Chương 58: Yêu một đời
C Tây Khê C
24/12/2019
Vào một ngày xuân về hoa nở, Liên Hách Duy dành cho Cố An Mạt một hôn lễ khiến cô không thể nào quên. Anh bao trọn một hòn đảo, hoa tươi từ khắp nơi trên thế giới được vận chuyển đến bằng đường hàng không, phủ kín
toàn bộ đảo.
Mà việc làm đầy phô trương này, chỉ để phù hợp với bộ sưu tập lễ phục cưới tên Hoa tiên tử của Cố An Mạt.
Hôn lễ long trọng dưới sự chứng kiến của gia đình cùng đôi vợ chồng mới cưới kết thúc trong những nụ cười và giọt nước mắt hạnh phúc, trở lại phòng tân hôn khách sạn, Cố An Mạt vội vàng cởi âu phục trên người chú rể.
Liên Hách Duy cười giảo hoạt: "Bà xã, nóng vội thế sao?" Anh duỗi thẳng tay, phối hợp để cô cởi quần áo.
Cố An Mạt không để ý đến anh, lấy được áo khoác của anh liền bắt đầu tìm kiếm.
"Bà xã, có phải em nhầm đối tượng rồi không?" Anh tựa cằm lên vai cô, môi lang thang quanh cổ cô.
"Aizz, đừng làm loạn..." Một tay cô đẩy mặt anh ra, một tay rốt cục tìm được ví da của người nào đó. Cô mở ví ra, dễ thấy nhất là tấm ảnh cưới của họ trong lưới ảnh.
Mà bên cạnh ảnh cưới, là một tấm ảnh thẻ. Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, ngay cả là ảnh thẻ vẫn phảng phất ý cười, khuôn mặt không trang điểm nhìn ước chừng mười tám, mười chín tuổi.
Người đàn ông phía sau Cố An Mạt ngẩn ra, sau đó biểu cảm trở nên có chút xấu hổ.
"Sao anh lại có tấm ảnh này?" Cô xoay người, nhìn anh. Cô chưa từng biết rằng có một bức ảnh như vậy trong ví của anh.
Buổi sáng khi tiến hành nghi thức đón dâu, một nhóm chị em ầm ĩ bắt chú rể phải đưa thêm hồng bao mới cho anh gặp cô dâu. Số hồng bao phong phú mà Liên Hách Duy chuẩn bị đã bị hội chị em lấy hết, không còn cách nào, anh chỉ có thể lấy ví ra đưa tiền mặt cho các cô.
Người có khả năng quan sát nhanh nhạy nhất trong nhóm chị em này là Chiêm Thanh Thanh. Liếc một cái cô đã tia được tấm ảnh nhỏ trong ví của Liên Hách Duy.
Khó trách lần đầu tiên cô gặp Cố An Mạt lại thấy rất quen, vậy nên cô mới dám tự ý sắp xếp để cô ấy gặp Liên Hách Duy.
Chiêm Thanh Thanh không biết lai lịch của tấm ảnh đó, nhưng cô biết Liên Hách Duy rất trân trọng nó. Nhiều khi vô tình nhìn qua tấm ảnh, cô hay hỏi đùa anh người trong ảnh là ai, anh cười có chút cô đơn nói, mối tình đầu.
Nắm được tin tức quan trọng này, Chiêm Thanh Thanh lập tức cấp báo lên phu nhân tổng giám đốc.
Liên Hách Duy ôm Cố An Mạt vào lồng ngực, thấp giọng nói: "Anh vẫn chưa nói với em, cô ấy là mối tình đầu của anh."
Cô không thể kìm nén xúc động trong lòng, mắt rưng rưng.
"Lần đầu tiên anh gặp cô ấy, là vào năm năm trước. Khi đó anh mới bắt đầu sự nghiệp đầu tư giáo dục, mỗi ngày đều phải đi thăm quan, khảo sát rất nhiều trung tâm giáo dục. Đến một ngày, anh gặp cô ấy ở một trường mầm non. Cô ấy đang dạy một đứa trẻ bị chứng tự bế học vẽ, đứa trẻ kia bôi màu vẽ lên cả người, cả mặt cô ấy, nhưng cô ấy không hề nổi giận, vẫn tươi cười, kiên nhẫn nắm bàn tay nhỏ của đứa trẻ, vẽ từng chút từng chút một. Lúc đó, trái tim anh, cảm thấy rất ấm áp." Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ấy, nụ cười trên khóe môi Liên Hách Duy cũng luôn ấm áp.
