Chương 56: Thuộc Hạ Từ Bên Pháp Trở Về
Thanh Ngân
06/07/2021
Đêm trăng thanh gió mát, một mình Bạch Yên ngồi trong phòng, tay cầm di động gọi điện cho Thảo Vân nhưng vẫn không ai nghe máy, trong lòng càng thêm lo lắng.
Thêm một cuộc gọi nữa nhưng đổi lại chỉ là âm thanh tút tút vang lên bên tai.
Bên ngoài chợt truyền đến một tiếng động lớn, Bạch Yên giật mình, dè dặt đứng dậy, dự định mở cửa ra xem đã có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành. Bà kiêng dè lùi ra phía sau, mở cái tủ nhỏ lấy ra con dao rọc giấy để phòng thân.
Bàn tay run rẩy nắm chặt con dao, từng bước từng bước tiến đến mở cửa nhưng chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa đột ngột mở toang ra giống như bị ai đó đạp.
Bạch Yên vội lùi về phía sau, hướng mắt nhìn về phía cánh cửa vừa được mở, bóng dáng cao lớn cường tráng dần hiện rõ trong tầm mắt. Đôi mắt phượng cuốn hút nhìn trực diện Bạch Yên, khí chất làm bà ta cảm thấy run sợ.
Tại sao Hoàng Lâm Chí Khải lại xuất hiện ở đây?
Lúc này, sấm chớp đột nhiên vang lên đùng đùng, những tia sấm lấp lóe chói mắt ngoài cửa sổ khiến không khí trong phòng càng trở nên u ám lạ thường. Người đàn ông sải bước đôi chân dài tiến đến gần Bạch Yên, gương mặt vẫn lạnh lẽo không một tia cảm xúc.
Bạch Yên giữ chặt con dao trong tay, nhưng tay bà ta đã bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Chí Khải càng bước tới, bà ta càng lùi lại, trong đáy mắt vẫn không giấu nổi sự sợ sệt nhu nhược.
"Mày...mày đừng qua đây..."
Âm thanh run rẩy hòa tan trong không khí lạnh lẽo, cơn mưa đổ xuống ào ào, những hạt mưa rơi tích tách, báo hiệu nguy hiểm đang cận kề.
Khóe môi chợt cong lên cười ranh mãnh, nụ cười giễu cợt kèm theo sự mỉa mai phảng phất trong đó, giống như sự khinh bỉ mà Chí Khải dành cho bà.
Bàn tay to lớn giữ lấy hai tay đang cầm con dao, Bạch Yên sợ hãi vùng vằng thoát khỏi nhưng vô ích, sức của Chí Khải rất lớn, bà ta không thể thoát. Trong chớp mắt, con dao đã nằm yên trên tay phải của anh, còn tay trái thì giữ chặt lấy tay của Bạch Yên.
"Đến con dao còn cầm không nỗi cũng dám đem ra hù dọa tôi."
Lời nói chậm rãi thốt ra, từng câu từng chữ đều chứa sự châm chọc kèm theo khinh thường.
Bạch Yên lúc này hét lớn, dùng sức vùng vẫy thoát khỏi tay của Chí Khải.
"Người đâu? Mau cứu ta, cứu ta mau lên!"
Mặc cho bà ta hét khô cổ họng, vẫn không ai đến cứu. Bạch Yên trừng mắt nhìn anh, bắt gặp nụ cười mỉa mai trên khóe môi khiến bà ta tức điên. Những thuộc hạ bảo vệ xung quanh ngôi nhà này đi đâu rồi? Không lẽ họ đã bị Chí Khải giở trò?
Sấm chớp lại vang lên, tia sét giáng xuống mặt đất, lóe lên một tia sáng chói mắt khó chịu.
"Có hét to như thế nào cũng không ai đến cứu bà đâu. Những tên tép riu ngoài kia đã bị thuộc hạ của tôi xử hết rồi. Bà bây giờ không còn đường thoát thân đâu."
Lúc này, Bạch Yên đột nhiên cười lớn, giống như muốn lật ngược thế cờ, mở to hai mắt hăm dọa anh.
"Mày nghĩ có thể bắt được tao sao? Đúng là thằng ngu! Mày quên rồi à, tao chính là mẹ kế của mày đó, mày bắt tao thì nghĩ Chính Nguyên sẽ để yên cho mày muốn làm gì thì làm sao? Dù ông ta không yêu tao nhưng cũng sẽ không để mày bắt giam tao đâu!"
