Chương 51: Tình yêu là gì?
Thanh Ngân
25/06/2021
Đã mười ngày trôi qua nhưng vẫn không có tin tức nào về Đan Linh. Thuộc hạ của Hạo Thiên ngày đêm tìm kiếm cô nhưng vẫn bặt vô âm tín. Dù thế, Hạo Thiên vẫn không bỏ cuộc, hắn thuê thám tử điều ra, đã qua mười ngày nhưng vẫn không có chút manh mối nào.
Đêm tối, Hạo Thiên lòng đầy buồn phiền bước vào trong phòng, cầm chai rượu Whisky rót vào ly, một mình ngồi uống rượu. Bên cạnh hắn có một bức ảnh, trong bức ảnh là một cô gái xinh xắn nở nụ cười đẹp như hoa, cô ấy không ai khác là Đan Linh.
Hắn cầm bức ảnh lên, nhìn ngắm nó thật lâu, ánh mắt chứa đầy thâm tình.
Mười ngày không có tin tức của cô, hắn lòng như lửa đốt, tâm tình bất ổn, thường xuyên nóng giận cáu gắt. Hắn dùng hết khả năng của mình để tìm kiếm cô, vẫn không hề có chút tung tích nào.
Hạo Thiên gần những phát điên suốt những ngày qua. Hắn chưa hề ngủ trong mười ngày này vì mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh của Đan Linh hiện lên trong đầu hắn, cô bị bọn bắt cóc tra tấn hành hạ, âm thanh kêu la thảm thiết của cô trong giấc mộng khiến lòng hắn đau như cắt, đến thở cùng cảm thấy khó khăn. Mỗi lần như thế, hắn chỉ mong ước bản thân mau tìm ra cô.
Vì thiếu ngủ, Hạo Thiên bây giờ cả người vô cùng mệt mỏi nhưng hắn vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tung tích của Đan Linh, bất chấp sức khỏe của bản thân.
Nhưng hắn chỉ là con người bình thường, không phải thần thánh, nhiều ngày không ngủ như thế, sức lực đang dần cạn kiệt.
Đôi mắt chất chứa đầy sự mệt mỏi nhìn cô gái trong bức ảnh, khẽ đưa tay chạm vào, một sự ôn nhu dịu dàng len lỏi trong đôi mắt ấy, nhưng một giây sau đó lại biến thành sự lo lắng và bi thương
"Linh, bây giờ em đang ở đâu?"
Đêm nào hắn cũng hỏi câu đó, nhưng đáp lại chính là sự tĩnh lặng đến đáng ghét.
Minh Thuận mở cửa đi vào trong phòng, nhìn Hạo Thiên bộ dạng tiều tụy mệt mỏi, không còn vẻ phong độ cao ngạo như mọi khi.
Trong tâm trí Minh Thuận bây giờ, anh cảm thấy Hạo Thiên là một người đàn ông si tình. Anh là người chứng kiến mọi việc Hạo Thiên làm trong suốt năm năm Đan Linh ở bên Pháp.
Đứng dưới gốc cây chờ cô, học nấu món chè cô thích, từng đêm từng đêm ngồi một mình trong phòng, tay cầm bức ảnh của cô, trong ánh mắt chứa đầy đau thương tột cùng.
Người đàn ông này từng là một cậu thiếu niên trẻ tuổi cao ngạo, thông minh tài giỏi, vẻ ngoài luôn chỉnh chu nghiêm túc, không ngờ lại có ngày vì chữ tình mà biến thành bộ dạng nhếch nhác như bây giờ.
Anh khẽ thở dài, tiến đến gần cậu bạn chí cốt, đặt tay lên bả vai hắn:
"Đừng uống nữa, uống nhiều sẽ không tốt đâu."
Hạo Thiên nghe thế chợt cười tự giễu bản thân. Hắn không nghe theo Minh Thuận, vẫn cầm ly rượu lên uống tiếp.
"Tao bây giờ chỉ có rượu để giải sầu thôi."
"Tao biết bây giờ mày đang rất buồn và lo lắng cho Linh nhưng tao nghĩ cô ấy sẽ ổn thôi, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với cô ấy đâu."
Minh Thuận vốn không phải người nói nhiều, anh cũng chưa từng an ủi ai bao giờ cả. Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Hạo Thiên khiến Minh Thuận cảm thấy hắn có chút đáng thương. Ban ngày, Hạo Thiên vẫn luôn giữ vững vẻ lãnh đạm nghiêm túc, đôi khi thì cáu gắt và nóng giận nhưng lại rất chăm chỉ tìm kiếm Đan Linh. Ban đêm hắn sẽ biến thành một kẻ buồn phiền ảo não, tiêu cực bi quan.
