Chương 357: Có thể làm anh bớt lo, có được không?
Mạc Vân Trà Sữa
01/07/2019
Phó Linh Lung ở một bên cười nói: "Mẹ, Bác sĩ còn chưa khám xong mà! Cũng không biết rốt cuộc có mang thai hay không!mẹ nói ra ngoài như vậy, chẳng may chỉ là hiểu lầm,thì phải làm thế nào?"
"Cái kia cũng không có việc gì." Bà Phó nói: "Chỉ cần để cho bọn họ biết, con trai mẹ không phải là không thể sinh con là được."
Phó Linh Lung không nhịn được dương khóe miệng lên, không nghĩ tới mẹ cũng sẽ có lúc ấu trĩ như trẻ con như thế.
Cũng biết, một năm qua, vì chuyện Phó Cảnh Ngộ không thể có con làm cho mẹ đau lòng như thế nào.
Bây giờ thấy hy vọng, đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ.
Phó Linh Lung rào trước đón sau nói: "Thật ra Tiểu Tinh vẫn còn nhỏ, lại còn đang đi học, không thể nóng vội có con ngay được."
Bà Phó vì lời nói của Phó Linh Lung mà nói tỉnh táo hơn rất nhiều: "Cũng đúng thế thật. Đi học là chuyện cả đời. Vũ Trạch và con bé cũng bằng tuổi nhau, bây giờ còn đang đi học, bạn gái còn không có."
Lúc kết hôn bà luôn cảm thấy Diệp Phồn Tinh còn quá nhỏ.
Nhưng mà...
Cảnh Ngộ thích là được.
Bất quá, mặc dù nói như vậy, nhưng, trong lòng vẫn hy vọng Diệp Phồn Tinh có thể mang thai, có con.
Bác sĩ giúp Diệp Phồn Tinh làm kiểm tra xong, nói: " Cô không có thai, chỉ là dạ dày có chút vấn đề, tôi kê cho cô vài loại thuốc, cô uống thuốc đúng giờ là được."
"Chỉ là dạ dày có vấn đề thôi sao?" Diệp Phồn Tinh nhìn nữ bác sĩ kia. Hạnh phúc tới quá đột ngột, cô còn có chút không thể tin được.
Nữ bác sĩ cười một tiếng, nhìn vẻ mặt cao hứng của cô, "làm gì có người nào biết mình có bệnh mà vui như cô?"
Diệp Phồn Tinh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, "Tôi còn tưởng tôi mang thai rồi. Kinh nguyệt rất lâu không tới! Cũng sắp hai tháng rồi."
Khoảng thời gian này cô rất bận rộn, cũng không chú ý vấn đề này.
"Bình thường cô có bị đau bụng kinh không?"
"Có." Diệp Phồn Tinh gật đầu: "Mỗi lần kinh nguyệt tới, đều rất đau, cả người lạnh toát."
Con gái luôn xấu hổ khi nhắc đến những chuyện này, loại vấn đề này, cô cũng ngại đi bệnh viện tư vấn.
Nữ bác sĩ nói: "cô đang có triệu chứng của cung hàn, bình thường phải chú ý nhiều điều chỉnh,đến kỳ kinh nguyệt không nên đụng vào nước lạnh, cũng không được ăn đồ lạnh. Chú ý giữ ấm, nhất là bây giờ mùa đông rồi. Nếu cô không cố gắng điều chỉnh mà nói, sau này cô sẽ rất khó có thai."
"... Nghiêm trọng như thế sao?" Diệp Phồn Tinh lúc trước chưa bao giờ để ý những thứ này, thường xuyên lúc kinh nguyệt tới, dùng nước lạnh ăn kem,...không kiêng kỵ gì.
Nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế.
Nữ bác sĩ nói tiếp: "Cho nên sau này phải cố gắng chú ý. Đơn thuốc tôi kê, cô phải uống đều để điều chỉnh thân thể một chút."
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ!."
-
Sau khi bác sĩ rời khỏi đó, Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh,hỏi "Hiện tại yên tâm rồi chứ?"
Trước cuống cuồng thành như vậy, làm anh cũng không nhịn được lo lắng theo.
Diệp Phồn Tinh còn nhỏ, hiện tại lại đang đi học, nếu để cho cô mang thai,chính là thiếu trách nhiệm đối với cô.
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, đồng thời lại có chút lo lắng, "Nhưng mà, mẹ và chị phải làm sao bây giờ?"
Nhớ tới ánh mắt mong chờ của hai người họ, Diệp Phồn Tinh cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Bây giờ em lo cho bản thân mình trước đi! Lo cho người khác làm gì?"
Sơ ý một chút, bảo bối của anh lại bị bệnh!
Thật là muốn đút cô vào túi áo mang theo bên người mà.
Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng đưa nước tới, giúp Diệp Phồn Tinh lấy thuốc, đưa cho cô.
Diệp Phồn Tinh ngoan ngoãn uống thuốc anh đưa cho.
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói tiếp: "Sau này cảm thấy không khỏe ở đâu thì phải gọi cho anh ngay, không được chịu đựng một mình, nhớ chưa!"