Chí Khải lạnh nhạt nhìn bà ta, khẽ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến lời mà Bạch Yên nói, thản nhiên kéo bà ta đi. Bạch Yên lúc này lòng có chút sợ sệt nhưng vẫn cố ra vẻ ngoan cường kiêu ngạo.
Nhưng điều đó cũng chẳng duy trì được bao lâu khi Chí Khải đột nhiên lên tiếng nói:
"Tôi có một đoạn video bà ngoại tình với người đàn ông khác sau lưng ba tôi."
Bạch Yên đột nhiên cứng đờ cả người. Mắt mở to sửng sốt nhìn Chí Khải nhưng rất nhanh sau đó bà ta lại thay biểu cảm trên gương mặt.
"Mày nghĩ chỉ một câu nói xạo có thể khiến tao tin sao?"
Chí Khải chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, lấy gì đòi đe dọa uy hiếp bà ta chứ?
Bạch Yên kiêu ngạo cười một cái, giống chế giễu Chí Khải. Nhưng một người như Chí Khải sẽ không hẹp hòi so đo với một kẻ hèn hạ như Bạch Yên, chỉ thốt ra một câu nói khiến bà ta xanh mặt.
"Bà có muốn biết con gái của mình bây giờ như thế nào không?"
Hai chân cứng ngắc như bị hóa đá. Bạch Yên cắn môi, sự lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn. Bà biết chắc việc Hạo Thiên chủ động hẹn Thảo Vân ra quán bar là có mục đích gì đó. Không lẽ con gái bà đang gặp nguy hiểm sao?
Nhìn vẻ mặt của Bạch Yên, Chí Khải thừa sức đoán được bà ta đang nghĩ gì, anh bình thản nói một câu:
"Con gái bà không gặp nguy hiểm đâu, ngược lại cô ta đang rất sung sướng nữa cơ."
Sung sướng?
Bạch Yên cau mày, cảm nhận được sự đáng sợ từ trong lời nói kia.
Lúc này, thuộc hạ của Chí Khải đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Bạch Yên bước ra, họ liền nhanh chóng đi đến còng tay bà ta lại và đưa lên xe, trong lúc ấy Bạch Yên không ngừng chửi mắng nguyền rủa họ nhưng không một ai quan tâm.
Trong một căn phòng sang trọng.
Gã đàn ông hung hăng nhấp từng cú mạnh một hoang dã vào người Thảo Vân. Cô ta sung sướng ôm lấy cánh tay của gã đàn ông, miệng không ngừng rên rỉ:
"A...ưm...a....ưm...sướng quá! Em sướng quá! Anh làm em cảm thấy rất phê, hãy mạnh hơn đi!"
Gã đàn ông cười một cái, lật người Thảo Vân lại, thúc một cú thật mạnh từ phía sau của cô, còn dùng tay đánh một cái vào chiếc mông to tròn kia, hai tay gã bắt đầu nhào nặn bầu ngực một cách thích thú.
"Đúng rồi! Hãy tiếp tục đi, em sướng quá! Đánh vào mông em tiếp đi!"
Thảo Vân dâm đãng nói, cầm lấy bàn tay đang bóp ngực mình đưa đến bờ mông kia. Gã liếm môi, đánh thật mạnh vào chiếc mông kia khiến cô ta sung sướng đến tột cùng.
Thảo Vân liền xoay người, đưa môi lên hôn gã ta, một nụ hôn cuồng nhiệt bóng bỏng.
Gã đàn ông đột nhiên ngừng lại, rút cái thứ ấy ra khỏi người Thảo Vân.
Đang cảm thấy sung sướng nhưng đột nhiên gã đàn ông rút thứ đó ra, làm Thảo Vân cảm thấy hụt hẫng.
"Sao lại không tiếp tục nữa?"
Đôi mắt Thảo Vân mơ màng nhìn gã đàn ông cùng với cái thứ nóng hổi kia.
Gã đàn ông nhìn thấy sự thèm khát trong đôi mắt đầy dục vọng kia, giả vờ nói:
"Tôi chán rồi!"
Thảo Vân đột nhiên có chút sợ hãi, bò dậy nắm lấy tay gã đàn ông, đôi mắt vẫn mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.
"Nhưng em đang sướng lắm! Thỏa mãn em đi!"
Nói rồi, cô ta đưa tay đến nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể mình, dùng ngón tay chạm vào nó, giống như có một luồng điện xuyên qua người, cảm giác vô cùng kích thích.
Tay còn lại bóp nắn bầu ngực to tròn giống như tự an ủi bản thân.
"Thảo Vân cần được anh thỏa mãn, Thảo Vân muốn anh!"