Mọi sự lo lắng sốt ruột đều bị Hạo Thiên đem cất giấu sâu trong lòng, đến khi đêm khuya mới đem sự lo lắng sốt ruột kia bộc lộ ra bên ngoài.
Hắn luôn buộc mình phải giữ một tinh thần vững chắc để tìm kiếm cô nhưng vì nhiều đêm không ngủ mà sức lực dần cạn kiệt, chỉ là tên cứng đầu này vẫn ngoan cố không quan tâm đến sức khỏe của bản thân.
"Mày là thánh à? Sao có thể nói mọi chuyện chắc chắn như thế? Mày nghĩ Đan Linh sẽ không có một thương tích nào trên người sao? Một kẻ không hề có cảm xúc như mày làm sao hiểu được cảm giác người con gái mình yêu bị kẻ nào đó bắt cóc. Tao thật sự không dám tưởng tượng rằng họ sẽ làm gì cô ấy. Hàng ngày tao đều phải sống trong sự lo lắng đó, tao thật sự...thật sự rất sợ cô ấy xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng..."
Giọng Hạo Thiên yếu dần, âm thanh cũng nhạt dần, một cảm xúc đau thương bi ai dâng lên trong lòng hắn.
Minh Thuận ngồi kế bên, nghe giọng nói cũng đoán được những ngày qua Hạo Thiên sống chẳng hề sung sướng gì. Hắn luôn lo sợ Đan Linh sẽ xảy ra chuyện, hắn không dám tưởng tượng đến cái viễn cảnh cô bị bọn bắt cóc tra tấn.
Hắn vừa tức giận nhưng lại vừa bất lực. Hắn muốn tìm ra cô thật nhanh chóng nhưng vẫn không hề có một chút tin tức nào. Dẫu thế, hắn vẫn kiên cường tìm kiếm cô, chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Thuận, mày có biết khi tao đánh mất cô ấy, tao đã ân hận đến thế nào không? Tao đã từng mất cô ấy một lần, tao sợ lắm, tao sợ cái cảm giác đánh mất cô ấy lắm! Khi cô ấy trở về đây, tao chỉ có một ước muốn duy nhất đó chính là được yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, bù đắp những lỗi sai của tao trong quá khứ cho cô ấy. Tao yêu Linh, yêu rất nhiều! Tao chỉ muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này trao cho cô ấy, tao muốn cô ấy sống trong hạnh phúc, tao muốn cô ấy có một cuộc đời bình an sung túc. Tao nguyện bên cạnh chở che cô ấy cả đời này..."
Dứt lời, Hạo Thiên cắn môi dưới, không để giọt lệ rơi xuống.
Hắn muốn Đan Linh sẽ được sống trong bình an hạnh phúc, hắn sẽ bảo vệ cô nhưng hắn lại không làm được, để cô bị kẻ khác bắt cóc.
Hạo Thiên hận kẻ đó, thề với lòng sẽ băm xác kẻ đó thành trăm mảnh nếu tìm được hắn.
Minh Thuận bên cạnh Hạo Thiên, mỗi câu mỗi chữ hắn nói anh đều nghe rất rõ ràng, không thiếu mất chữ nào. Minh Thuận không thể hiểu tình yêu là gì nhưng qua những câu nói của Hạo Thiên, anh biết hắn dành cho Đan Linh rất nhiều tình cảm sâu đậm dạt dào mà đến anh cũng không nghĩ mình sẽ yêu ai đó nhiều như cách Hạo Thiên yêu Đan Linh.
Cậu bạn khi anh gặp lúc năm mười hai tuổi, một cậu thiếu niên trẻ tuổi dồi dào sức sống, lại si tình yêu một cô gái điên cuồng đến như thế.
Trước đó Minh Thuận đã nghĩ rằng Thảo Vân chính là người con gái mà Hạo Thiên từng dành nhiều tình cảm nhất. Đến khi Đan Linh bước vào cuộc đời của Hạo Thiên, anh mới phát hiện ra rằng tình cảm dành cho Thảo Vân chỉ là thứ cảm xúc thoáng qua của tuổi trẻ nông nổi bốc đồng, còn Đan Linh chính là cả một đời khắc cốt ghi tâm, nguyện ở bên cô đến cuối đời.
Tấm chân tình này của Hạo Thiên khiến một người như Minh Thuận cũng có chút lay động.
