Chương 42: Người Thừa Kế
Thanh Ngân
09/06/2021
Mấy ngày nay trời cứ mưa liên tục không ngừng nghỉ giống như đang báo hiệu một điều chẳng lành nào đó.
Đêm mưa tối, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa nhà Đan Linh. Người đàn ông bước xuống, tay cầm cây dù, đội mũ Fedora bước đến trước cổng nhà cô nhấn chuông.
Không lâu sau, cánh cổng mở ra. Anthony ngẩng đầu lên, muốn xem vị khách nhấn chuông cửa nhà mình là ai.
Gương mặt người đàn ông hiện rõ trong tầm mắt anh, khiến Anthony bỗng chốc ngây người. Một luồng khí lạnh như xuyên qua người anh, làm sởn cả gai ốc.
Sao ông ta lại đến đây?
"Mời ông vào."
Người đàn ông chậm rãi đi vào trong, thu cây dù lại để ở một góc, nhã nhặn ngồi trên ghế sofa, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Anthony vội vãi rót trà cho người đàn ông thưởng thức. Tách trà được cầm lên, chuẩn bị kề môi uống thì một cô gái từ trên lầu đi xuống.
Đan Linh muốn biết vị khách đến nhà hôm nay là ai, vừa nghĩ là Hạo Thiên thì bóng dáng của người đàn ông cầm tách trà trên tay phản chiếu rõ trong mắt cô.
Cô cứng đờ người, rất nhanh sau đó nhíu cặp mày thanh tú lại.
"Sao chú lại đến đây?"
Người đàn ông từ từ đặt tách trà lên bàn. Sau đó đứng dậy, cả người thẳng tắp, cúi đầu chào Đan Linh.
"Xin chào, tiểu thư."
Đan Linh khẽ mím môi, bước gần đến người đàn ông, "Không cần làm như vậy. Con không phải tiểu thư."
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Cô vẫn luôn mãi là tiểu thư của tôi."
"Chú Tấn, đừng gọi con là tiểu thư nữa."
Chú Tấn đặt tay lên hai bả vai của cô, nhẹ giọng nói:
"Cô đừng ngang bướng nữa."
Đan Linh im lặng không nói gì. Cô lặng lẽ nhìn chú Tấn, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Sao chú lại đến đây?"
Cô thật sự rất muốn biết tại sao chú Tấn lại xuất hiện ở đây? Không phải bây giờ chú nên ở Pháp cùng với bố mẹ cô hay sao?
"Tiểu thư, tôi đến đây là để bảo vệ cô."
Mặt Đan Linh khẽ nhăn lại, biểu hiện không thích câu nói vừa rồi của chú Tấn. Không phải cô ở đây rất an toàn sao? Cần gì có người bảo vệ? Nếu chú Tấn ở đây bảo vệ cô, không chừng thân phận của cô sẽ bị lộ ra mất.
"Chú Tấn, con ở đây rất an toàn. Không cần chú phải bảo vệ đâu."
Cô từ chối, cô không cần người bảo vệ.
"Tiểu thư, đây là lệnh của ông chủ."
Lệnh của bố...?
Nhưng không phải lúc cô nói với bố sẽ trở về nước, ông chẳng hề có biểu hiện gì cả, ngược lại còn chúc cô thành công trong công việc, cho cô có thêm động lực trở về quê hương của mình.
Bây giờ tại sao lại phái người đến bảo vệ cô?
"Không thể nào. Chú Tấn, chú hãy mau trở về Pháp đi."
Cô không thể để chú Tấn ở lại đây được, ông ấy phải mau trở về Pháp, tiếp tục ở bên cạnh bố mẹ cô.
"Tiểu thư, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ thiên kim của Phùng gia, người thừa kế tổ chức Dark, tôi không thể để cô xảy ra chuyện gì được."
Ba chữ tổ chức Dark khiến Đan Linh không hề vui vẻ khi nghe đến nó.