Cô ta vừa nói vừa làm những hành động dâm đãng trước mắt gã đàn ông. Hắn ta liền nhếch mép một cái, hung hăng nhảy lên giường, dang hai chân Thảo Vân ra làm tiếp việc còn dang dở. Thảo Vân bóp lấy cánh tay săn chắc kia, trượt dài trên những cơ bắp đầy rắn chắc.
"Anh thật là tuyệt vời! Em sướng lắm! Em yêu anh nhất trên đời!"
Thảo Vân bị gã đàn ông làm đến mức mơ màng không rõ mình đang lên giường cùng với kẻ nào, cũng chẳng hề hay biết rằng tất cả mọi hành động kia đều bị máy quay đặt ở đối diện ghi lại.
Tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Bây giờ đã tầm 5 giờ sáng, một đoàn người từ máy bay bước xuống tiến vào trong sân bay rộng lớn. Bây giờ mưa vừa tạnh, mặt trời vẫn chưa mọc, đoàn người khoác lên mình trang phục nghiêm chỉnh bước đến trước mặt chú Tấn, cúi đầu chào:
"Xin chào, ông Tấn!"
Chú Tấn vẻ mặt lạnh nhạt như băng, "Các ngươi biết lí do tại sao lại có mặt ở đây không?"
Một nhóm người im lặng, sau đó trả lời:
"Chúng tôi có mặt ở đây là để tìm ra kẻ bắt cóc tiểu thư Đan Linh và đưa cô ấy trở về!"
Chú Tấn gật đầu, không nói nhiều lời liền xoay người đi. Cả đoàn người áo đen đều là sát thủ, siêu trộm, họ là những thuộc hạ xuất sắc trong gia tộc họ Phùng, họ được phái đến đây để tìm kiếm tiểu thư Đan Linh đang mất tích, bị nghi ngờ là do kẻ khác bắt cóc.
"Chừng nào ông chủ và bà chủ sẽ về đây?"
Chú Tấn lạnh giọng hỏi.
"Chúng tôi không chắc nữa. Họ đang ở Canada, theo thông tin tôi nhận được thì đang có một vụ làm ăn quan trọng ở đó. Họ nói sẽ nhanh bay về đây để giải quyết mọi chuyện, còn lại thì nhờ vào ông."
Chú Tấn khẽ gật đầu. Bảo vệ tiểu thư Đan Linh là sứ mệnh của ông, ông nhất định sẽ mau chóng tìm ra cô ấy và đưa cô ấy về đây an toàn.
Thêm một cuộc gọi nữa nhưng đổi lại chỉ là âm thanh tút tút vang lên bên tai.
Bên ngoài chợt truyền đến một tiếng động lớn, Bạch Yên giật mình, dè dặt đứng dậy, dự định mở cửa ra xem đã có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành. Bà kiêng dè lùi ra phía sau, mở cái tủ nhỏ lấy ra con dao rọc giấy để phòng thân.
Bàn tay run rẩy nắm chặt con dao, từng bước từng bước tiến đến mở cửa nhưng chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa đột ngột mở toang ra giống như bị ai đó đạp.
Bạch Yên vội lùi về phía sau, hướng mắt nhìn về phía cánh cửa vừa được mở, bóng dáng cao lớn cường tráng dần hiện rõ trong tầm mắt. Đôi mắt phượng cuốn hút nhìn trực diện Bạch Yên, khí chất làm bà ta cảm thấy run sợ.
Tại sao Hoàng Lâm Chí Khải lại xuất hiện ở đây?
Lúc này, sấm chớp đột nhiên vang lên đùng đùng, những tia sấm lấp lóe chói mắt ngoài cửa sổ khiến không khí trong phòng càng trở nên u ám lạ thường. Người đàn ông sải bước đôi chân dài tiến đến gần Bạch Yên, gương mặt vẫn lạnh lẽo không một tia cảm xúc.
Bạch Yên giữ chặt con dao trong tay, nhưng tay bà ta đã bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Chí Khải càng bước tới, bà ta càng lùi lại, trong đáy mắt vẫn không giấu nổi sự sợ sệt nhu nhược.
"Mày...mày đừng qua đây..."
Âm thanh run rẩy hòa tan trong không khí lạnh lẽo, cơn mưa đổ xuống ào ào, những hạt mưa rơi tích tách, báo hiệu nguy hiểm đang cận kề.
Khóe môi chợt cong lên cười ranh mãnh, nụ cười giễu cợt kèm theo sự mỉa mai phảng phất trong đó, giống như sự khinh bỉ mà Chí Khải dành cho bà.
