Chương 1295: Dì kia không phải là mẹ con !
Mạc Vân Trà Sữa
04/01/2021
Sữa
Hạ Thiên từ trên xe bước xuống, nhìn thấy ở cổng có một người phụ nữ ngồi xe lăn ở chỗ đó, không nhịn được dừng bước,lon ton tiến đến , hỏi " Dì tìm ai?"
Mặc dù lúc còn rất nhỏ ở cùng Tô Lâm Hoan, nhưng bây giờ Hạ Thiên đã sớm không nhớ bộ dạng Tô Lâm Hoan rồi, chỉ biết đây là một người xa lạ không quen biết .
Tô Lâm Hoan ngồi trên xe lăn, quá lâu không ra khỏi cửa, làm cho cô ta xem ra rất gầy , rất suy yếu, cô ta nhìn Tiểu Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn rất giống mình khi còn bé , đều rất xinh xắn khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tới cực điểm.
"Sao em lại tới đây?" Bên cạnh Thịnh Hy là vị hôn thê của hắn, nhìn thấy Tô Lâm Hoan xuất hiện ở nơi này, hắn rất kinh ngạc.
Tô Lâm Hoan ngay lập tức liền thấy vị hôn thê bên cạnh hắn .
Cô gái kia dáng dấp không xinh đẹp động lòng người như Tô Lâm Hoan , nhưng lại vô cùng biết điều, là kiểu phụ nữ mà đàn ông muốn lấy về làm vợ.
Cô gái kia nhìn thấy Tô Lâm Hoan, không lên tiếng, chẳng qua chỉ nhìn Thịnh Hy một cái.
Thịnh Hy quay sang nói với vị hôn thê: "Em đi vào trước đi!"
Cô gái kia gật đầu một cái, đi vào cửa.
Thịnh Hy đi đến trước mặt Tô Lâm Hoan, nói: "Sao em lại tới đây?"
Nếu để cho mẹ nhìn thấy, phỏng chừng lại nói lời khó nghe với Tô Lâm Hoan rồi.
Ngược lại hiện tại người của Thịnh gia, đều hận chết Tô Lâm Hoan.
Cũng chỉ có Thịnh Hy, cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy hắn, "Nghe nói anh sắp kết hôn rồi?"
Thịnh Hy sửng sốt một chút, gật đầu, "Ừ. Dù sao cũng phải kết hôn để Tiểu Thiên có một gia đình hoàn chỉnh!"
Mặc dù Tô Lâm Hoan xảy ra tai nạn xe , hắn cảm thấy cô ta thật đáng thương, nhưng chuyện này cùng chuyện hắn có kết hôn hay không có gì liên quan đến nhau.
Hắn cũng sẽ không gương vỡ lại lành với Tô Lâm Hoan.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy hắn, nhớ lại khoảng thời gian mà hai người còn bên nhau, nhất là đoạn thời gian Hạ Thiên ra đời sau đó, không biết tại sao, bây giờ mới biết, Thịnh Hy thật sự rất yêu chiều mình.
Hắn đối với mình rất tốt, có thể khi đó cũng không biết thế nào, trong mắt cũng chỉ có Ngôn Triết, luôn cảm giác mình nhất định phải tìm được người đàn ông giống như Ngôn Triết hoặc là Phó Cảnh Ngộ , cảm thấy Thịnh Hy không xứng với mình.
Cho tới bây giờ, cô ta cái gì cũng không có, mới biết thứ mà bản thân mất đi không phải là Ngôn Triết, cũng không phải là Phó Cảnh Ngộ...
Mà là hắn, là con gái khả ái nhất của bọn họ!
Hạ Thiên đứng ở một bên, bởi vì trời nóng,Thịnh Hy vô cùng bao bọc che chở cho con gái
Tô Lâm Hoan cúi đầu, cảm giác có giọt nước mắt rơi xuống.
Cô ta thật hâm mộ hắn, cũng rất hâm mộ mình trước kia, cũng rất muốn trở lại bên cạnh hắn, nhưng cũng biết mình không có tư cách.
Thịnh Hy nhìn lấy Tô Lâm Hoan, " Em có chuyện gì sao?"
Tô Lâm Hoan đặc biệt chạy tới, cũng không phải là vì hỏi chuyện mình kết hôn chứ?
Cô ấy là vì Hạ Thiên sao?
Tô Lâm Hoan nói: " Em chỉ muốn tới xem Hạ Thiên một chút."
Trên thực tế, là nghe nói hắn sắp kết hôn nên mới đến đây!
Đến nơi này, nhìn thấy hắn, nhưng không biết mình có thể nói gì.
Cũng không thể bảo hắn đưng kết hôn mà quay lại với mình ?
Thịnh Hy đi tới bên cạnh Hạ Thiên, ôm lấy công chúa nhỏ nhà mình, nói với Hạ Thiên: "Hạ Thiên, đây là mẹ con."
"Mẹ?" Hạ Thiên nhìn Tô Lâm Hoan một cái, luôn cảm thấy Thịnh Hy đang lừa mình.
Nhất là Tô Lâm Hoan ngồi trên xe lăn, càng làm cho con bé không có bất kỳ chút hảo cảm nào.
Cô bé ngây thơ nói: " Dì này không phải là mẹ con!"
Nói xong, Hạ Thiên liền chạy trốn vào trong nhà.
Thịnh Hy nhìn lấy con gái, nhíu lông mày lại, Tô Lâm Hoan nhìn lấy bóng lưng chạy mất của cô bé, nở nụ cười khổ, "Liền như vậy đi."
Là mình đáng đời!
Là mình đáng đời!
Hôm nay hết thảy, đều là nhân quả mà cô ta đáng nhận được.
Thịnh Hy nhìn lấy Tô Lâm Hoan, muốn nói vài lời an ủi nhưng lại nói không ra lời.
