Chương 12: Có kết thúc mới có khởi đầu
C Tây Khê C
06/11/2019
Sau ba năm công tác, đây là lần đầu tiên Cố An Mạt xin nghỉ phép.
Hôm qua cô khóc nguyên cả tối, trước mặt Trịnh Nhạc cô kìm nén không rơi nước mắt, sau khi về nhà cô bắt đầu khóc, khóc mãi, khóc đến khản cổ, khóc cạn nước mắt. Cô không ngừng tự nhủ, thất tình chẳng có gì to tát, nhưng vẫn không thể ngăn trái tim mình đau đớn, uống nước đau, ăn cơm đau, mở mắt hay nhắm mắt đều đau.
Ngày đầu tiên, nhìn có vẻ bình tĩnh vượt qua, cô gần như không uống nước, không ăn cơm, không ngủ, cứ ôm gối nằm trên giường, mở to đôi mắt trống rỗng đờ đẫn.
Ngày hôm sau, cảm xúc của cô bắt đầu lặp lại, bất chợt gào khóc, nhìn những đồ vật liên quan đến Trịnh Nhạc đều khiến cô khóc lóc một hồi, thậm chí đã có lúc cô muốn gọi điện cho anh, nói rằng cô rất nhớ anh. Nhưng chỉ giới hạn trong suy nghĩ, cứ nghĩ bên cạnh anh giờ này đã có người con gái khác, cô lại không thể không hận anh.
Ngày thứ ba, cô bị Vưu Tư Linh kéo từ giường đến phòng tắm, đây là lần đầu tiên sau ba ngày qua cô trông thấy bộ dạng của mình, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cô ngây ngốc bật cười, Vưu Tư Linh lại ôm cô khóc lớn. Nhìn bạn thân đau lòng, cô bỗng giật mình, vì một người đàn ông cô yêu, cô đã bỏ qua biết bao người yêu thương cô? Sau đó, cô tự nhủ với bản thân, Cố An Mạt, mày phải sống lại.
Ngày thứ tư, cô bắt đầu ăn cơm, cố gắng khiến mình trở nên bình thường, bề ngoài thoạt nhìn cô vẫn giống như bốn hôm trước, nhưng miệng vết thương thối rữa nơi đáy lòng, không có lúc nào ngừng đau đớn.
Ngày thứ năm, cô kết thúc đợt nghỉ, đi làm lại.
Công việc vẫn bận rộn vụn vặt như cũ, lại có thể giúp Cố An Mạt quên đi rất nhiều chuyện, làm việc không còn phân tâm. Vậy nên cô luôn khiến mình bận bịu đến tan tầm, nếu không phải nhận được điện thoại của Liên Hách Duy, phỏng chừng cô vẫn sẽ tiếp tục tăng ca.
Liên Hách Duy nhìn bé con đi về phía anh, mới chỉ vài ngày không gặp, cô đã trở nên tiều tụy như vậy! Sắc mặt tái nhợt, môi nếu không phải tô son có lẽ cũng trắng bợt, người gầy đi rất nhiều, hai má hóp lại.
Anh nắm chặt tay thành quyền, anh hẳn nên đến sớm một chút, nhưng anh cũng biết tính cô, khi đó chắc canh cô sẽ không gặp anh.
Chung quy, họ chẳng có quan hệ gì.
"Ừm... Tôi hơi mệt, muốn về nhà..." Cố An Mạt đi đến trước xe anh, cúi đầu, ngữ điệu nhẹ tênh.
Đau lòng, đây là lần đầu tiên Liên Hách Duy cảm nhận được nỗi đau sâu sắc như vậy. Anh tận lức khắc chế ý niệm muốn ôm chặt cô vào lòng, cố tỏ ra thoải mái nói: "Mệt thì cũng phải ăn chút gì chứ?" Sau đó không để ý cô phản đối, tiến lên từng bước nắm lấy bả vai cô, nhét cô vào trong xe.
Anh đưa cô đến một nhà hàng được cải tiến từ biệt thự hoa viên, dù tâm trạng Cố An Mạt đang vô cùng ủ dột nhưng vẫn bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, hoa viên đều là hoa tươi quý hiếm, còn có mấy cây ăn quả chưa kết trái. Bên trong biệt thự được bài trí theo phong cách thanh nhã, đồ nội thất và vật dụng ăn uống thuần kiểu châu Âu góp thêm phần tươi mới sang trọng.
Sau đó cô ngay lập tức phát hiện, ba tầng biệt thự nhà hàng lúc này chỉ có hai người họ là khách.