Bàn tay to lớn giữ lấy hai tay đang cầm con dao, Bạch Yên sợ hãi vùng vằng thoát khỏi nhưng vô ích, sức của Chí Khải rất lớn, bà ta không thể thoát. Trong chớp mắt, con dao đã nằm yên trên tay phải của anh, còn tay trái thì giữ chặt lấy tay của Bạch Yên.
"Đến con dao còn cầm không nỗi cũng dám đem ra hù dọa tôi."
Lời nói chậm rãi thốt ra, từng câu từng chữ đều chứa sự châm chọc kèm theo khinh thường.
Bạch Yên lúc này hét lớn, dùng sức vùng vẫy thoát khỏi tay của Chí Khải.
"Người đâu? Mau cứu ta, cứu ta mau lên!"
Mặc cho bà ta hét khô cổ họng, vẫn không ai đến cứu. Bạch Yên trừng mắt nhìn anh, bắt gặp nụ cười mỉa mai trên khóe môi khiến bà ta tức điên. Những thuộc hạ bảo vệ xung quanh ngôi nhà này đi đâu rồi? Không lẽ họ đã bị Chí Khải giở trò?
Sấm chớp lại vang lên, tia sét giáng xuống mặt đất, lóe lên một tia sáng chói mắt khó chịu.
"Có hét to như thế nào cũng không ai đến cứu bà đâu. Những tên tép riu ngoài kia đã bị thuộc hạ của tôi xử hết rồi. Bà bây giờ không còn đường thoát thân đâu."
Lúc này, Bạch Yên đột nhiên cười lớn, giống như muốn lật ngược thế cờ, mở to hai mắt hăm dọa anh.
"Mày nghĩ có thể bắt được tao sao? Đúng là thằng ngu! Mày quên rồi à, tao chính là mẹ kế của mày đó, mày bắt tao thì nghĩ Chính Nguyên sẽ để yên cho mày muốn làm gì thì làm sao? Dù ông ta không yêu tao nhưng cũng sẽ không để mày bắt giam tao đâu!"
Chí Khải lạnh nhạt nhìn bà ta, khẽ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến lời mà Bạch Yên nói, thản nhiên kéo bà ta đi. Bạch Yên lúc này lòng có chút sợ sệt nhưng vẫn cố ra vẻ ngoan cường kiêu ngạo.
Nhưng điều đó cũng chẳng duy trì được bao lâu khi Chí Khải đột nhiên lên tiếng nói:
"Tôi có một đoạn video bà ngoại tình với người đàn ông khác sau lưng ba tôi."
Bạch Yên đột nhiên cứng đờ cả người. Mắt mở to sửng sốt nhìn Chí Khải nhưng rất nhanh sau đó bà ta lại thay biểu cảm trên gương mặt.
"Mày nghĩ chỉ một câu nói xạo có thể khiến tao tin sao?"
Chí Khải chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, lấy gì đòi đe dọa uy hiếp bà ta chứ?
Bạch Yên kiêu ngạo cười một cái, giống chế giễu Chí Khải. Nhưng một người như Chí Khải sẽ không hẹp hòi so đo với một kẻ hèn hạ như Bạch Yên, chỉ thốt ra một câu nói khiến bà ta xanh mặt.
"Bà có muốn biết con gái của mình bây giờ như thế nào không?"
Hai chân cứng ngắc như bị hóa đá. Bạch Yên cắn môi, sự lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn. Bà biết chắc việc Hạo Thiên chủ động hẹn Thảo Vân ra quán bar là có mục đích gì đó. Không lẽ con gái bà đang gặp nguy hiểm sao?
Nhìn vẻ mặt của Bạch Yên, Chí Khải thừa sức đoán được bà ta đang nghĩ gì, anh bình thản nói một câu:
"Con gái bà không gặp nguy hiểm đâu, ngược lại cô ta đang rất sung sướng nữa cơ."
Sung sướng?
Bạch Yên cau mày, cảm nhận được sự đáng sợ từ trong lời nói kia.
Lúc này, thuộc hạ của Chí Khải đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Bạch Yên bước ra, họ liền nhanh chóng đi đến còng tay bà ta lại và đưa lên xe, trong lúc ấy Bạch Yên không ngừng chửi mắng nguyền rủa họ nhưng không một ai quan tâm.
Trong một căn phòng sang trọng.
Gã đàn ông hung hăng nhấp từng cú mạnh một hoang dã vào người Thảo Vân. Cô ta sung sướng ôm lấy cánh tay của gã đàn ông, miệng không ngừng rên rỉ:
"A...ưm...a....ưm...sướng quá! Em sướng quá! Anh làm em cảm thấy rất phê, hãy mạnh hơn đi!"
