Chương 1246: Bóng Đèn Nhỏ nhớ mẹ
Mạc Vân Trà Sữa
13/11/2019
Hôm nay là thứ sáu, cô còn phải chạy về Phó gia đi đón Bóng Đèn Nhỏ.
Trương Tâm Dao thấy là Phó Cảnh Ngộ, cười một tiếng, "Được, đi đi ."
Diệp Phồn Tinh hướng về phía Diệp Tử Thần hỏi: "Muốn anh rể đưa về luôn không ?"
"Không cần đâu." Diệp Tử Thần cự tuyệt đề nghị của Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, lúc này phỏng chừng mình cũng không giúp được, liền đi về phía ven đường.
Cô mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, cột chắc đai an toàn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Tử Thần, "Không tiễn Tử Thần trở về sao?"
Diệp Phồn Tinh nhìn em trai dưới ánh đèn , "Tâm tình của nó đang không tốt."
Phó Cảnh Ngộ cho xe chạy: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt Diệp Tử Thần chỉ có game , là một người rất đơn thuần, Phó Cảnh Ngộ chưa từng thấy Diệp Tử Thần tâm trạng không vui bao giờ .
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ nguồn cơn câu chuyện , Phó Cảnh Ngộ lái xe, nói " Em trai của em có ý nghĩ của mình, anh rất ủng hộ nó ."
quyết định này của Diệp Tử Thần cũng không sai, người khác xài tiền đào cậu ta qua, cậu ta không có lý do gì không đi.
Trọng điểm là chiến đội bên kia mà thôi , Phó Cảnh Ngộ cảm thấy vấn đề đang rất lớn, tuổi nghề của tuyển thủ E - sport chẳng được mấy năm , Diệp Tử Thần nếu như không cố gắng nắm chặt, khả năng sau này khi hết thời chỉ có thể giải nghệ .
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, nở nụ cười, "Nhìn thấy anh nói như vậy, em an tâm rồi."
Phó Cảnh Ngộ đưa bàn tay ra, cầm tay cô, có một loại cảm giác thật ấm áp.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh , xít tới, hôn một cái lên mặt anh .
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Đừng làm rộn, anh đang lái xe đấy."
Lúc lái xe không thể đùa được, anh luôn rất cẩn thận.
Lái xe chưa bao giờ vượt quá tốc độ quy định , không vi phạm luật an toàn giao thông , Phó Cảnh Ngộ chính là loại người rất thận trọng như vậy.
Dù sao người ngồi bên cạnh cũng là người quan trọng nhất của mình.
So với sự hạnh phúc chóng vánh, anh càng coi trọng an toàn hơn .
Diệp Phồn Tinh an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, cảm giác ở bên cạnh anh đặc biệt đáng tin.
-
Hai người tiến vào Phó gia, Diệp Phồn Tinh mở cửa xe từ trên xe bước xuống, nhớ tới Bóng Đèn Nhỏ, vô cùng mong đợi, "Một tuần không được gặp Bóng đèn nhỏ rồi, nhớ con chết đi được ."
Tuần này đặc biệt bận rộn, Diệp Phồn Tinh đang bận giải quyết nội vụ của công ty, cũng không có thời gian ở bên Bóng Đèn Nhỏ.
Phó Cảnh Ngộ cùng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, phát hiện mỗi lần cô sắp nhìn thấy con trai đều vô cùng kích động , có chút đố kị nói: "Có cần phải vui vẻ như vậy không ?"
"Đương nhiên là vui vẻ, bảo bối nhà em chính là thiên đệ nhất đáng yêu." Diệp Phồn Tinh chạy vào cửa, giống như cô nhóc.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bóng lưng của cô, cưng chiêù nhếch mép lên.
Diệp Phồn Tinh mới đi lên bậc thang, còn chưa vào cửa, liền nghe được âm thanh của Bóng Đèn Nhỏ từ trong nhà truyền tới, "Mẹ đâu? Mẹ lúc nào trở lại?"
"Mẹ cháu sắp trở về rồi." Bà Phó nói: "Tiểu Bạch ngoan nào, đợi đợi lát nữa bố mẹ cháu sẽ trở về thôi! Nếu không bà nội trước dẫn cháu đi ngủ nhé?"
Tiểu tử ban ngày không có ngủ trưa, đã sớm mệt không chịu được.
"Không muốn." Bóng Đèn Nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon, cầm trong tay đồ chơi, không chịu buông xuống , chờ l Diệp Phồn Tinh tới đón .
Diệp Phồn Tinh đẩy cửa ra đi tới, bà Phó thấy cô, đang muốn nói chuyện, Diệp Phồn Tinh ra dấu chớ có lên tiếng, len lén đi đến sau lưng con trai, nhìn nhóc.
Bàn tay nhỏ của nhóc nắm phía trước máy bay trông rất nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh nhí nha nhí nhảnh mà đưa tay ra, từ trong tay nhóc đem máy bay đoạt lại.