Cô vợ ngốc nghếch này làm cho anh không lúc nào không khỏi bận tâm về cô, chỉ muốn ở bên bảo vệ, che chở, chăm sóc cho cô!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
"Cái kia cũng không có việc gì." Bà Phó nói: "Chỉ cần để cho bọn họ biết, con trai mẹ không phải là không thể sinh con là được."
Phó Linh Lung không nhịn được dương khóe miệng lên, không nghĩ tới mẹ cũng sẽ có lúc ấu trĩ như trẻ con như thế.
Cũng biết, một năm qua, vì chuyện Phó Cảnh Ngộ không thể có con làm cho mẹ đau lòng như thế nào.
Bây giờ thấy hy vọng, đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ.
Phó Linh Lung rào trước đón sau nói: "Thật ra Tiểu Tinh vẫn còn nhỏ, lại còn đang đi học, không thể nóng vội có con ngay được."
Bà Phó vì lời nói của Phó Linh Lung mà nói tỉnh táo hơn rất nhiều: "Cũng đúng thế thật. Đi học là chuyện cả đời. Vũ Trạch và con bé cũng bằng tuổi nhau, bây giờ còn đang đi học, bạn gái còn không có."
Lúc kết hôn bà luôn cảm thấy Diệp Phồn Tinh còn quá nhỏ.
Nhưng mà...
Cảnh Ngộ thích là được.
Bất quá, mặc dù nói như vậy, nhưng, trong lòng vẫn hy vọng Diệp Phồn Tinh có thể mang thai, có con.
Bác sĩ giúp Diệp Phồn Tinh làm kiểm tra xong, nói: " Cô không có thai, chỉ là dạ dày có chút vấn đề, tôi kê cho cô vài loại thuốc, cô uống thuốc đúng giờ là được."
"Chỉ là dạ dày có vấn đề thôi sao?" Diệp Phồn Tinh nhìn nữ bác sĩ kia. Hạnh phúc tới quá đột ngột, cô còn có chút không thể tin được.
Nữ bác sĩ cười một tiếng, nhìn vẻ mặt cao hứng của cô, "làm gì có người nào biết mình có bệnh mà vui như cô?"
Diệp Phồn Tinh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, "Tôi còn tưởng tôi mang thai rồi. Kinh nguyệt rất lâu không tới! Cũng sắp hai tháng rồi."
Khoảng thời gian này cô rất bận rộn, cũng không chú ý vấn đề này.
"Bình thường cô có bị đau bụng kinh không?"
"Có." Diệp Phồn Tinh gật đầu: "Mỗi lần kinh nguyệt tới, đều rất đau, cả người lạnh toát."
Con gái luôn xấu hổ khi nhắc đến những chuyện này, loại vấn đề này, cô cũng ngại đi bệnh viện tư vấn.
Nữ bác sĩ nói: "cô đang có triệu chứng của cung hàn, bình thường phải chú ý nhiều điều chỉnh,đến kỳ kinh nguyệt không nên đụng vào nước lạnh, cũng không được ăn đồ lạnh. Chú ý giữ ấm, nhất là bây giờ mùa đông rồi. Nếu cô không cố gắng điều chỉnh mà nói, sau này cô sẽ rất khó có thai."
"... Nghiêm trọng như thế sao?" Diệp Phồn Tinh lúc trước chưa bao giờ để ý những thứ này, thường xuyên lúc kinh nguyệt tới, dùng nước lạnh ăn kem,...không kiêng kỵ gì.
Nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế.
Nữ bác sĩ nói tiếp: "Cho nên sau này phải cố gắng chú ý. Đơn thuốc tôi kê, cô phải uống đều để điều chỉnh thân thể một chút."
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ!."
-
Sau khi bác sĩ rời khỏi đó, Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh,hỏi "Hiện tại yên tâm rồi chứ?"
Trước cuống cuồng thành như vậy, làm anh cũng không nhịn được lo lắng theo.
Diệp Phồn Tinh còn nhỏ, hiện tại lại đang đi học, nếu để cho cô mang thai,chính là thiếu trách nhiệm đối với cô.
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, đồng thời lại có chút lo lắng, "Nhưng mà, mẹ và chị phải làm sao bây giờ?"
Nhớ tới ánh mắt mong chờ của hai người họ, Diệp Phồn Tinh cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Bây giờ em lo cho bản thân mình trước đi! Lo cho người khác làm gì?"
Sơ ý một chút, bảo bối của anh lại bị bệnh!
Thật là muốn đút cô vào túi áo mang theo bên người mà.
Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng đưa nước tới, giúp Diệp Phồn Tinh lấy thuốc, đưa cho cô.
Diệp Phồn Tinh ngoan ngoãn uống thuốc anh đưa cho.
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nói tiếp: "Sau này cảm thấy không khỏe ở đâu thì phải gọi cho anh ngay, không được chịu đựng một mình, nhớ chưa!"
Cô vợ ngốc nghếch này làm cho anh không lúc nào không khỏi bận tâm về cô, chỉ muốn ở bên bảo vệ, che chở, chăm sóc cho cô!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.