"Con không phải người thừa kế của tổ chức Dark, càng không phải thiên kim của Phùng gia."
Cô chỉ là một cô gái bình thường với ước mơ vẽ chuyện tranh của mình thôi.
"Cô không thể chối bỏ thân phận của mình được."
Đúng! Cô không thể chối bỏ thân phận của bản thân được.
Nhưng cô không cần cái thân phận đó. Cô không muốn làm thiên kim, càng không muốn trở thành người thừa kế của tổ chức Dark, nơi đào tạo những sát thủ và siêu trộm lớn nhất thế giới ngầm ở Pháp và bố của cô, Phùng Uy, ông chủ của tổ chức Dark, kẻ nắm giữ mọi quyền hành trong tay, một trong những nhân vật lớn của thế giới ngầm ở nước Pháp.
Đan Linh từ nhỏ đã được tiếp xúc với những vũ khí và máy móc dùng để trộm cắp. Cô cũng được học võ để phòng thân, nhưng cô thật sự chán ngấy cái thân phận của mình, cô không muốn theo bố tiếp quản tổ chức mà chọn đi theo ước mơ của mình.
Năm cô chuẩn bị vào cấp ba, cô đã trở về Việt Nam, quê hương của mình, học tập và sinh sống tại đây, che giấu đi thân phận thật của bản thân, đóng giả là một cô gái bình thường với đam mê vẽ vời không hề biết chút võ công nào.
Tại nơi đây, cô đã gặp và yêu chàng trai tên Hạo Thiên. Vì chuyện của năm năm trước, cô một lần nữa trở về nước Pháp, định cư tại Provence, một vùng đất yên bình xinh đẹp. Đan Linh vẫn luôn tiếp tục ở mơ vẽ tranh của mình, hoàn toàn không hề quan tâm đến tổ chức Dark của bố.
"Chú Tấn, chú hãy nghe con, trở về Pháp đi. Con ở đây rất an toàn, còn có Hạo Thiên bên con, nhất định sẽ không ai làm gì con đâu."
Cô cố gắng thuyết phục chú Tấn trở về nước. Nếu chú ấy còn ở đây, chỉ sợ người gặp nguy hiểm chính là chú ấy. Chú Tấn chính là cánh tay đắc lực của bố cô, trong thế giới ngầm ông ấy vô cùng nổi tiếng.
"Tiểu thư, ông chủ ra lệnh như vậy là có lí do cả. Mấy hôm trước ông chủ mơ thấy cô bị người ta truy sát, họ muốn hại chết cô. Ông chủ cảm thấy điều chẳng lành nên mới phái tôi đến đây bảo vệ cô."
Hoang đường!
Đó chỉ là giấc mơ thôi, có thể nói lên được điều gì chứ!
"Chỉ là mơ thôi mà, chắc gì đã là sự thật."
"Đúng, đó chỉ là mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy, ông chủ luôn cảm thấy bất an, có cảm giác sẽ xảy ra điều chẳng lành đối với cô."
Đan Linh đành bất lực thở dài. Thời buổi nào rồi mà bố cô còn tin vào những chuyện quái quỷ này chứ.
"Cô cũng biết cô chính là người thừa kế của ông chủ Phùng Uy, ông ấy không thể để cô xảy ra chuyện gì được."
Nhất định Đan Linh phải được an toàn!
Ông không thể để tiểu thư của mình xảy ra chuyện được.
"Ông Tấn à, ông không cần phải lo lắng như vậy. Ở đây còn có tôi, tôi có thể bảo vệ được Selena, ông không cần phải lo lắng."
Anthony chỉ vừa dứt lời đã bị chú Tấn ném cho cái ánh mắt hình viên đạn khiến anh im bặt không dám hó hé thêm một câu nào.
Chẳng lẽ để họ tiếp tục cãi vả?