Tình yêu là gì? Chính là muốn một đời trọn vẹn bên cô ấy, nguyện cùng cô ấy trải qua bao sóng gió thăng trầm, nguyện dùng cả sinh mệnh này chở che cô ấy cả đời.
Đêm tối, Hạo Thiên lòng đầy buồn phiền bước vào trong phòng, cầm chai rượu Whisky rót vào ly, một mình ngồi uống rượu. Bên cạnh hắn có một bức ảnh, trong bức ảnh là một cô gái xinh xắn nở nụ cười đẹp như hoa, cô ấy không ai khác là Đan Linh.
Hắn cầm bức ảnh lên, nhìn ngắm nó thật lâu, ánh mắt chứa đầy thâm tình.
Mười ngày không có tin tức của cô, hắn lòng như lửa đốt, tâm tình bất ổn, thường xuyên nóng giận cáu gắt. Hắn dùng hết khả năng của mình để tìm kiếm cô, vẫn không hề có chút tung tích nào.
Hạo Thiên gần những phát điên suốt những ngày qua. Hắn chưa hề ngủ trong mười ngày này vì mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh của Đan Linh hiện lên trong đầu hắn, cô bị bọn bắt cóc tra tấn hành hạ, âm thanh kêu la thảm thiết của cô trong giấc mộng khiến lòng hắn đau như cắt, đến thở cùng cảm thấy khó khăn. Mỗi lần như thế, hắn chỉ mong ước bản thân mau tìm ra cô.
Vì thiếu ngủ, Hạo Thiên bây giờ cả người vô cùng mệt mỏi nhưng hắn vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tung tích của Đan Linh, bất chấp sức khỏe của bản thân.
Nhưng hắn chỉ là con người bình thường, không phải thần thánh, nhiều ngày không ngủ như thế, sức lực đang dần cạn kiệt.
Đôi mắt chất chứa đầy sự mệt mỏi nhìn cô gái trong bức ảnh, khẽ đưa tay chạm vào, một sự ôn nhu dịu dàng len lỏi trong đôi mắt ấy, nhưng một giây sau đó lại biến thành sự lo lắng và bi thương
"Linh, bây giờ em đang ở đâu?"
Đêm nào hắn cũng hỏi câu đó, nhưng đáp lại chính là sự tĩnh lặng đến đáng ghét.
Minh Thuận mở cửa đi vào trong phòng, nhìn Hạo Thiên bộ dạng tiều tụy mệt mỏi, không còn vẻ phong độ cao ngạo như mọi khi.
Trong tâm trí Minh Thuận bây giờ, anh cảm thấy Hạo Thiên là một người đàn ông si tình. Anh là người chứng kiến mọi việc Hạo Thiên làm trong suốt năm năm Đan Linh ở bên Pháp.
Đứng dưới gốc cây chờ cô, học nấu món chè cô thích, từng đêm từng đêm ngồi một mình trong phòng, tay cầm bức ảnh của cô, trong ánh mắt chứa đầy đau thương tột cùng.
Người đàn ông này từng là một cậu thiếu niên trẻ tuổi cao ngạo, thông minh tài giỏi, vẻ ngoài luôn chỉnh chu nghiêm túc, không ngờ lại có ngày vì chữ tình mà biến thành bộ dạng nhếch nhác như bây giờ.
Anh khẽ thở dài, tiến đến gần cậu bạn chí cốt, đặt tay lên bả vai hắn:
"Đừng uống nữa, uống nhiều sẽ không tốt đâu."
Hạo Thiên nghe thế chợt cười tự giễu bản thân. Hắn không nghe theo Minh Thuận, vẫn cầm ly rượu lên uống tiếp.
"Tao bây giờ chỉ có rượu để giải sầu thôi."
"Tao biết bây giờ mày đang rất buồn và lo lắng cho Linh nhưng tao nghĩ cô ấy sẽ ổn thôi, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với cô ấy đâu."
Minh Thuận vốn không phải người nói nhiều, anh cũng chưa từng an ủi ai bao giờ cả. Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Hạo Thiên khiến Minh Thuận cảm thấy hắn có chút đáng thương. Ban ngày, Hạo Thiên vẫn luôn giữ vững vẻ lãnh đạm nghiêm túc, đôi khi thì cáu gắt và nóng giận nhưng lại rất chăm chỉ tìm kiếm Đan Linh. Ban đêm hắn sẽ biến thành một kẻ buồn phiền ảo não, tiêu cực bi quan.
