Chương 1005: Mày còn nợ tao một lời xin lỗi !
Mạc Vân Trà Sữa
01/09/2019
Lúc Trước Phó Cảnh Ngộ luôn che chở cho Diệp Phồn Tinh , không nghĩ tới chỉ chớp mắt, Diệp Phồn Tinh liền rơi vào kết
cục bi thảm này , thật đúng là báo ứng!
Nhiếp Vân Tiêu nhìn Ngôn Triết đứng đó , lại không nhịn được nhíu mày một cái, cô ta không hiểu Ngôn Triết muốn làm cái gì.
Trước đó rõ ràng anh ta tốt với Diệp Phồn Tinh như vậy, cô ta còn tưởng rằng, Ngôn Triết thích Diệp Phồn Tinh, nhưng mà bây giờ... Cảm giác thế nào cũng thấy mình hình như đã nghĩ sai rồi?
-
Diệp Phồn Tinh trở về phòng, thu dọn đồ đạc của mình, bỏ vào trong túi xách.
Phó Cảnh Ngộ không ở đây , cô cũng không muốn ở lại chỗ này.
Ngôn Triết nói những lời kia , tất cả mọi người đều nghe thấy được, một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh liền có thể truyền đi mọi người đều biết.
Hiện tại Diệp Phồn Tinh không muốn ở chỗ này thêm một phút một giây nào nữa, chỉ muốn mau rời đi, tránh cho ở chỗ này bị người ta làm thành trò cười.
Từ đầu tới cuối, cô không hề làm gì cả, lại lạc đến bước đường như bây giờ.
Diệp Phồn Tinh nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc , từ trên lầu đi xuống, mới vừa đi xuống cầu thang, liền bị Nhiếp Vân Đóa ngăn cản.
Chuyện tạt nước lần trước khiến cho Nhiếp Vân Đóa ghi hận trong lòng , nhưng bởi vì Diệp Phồn Tinh có Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết bảo bọc, cho nên cô ta không dám làm cái gì, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.
"Mày muốn đi đâu đây?"
Trên mặt cô ta hiển hiện nụ cười khinh miệt quá rõ ràng.
Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được cô ta đang cười trên nổi đau của người khác.
Cô mặt lạnh, "Không liên quan gì đến cô."
"Làm sao lại không liên quan đến tao được ?" Nhiếp Vân Đóa khoanh tay, nhìn Diệp Phồn Tinh, " Lúc Trước không phải mày khoa trương lắm sao? Ngôn Triết và Cảnh Ngộ đều che chở cho mày , bây giờ là như thế nào? Muốn trốn à ? Nếu như tao nhớ không lầm, mày còn nợ tao một lời xin lỗi thì phải ?"
Tình hình có vẻ ban căng nhỉ mn ?
Nhiếp Vân Tiêu nhìn Ngôn Triết đứng đó , lại không nhịn được nhíu mày một cái, cô ta không hiểu Ngôn Triết muốn làm cái gì.
Trước đó rõ ràng anh ta tốt với Diệp Phồn Tinh như vậy, cô ta còn tưởng rằng, Ngôn Triết thích Diệp Phồn Tinh, nhưng mà bây giờ... Cảm giác thế nào cũng thấy mình hình như đã nghĩ sai rồi?
-
Diệp Phồn Tinh trở về phòng, thu dọn đồ đạc của mình, bỏ vào trong túi xách.
Phó Cảnh Ngộ không ở đây , cô cũng không muốn ở lại chỗ này.
Ngôn Triết nói những lời kia , tất cả mọi người đều nghe thấy được, một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh liền có thể truyền đi mọi người đều biết.
Hiện tại Diệp Phồn Tinh không muốn ở chỗ này thêm một phút một giây nào nữa, chỉ muốn mau rời đi, tránh cho ở chỗ này bị người ta làm thành trò cười.
Từ đầu tới cuối, cô không hề làm gì cả, lại lạc đến bước đường như bây giờ.
Diệp Phồn Tinh nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc , từ trên lầu đi xuống, mới vừa đi xuống cầu thang, liền bị Nhiếp Vân Đóa ngăn cản.
Chuyện tạt nước lần trước khiến cho Nhiếp Vân Đóa ghi hận trong lòng , nhưng bởi vì Diệp Phồn Tinh có Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết bảo bọc, cho nên cô ta không dám làm cái gì, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.
"Mày muốn đi đâu đây?"
Trên mặt cô ta hiển hiện nụ cười khinh miệt quá rõ ràng.
Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được cô ta đang cười trên nổi đau của người khác.
Cô mặt lạnh, "Không liên quan gì đến cô."
"Làm sao lại không liên quan đến tao được ?" Nhiếp Vân Đóa khoanh tay, nhìn Diệp Phồn Tinh, " Lúc Trước không phải mày khoa trương lắm sao? Ngôn Triết và Cảnh Ngộ đều che chở cho mày , bây giờ là như thế nào? Muốn trốn à ? Nếu như tao nhớ không lầm, mày còn nợ tao một lời xin lỗi thì phải ?"
Tình hình có vẻ ban căng nhỉ mn ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.