Anthony thừa biết thân phận của Đan Linh là gì nhưng anh vẫn hề có chút sợ sệt nào cả. Anh cảm thấy cô gái này không hề có gì nguy hiểm cả, cô ấy chỉ đơn thuần muốn thực hiện ước mơ của mình nên anh đã đồng ý giúp đỡ cô.
"Cậu Anthony, cậu nói có thể bảo vệ được tiểu thư Đan Linh?"
Anthony gật đầu, "Tất nhiên."
"Nhưng cô ấy xém bị người khác cưỡng bức, cậu giải thích cho tôi chuyện này đi?"
Anthony cứng họng. Chuyện đó anh cũng không ngờ đến là có người muốn hạ dược Selena. Lúc ấy nhiều người như thế, Selena nói chuyện với rất nhiều nhân viên ở nhà sản xuất nên anh cũng chẳng thể ở gần cô được, để cô bị người ta đem đi lúc nào không hay.
May mắn là nhờ có Hạo Thiên cứu, nhưng không biết hai người họ đã làm gì với nhau chưa. Chỉ là sau chuyện đó, họ có vẻ thân thiết hơn.
"Thôi được rồi tôi thua. Ông muốn ở lại đây thì ở đi."
Thuyết phục được Anthony xong, chú Tấn liền xoay đầu nhìn Đan Linh, chờ đợi câu trả lời từ cô.
Nhìn ánh mắt quyết liệt của chú Tấn, Đan Linh đành bất lực thở dài, "Được rồi, chú cứ ở lại đây đi. Nhưng nếu chú cản trở việc thực hiện ước mơ của con hay để người khác biết được thân phận của con thì chú chuẩn bị hành lí bay về Pháp đi."
"Tôi biết rồi, thưa tiểu thư."
Cô chẳng còn cách nào khác để chú Tấn ở lại đây. Nếu có đuổi thì chú ấy cũng chẳng đi đâu.
Đan Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bên ngoài vẫn liên tục rơi không ngừng.
Phải chăng sắp điều gì nguy hiểm sẽ xảy ra với cô?
Đêm mưa tối, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa nhà Đan Linh. Người đàn ông bước xuống, tay cầm cây dù, đội mũ Fedora bước đến trước cổng nhà cô nhấn chuông.
Không lâu sau, cánh cổng mở ra. Anthony ngẩng đầu lên, muốn xem vị khách nhấn chuông cửa nhà mình là ai.
Gương mặt người đàn ông hiện rõ trong tầm mắt anh, khiến Anthony bỗng chốc ngây người. Một luồng khí lạnh như xuyên qua người anh, làm sởn cả gai ốc.
Sao ông ta lại đến đây?
"Mời ông vào."
Người đàn ông chậm rãi đi vào trong, thu cây dù lại để ở một góc, nhã nhặn ngồi trên ghế sofa, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Anthony vội vãi rót trà cho người đàn ông thưởng thức. Tách trà được cầm lên, chuẩn bị kề môi uống thì một cô gái từ trên lầu đi xuống.
Đan Linh muốn biết vị khách đến nhà hôm nay là ai, vừa nghĩ là Hạo Thiên thì bóng dáng của người đàn ông cầm tách trà trên tay phản chiếu rõ trong mắt cô.
Cô cứng đờ người, rất nhanh sau đó nhíu cặp mày thanh tú lại.
"Sao chú lại đến đây?"
Người đàn ông từ từ đặt tách trà lên bàn. Sau đó đứng dậy, cả người thẳng tắp, cúi đầu chào Đan Linh.
"Xin chào, tiểu thư."
Đan Linh khẽ mím môi, bước gần đến người đàn ông, "Không cần làm như vậy. Con không phải tiểu thư."
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Cô vẫn luôn mãi là tiểu thư của tôi."
"Chú Tấn, đừng gọi con là tiểu thư nữa."