Mọi sự lo lắng sốt ruột đều bị Hạo Thiên đem cất giấu sâu trong lòng, đến khi đêm khuya mới đem sự lo lắng sốt ruột kia bộc lộ ra bên ngoài.
Hắn luôn buộc mình phải giữ một tinh thần vững chắc để tìm kiếm cô nhưng vì nhiều đêm không ngủ mà sức lực dần cạn kiệt, chỉ là tên cứng đầu này vẫn ngoan cố không quan tâm đến sức khỏe của bản thân.
"Mày là thánh à? Sao có thể nói mọi chuyện chắc chắn như thế? Mày nghĩ Đan Linh sẽ không có một thương tích nào trên người sao? Một kẻ không hề có cảm xúc như mày làm sao hiểu được cảm giác người con gái mình yêu bị kẻ nào đó bắt cóc. Tao thật sự không dám tưởng tượng rằng họ sẽ làm gì cô ấy. Hàng ngày tao đều phải sống trong sự lo lắng đó, tao thật sự...thật sự rất sợ cô ấy xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng..."
Giọng Hạo Thiên yếu dần, âm thanh cũng nhạt dần, một cảm xúc đau thương bi ai dâng lên trong lòng hắn.
Minh Thuận ngồi kế bên, nghe giọng nói cũng đoán được những ngày qua Hạo Thiên sống chẳng hề sung sướng gì. Hắn luôn lo sợ Đan Linh sẽ xảy ra chuyện, hắn không dám tưởng tượng đến cái viễn cảnh cô bị bọn bắt cóc tra tấn.
Hắn vừa tức giận nhưng lại vừa bất lực. Hắn muốn tìm ra cô thật nhanh chóng nhưng vẫn không hề có một chút tin tức nào. Dẫu thế, hắn vẫn kiên cường tìm kiếm cô, chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Thuận, mày có biết khi tao đánh mất cô ấy, tao đã ân hận đến thế nào không? Tao đã từng mất cô ấy một lần, tao sợ lắm, tao sợ cái cảm giác đánh mất cô ấy lắm! Khi cô ấy trở về đây, tao chỉ có một ước muốn duy nhất đó chính là được yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, bù đắp những lỗi sai của tao trong quá khứ cho cô ấy. Tao yêu Linh, yêu rất nhiều! Tao chỉ muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này trao cho cô ấy, tao muốn cô ấy sống trong hạnh phúc, tao muốn cô ấy có một cuộc đời bình an sung túc. Tao nguyện bên cạnh chở che cô ấy cả đời này..."
Dứt lời, Hạo Thiên cắn môi dưới, không để giọt lệ rơi xuống.
Hắn muốn Đan Linh sẽ được sống trong bình an hạnh phúc, hắn sẽ bảo vệ cô nhưng hắn lại không làm được, để cô bị kẻ khác bắt cóc.
Hạo Thiên hận kẻ đó, thề với lòng sẽ băm xác kẻ đó thành trăm mảnh nếu tìm được hắn.
Minh Thuận bên cạnh Hạo Thiên, mỗi câu mỗi chữ hắn nói anh đều nghe rất rõ ràng, không thiếu mất chữ nào. Minh Thuận không thể hiểu tình yêu là gì nhưng qua những câu nói của Hạo Thiên, anh biết hắn dành cho Đan Linh rất nhiều tình cảm sâu đậm dạt dào mà đến anh cũng không nghĩ mình sẽ yêu ai đó nhiều như cách Hạo Thiên yêu Đan Linh.
Cậu bạn khi anh gặp lúc năm mười hai tuổi, một cậu thiếu niên trẻ tuổi dồi dào sức sống, lại si tình yêu một cô gái điên cuồng đến như thế.
Trước đó Minh Thuận đã nghĩ rằng Thảo Vân chính là người con gái mà Hạo Thiên từng dành nhiều tình cảm nhất. Đến khi Đan Linh bước vào cuộc đời của Hạo Thiên, anh mới phát hiện ra rằng tình cảm dành cho Thảo Vân chỉ là thứ cảm xúc thoáng qua của tuổi trẻ nông nổi bốc đồng, còn Đan Linh chính là cả một đời khắc cốt ghi tâm, nguyện ở bên cô đến cuối đời.
Tấm chân tình này của Hạo Thiên khiến một người như Minh Thuận cũng có chút lay động.
Tình yêu là gì? Chính là muốn một đời trọn vẹn bên cô ấy, nguyện cùng cô ấy trải qua bao sóng gió thăng trầm, nguyện dùng cả sinh mệnh này chở che cô ấy cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.