Chương 30: Dạy Dỗ Thảo Vân
Thanh Ngân
22/05/2021
Chuyện Hạo Thiên đột ngột hủy hôn như thế khiến Thảo Vân dường như tức điên lên.
Cô ta điên cuồng đập phá hết đồ đạc trong phòng ngủ khiến những người hầu đứng xung quanh chứng kiến cảnh tượng ấy không khỏi khiếp sợ.
Bọn họ đều giống như chú thỏ nhỏ, rụt rè lùi về phía sau, không một ai dám chạy đến ngăn cản cơn thịnh nộ đang bộc phát dữ dội của Thảo Vân.
Cô ta luôn miệng chửi rủa mọi thứ, tức giận la hét làm ầm ĩ cả nhà.
Chính Nguyên nhìn con gái đang mất kiểm soát của mình, nhàn hạ bước đến gần Thảo Vân, ngăn cô ta lại.
Truớc sự ngăn cản của ba, Thảo Vân đè nén cơn giận dữ đang bộc phát trong lòng xuống, ủy khuất nhìn Chính Nguyên.
"Ba, ba phải làm chủ cho con!"
Thảo Vân thật sự không phục, rõ ràng là đã bàn bạc chuyện hôn sự giữa hai người rồi, sao có thể đột nhiên đòi hủy hôn như thế?
Nhưng Thảo Vân đã quên rằng chính cô một hai ép ba mình phải đề nghị chuyện hôn sự này.
Bố mẹ của Hạo Thiên cũng mong ngóng con dâu nên bất đắc dĩ đồng ý.
Chính Nguyên thở dài nhìn con gái. Lúc con bé đề nghị muốn kết hôn với Hạo Thiên, ông đã rất phân vân không biết nên làm gì. Nhưng nghĩ lại từ nhỏ con bé đã có chút thiệt thòi hơn những đứa con khác nên đành đồng ý.
Sự ra đời của Thảo Vân là một sự cố bất đắc dĩ do ông gây ra.
Đêm đó ông bị người ta chuốc rượu say mèm, không phân biệt được gì cả, vô tình lên giường cùng với Bạch Yên nên mới có sự chào đời của Thảo Vân.
Nhưng trái tim ông, tâm trí ông tất thảy đều dành cho Dung Phương, người vợ quá cố của mình, cũng là mẹ của Chí Khải và Thảo Tâm.
Ông tuy không hề có tình cảm với Bạch Yên nhưng vì bà ấy đang mang cốt nhục của mình nên không thể bỏ mặc, chỉ đành giấu Dung Phương nuôi dưỡng họ.
Sau khi Dung Phương qua đời, nhìn thấy Thảo Vân cũng nên cần một gia đình trọn vẹn nên ông đã quyết định tái hôn một lần nữa, để Thảo Vân danh chính ngôn thuận trở thành con gái của nhà họ Hoàng.
Ông biết như thế sẽ khiến Chí Khải và Thảo Tâm không vui nhưng dù gì Thảo Vân từ nhỏ đã cùng mẹ chịu khổ vì thế ông cũng phải cho con gái một danh phận đàng hoàng.
Thế mà trước giờ Thảo Vân vẫn luôn nghĩ rằng Chính Nguyên chỉ yêu thương Chí Khải và Thảo Tâm, vì cô ta thấy ông luôn dành sự ưu ái cho họ.
Chí Khải là người thừa kế, ông đương nhiên phải quan tâm anh và dạy dỗ anh để kế nghiệp của mình.
Còn Thảo Tâm là con út của ông, sao ông lại không yêu thương được chứ, cô chính là con gái của ông và Dung Phương, là viên ngọc quý giá của ông.
Tuy ông không yêu Bạch Yên nhưng ít nhiều gì cũng rất yêu thương Thảo Vân.
"Bên đó người ta đã muốn hủy hôn rồi, ba cũng không còn cách nào khác."
Lời nói của Chính Nguyên khiến Thảo Vân vô cùng tức giận, cơn giận dữ như được đưa lên đỉnh điểm.
