Chương 1065: Giá anh có thể thay em chịu đựng những khổ sở này!
Mạc Vân Trà Sữa
17/09/2019
Gía anh có thể thay em chịuPhó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh, gắp thức ăn cho cô , “ Em ăn cái này đi, xem có ngon không?”
Măng tây rau trộn, ăn rất ngon miệng.
Diệp Phồn Tinh nói: “Ăn ngon lắm .”
Phó Cảnh Ngộ lại giúp cô gắp những thứ khác, “Thức ăn sống không nên ăn quá nhiều. Ăn cái này đi .”
Hiện tại Phó Cảnh Ngộ đều chăm chút từng lý từng tý cho cô, từ thực đơn từng bữa ăn sẽ ăn gì cho đến chế độ nghỉ ngơi ra sao.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, phát hiện anh chỉ xoay quanh mình, “ anh không ăn à ?”
“Không thấy ngon miệng.” Phó Cảnh Ngộ chuyên tâm giúp cô gắp thức ăn, “ Em ăn là được rồi.”
Nhìn thấy cô khó chịu thành như vậy, Phó Cảnh Ngộ chỉ hận người chịu khổ không thể là mình, đáng tiếc cái gì anh cũng không thể chịu đựng thay cô .
Diệp Phồn Tinh gắp cho anh ít thức ăn, “ anh ăn đi, làm sao có thể không ăn cơm chứ? Anh cũng không thể giống như em được.”
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh thấy anh bất động, hỏi: “Làm sao, anh muốn em bón cho anh ăn à?”
lúc này Phó Cảnh Ngộ mới cầm lấy đũa , bắt đầu ăn đồ ăn.
Diệp Phồn Tinh ăn rất ít, gần đây khẩu vị của cô rất kém .
Ăn cơm xong cô liền đi ngủ.
Ăn không ngon, lại hay nôn ói, cũng chỉ có đi ngủ mới có thể hóa giải.
Phó Cảnh Ngộ ở bên cạnh trông chừng , cùng cô nói chuyện, mở nhạc cho cô nghe.
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, cảm giác được tay anh đang nắm tay mình, cô dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lấy anh. .
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán cô , “Bảo bối, nhanh ngủ đi, ngủ rồi sẽ thoải mái hơn ”
Diệp Phồn Tinh hiện tại cảm giác đầu óc choáng váng, rất khó chịu, được Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.
-
Sáng sớm hôm sau Phó Cảnh Ngộ không ra ngoài, anh thấy Diệp Phồn Tinh từ trên giường bò dậy, tiến vào phòng tắm, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn cầu , âm thanh nôn mửa truyền ra.
Cô mặc đồ ngủ, thân thể gầy teo , rõ ràng là mang thai, lại giống như là bị bệnh .
Phó Cảnh Ngộ càng nghe càng tuyệt vọng, chân mày đều khóa lại.
Tối hôm qua cô chỉ ăn được một ít, cũng không còn gì để phun ra , chỉ phun ra chút nước .
đựng những khổ sở này!
Măng tây rau trộn, ăn rất ngon miệng.
Diệp Phồn Tinh nói: “Ăn ngon lắm .”
Phó Cảnh Ngộ lại giúp cô gắp những thứ khác, “Thức ăn sống không nên ăn quá nhiều. Ăn cái này đi .”
Hiện tại Phó Cảnh Ngộ đều chăm chút từng lý từng tý cho cô, từ thực đơn từng bữa ăn sẽ ăn gì cho đến chế độ nghỉ ngơi ra sao.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, phát hiện anh chỉ xoay quanh mình, “ anh không ăn à ?”
“Không thấy ngon miệng.” Phó Cảnh Ngộ chuyên tâm giúp cô gắp thức ăn, “ Em ăn là được rồi.”
Nhìn thấy cô khó chịu thành như vậy, Phó Cảnh Ngộ chỉ hận người chịu khổ không thể là mình, đáng tiếc cái gì anh cũng không thể chịu đựng thay cô .
Diệp Phồn Tinh gắp cho anh ít thức ăn, “ anh ăn đi, làm sao có thể không ăn cơm chứ? Anh cũng không thể giống như em được.”
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh thấy anh bất động, hỏi: “Làm sao, anh muốn em bón cho anh ăn à?”
lúc này Phó Cảnh Ngộ mới cầm lấy đũa , bắt đầu ăn đồ ăn.
Diệp Phồn Tinh ăn rất ít, gần đây khẩu vị của cô rất kém .
Ăn cơm xong cô liền đi ngủ.
Ăn không ngon, lại hay nôn ói, cũng chỉ có đi ngủ mới có thể hóa giải.
Phó Cảnh Ngộ ở bên cạnh trông chừng , cùng cô nói chuyện, mở nhạc cho cô nghe.
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, cảm giác được tay anh đang nắm tay mình, cô dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lấy anh. .
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán cô , “Bảo bối, nhanh ngủ đi, ngủ rồi sẽ thoải mái hơn ”
Diệp Phồn Tinh hiện tại cảm giác đầu óc choáng váng, rất khó chịu, được Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.
-
Sáng sớm hôm sau Phó Cảnh Ngộ không ra ngoài, anh thấy Diệp Phồn Tinh từ trên giường bò dậy, tiến vào phòng tắm, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn cầu , âm thanh nôn mửa truyền ra.
Cô mặc đồ ngủ, thân thể gầy teo , rõ ràng là mang thai, lại giống như là bị bệnh .
Phó Cảnh Ngộ càng nghe càng tuyệt vọng, chân mày đều khóa lại.
Tối hôm qua cô chỉ ăn được một ít, cũng không còn gì để phun ra , chỉ phun ra chút nước .
đựng những khổ sở này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.