõ những vết bầm do Hạo Thiên đánh.
Thảo Vân vung tay tát thật mạnh vào mặt John.
"Mày đúng là thằng ăn hại, nuôi ong tay áo!"
Khóe môi rỉ máu, John câm lặng không hề phát ra bất kì âm thanh gì.
"Tao đã kêu mày bỏ thuốc con nhỏ đó rồi cưỡng bức nó. Cuối cùng lại để con ả Đan Linh đó lên giường với Hạo Thiên là sao?"
Thảo Vân trợn to mắt nhìn trông vô cùng đáng sợ, hai tay bóp chặt cổ của John giống như muốn giết chết anh ta ngay tức khắc. John lúc này mới mở miệng lên tiếng van xin.
"Thảo Vân tiểu thư...tôi biết tôi sai rồi...là do tôi không cẩn thận. Tôi...xin lỗi..." John khó khăn nói ra từng chữ, vẻ mặt mệt mỏi bất lực.
Thảo Vân không hề mềm lòng ngược lại còn tát anh ta một bạt tay thật mạnh, in rõ năm dấu tay trên gò má kia.
"Mày xin lỗi thì có ích gì? Con tiện nhân đó đã trèo lên giường anh Thiên, mày quỳ ở đây xin lỗi tao thì có thể biến mọi chuyện lại như ban đầu à? Tại sao tao lại có tên thuộc hạ vô dụng như mày chứ?"
Thảo Vân giận dữ đến mức cầm cái ghế bên cạnh, hung hăng đập mạnh nó xuống sàn đến mức bị biến dạng nhưng cô ta vẫn không thể xả hết cơn giận trong lòng, liên tục hét lớn chửi rủa Đan Linh.
"Con ả đê tiện đó, mày dám trèo lên giường anh Thiên. Được lắm, tao nhất định sẽ khiến mày phải nếm được mùi vị đau khổ là thế nào."
Thảo Vân ánh mắt căm thù nhìn về phía căn phòng nơi mà Hạo Thiên và Đan Linh đang ở, tay xiết chặt lại, chỉ hận không thể giết chết Đan Linh ngay lập tức.
Biết vụ việc Hạo Thiên hủy hôn với cô ta có liên quan đến Đan Linh. Thảo Vân đã điên cuồng căm phẫn Đan Linh, cô ta sai John bỏ xuân dược vào rượu của Đan Linh rồi để John cưỡng bức cô ấy, quay lại toàn bộ quá trình đó tung lên mạng xã hội nhằm làm cho Đan Linh thân bại danh liệt, để Hạo Thiên ghê tởm cô ấy.
Nhưng kết quả lại không thành công, ngược lại còn khiến Đan Linh và Hạo Thiên có một buổi tối 'mây mưa' trên giường.
Nghĩ đến đó Thảo Vân đã ghen ghét đến mức phát điên, trút giận lên người của John. Cô ta dùng giày cao gót giẫm mạnh lên bàn tay John rồi còn hung hăng đá anh ta vài cái.
Miệng thì liên tục chửi rủa John bất tài vô dụng, là thứ ăn hại không làm nên việc gì trong khi chính John đã giúp cô ta làm rất nhiều việc. Nào là đi thu thập thông, đi quyến rũ những quý bà giàu có lấy được về không ít tài liệu cơ mật từ họ.
Vậy mà khi anh ta làm hỏng một việc thôi, Thảo Vân đã tức giận mắng mỏ anh ta liên tục.
John vẫn hoàn toàn im lặng nghe cô ta mắng nhiếc mình nhưng trong lòng anh ta lại đang âm thầm ghi hận mối thù này, nhất định sẽ trả lại nó vào một ngày nào đó.
Năm xưa chính Thảo Vân đã cứu giúp anh ta, đưa anh ta vào bệnh viện để anh ta có thể sống tốt như ngày hôm nay, John nguyện dùng cả đời mình đi theo Thảo Vân để báo đáp sự cứu giúp năm xưa.
Nhưng cô ta cứu anh không phải vì lòng tốt mà muốn biến John thành công cụ cho kế hoạch lật đổ nhà họ Hoàng.
Ngày hôm nay, cách mà Thảo Vân đối xử với John đã khiến anh ta vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn cố kiềm nén xuống, chờ thời cơ thích hợp để trả thù.
Công ngày xưa cô ta cứu anh, anh đã dùng mấy năm nay để trả lại hết rồi.
Bây giờ họ vốn không ai nợ ai nhưng vì cách hành xử độc ác của Thảo Vân đối với John ngày hôm nay khiến anh ta sinh lòng thù hận.
"Buông tên đó ra đi. Bây giờ nó chỉ là phế vật vô dụng mà thôi. Tao không cần nó nữa, tao sẽ đi tìm thằng khác tốt hơn nó để làm việc cho tao."