"Vì sao anh không nói cho em biết?" Cô hoàn toàn không biết! Cô không biết rằng họ đã gặp nhau từ lâu như vậy.
"Về sau gặp lại em... Cảm thấy việc này cũng không cần nữa." Bởi vì khi đó, bên cạnh cô đã có Trịnh Nhạc.
Đó là cô gái đầu tiên khiến trái tim anh cảm thấy khác biệt, nhưng vì tập trung gây dựng sự nghiệp nên anh cũng không nghĩ quá nhiều về sự khác thường ấy.
Vài đêm trằn trọc, anh phát hiện trong tâm trí mình không còn chỉ nghĩ đến công việc như trước, mà thêm cả cô gái anh mới gặp thoáng qua.
Khi anh đến trung tâm giáo dục đó lần nữa, lại được thông báo rằng cô đã nghỉ việc, cô chỉ là một sinh viên đại học đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè. Thất vọng ra về, anh nhìn thấy bức ảnh của cô trên bảng tin, là nhân viên xuất sắc được bầu chọn.
Nhờ đó, anh biết và nhớ kỹ tên cô —— Cố An Mạt.
Sau này công việc của anh càng ngày càng bận, sự nghiệp càng làm càng lớn, anh vẫn không hề quên cô, chỉ là đặt cô vào sâu tận đáy lòng.
"An Mạt, đáng lẽ anh nên tìm em sớm hơn." Liên Hách Duy hôn lên mặt cô, đây là điều khiến anh hối hận nhất. Nếu tìm được cô sớm hơn một chút, cô sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
"Em cảm thấy rất đúng thời điểm," cô hôn trả anh, truyền cho anh những giọt nước mắt ngọt ngào bên khóe môi, "Để em càng thêm trân trọng anh, trân trọng tình cảm của chúng ta."
Liên Hách Duy vô cùng dịu dàng thì thầm bên tai cô: "An Mạt, anh chỉ có mối tình đầu này, vậy nên phần đời còn lại, em phải ở bên cạnh anh."
"Vâng, cũng mời anh đi cùng em đến hết đời này." Cố An Mạt cười ngọt ngào ôm chặt anh, ra sức gật đầu.
Mặc dù chặng đường còn dài, nhưng hạnh phúc sẽ dẫn dắt bạn tìm được đúng người, sau đó vĩnh viễn không chia lìa.
Mà việc làm đầy phô trương này, chỉ để phù hợp với bộ sưu tập lễ phục cưới tên Hoa tiên tử của Cố An Mạt.
Hôn lễ long trọng dưới sự chứng kiến của gia đình cùng đôi vợ chồng mới cưới kết thúc trong những nụ cười và giọt nước mắt hạnh phúc, trở lại phòng tân hôn khách sạn, Cố An Mạt vội vàng cởi âu phục trên người chú rể.
Liên Hách Duy cười giảo hoạt: "Bà xã, nóng vội thế sao?" Anh duỗi thẳng tay, phối hợp để cô cởi quần áo.
Cố An Mạt không để ý đến anh, lấy được áo khoác của anh liền bắt đầu tìm kiếm.
"Bà xã, có phải em nhầm đối tượng rồi không?" Anh tựa cằm lên vai cô, môi lang thang quanh cổ cô.
"Aizz, đừng làm loạn..." Một tay cô đẩy mặt anh ra, một tay rốt cục tìm được ví da của người nào đó. Cô mở ví ra, dễ thấy nhất là tấm ảnh cưới của họ trong lưới ảnh.
Mà bên cạnh ảnh cưới, là một tấm ảnh thẻ. Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, ngay cả là ảnh thẻ vẫn phảng phất ý cười, khuôn mặt không trang điểm nhìn ước chừng mười tám, mười chín tuổi.
Người đàn ông phía sau Cố An Mạt ngẩn ra, sau đó biểu cảm trở nên có chút xấu hổ.
"Sao anh lại có tấm ảnh này?" Cô xoay người, nhìn anh. Cô chưa từng biết rằng có một bức ảnh như vậy trong ví của anh.
Buổi sáng khi tiến hành nghi thức đón dâu, một nhóm chị em ầm ĩ bắt chú rể phải đưa thêm hồng bao mới cho anh gặp cô dâu. Số hồng bao phong phú mà Liên Hách Duy chuẩn bị đã bị hội chị em lấy hết, không còn cách nào, anh chỉ có thể lấy ví ra đưa tiền mặt cho các cô.
