Chương 617: Cô ấy luôn đợi anh đến tìm cô ấy!
Mạc Vân Trà Sữa
01/07/2019
Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta chất chứa nỗi u buồn và tiếc nuối
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, một người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng khô khan như thế này mà cũng sẽ có phương diện như thế
Cô nhìn Cố Khải, cảm thấy vô cùng kinh ngạc Tô Tề ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc không kém
Cố Khải dường như ý thức được sự thất thố của mình, cười một tiếng, "Có thể là bởi vì đọc truyện của cô Diệp đây tôi cảm thấy ở trong đó có bóng dáng của cô ấy, nên mới nói với cô Diệp những thứ này"
Ban đầu, Cố Khải rất yêu thương cưng chiều đứa cháu duy nhất là Cố Vũ Trạch, luôn đứng về phía Cố Vũ Trạch
Thậm chí ban đều Cố Khải còn muốn tìm Diệp Phồn Tinh ra nói chuyện về Cố Vũ Trạch Muốn Diệp Phồn Tinh thay đổi ý định, cho cháu trai của anh một cơ hội
Nhưng sau khi đọc cuốn sách của Diệp Phồn Tinh anh đã thay đổi suy nghĩ
Anh Càng hy vọng Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ở bên nhau hơn
Có thể là vì bù đắp nội tâm của anh, không muốn có thêm người phải tiếc nuối trong chuyện tình cảm giống như mình nữa!
Diệp Phồn Tinh trong nụ cười của người đàn ông đối diện phục hồi lại tinh thần, nói: "Thật ra hôm nay tôi đến tìm anh là có chuyện muốn nói với anh"
"Thật sao?" Cố Khải tò mò hỏi lại
Diệp Phồn Tinh gật đầu, nhìn vào mắt Cố Khải nói "Có một cô gái nhờ tôi chuyển lời đến anh, nói rằng cô ấy vẫn luôn chờ đợi anh, mong anh có thể đến gặp cô ấy Tôi không biết người cô gái đó muốn gặp có phải là anh hay không, bởi vì cô ấy không được bình thường cho lắm, cô ấy không nhớ tên của của anh nhưng lại đưa ảnh của anh ra nói đó chính là người mà cô ấy muốn gặp"
"" Nghe Diệp Phồn Tinh nói xong, Cố Khải đờ đẫn tại chỗ
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, tiếp tục nói: " Cô gái đó tên là Ngôn An, còn nữa, cô ấy là người của Nhà họ Ngôn ở Thủ đô"
Lúc Diệp Phồn Tinh nói ra tên của người con gái kia, ánh mắt của Cố Khải ngây dại như người mất hồn, như thể cái tên kia đã hút mất linh hồn của anh đi vậy
Xem ra, bọn họ thật sự có quen biết
Diệp Phồn Tinh còn đang nghĩcó nên quản chuyện này hay không
Chỉ là lúc nãy bị ánh mắt của Cố Khải kích thích cho nên cô mới quyết tâm nói chuyện này ra
Nếu như nói, chuyện bi thương nhất trên đời này là không có cơm ăn, thì chuyện bi thương thứ hai chính là không thể ở bên cạnh người mình yêu
Có lẽ trải qua chuyện của cô và Phó Cảnh Ngộ cô lại càng ngày càng muốn bảo vệ quan hệ giữa cô và anh, cho nên Diệp Phồn Tinh mới có ý nghĩ như vậy?
Đêm đã khuya, Diệp Phồn Tinh đứng trên cầu vượt, nhìn xe cộ ngược xuôi trên đường, nhớ tới phản ứng của Cố Khải
Nghe xong cô nói những chuyện kia, Cố Khải không nói lời nào
Diệp Phồn Tinh cũng không biết anh ta đang suy nghĩ gì, cô đã nói hết ra những điều mình cần nói mà thôi
Chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường, Phó Cảnh Ngộ mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, rõ ràng cô đứng ở trên cao, nhưng anh chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra cô
Lúc Nhìn thẳng vào mắt anh, trên mặt Diệp Phồn Tinh lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp
Cô Xách giày cao gót hai ba bước liền từ trên cầu vượt chạy xuống, chân trần chạy đến trước mặt anh, có chút thẹn thùng nói: " Anh!"