Cái máy bay này là Diệp Phồn Tinh bóng đèn nhỏ, nhóc coi như là bảo bối , nhìn thấy bị người khác cướp đi, ánh mắt hung hãn mà trợn mắt nhìn sang...
Trương Tâm Dao thấy là Phó Cảnh Ngộ, cười một tiếng, "Được, đi đi ."
Diệp Phồn Tinh hướng về phía Diệp Tử Thần hỏi: "Muốn anh rể đưa về luôn không ?"
"Không cần đâu." Diệp Tử Thần cự tuyệt đề nghị của Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, lúc này phỏng chừng mình cũng không giúp được, liền đi về phía ven đường.
Cô mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, cột chắc đai an toàn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Tử Thần, "Không tiễn Tử Thần trở về sao?"
Diệp Phồn Tinh nhìn em trai dưới ánh đèn , "Tâm tình của nó đang không tốt."
Phó Cảnh Ngộ cho xe chạy: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt Diệp Tử Thần chỉ có game , là một người rất đơn thuần, Phó Cảnh Ngộ chưa từng thấy Diệp Tử Thần tâm trạng không vui bao giờ .
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ nguồn cơn câu chuyện , Phó Cảnh Ngộ lái xe, nói " Em trai của em có ý nghĩ của mình, anh rất ủng hộ nó ."
quyết định này của Diệp Tử Thần cũng không sai, người khác xài tiền đào cậu ta qua, cậu ta không có lý do gì không đi.
Trọng điểm là chiến đội bên kia mà thôi , Phó Cảnh Ngộ cảm thấy vấn đề đang rất lớn, tuổi nghề của tuyển thủ E - sport chẳng được mấy năm , Diệp Tử Thần nếu như không cố gắng nắm chặt, khả năng sau này khi hết thời chỉ có thể giải nghệ .
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, nở nụ cười, "Nhìn thấy anh nói như vậy, em an tâm rồi."
Phó Cảnh Ngộ đưa bàn tay ra, cầm tay cô, có một loại cảm giác thật ấm áp.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh , xít tới, hôn một cái lên mặt anh .
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Đừng làm rộn, anh đang lái xe đấy."
Lúc lái xe không thể đùa được, anh luôn rất cẩn thận.
Lái xe chưa bao giờ vượt quá tốc độ quy định , không vi phạm luật an toàn giao thông , Phó Cảnh Ngộ chính là loại người rất thận trọng như vậy.
Dù sao người ngồi bên cạnh cũng là người quan trọng nhất của mình.
So với sự hạnh phúc chóng vánh, anh càng coi trọng an toàn hơn .
Diệp Phồn Tinh an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, cảm giác ở bên cạnh anh đặc biệt đáng tin.
-
Hai người tiến vào Phó gia, Diệp Phồn Tinh mở cửa xe từ trên xe bước xuống, nhớ tới Bóng Đèn Nhỏ, vô cùng mong đợi, "Một tuần không được gặp Bóng đèn nhỏ rồi, nhớ con chết đi được ."
Tuần này đặc biệt bận rộn, Diệp Phồn Tinh đang bận giải quyết nội vụ của công ty, cũng không có thời gian ở bên Bóng Đèn Nhỏ.
Phó Cảnh Ngộ cùng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, phát hiện mỗi lần cô sắp nhìn thấy con trai đều vô cùng kích động , có chút đố kị nói: "Có cần phải vui vẻ như vậy không ?"
"Đương nhiên là vui vẻ, bảo bối nhà em chính là thiên đệ nhất đáng yêu." Diệp Phồn Tinh chạy vào cửa, giống như cô nhóc.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bóng lưng của cô, cưng chiêù nhếch mép lên.
Diệp Phồn Tinh mới đi lên bậc thang, còn chưa vào cửa, liền nghe được âm thanh của Bóng Đèn Nhỏ từ trong nhà truyền tới, "Mẹ đâu? Mẹ lúc nào trở lại?"
"Mẹ cháu sắp trở về rồi." Bà Phó nói: "Tiểu Bạch ngoan nào, đợi đợi lát nữa bố mẹ cháu sẽ trở về thôi! Nếu không bà nội trước dẫn cháu đi ngủ nhé?"
Tiểu tử ban ngày không có ngủ trưa, đã sớm mệt không chịu được.
"Không muốn." Bóng Đèn Nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon, cầm trong tay đồ chơi, không chịu buông xuống , chờ l Diệp Phồn Tinh tới đón .
Diệp Phồn Tinh đẩy cửa ra đi tới, bà Phó thấy cô, đang muốn nói chuyện, Diệp Phồn Tinh ra dấu chớ có lên tiếng, len lén đi đến sau lưng con trai, nhìn nhóc.
Bàn tay nhỏ của nhóc nắm phía trước máy bay trông rất nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh nhí nha nhí nhảnh mà đưa tay ra, từ trong tay nhóc đem máy bay đoạt lại.
Cái máy bay này là Diệp Phồn Tinh bóng đèn nhỏ, nhóc coi như là bảo bối , nhìn thấy bị người khác cướp đi, ánh mắt hung hãn mà trợn mắt nhìn sang...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.