Hạ Thiên từ trên xe bước xuống, nhìn thấy ở cổng có một người phụ nữ ngồi xe lăn ở chỗ đó, không nhịn được dừng bước,lon ton tiến đến , hỏi " Dì tìm ai?"
Mặc dù lúc còn rất nhỏ ở cùng Tô Lâm Hoan, nhưng bây giờ Hạ Thiên đã sớm không nhớ bộ dạng Tô Lâm Hoan rồi, chỉ biết đây là một người xa lạ không quen biết .
Tô Lâm Hoan ngồi trên xe lăn, quá lâu không ra khỏi cửa, làm cho cô ta xem ra rất gầy , rất suy yếu, cô ta nhìn Tiểu Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn rất giống mình khi còn bé , đều rất xinh xắn khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tới cực điểm.
"Sao em lại tới đây?" Bên cạnh Thịnh Hy là vị hôn thê của hắn, nhìn thấy Tô Lâm Hoan xuất hiện ở nơi này, hắn rất kinh ngạc.
Tô Lâm Hoan ngay lập tức liền thấy vị hôn thê bên cạnh hắn .
Cô gái kia dáng dấp không xinh đẹp động lòng người như Tô Lâm Hoan , nhưng lại vô cùng biết điều, là kiểu phụ nữ mà đàn ông muốn lấy về làm vợ.
Cô gái kia nhìn thấy Tô Lâm Hoan, không lên tiếng, chẳng qua chỉ nhìn Thịnh Hy một cái.
Thịnh Hy quay sang nói với vị hôn thê: "Em đi vào trước đi!"
Cô gái kia gật đầu một cái, đi vào cửa.
Thịnh Hy đi đến trước mặt Tô Lâm Hoan, nói: "Sao em lại tới đây?"
Nếu để cho mẹ nhìn thấy, phỏng chừng lại nói lời khó nghe với Tô Lâm Hoan rồi.
Ngược lại hiện tại người của Thịnh gia, đều hận chết Tô Lâm Hoan.
Cũng chỉ có Thịnh Hy, cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy hắn, "Nghe nói anh sắp kết hôn rồi?"
Thịnh Hy sửng sốt một chút, gật đầu, "Ừ. Dù sao cũng phải kết hôn để Tiểu Thiên có một gia đình hoàn chỉnh!"
Mặc dù Tô Lâm Hoan xảy ra tai nạn xe , hắn cảm thấy cô ta thật đáng thương, nhưng chuyện này cùng chuyện hắn có kết hôn hay không có gì liên quan đến nhau.
Hắn cũng sẽ không gương vỡ lại lành với Tô Lâm Hoan.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy hắn, nhớ lại khoảng thời gian mà hai người còn bên nhau, nhất là đoạn thời gian Hạ Thiên ra đời sau đó, không biết tại sao, bây giờ mới biết, Thịnh Hy thật sự rất yêu chiều mình.
Hắn đối với mình rất tốt, có thể khi đó cũng không biết thế nào, trong mắt cũng chỉ có Ngôn Triết, luôn cảm giác mình nhất định phải tìm được người đàn ông giống như Ngôn Triết hoặc là Phó Cảnh Ngộ , cảm thấy Thịnh Hy không xứng với mình.
Cho tới bây giờ, cô ta cái gì cũng không có, mới biết thứ mà bản thân mất đi không phải là Ngôn Triết, cũng không phải là Phó Cảnh Ngộ...
Mà là hắn, là con gái khả ái nhất của bọn họ!
Hạ Thiên đứng ở một bên, bởi vì trời nóng,Thịnh Hy vô cùng bao bọc che chở cho con gái
Tô Lâm Hoan cúi đầu, cảm giác có giọt nước mắt rơi xuống.
Cô ta thật hâm mộ hắn, cũng rất hâm mộ mình trước kia, cũng rất muốn trở lại bên cạnh hắn, nhưng cũng biết mình không có tư cách.
Thịnh Hy nhìn lấy Tô Lâm Hoan, " Em có chuyện gì sao?"
Tô Lâm Hoan đặc biệt chạy tới, cũng không phải là vì hỏi chuyện mình kết hôn chứ?
Cô ấy là vì Hạ Thiên sao?
Tô Lâm Hoan nói: " Em chỉ muốn tới xem Hạ Thiên một chút."
Trên thực tế, là nghe nói hắn sắp kết hôn nên mới đến đây!
Đến nơi này, nhìn thấy hắn, nhưng không biết mình có thể nói gì.
Cũng không thể bảo hắn đưng kết hôn mà quay lại với mình ?
Thịnh Hy đi tới bên cạnh Hạ Thiên, ôm lấy công chúa nhỏ nhà mình, nói với Hạ Thiên: "Hạ Thiên, đây là mẹ con."
"Mẹ?" Hạ Thiên nhìn Tô Lâm Hoan một cái, luôn cảm thấy Thịnh Hy đang lừa mình.
Nhất là Tô Lâm Hoan ngồi trên xe lăn, càng làm cho con bé không có bất kỳ chút hảo cảm nào.
Cô bé ngây thơ nói: " Dì này không phải là mẹ con!"
Nói xong, Hạ Thiên liền chạy trốn vào trong nhà.
Thịnh Hy nhìn lấy con gái, nhíu lông mày lại, Tô Lâm Hoan nhìn lấy bóng lưng chạy mất của cô bé, nở nụ cười khổ, "Liền như vậy đi."
Là mình đáng đời!
Là mình đáng đời!
Hôm nay hết thảy, đều là nhân quả mà cô ta đáng nhận được.
Thịnh Hy nhìn lấy Tô Lâm Hoan, muốn nói vài lời an ủi nhưng lại nói không ra lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.