Vừa thấy Phó Cảnh Ngộ,cả người Diệp Phồn Tinh lơ lửng như ở trên chín tầng mây
Hôm nay Tô Tề có việc gấp, Diệp Phồn Tinh liền để anh ta đi trước, gọi điện thoại để cho Phó Cảnh Ngộ tới đón mình
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô đi chân trần, nhíu mày một cái, anh nghiêm khắc nhìn cô, nhưng trong ánh mắt ấy chứa đựng sự dịu dàng quan tâm chỉ giành riêng cho người phụ nữ anh yêu duy nhất trên đời này, anh nghiêm giọng "Làm sao không đi giày mà lại còn đi chân đất? Nhỡ bị nhiễm lạnh dưới chân thì sao?"
Trên đường cái cái gì cũng có, khó tránh khỏi sẽ không đạp phải mảnh thủy tinh hay cái gì đó
Diệp Phồn Tinh nói: "Đau chân quá, đi giày cao gót cả một ngày, mệt chết đi được"
Nhưng dù sao cũng là đi bàn công việc, dù sao cũng phải ăn mặc nghiêm túc một chút, cho nên hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở
Phó Cảnh Ngộ lấy từ trong xe ra một đôi giày bệt, anh ngồi xuống trước mặt cô, ôn nhu nói "Nhấc chân lên "
Tưởng Sâm đứng ở một bên, nhìn Phó Cảnh Ngộ không chớp mắt, bình thường lạnh lùng kiêu ngạo là thế, vậy mà bây giờ lại ngồi xổm ở trước mặt Diệp Phồn Tinh giúp cô đi giày, nội tâm vô cùng rúng động
Đây là Phó Cảnh Ngộ mà anh ta từng quen biết sao?
Sáng ra mà vợ chồng nhà nó đã tống thức ăn chó cho Sữa rồi, cứ thế này thì kiểu gì cũng có ngày bị bội thực cẩu lương mất thôi
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nhé! <3<3<3
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, một người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng khô khan như thế này mà cũng sẽ có phương diện như thế
Cô nhìn Cố Khải, cảm thấy vô cùng kinh ngạc Tô Tề ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc không kém
Cố Khải dường như ý thức được sự thất thố của mình, cười một tiếng, "Có thể là bởi vì đọc truyện của cô Diệp đây tôi cảm thấy ở trong đó có bóng dáng của cô ấy, nên mới nói với cô Diệp những thứ này"
Ban đầu, Cố Khải rất yêu thương cưng chiều đứa cháu duy nhất là Cố Vũ Trạch, luôn đứng về phía Cố Vũ Trạch
Thậm chí ban đều Cố Khải còn muốn tìm Diệp Phồn Tinh ra nói chuyện về Cố Vũ Trạch Muốn Diệp Phồn Tinh thay đổi ý định, cho cháu trai của anh một cơ hội
Nhưng sau khi đọc cuốn sách của Diệp Phồn Tinh anh đã thay đổi suy nghĩ
Anh Càng hy vọng Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ở bên nhau hơn
Có thể là vì bù đắp nội tâm của anh, không muốn có thêm người phải tiếc nuối trong chuyện tình cảm giống như mình nữa!