Chú Tấn đặt tay lên hai bả vai của cô, nhẹ giọng nói:
"Cô đừng ngang bướng nữa."
Đan Linh im lặng không nói gì. Cô lặng lẽ nhìn chú Tấn, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Sao chú lại đến đây?"
Cô thật sự rất muốn biết tại sao chú Tấn lại xuất hiện ở đây? Không phải bây giờ chú nên ở Pháp cùng với bố mẹ cô hay sao?
"Tiểu thư, tôi đến đây là để bảo vệ cô."
Mặt Đan Linh khẽ nhăn lại, biểu hiện không thích câu nói vừa rồi của chú Tấn. Không phải cô ở đây rất an toàn sao? Cần gì có người bảo vệ? Nếu chú Tấn ở đây bảo vệ cô, không chừng thân phận của cô sẽ bị lộ ra mất.
"Chú Tấn, con ở đây rất an toàn. Không cần chú phải bảo vệ đâu."
Cô từ chối, cô không cần người bảo vệ.
"Tiểu thư, đây là lệnh của ông chủ."
Lệnh của bố...?
Nhưng không phải lúc cô nói với bố sẽ trở về nước, ông chẳng hề có biểu hiện gì cả, ngược lại còn chúc cô thành công trong công việc, cho cô có thêm động lực trở về quê hương của mình.
Bây giờ tại sao lại phái người đến bảo vệ cô?
"Không thể nào. Chú Tấn, chú hãy mau trở về Pháp đi."
Cô không thể để chú Tấn ở lại đây được, ông ấy phải mau trở về Pháp, tiếp tục ở bên cạnh bố mẹ cô.
"Tiểu thư, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ thiên kim của Phùng gia, người thừa kế tổ chức Dark, tôi không thể để cô xảy ra chuyện gì được."
Ba chữ tổ chức Dark khiến Đan Linh không hề vui vẻ khi nghe đến nó.
"Con không phải người thừa kế của tổ chức Dark, càng không phải thiên kim của Phùng gia."
Cô chỉ là một cô gái bình thường với ước mơ vẽ chuyện tranh của mình thôi.
"Cô không thể chối bỏ thân phận của mình được."
Đúng! Cô không thể chối bỏ thân phận của bản thân được.
Nhưng cô không cần cái thân phận đó. Cô không muốn làm thiên kim, càng không muốn trở thành người thừa kế của tổ chức Dark, nơi đào tạo những sát thủ và siêu trộm lớn nhất thế giới ngầm ở Pháp và bố của cô, Phùng Uy, ông chủ của tổ chức Dark, kẻ nắm giữ mọi quyền hành trong tay, một trong những nhân vật lớn của thế giới ngầm ở nước Pháp.
Đan Linh từ nhỏ đã được tiếp xúc với những vũ khí và máy móc dùng để trộm cắp. Cô cũng được học võ để phòng thân, nhưng cô thật sự chán ngấy cái thân phận của mình, cô không muốn theo bố tiếp quản tổ chức mà chọn đi theo ước mơ của mình.
Năm cô chuẩn bị vào cấp ba, cô đã trở về Việt Nam, quê hương của mình, học tập và sinh sống tại đây, che giấu đi thân phận thật của bản thân, đóng giả là một cô gái bình thường với đam mê vẽ vời không hề biết chút võ công nào.
Tại nơi đây, cô đã gặp và yêu chàng trai tên Hạo Thiên. Vì chuyện của năm năm trước, cô một lần nữa trở về nước Pháp, định cư tại Provence, một vùng đất yên bình xinh đẹp. Đan Linh vẫn luôn tiếp tục ở mơ vẽ tranh của mình, hoàn toàn không hề quan tâm đến tổ chức Dark của bố.
"Chú Tấn, chú hãy nghe con, trở về Pháp đi. Con ở đây rất an toàn, còn có Hạo Thiên bên con, nhất định sẽ không ai làm gì con đâu."