"Ba, ba nói vậy là sao? Ba không muốn giúp con? Nếu đổi lại là Thảo Tâm thì ba chắc chắn sẽ giúp đúng không?"
Chính Nguyên đột nhiên trầm ngâm. Hôn sự giữa Minh Thuận và Thảo Tâm vốn đã được các vị bề trên định đoạt từ nhỏ, nên hai bên nhà vốn không thể hủy hôn.
Còn chuyện của Thảo Vân và Hạo Thiên thì do ông và bố mẹ Hạo Thiên quyết định. Nhưng nếu họ đã muốn hủy hôn, ông thật sự không biết làm gì hơn.
"Hôn sự của Thảo Tâm là do các vị bề trên định đoạt, làm sao có thể hủy hôn được. Nhưng chuyện của con và Hạo Thiên..."
Thảo Vân biết Chính Nguyên đang định nói gì, cô ta cắn môi oán hận, cho rằng Chính Nguyên đối với cô ta quá mức bất công.
"Con biết, con biết hết. Ba cái gì cũng thiên vị Chí Khải và Thảo Tâm hơn con, con cái gì cũng thua kém hai người bọn họ."
Tâm tư bấy lâu nay giấu kĩ trong lòng cũng bộc phát hết.
Trong suy nghĩ của Thảo Vân, cô luôn luôn thua kém hai người họ, cái gì cũng không bằng họ nên Chính Nguyên luôn thiên vị họ hơn.
"Thảo Vân, không phải vậy đâu, con với Chí Khải và Thảo Tâm đều con của ba, làm sao ba lại không thương con được chứ."
Chính Nguyên vuốt lưng con gái, cơ hồ giống như là đang an ủi cô ta.
Thảo Vân nước mắt chảy dài, "Con biết trong mắt ba con chỉ là đứa con hoang. Do sai lầm của ba trong quá khứ mới sinh ra con chứ ba chưa hề mong con tồn tại trên thế gian này."
Đúng là sự ra đời của Thảo Vân là do sai lầm của ông trong quá khứ nhưng Thảo Vân là cột nhục thân sinh của ông, làm sao mà lại không thương yêu con bé chứ.
"Vân, con đừng nói như vậy. Con cũng là con gái ruột của ba, ba đương nhiên là rất thương con."
"Vậy ba hãy giúp con kết hôn với anh Thiên đi!"
Thảo Vân đưa ra đề nghị như thế này khiến Chính Nguyên cảm thấy rất khó xử.
"Không được!" Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Hoàng Lâm Chí Khải thân ảnh cao lớn đẹp như tượng tạc dựa lưng vào cửa, người hầu nữ xung quanh nhìn thấy anh liền cúi đầu đỏ mặt.
Phải công nhận rằng thiếu gia của họ trời sinh đúng là cực phẩm!
Sự xuất hiện của Chí Khải khiến Thảo Vân vô cùng không hài lòng.
Cô ta nhướng mày về phía anh, giọng giả vờ đau thương.
"Anh...anh...tại sao lại không được?"
Cô ta ủy khuất dựa người vào Chính Nguyên giống như đang nơm nớp lo sợ Chí Khải sẽ băm cô ta thành trăm mảnh.
"Cô nói năng đúng là thiếu suy nghĩ!" Chí Khải thẳng thắng phán xét Thảo Vân.
Cô ta cứng đờ người.
Hoàng Lâm Chí Khải dám mắng cô ta thiếu suy nghĩ?
"Sao anh lại nói em vậy?"
Trước mặt Chính Nguyên, Thảo Vân giống như cô em gái bị anh trai ruồng bỏ.
Nhưng thực chất cô ta chưa bao giờ xem Chí Khải là anh trai.
Chí Khải duỗi lưng thẳng tắp đi đến trước mặt của Thảo Vân, khí chất trên người anh ta gần như áp đảo cô khiến cô có chút khinh hãi nhìn người đàn ông đẹp mê hoặc lòng người ở trước mắt.