Diệp Phồn Tinh trong nụ cười của người đàn ông đối diện phục hồi lại tinh thần, nói: "Thật ra hôm nay tôi đến tìm anh là có chuyện muốn nói với anh"
"Thật sao?" Cố Khải tò mò hỏi lại
Diệp Phồn Tinh gật đầu, nhìn vào mắt Cố Khải nói "Có một cô gái nhờ tôi chuyển lời đến anh, nói rằng cô ấy vẫn luôn chờ đợi anh, mong anh có thể đến gặp cô ấy Tôi không biết người cô gái đó muốn gặp có phải là anh hay không, bởi vì cô ấy không được bình thường cho lắm, cô ấy không nhớ tên của của anh nhưng lại đưa ảnh của anh ra nói đó chính là người mà cô ấy muốn gặp"
"" Nghe Diệp Phồn Tinh nói xong, Cố Khải đờ đẫn tại chỗ
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, tiếp tục nói: " Cô gái đó tên là Ngôn An, còn nữa, cô ấy là người của Nhà họ Ngôn ở Thủ đô"
Lúc Diệp Phồn Tinh nói ra tên của người con gái kia, ánh mắt của Cố Khải ngây dại như người mất hồn, như thể cái tên kia đã hút mất linh hồn của anh đi vậy
Xem ra, bọn họ thật sự có quen biết
Diệp Phồn Tinh còn đang nghĩcó nên quản chuyện này hay không
Chỉ là lúc nãy bị ánh mắt của Cố Khải kích thích cho nên cô mới quyết tâm nói chuyện này ra
Nếu như nói, chuyện bi thương nhất trên đời này là không có cơm ăn, thì chuyện bi thương thứ hai chính là không thể ở bên cạnh người mình yêu
Có lẽ trải qua chuyện của cô và Phó Cảnh Ngộ cô lại càng ngày càng muốn bảo vệ quan hệ giữa cô và anh, cho nên Diệp Phồn Tinh mới có ý nghĩ như vậy?
Đêm đã khuya, Diệp Phồn Tinh đứng trên cầu vượt, nhìn xe cộ ngược xuôi trên đường, nhớ tới phản ứng của Cố Khải
Nghe xong cô nói những chuyện kia, Cố Khải không nói lời nào
Diệp Phồn Tinh cũng không biết anh ta đang suy nghĩ gì, cô đã nói hết ra những điều mình cần nói mà thôi
Chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường, Phó Cảnh Ngộ mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, rõ ràng cô đứng ở trên cao, nhưng anh chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra cô
Lúc Nhìn thẳng vào mắt anh, trên mặt Diệp Phồn Tinh lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp
Cô Xách giày cao gót hai ba bước liền từ trên cầu vượt chạy xuống, chân trần chạy đến trước mặt anh, có chút thẹn thùng nói: " Anh!"
Vừa thấy Phó Cảnh Ngộ,cả người Diệp Phồn Tinh lơ lửng như ở trên chín tầng mây
Hôm nay Tô Tề có việc gấp, Diệp Phồn Tinh liền để anh ta đi trước, gọi điện thoại để cho Phó Cảnh Ngộ tới đón mình
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô đi chân trần, nhíu mày một cái, anh nghiêm khắc nhìn cô, nhưng trong ánh mắt ấy chứa đựng sự dịu dàng quan tâm chỉ giành riêng cho người phụ nữ anh yêu duy nhất trên đời này, anh nghiêm giọng "Làm sao không đi giày mà lại còn đi chân đất? Nhỡ bị nhiễm lạnh dưới chân thì sao?"
Trên đường cái cái gì cũng có, khó tránh khỏi sẽ không đạp phải mảnh thủy tinh hay cái gì đó
Diệp Phồn Tinh nói: "Đau chân quá, đi giày cao gót cả một ngày, mệt chết đi được"
Nhưng dù sao cũng là đi bàn công việc, dù sao cũng phải ăn mặc nghiêm túc một chút, cho nên hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở
Phó Cảnh Ngộ lấy từ trong xe ra một đôi giày bệt, anh ngồi xuống trước mặt cô, ôn nhu nói "Nhấc chân lên "
Tưởng Sâm đứng ở một bên, nhìn Phó Cảnh Ngộ không chớp mắt, bình thường lạnh lùng kiêu ngạo là thế, vậy mà bây giờ lại ngồi xổm ở trước mặt Diệp Phồn Tinh giúp cô đi giày, nội tâm vô cùng rúng động
Đây là Phó Cảnh Ngộ mà anh ta từng quen biết sao?
Sáng ra mà vợ chồng nhà nó đã tống thức ăn chó cho Sữa rồi, cứ thế này thì kiểu gì cũng có ngày bị bội thực cẩu lương mất thôi
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nhé! <3<3<3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.