Liên Hách Duy lịch thiệp kéo ghế ra cho cô ngồi, đợi sau khi anh gọi phục vụ bưng đồ ăn lên mới giải thích: "Đây là nhà hàng của bạn mẹ tôi."
Cố An Mạt hiểu ý gật gật đầu, những nhà hàng như vậy luôn phải đặt bàn trước, chẳng trách thực khách không nhiều.
Rất nhanh, đồ ăn phong phú được bày lên bàn, mặc dù nhiều món, nhưng đều được chế biến thanh đạm. Liên Hách Duy múc một bát canh cá đưa cho cô: "Uống chút canh trước."
Cô nhận lấy bát canh, mấy ngày nay cô thực sự không có tâm trạng ăn uống, có thể uống chút cháo loãng đã là tốt lắm rồi. Có điều canh cá trước mắt, nước canh thuần trắng, hơn nữa không hề có mùi mỡ tanh... Cô thử nếm một ngụm nhỏ, thật thơm ngon! Khiến cô không nhịn được uống thêm vài ngụm nữa.
Người đàn ông ngồi phía đối diện cuối cùng cũng cong khóe miệng, đôi đồng tử đen bắt đầu lóe sáng, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay chắc chắn cô không ăn uống đầy đủ, nên khi thấy cô uống hết bát canh anh vì cô chuẩn bị, trong lòng có sự thỏa mãn khó nói thành lời.
Nước canh nóng qua thực quản chảy xuống dạ dày, Cố An Mạt cảm thấy trong lòng cũng trở nên ấm áp, anh... thật sự rất chu đáo. Canh gà quá nhiều mỡ, canh xương lại quá nhạt nhẽo, còn canh cá trong veo rất hợp khẩu vị cô lúc này.
Vì sao cô vừa nhận điện thoại của anh đã đến ngay chỗ hẹn? Rõ ràng cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc không cần nghĩ chuyện gì khác... Có lẽ là vì câu nói của anh "Tôi không muốn ăn cơm một mình", một mình... Cô cũng không muốn một mình.
Cố An Mạt nhìn về phía người đàn ông cũng đang nhìn mình, nở nụ cười đầu tiên suốt mấy ngày qua, chân thật, tuyệt đẹp: "Cảm ơn cậu, Liên Hách Duy."
Nụ cười khiến Liên Hách Duy cảm thấy choáng váng, tim đập mạnh, hít thở khó khăn.
Anh biết, nụ cười này, đáng giá để anh dốc hết tâm sức.
Hôm qua cô khóc nguyên cả tối, trước mặt Trịnh Nhạc cô kìm nén không rơi nước mắt, sau khi về nhà cô bắt đầu khóc, khóc mãi, khóc đến khản cổ, khóc cạn nước mắt. Cô không ngừng tự nhủ, thất tình chẳng có gì to tát, nhưng vẫn không thể ngăn trái tim mình đau đớn, uống nước đau, ăn cơm đau, mở mắt hay nhắm mắt đều đau.
Ngày đầu tiên, nhìn có vẻ bình tĩnh vượt qua, cô gần như không uống nước, không ăn cơm, không ngủ, cứ ôm gối nằm trên giường, mở to đôi mắt trống rỗng đờ đẫn.
Ngày hôm sau, cảm xúc của cô bắt đầu lặp lại, bất chợt gào khóc, nhìn những đồ vật liên quan đến Trịnh Nhạc đều khiến cô khóc lóc một hồi, thậm chí đã có lúc cô muốn gọi điện cho anh, nói rằng cô rất nhớ anh. Nhưng chỉ giới hạn trong suy nghĩ, cứ nghĩ bên cạnh anh giờ này đã có người con gái khác, cô lại không thể không hận anh.
Ngày thứ ba, cô bị Vưu Tư Linh kéo từ giường đến phòng tắm, đây là lần đầu tiên sau ba ngày qua cô trông thấy bộ dạng của mình, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cô ngây ngốc bật cười, Vưu Tư Linh lại ôm cô khóc lớn. Nhìn bạn thân đau lòng, cô bỗng giật mình, vì một người đàn ông cô yêu, cô đã bỏ qua biết bao người yêu thương cô? Sau đó, cô tự nhủ với bản thân, Cố An Mạt, mày phải sống lại.
Ngày thứ tư, cô bắt đầu ăn cơm, cố gắng khiến mình trở nên bình thường, bề ngoài thoạt nhìn cô vẫn giống như bốn hôm trước, nhưng miệng vết thương thối rữa nơi đáy lòng, không có lúc nào ngừng đau đớn.
Ngày thứ năm, cô kết thúc đợt nghỉ, đi làm lại.