Gã đàn ông cười một cái, lật người Thảo Vân lại, thúc một cú thật mạnh từ phía sau của cô, còn dùng tay đánh một cái vào chiếc mông to tròn kia, hai tay gã bắt đầu nhào nặn bầu ngực một cách thích thú.
"Đúng rồi! Hãy tiếp tục đi, em sướng quá! Đánh vào mông em tiếp đi!"
Thảo Vân dâm đãng nói, cầm lấy bàn tay đang bóp ngực mình đưa đến bờ mông kia. Gã liếm môi, đánh thật mạnh vào chiếc mông kia khiến cô ta sung sướng đến tột cùng.
Thảo Vân liền xoay người, đưa môi lên hôn gã ta, một nụ hôn cuồng nhiệt bóng bỏng.
Gã đàn ông đột nhiên ngừng lại, rút cái thứ ấy ra khỏi người Thảo Vân.
Đang cảm thấy sung sướng nhưng đột nhiên gã đàn ông rút thứ đó ra, làm Thảo Vân cảm thấy hụt hẫng.
"Sao lại không tiếp tục nữa?"
Đôi mắt Thảo Vân mơ màng nhìn gã đàn ông cùng với cái thứ nóng hổi kia.
Gã đàn ông nhìn thấy sự thèm khát trong đôi mắt đầy dục vọng kia, giả vờ nói:
"Tôi chán rồi!"
Thảo Vân đột nhiên có chút sợ hãi, bò dậy nắm lấy tay gã đàn ông, đôi mắt vẫn mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.
"Nhưng em đang sướng lắm! Thỏa mãn em đi!"
Nói rồi, cô ta đưa tay đến nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể mình, dùng ngón tay chạm vào nó, giống như có một luồng điện xuyên qua người, cảm giác vô cùng kích thích.
Tay còn lại bóp nắn bầu ngực to tròn giống như tự an ủi bản thân.
"Thảo Vân cần được anh thỏa mãn, Thảo Vân muốn anh!"
Cô ta vừa nói vừa làm những hành động dâm đãng trước mắt gã đàn ông. Hắn ta liền nhếch mép một cái, hung hăng nhảy lên giường, dang hai chân Thảo Vân ra làm tiếp việc còn dang dở. Thảo Vân bóp lấy cánh tay săn chắc kia, trượt dài trên những cơ bắp đầy rắn chắc.
"Anh thật là tuyệt vời! Em sướng lắm! Em yêu anh nhất trên đời!"
Thảo Vân bị gã đàn ông làm đến mức mơ màng không rõ mình đang lên giường cùng với kẻ nào, cũng chẳng hề hay biết rằng tất cả mọi hành động kia đều bị máy quay đặt ở đối diện ghi lại.
Tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Bây giờ đã tầm 5 giờ sáng, một đoàn người từ máy bay bước xuống tiến vào trong sân bay rộng lớn. Bây giờ mưa vừa tạnh, mặt trời vẫn chưa mọc, đoàn người khoác lên mình trang phục nghiêm chỉnh bước đến trước mặt chú Tấn, cúi đầu chào:
"Xin chào, ông Tấn!"
Chú Tấn vẻ mặt lạnh nhạt như băng, "Các ngươi biết lí do tại sao lại có mặt ở đây không?"
Một nhóm người im lặng, sau đó trả lời:
"Chúng tôi có mặt ở đây là để tìm ra kẻ bắt cóc tiểu thư Đan Linh và đưa cô ấy trở về!"
Chú Tấn gật đầu, không nói nhiều lời liền xoay người đi. Cả đoàn người áo đen đều là sát thủ, siêu trộm, họ là những thuộc hạ xuất sắc trong gia tộc họ Phùng, họ được phái đến đây để tìm kiếm tiểu thư Đan Linh đang mất tích, bị nghi ngờ là do kẻ khác bắt cóc.
"Chừng nào ông chủ và bà chủ sẽ về đây?"
Chú Tấn lạnh giọng hỏi.
"Chúng tôi không chắc nữa. Họ đang ở Canada, theo thông tin tôi nhận được thì đang có một vụ làm ăn quan trọng ở đó. Họ nói sẽ nhanh bay về đây để giải quyết mọi chuyện, còn lại thì nhờ vào ông."
Chú Tấn khẽ gật đầu. Bảo vệ tiểu thư Đan Linh là sứ mệnh của ông, ông nhất định sẽ mau chóng tìm ra cô ấy và đưa cô ấy về đây an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.