Cô cố gắng thuyết phục chú Tấn trở về nước. Nếu chú ấy còn ở đây, chỉ sợ người gặp nguy hiểm chính là chú ấy. Chú Tấn chính là cánh tay đắc lực của bố cô, trong thế giới ngầm ông ấy vô cùng nổi tiếng.
"Tiểu thư, ông chủ ra lệnh như vậy là có lí do cả. Mấy hôm trước ông chủ mơ thấy cô bị người ta truy sát, họ muốn hại chết cô. Ông chủ cảm thấy điều chẳng lành nên mới phái tôi đến đây bảo vệ cô."
Hoang đường!
Đó chỉ là giấc mơ thôi, có thể nói lên được điều gì chứ!
"Chỉ là mơ thôi mà, chắc gì đã là sự thật."
"Đúng, đó chỉ là mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy, ông chủ luôn cảm thấy bất an, có cảm giác sẽ xảy ra điều chẳng lành đối với cô."
Đan Linh đành bất lực thở dài. Thời buổi nào rồi mà bố cô còn tin vào những chuyện quái quỷ này chứ.
"Cô cũng biết cô chính là người thừa kế của ông chủ Phùng Uy, ông ấy không thể để cô xảy ra chuyện gì được."
Nhất định Đan Linh phải được an toàn!
Ông không thể để tiểu thư của mình xảy ra chuyện được.
"Ông Tấn à, ông không cần phải lo lắng như vậy. Ở đây còn có tôi, tôi có thể bảo vệ được Selena, ông không cần phải lo lắng."
Anthony chỉ vừa dứt lời đã bị chú Tấn ném cho cái ánh mắt hình viên đạn khiến anh im bặt không dám hó hé thêm một câu nào.
Chẳng lẽ để họ tiếp tục cãi vả?
Anthony thừa biết thân phận của Đan Linh là gì nhưng anh vẫn hề có chút sợ sệt nào cả. Anh cảm thấy cô gái này không hề có gì nguy hiểm cả, cô ấy chỉ đơn thuần muốn thực hiện ước mơ của mình nên anh đã đồng ý giúp đỡ cô.
"Cậu Anthony, cậu nói có thể bảo vệ được tiểu thư Đan Linh?"
Anthony gật đầu, "Tất nhiên."
"Nhưng cô ấy xém bị người khác cưỡng bức, cậu giải thích cho tôi chuyện này đi?"
Anthony cứng họng. Chuyện đó anh cũng không ngờ đến là có người muốn hạ dược Selena. Lúc ấy nhiều người như thế, Selena nói chuyện với rất nhiều nhân viên ở nhà sản xuất nên anh cũng chẳng thể ở gần cô được, để cô bị người ta đem đi lúc nào không hay.
May mắn là nhờ có Hạo Thiên cứu, nhưng không biết hai người họ đã làm gì với nhau chưa. Chỉ là sau chuyện đó, họ có vẻ thân thiết hơn.
"Thôi được rồi tôi thua. Ông muốn ở lại đây thì ở đi."
Thuyết phục được Anthony xong, chú Tấn liền xoay đầu nhìn Đan Linh, chờ đợi câu trả lời từ cô.
Nhìn ánh mắt quyết liệt của chú Tấn, Đan Linh đành bất lực thở dài, "Được rồi, chú cứ ở lại đây đi. Nhưng nếu chú cản trở việc thực hiện ước mơ của con hay để người khác biết được thân phận của con thì chú chuẩn bị hành lí bay về Pháp đi."
"Tôi biết rồi, thưa tiểu thư."
Cô chẳng còn cách nào khác để chú Tấn ở lại đây. Nếu có đuổi thì chú ấy cũng chẳng đi đâu.
Đan Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bên ngoài vẫn liên tục rơi không ngừng.
Phải chăng sắp điều gì nguy hiểm sẽ xảy ra với cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.