Công việc vẫn bận rộn vụn vặt như cũ, lại có thể giúp Cố An Mạt quên đi rất nhiều chuyện, làm việc không còn phân tâm. Vậy nên cô luôn khiến mình bận bịu đến tan tầm, nếu không phải nhận được điện thoại của Liên Hách Duy, phỏng chừng cô vẫn sẽ tiếp tục tăng ca.
Liên Hách Duy nhìn bé con đi về phía anh, mới chỉ vài ngày không gặp, cô đã trở nên tiều tụy như vậy! Sắc mặt tái nhợt, môi nếu không phải tô son có lẽ cũng trắng bợt, người gầy đi rất nhiều, hai má hóp lại.
Anh nắm chặt tay thành quyền, anh hẳn nên đến sớm một chút, nhưng anh cũng biết tính cô, khi đó chắc canh cô sẽ không gặp anh.
Chung quy, họ chẳng có quan hệ gì.
"Ừm... Tôi hơi mệt, muốn về nhà..." Cố An Mạt đi đến trước xe anh, cúi đầu, ngữ điệu nhẹ tênh.
Đau lòng, đây là lần đầu tiên Liên Hách Duy cảm nhận được nỗi đau sâu sắc như vậy. Anh tận lức khắc chế ý niệm muốn ôm chặt cô vào lòng, cố tỏ ra thoải mái nói: "Mệt thì cũng phải ăn chút gì chứ?" Sau đó không để ý cô phản đối, tiến lên từng bước nắm lấy bả vai cô, nhét cô vào trong xe.
Anh đưa cô đến một nhà hàng được cải tiến từ biệt thự hoa viên, dù tâm trạng Cố An Mạt đang vô cùng ủ dột nhưng vẫn bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, hoa viên đều là hoa tươi quý hiếm, còn có mấy cây ăn quả chưa kết trái. Bên trong biệt thự được bài trí theo phong cách thanh nhã, đồ nội thất và vật dụng ăn uống thuần kiểu châu Âu góp thêm phần tươi mới sang trọng.
Sau đó cô ngay lập tức phát hiện, ba tầng biệt thự nhà hàng lúc này chỉ có hai người họ là khách.
Liên Hách Duy lịch thiệp kéo ghế ra cho cô ngồi, đợi sau khi anh gọi phục vụ bưng đồ ăn lên mới giải thích: "Đây là nhà hàng của bạn mẹ tôi."
Cố An Mạt hiểu ý gật gật đầu, những nhà hàng như vậy luôn phải đặt bàn trước, chẳng trách thực khách không nhiều.
Rất nhanh, đồ ăn phong phú được bày lên bàn, mặc dù nhiều món, nhưng đều được chế biến thanh đạm. Liên Hách Duy múc một bát canh cá đưa cho cô: "Uống chút canh trước."
Cô nhận lấy bát canh, mấy ngày nay cô thực sự không có tâm trạng ăn uống, có thể uống chút cháo loãng đã là tốt lắm rồi. Có điều canh cá trước mắt, nước canh thuần trắng, hơn nữa không hề có mùi mỡ tanh... Cô thử nếm một ngụm nhỏ, thật thơm ngon! Khiến cô không nhịn được uống thêm vài ngụm nữa.
Người đàn ông ngồi phía đối diện cuối cùng cũng cong khóe miệng, đôi đồng tử đen bắt đầu lóe sáng, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay chắc chắn cô không ăn uống đầy đủ, nên khi thấy cô uống hết bát canh anh vì cô chuẩn bị, trong lòng có sự thỏa mãn khó nói thành lời.
Nước canh nóng qua thực quản chảy xuống dạ dày, Cố An Mạt cảm thấy trong lòng cũng trở nên ấm áp, anh... thật sự rất chu đáo. Canh gà quá nhiều mỡ, canh xương lại quá nhạt nhẽo, còn canh cá trong veo rất hợp khẩu vị cô lúc này.
Vì sao cô vừa nhận điện thoại của anh đã đến ngay chỗ hẹn? Rõ ràng cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc không cần nghĩ chuyện gì khác... Có lẽ là vì câu nói của anh "Tôi không muốn ăn cơm một mình", một mình... Cô cũng không muốn một mình.
Cố An Mạt nhìn về phía người đàn ông cũng đang nhìn mình, nở nụ cười đầu tiên suốt mấy ngày qua, chân thật, tuyệt đẹp: "Cảm ơn cậu, Liên Hách Duy."
Nụ cười khiến Liên Hách Duy cảm thấy choáng váng, tim đập mạnh, hít thở khó khăn.
Anh biết, nụ cười này, đáng giá để anh dốc hết tâm sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.