"Cô muốn kết hôn với Hạo Thiên, chỉ có cách ép buộc nhà họ Trần đồng ý. Trên thương trường mối quan hệ giữa hai nhà khá tốt, nếu ép buộc nhau như thế sẽ làm mất mặt mũi của nhà chúng ta. Cô muốn điều đó xảy ra sao?"
"Tôi..." Thảo Vân đột nhiên cứng họng.
"Nhà họ Hoàng uy quyền vô cùng lớn, đương nhiên không hề thua kém nhà họ Trần. Nhưng vẫn muốn giữ vững mối quan hệ tốt đó, tránh gây xung đột với nhau. Nếu việc liên hôn giữa hai nhà thuận lợi, chắc chắn sẽ có lợi cho nhà chúng ta và nhà họ Trần. Nhưng tiếc rằng Hạo Thiên không yêu cô, nhà họ Trần cũng không quá ham lợi ích từ việc liên hôn này, nên vì thế nếu ép buộc thì chỉ gây thêm xung đột giữa hai nhà thôi. Đây là điều cô muốn?"
Lời nói của Chí Khải như con dao nhọn đâm xuyên qua tim của Thảo Vân.
Cô ta cứng đờ cả người, nhất thời không biết nói gì.
"Cô đúng là ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình."
Sự chê bai của Chí Khải khiến Thảo Vân cảm thấy xấu hổ.
Chính Nguyên biết điều đó nên mới không ép buộc nhà họ Trần đồng ý cho Hạo Thiên kết hôn với con gái ông. Nhưng ông sợ nếu nói thẳng như thế sẽ khiến con gái đau lòng nên mới không...
Trước sự sỉ nhục của Chí Khải, Thảo Vân liền ủy khuất dựa vào ba mình kêu oan.
Nhưng ông chẳng thể làm gì hơn, lời Chí Khải nói vô cùng đúng, ông cũng đồng tình.
Thấy ba không hề bênh vực mình, Thảo Vân cắn môi tức giận vô cùng.
Còn Chí Khải đắc ý, hôm nay dạy dỗ Thảo Vân một trận khiến tâm trạng anh vô cùng tốt.
Cô ta điên cuồng đập phá hết đồ đạc trong phòng ngủ khiến những người hầu đứng xung quanh chứng kiến cảnh tượng ấy không khỏi khiếp sợ.
Bọn họ đều giống như chú thỏ nhỏ, rụt rè lùi về phía sau, không một ai dám chạy đến ngăn cản cơn thịnh nộ đang bộc phát dữ dội của Thảo Vân.
Cô ta luôn miệng chửi rủa mọi thứ, tức giận la hét làm ầm ĩ cả nhà.
Chính Nguyên nhìn con gái đang mất kiểm soát của mình, nhàn hạ bước đến gần Thảo Vân, ngăn cô ta lại.
Truớc sự ngăn cản của ba, Thảo Vân đè nén cơn giận dữ đang bộc phát trong lòng xuống, ủy khuất nhìn Chính Nguyên.
"Ba, ba phải làm chủ cho con!"
Thảo Vân thật sự không phục, rõ ràng là đã bàn bạc chuyện hôn sự giữa hai người rồi, sao có thể đột nhiên đòi hủy hôn như thế?
Nhưng Thảo Vân đã quên rằng chính cô một hai ép ba mình phải đề nghị chuyện hôn sự này.
Bố mẹ của Hạo Thiên cũng mong ngóng con dâu nên bất đắc dĩ đồng ý.
Chính Nguyên thở dài nhìn con gái. Lúc con bé đề nghị muốn kết hôn với Hạo Thiên, ông đã rất phân vân không biết nên làm gì. Nhưng nghĩ lại từ nhỏ con bé đã có chút thiệt thòi hơn những đứa con khác nên đành đồng ý.
Sự ra đời của Thảo Vân là một sự cố bất đắc dĩ do ông gây ra.
Đêm đó ông bị người ta chuốc rượu say mèm, không phân biệt được gì cả, vô tình lên giường cùng với Bạch Yên nên mới có sự chào đời của Thảo Vân.
