Chương 852: Giận lẩy
Mạc Vân Trà Sữa
06/08/2019
Kết quả, lần này Phó Cảnh Ngộ lại không thèm nể mặt mũi, trực tiếp cự tuyệt, "Không ăn."
Diệp Phồn Tinh nói: "Vậy em để lại một ít, còn lại mang cho Tử Thần hết ! Nó suốt ngày phải luyện tập, chắc cũng không có thời gian đi ra ngoài mua đồ ăn. Em tiện thể đi qua thăm nó xem thế nào, xem nó có thiếu cái gì không ?."
Đã rất lâu rồi Diệp Phồn Tinh không liên lạc với bố mẹ của mình , bình thường cũng là thông qua Diệp Tử Thần để hỏi tình hình trong nhà , cô đến đó xem có thể giúp cái gì thì sẽ giúp một chút
Dù sao cũng là máu mủ tương liên .
Phó Cảnh Ngộ nhìn bánh ngọt trên bàn , nghe thấy Diệp Phồn Tinh bảo muốn đi đưa cho Diệp Tử Thần ăn, lập tức không vui, " Để lại đó, anh ăn hết "
"..." Diệp Phồn Tinh kỳ quái nhìn lấy anh , "Vừa rồi anh còn nói không ăn cơ mà ."
"Hiện tại đổi ý rồi."
Diệp Phồn Tinh căn bản không nhận ra thật ra anh đang giận lẩy mình .
Cô nói: " Vậy em để lại cho anh một ít , còn lại cho Tử Thần nhé "
" Anh muốn ăn hết chỗ đấy ." Muốn cho Diệp Tử Thần? Không có cửa đâu !
Nhất là Diệp Phồn Tinh làm, toàn bộ đều phải thuộc về anh hết .
"..." Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn lấy anh , "Nhưng mà chỗ này nhiều như vậy, anh xác định có thể ăn hết sao ?"
"Có thể."
Từ trước đến giờ anh không thích ăn đồ ngọt , cư nhiên có thể ăn hơn một nửa cái bánh ngọt sao ?
Nếu đến mức này mà Diệp Phồn Tinh còn không nhìn ra được anh là đang ghen mới là lạ.
Diệp Phồn Tinh cũng rất phối hợp, cũng bóc mẽ anh , chẳng qua cô chỉ xấu bụng cắt cho anh một tảng lớn đặt vào trước mặt anh , "Vậy anh ăn đi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn miếng bánh ngọt, trên mặt vẫn còn bơ bóng bảy : "..."
Cảm giác không muốn ăn một chút nào .
-
Diệp Phồn Tinh đến chỗ Diệp Tử Thần , Phó Cảnh Ngộ cũng bám đuôi cùng đi, cô đi đến siêu thị mua cho em trai ít quà rồi mới đến.
Có thể thấy cô yêu thương cậu em trai của mình đến chừng nào .
Diệp Phồn Tinh nói: "Vậy em để lại một ít, còn lại mang cho Tử Thần hết ! Nó suốt ngày phải luyện tập, chắc cũng không có thời gian đi ra ngoài mua đồ ăn. Em tiện thể đi qua thăm nó xem thế nào, xem nó có thiếu cái gì không ?."
Đã rất lâu rồi Diệp Phồn Tinh không liên lạc với bố mẹ của mình , bình thường cũng là thông qua Diệp Tử Thần để hỏi tình hình trong nhà , cô đến đó xem có thể giúp cái gì thì sẽ giúp một chút
Dù sao cũng là máu mủ tương liên .
Phó Cảnh Ngộ nhìn bánh ngọt trên bàn , nghe thấy Diệp Phồn Tinh bảo muốn đi đưa cho Diệp Tử Thần ăn, lập tức không vui, " Để lại đó, anh ăn hết "
"..." Diệp Phồn Tinh kỳ quái nhìn lấy anh , "Vừa rồi anh còn nói không ăn cơ mà ."
"Hiện tại đổi ý rồi."
Diệp Phồn Tinh căn bản không nhận ra thật ra anh đang giận lẩy mình .
Cô nói: " Vậy em để lại cho anh một ít , còn lại cho Tử Thần nhé "
" Anh muốn ăn hết chỗ đấy ." Muốn cho Diệp Tử Thần? Không có cửa đâu !
Nhất là Diệp Phồn Tinh làm, toàn bộ đều phải thuộc về anh hết .
"..." Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn lấy anh , "Nhưng mà chỗ này nhiều như vậy, anh xác định có thể ăn hết sao ?"
"Có thể."
Từ trước đến giờ anh không thích ăn đồ ngọt , cư nhiên có thể ăn hơn một nửa cái bánh ngọt sao ?
Nếu đến mức này mà Diệp Phồn Tinh còn không nhìn ra được anh là đang ghen mới là lạ.
Diệp Phồn Tinh cũng rất phối hợp, cũng bóc mẽ anh , chẳng qua cô chỉ xấu bụng cắt cho anh một tảng lớn đặt vào trước mặt anh , "Vậy anh ăn đi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn miếng bánh ngọt, trên mặt vẫn còn bơ bóng bảy : "..."
Cảm giác không muốn ăn một chút nào .
-
Diệp Phồn Tinh đến chỗ Diệp Tử Thần , Phó Cảnh Ngộ cũng bám đuôi cùng đi, cô đi đến siêu thị mua cho em trai ít quà rồi mới đến.
Có thể thấy cô yêu thương cậu em trai của mình đến chừng nào .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.