Người có khả năng quan sát nhanh nhạy nhất trong nhóm chị em này là Chiêm Thanh Thanh. Liếc một cái cô đã tia được tấm ảnh nhỏ trong ví của Liên Hách Duy.
Khó trách lần đầu tiên cô gặp Cố An Mạt lại thấy rất quen, vậy nên cô mới dám tự ý sắp xếp để cô ấy gặp Liên Hách Duy.
Chiêm Thanh Thanh không biết lai lịch của tấm ảnh đó, nhưng cô biết Liên Hách Duy rất trân trọng nó. Nhiều khi vô tình nhìn qua tấm ảnh, cô hay hỏi đùa anh người trong ảnh là ai, anh cười có chút cô đơn nói, mối tình đầu.
Nắm được tin tức quan trọng này, Chiêm Thanh Thanh lập tức cấp báo lên phu nhân tổng giám đốc.
Liên Hách Duy ôm Cố An Mạt vào lồng ngực, thấp giọng nói: "Anh vẫn chưa nói với em, cô ấy là mối tình đầu của anh."
Cô không thể kìm nén xúc động trong lòng, mắt rưng rưng.
"Lần đầu tiên anh gặp cô ấy, là vào năm năm trước. Khi đó anh mới bắt đầu sự nghiệp đầu tư giáo dục, mỗi ngày đều phải đi thăm quan, khảo sát rất nhiều trung tâm giáo dục. Đến một ngày, anh gặp cô ấy ở một trường mầm non. Cô ấy đang dạy một đứa trẻ bị chứng tự bế học vẽ, đứa trẻ kia bôi màu vẽ lên cả người, cả mặt cô ấy, nhưng cô ấy không hề nổi giận, vẫn tươi cười, kiên nhẫn nắm bàn tay nhỏ của đứa trẻ, vẽ từng chút từng chút một. Lúc đó, trái tim anh, cảm thấy rất ấm áp." Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ấy, nụ cười trên khóe môi Liên Hách Duy cũng luôn ấm áp.
"Vì sao anh không nói cho em biết?" Cô hoàn toàn không biết! Cô không biết rằng họ đã gặp nhau từ lâu như vậy.
"Về sau gặp lại em... Cảm thấy việc này cũng không cần nữa." Bởi vì khi đó, bên cạnh cô đã có Trịnh Nhạc.
Đó là cô gái đầu tiên khiến trái tim anh cảm thấy khác biệt, nhưng vì tập trung gây dựng sự nghiệp nên anh cũng không nghĩ quá nhiều về sự khác thường ấy.
Vài đêm trằn trọc, anh phát hiện trong tâm trí mình không còn chỉ nghĩ đến công việc như trước, mà thêm cả cô gái anh mới gặp thoáng qua.
Khi anh đến trung tâm giáo dục đó lần nữa, lại được thông báo rằng cô đã nghỉ việc, cô chỉ là một sinh viên đại học đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè. Thất vọng ra về, anh nhìn thấy bức ảnh của cô trên bảng tin, là nhân viên xuất sắc được bầu chọn.
Nhờ đó, anh biết và nhớ kỹ tên cô —— Cố An Mạt.
Sau này công việc của anh càng ngày càng bận, sự nghiệp càng làm càng lớn, anh vẫn không hề quên cô, chỉ là đặt cô vào sâu tận đáy lòng.
"An Mạt, đáng lẽ anh nên tìm em sớm hơn." Liên Hách Duy hôn lên mặt cô, đây là điều khiến anh hối hận nhất. Nếu tìm được cô sớm hơn một chút, cô sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
"Em cảm thấy rất đúng thời điểm," cô hôn trả anh, truyền cho anh những giọt nước mắt ngọt ngào bên khóe môi, "Để em càng thêm trân trọng anh, trân trọng tình cảm của chúng ta."
Liên Hách Duy vô cùng dịu dàng thì thầm bên tai cô: "An Mạt, anh chỉ có mối tình đầu này, vậy nên phần đời còn lại, em phải ở bên cạnh anh."
"Vâng, cũng mời anh đi cùng em đến hết đời này." Cố An Mạt cười ngọt ngào ôm chặt anh, ra sức gật đầu.
Mặc dù chặng đường còn dài, nhưng hạnh phúc sẽ dẫn dắt bạn tìm được đúng người, sau đó vĩnh viễn không chia lìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.