Nhưng trái tim ông, tâm trí ông tất thảy đều dành cho Dung Phương, người vợ quá cố của mình, cũng là mẹ của Chí Khải và Thảo Tâm.
Ông tuy không hề có tình cảm với Bạch Yên nhưng vì bà ấy đang mang cốt nhục của mình nên không thể bỏ mặc, chỉ đành giấu Dung Phương nuôi dưỡng họ.
Sau khi Dung Phương qua đời, nhìn thấy Thảo Vân cũng nên cần một gia đình trọn vẹn nên ông đã quyết định tái hôn một lần nữa, để Thảo Vân danh chính ngôn thuận trở thành con gái của nhà họ Hoàng.
Ông biết như thế sẽ khiến Chí Khải và Thảo Tâm không vui nhưng dù gì Thảo Vân từ nhỏ đã cùng mẹ chịu khổ vì thế ông cũng phải cho con gái một danh phận đàng hoàng.
Thế mà trước giờ Thảo Vân vẫn luôn nghĩ rằng Chính Nguyên chỉ yêu thương Chí Khải và Thảo Tâm, vì cô ta thấy ông luôn dành sự ưu ái cho họ.
Chí Khải là người thừa kế, ông đương nhiên phải quan tâm anh và dạy dỗ anh để kế nghiệp của mình.
Còn Thảo Tâm là con út của ông, sao ông lại không yêu thương được chứ, cô chính là con gái của ông và Dung Phương, là viên ngọc quý giá của ông.
Tuy ông không yêu Bạch Yên nhưng ít nhiều gì cũng rất yêu thương Thảo Vân.
"Bên đó người ta đã muốn hủy hôn rồi, ba cũng không còn cách nào khác."
Lời nói của Chính Nguyên khiến Thảo Vân vô cùng tức giận, cơn giận dữ như được đưa lên đỉnh điểm.
"Ba, ba nói vậy là sao? Ba không muốn giúp con? Nếu đổi lại là Thảo Tâm thì ba chắc chắn sẽ giúp đúng không?"
Chính Nguyên đột nhiên trầm ngâm. Hôn sự giữa Minh Thuận và Thảo Tâm vốn đã được các vị bề trên định đoạt từ nhỏ, nên hai bên nhà vốn không thể hủy hôn.
Còn chuyện của Thảo Vân và Hạo Thiên thì do ông và bố mẹ Hạo Thiên quyết định. Nhưng nếu họ đã muốn hủy hôn, ông thật sự không biết làm gì hơn.
"Hôn sự của Thảo Tâm là do các vị bề trên định đoạt, làm sao có thể hủy hôn được. Nhưng chuyện của con và Hạo Thiên..."
Thảo Vân biết Chính Nguyên đang định nói gì, cô ta cắn môi oán hận, cho rằng Chính Nguyên đối với cô ta quá mức bất công.
"Con biết, con biết hết. Ba cái gì cũng thiên vị Chí Khải và Thảo Tâm hơn con, con cái gì cũng thua kém hai người bọn họ."
Tâm tư bấy lâu nay giấu kĩ trong lòng cũng bộc phát hết.
Trong suy nghĩ của Thảo Vân, cô luôn luôn thua kém hai người họ, cái gì cũng không bằng họ nên Chính Nguyên luôn thiên vị họ hơn.
"Thảo Vân, không phải vậy đâu, con với Chí Khải và Thảo Tâm đều con của ba, làm sao ba lại không thương con được chứ."
Chính Nguyên vuốt lưng con gái, cơ hồ giống như là đang an ủi cô ta.
Thảo Vân nước mắt chảy dài, "Con biết trong mắt ba con chỉ là đứa con hoang. Do sai lầm của ba trong quá khứ mới sinh ra con chứ ba chưa hề mong con tồn tại trên thế gian này."
Đúng là sự ra đời của Thảo Vân là do sai lầm của ông trong quá khứ nhưng Thảo Vân là cột nhục thân sinh của ông, làm sao mà lại không thương yêu con bé chứ.