Thảo Vân khoanh tay trước ngực, ánh mắt độc ác nói. Cô ta ngạo mạn đi ngang qua John, cũng không quên đạp một cái vào cơ thể bị đánh đầy vết thương do cô ta sai hai tên vệ sĩ kia làm.
Đợi khi cô ta bỏ lại anh một mình trên sân thượng, John mím môi, hai mắt trừng to oán hận nói:
"Cô đợi đó, nhất định sẽ có ngày tôi sẽ trả hết món nợ ngày hôm nay."
Ban đầu anh ta vốn chẳng hề muốn cưỡng bức Đan Linh nhưng vì sự xúi giục và món nợ ngày trước, anh ta buộc phải làm vậy. Nhưng khi thấy sự quyến rũ kia, anh ta không thể cưỡng lại nổi.
John bất lực nằm dài trên sàn, anh muốn trả thù nhưng cả người đầy thương tích, chẳng thể nhúc nhích nổi.
Chẳng lẽ nằm đây chờ chết?
Gió đêm thổi mạnh qua sân thượng, John vẫn cố gắng di chuyển người nhưng không được. Bỗng, có một giọng nữ từ phía sau truyền đến.
"Anh có muốn trả thù Thảo Vân không?"
John cố ngoái đầu lại, hiện rõ trước mắt anh là một cô gái với dáng người mảnh mai nhưng đầy quyến rũ, vóc dáng không thua kém gì Đan Linh.
Trên gương mặt trắng muốt mang vẻ thanh tao cao quý, cô gái mặc chiếc áo trắng form rộng ngắn đến eo cùng chiếc quần dài ống rộng. Mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại dài lửng, gương mặt đẹp đẽ như tiên nữ hạ phàm, nụ cười trên môi tươi tắn ngọt ngào như mật ong, John cứ ngỡ đó là một thiên sứ với vẻ đẹp không vướng chút bụi trần.
Đẹp một cách cao quý tao nhã, không hề thua kém vẻ đẹp êm ái như gió thu của Đan Linh.
"Cô là..."
John cảm thấy gương mặt của cô gái này có chút quen thuộc.
"Hoàng Lâm Thảo Tâm."
Hoàng Lâm....
Em gái cùng cha khác mẹ của Thảo Vân ư?
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Nụ cười trên môi vẫn ngọt ngào tựa như kẹo mút, cô gái bước đến gần John, khẽ ngồi xuống, dùng đôi tay ngọc ngà nâng cằm anh lên.
"Muốn trả thù Thảo Vân không?"
John không hề do dự: "Muốn."
"Vậy hợp tác cùng tôi, tôi và anh cùng trả thù chị ta." Thảo Tâm đưa tay ra, giống như muốn cùng anh ta bắt tay.
John lẳng lặng nhìn Thảo Tâm, ánh mắt có chút phức tạp.
"Tôi sẽ đối xử tốt với anh. Chúng ta coi như là bạn, giúp nhau trả thù Thảo Vân, không phải là cấp trên cấp dưới. Tôi nhất định sẽ không để anh chịu thiệt thòi đâu."
"Được, tôi sẽ giúp cô trả thù Thảo Vân." John cố gắng đưa tay bắt lại.
John theo Thảo Vân nhiều năm cũng biết rõ quan hệ giữa cô ta và những người trong nhà họ Hoàng.
"Vậy đưa anh ta đến bệnh viện đi." Hoàng Lâm Chí Khải tựa như cơn gió không biết từ đâu xuất hiện, quý phái dựa lưng vào tường, ánh mắt lãnh đạm như bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh nhưng lại mang một vẻ u tối lạ thường.
John nhìn thấy Chí Khải, vẻ mặt có chút biến sắc.
Chí Khải luôn là người mà Thảo Vân muốn giết đầu tiên, đơn giản vì anh ấy là người thừa kế của nhà họ Hoàng nhưng rất nhiều vụ ám sát Chí Khải đã không thành công, điều đó khiến Thảo Vân tức điên.
Nhận ra điều bất thường trong ánh mắt của John, Chí Khải điềm đạm nói:
"Đừng lo, chúng tôi không ăn thịt anh đâu."
Câu nói đó khiến John bớt lo lắng đi phần nào.
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen đi đến vác John lên vai đưa vào trong xe rồi chạy đến bệnh viện.
Gió đêm thổi càng mạnh, Thảo Tâm đi đến lan can trên sân thượng của tòa nhà, nhìn vào căn phòng nơi mà Hạo Thiên và Đan Linh ở cùng, nhếch môi mỉm cười.
"Cảm ơn cô, Đan Linh."
Tuy Đan Linh không hề giúp gì cô nhưng việc cùng Hạo Thiên triền miên trên giường đã làm cho Thảo Vân tức điên lên, chắc chắn cô ta sẽ hành động thiếu suy nghĩ khiến Thảo Tâm và Chí Khải dễ dàng ngăn chặn kế hoạch độc ác của Thảo Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.