"Vân, con đừng nói như vậy. Con cũng là con gái ruột của ba, ba đương nhiên là rất thương con."
"Vậy ba hãy giúp con kết hôn với anh Thiên đi!"
Thảo Vân đưa ra đề nghị như thế này khiến Chính Nguyên cảm thấy rất khó xử.
"Không được!" Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Hoàng Lâm Chí Khải thân ảnh cao lớn đẹp như tượng tạc dựa lưng vào cửa, người hầu nữ xung quanh nhìn thấy anh liền cúi đầu đỏ mặt.
Phải công nhận rằng thiếu gia của họ trời sinh đúng là cực phẩm!
Sự xuất hiện của Chí Khải khiến Thảo Vân vô cùng không hài lòng.
Cô ta nhướng mày về phía anh, giọng giả vờ đau thương.
"Anh...anh...tại sao lại không được?"
Cô ta ủy khuất dựa người vào Chính Nguyên giống như đang nơm nớp lo sợ Chí Khải sẽ băm cô ta thành trăm mảnh.
"Cô nói năng đúng là thiếu suy nghĩ!" Chí Khải thẳng thắng phán xét Thảo Vân.
Cô ta cứng đờ người.
Hoàng Lâm Chí Khải dám mắng cô ta thiếu suy nghĩ?
"Sao anh lại nói em vậy?"
Trước mặt Chính Nguyên, Thảo Vân giống như cô em gái bị anh trai ruồng bỏ.
Nhưng thực chất cô ta chưa bao giờ xem Chí Khải là anh trai.
Chí Khải duỗi lưng thẳng tắp đi đến trước mặt của Thảo Vân, khí chất trên người anh ta gần như áp đảo cô khiến cô có chút khinh hãi nhìn người đàn ông đẹp mê hoặc lòng người ở trước mắt.
"Cô muốn kết hôn với Hạo Thiên, chỉ có cách ép buộc nhà họ Trần đồng ý. Trên thương trường mối quan hệ giữa hai nhà khá tốt, nếu ép buộc nhau như thế sẽ làm mất mặt mũi của nhà chúng ta. Cô muốn điều đó xảy ra sao?"
"Tôi..." Thảo Vân đột nhiên cứng họng.
"Nhà họ Hoàng uy quyền vô cùng lớn, đương nhiên không hề thua kém nhà họ Trần. Nhưng vẫn muốn giữ vững mối quan hệ tốt đó, tránh gây xung đột với nhau. Nếu việc liên hôn giữa hai nhà thuận lợi, chắc chắn sẽ có lợi cho nhà chúng ta và nhà họ Trần. Nhưng tiếc rằng Hạo Thiên không yêu cô, nhà họ Trần cũng không quá ham lợi ích từ việc liên hôn này, nên vì thế nếu ép buộc thì chỉ gây thêm xung đột giữa hai nhà thôi. Đây là điều cô muốn?"
Lời nói của Chí Khải như con dao nhọn đâm xuyên qua tim của Thảo Vân.
Cô ta cứng đờ cả người, nhất thời không biết nói gì.
"Cô đúng là ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình."
Sự chê bai của Chí Khải khiến Thảo Vân cảm thấy xấu hổ.
Chính Nguyên biết điều đó nên mới không ép buộc nhà họ Trần đồng ý cho Hạo Thiên kết hôn với con gái ông. Nhưng ông sợ nếu nói thẳng như thế sẽ khiến con gái đau lòng nên mới không...
Trước sự sỉ nhục của Chí Khải, Thảo Vân liền ủy khuất dựa vào ba mình kêu oan.
Nhưng ông chẳng thể làm gì hơn, lời Chí Khải nói vô cùng đúng, ông cũng đồng tình.
Thấy ba không hề bênh vực mình, Thảo Vân cắn môi tức giận vô cùng.
Còn Chí Khải đắc ý, hôm nay dạy dỗ Thảo Vân một trận khiến tâm trạng anh vô cùng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.