Chương 390: Ngầm đồng ý!
Mạc Vân Trà Sữa
01/07/2019
Diệp Phồn Tinh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm qua cô ngủ muộn, hiện tại buồn ngủ ríu cả mắt.
Tựa vào trên gối, giống như một con mèo con nhu thuận.
...
Một nụ hôn nhàn nhạt đặt lên môi của cô.
Diệp Phồn Tinh mơ thấy mình mua một chùm nho căng mọng, định há miệng cắn ăn, cắn một phát làm môi người đàn ông nào đó đau điếng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô vợ ngủ ngon lành trước mặt, không nghĩ tới cô còn biết cắn người.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cô nhìn như một món pha lê tinh xảo. Anh cúi đầu xuống, kiên nhẫn mà tiếp tục hôn cô một cách ôn nhu.
Chỉ có thể thừa dịp vào giờ phút này, khi cô đã ngủ say mà vụng trộm hôn cô.
Anh hôn cô, cảm thấy môi của cô giống như quả nho mình thích ăn khi còn bé, chỉ cần cắn một cái là nước ngọt mọng của quả nho tiết ra.
Anh nhớ lúc mình vừa mới nhập ngũ, rất ít khi liên lạc về nhà, những lúc ở một mình, chung quy sẽ nhớ đến vị ngon ngọt của trái nho khi còn bé mình thích ăn.
Trẻ con luôn rất tham ăn, với anh mà nói,mảnh vườn phía sau của nhà cũ của Phó gia, chính là nơi tốt đẹp nhất trên đời này.
thậm chí chỉ cần nhớ lại vườn nho đó khi gió nhẹ thổi qua, đáy lòng lại vô cùng xúc động.
Phó Cảnh Ngộ từ trong trí nhớ tỉnh hồn lại, Diệp Phồn Tinh cũng đã tỉnh ngủ rồi.
Lúc đầu cô còn cho là mình đang ăn đồ ăn,nhưng sau đó cảm thấy không đúng.
Giờ phút này, đôi mắt cô có chút mờ mịt nhìn Phó Cảnh Ngộ.
Cho dù ngày nào cũng đối mặt với gương mặt này của anh, nhưng đột nhiên mở mắt lại thấy anh gần sát, Diệp Phồn Tinh vẫn có cảm giác như bị điện giật.
Trong lòng mềm nhũn, liên tục nhìn Phó Cảnh Ngộ, cũng không đẩy anh ra.
Phó Cảnh Ngộ nhận ra cô đã mở mắt, thản nhiên hỏi một câu, "Tỉnh rồi à?"
"Mấy giờ rồi?" Diệp Phồn Tinh mang theo mấy phần lười biếng hỏi.
"Còn sớm." Cô ngủ chưa tới một giờ.
Anh nói xong câu đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào môi của cô, bị anh hôn qua mà trở nên ẩm ướt, nhuận nhuận, đỏ hồng nhìn vô cùng câu dẫn.
Lại cộng thêm vào giờ phút này,ánh mắt của cô không phòng bị chút nào, làm cho thân thể của anh trong nháy mắt bốc hỏa hừng hực.
Diệp Phồn Tinh bị anh nhìn chằm chằm, cảm giác tai của mình đang nóng lên —— vào lúc này, anh nhìn cô như vậy, ngược lại so với hôn cô, càng làm cho cô cảm thấy lúng túng.
Đầu óc của cô bất chợt lại hiện lên hình ảnh nóng bỏng nào đó...
Thấy anh vẫn nhìn mình, bất động, Diệp Phồn Tinh hỏi: "anh có muốn tiếp tục nữa không?"
"..." những lời này của cô làm cho Phó Cảnh Ngộ ngẩn người, cho nên, đây là cô... Ngầm cho phép anh tiếp tục phải không?
Phó Cảnh Ngộ không thích miễn cưỡng Diệp Phồn Tinh, dù là bản thân anh có muốn cô đến đâu đi chăng nữa, nếu cô không nguyện ý, anh cũng sẽ không miễn cưỡng, mà sẽ lựa chọn khắc chế bản thân.
Cô còn nhỏ, sẽ cảm thấy đau.
Mỗi lần nghe thấy cô kêu đau, chung quy anh lại cảm thấy không đành lòng.
Hơn nữa loại chuyện này nên là hai người cùng thỏa mãn thăng hoa
Coi như cô thích anh, coi như bọn họ đã là vợ chồng, đó cũng không phải là cớ anh miễn cưỡng cô làm chuyện đó.
Anh chỉ muốn bao bọc cho cô cả đời.
Cho nên, thấy Diệp Phồn Tinh ngầm đồng ý, trong lòng của Phó Cảnh Ngộ tràn đầy ngọt ngào và ấm áp.
Anh cúi đầu xuống, lại lần nữa ngậm lấy bờ môi non mềm căng mọng của cô cắn mút cuồng nhiệt chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu của cô.
Đội quân những con người điên cuồng vì thịt đâu? Điểm danh cái nào!
Ngày hôm qua cô ngủ muộn, hiện tại buồn ngủ ríu cả mắt.
Tựa vào trên gối, giống như một con mèo con nhu thuận.
...
Một nụ hôn nhàn nhạt đặt lên môi của cô.
Diệp Phồn Tinh mơ thấy mình mua một chùm nho căng mọng, định há miệng cắn ăn, cắn một phát làm môi người đàn ông nào đó đau điếng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô vợ ngủ ngon lành trước mặt, không nghĩ tới cô còn biết cắn người.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cô nhìn như một món pha lê tinh xảo. Anh cúi đầu xuống, kiên nhẫn mà tiếp tục hôn cô một cách ôn nhu.
Chỉ có thể thừa dịp vào giờ phút này, khi cô đã ngủ say mà vụng trộm hôn cô.
Anh hôn cô, cảm thấy môi của cô giống như quả nho mình thích ăn khi còn bé, chỉ cần cắn một cái là nước ngọt mọng của quả nho tiết ra.
Anh nhớ lúc mình vừa mới nhập ngũ, rất ít khi liên lạc về nhà, những lúc ở một mình, chung quy sẽ nhớ đến vị ngon ngọt của trái nho khi còn bé mình thích ăn.
Trẻ con luôn rất tham ăn, với anh mà nói,mảnh vườn phía sau của nhà cũ của Phó gia, chính là nơi tốt đẹp nhất trên đời này.
thậm chí chỉ cần nhớ lại vườn nho đó khi gió nhẹ thổi qua, đáy lòng lại vô cùng xúc động.
Phó Cảnh Ngộ từ trong trí nhớ tỉnh hồn lại, Diệp Phồn Tinh cũng đã tỉnh ngủ rồi.
Lúc đầu cô còn cho là mình đang ăn đồ ăn,nhưng sau đó cảm thấy không đúng.
Giờ phút này, đôi mắt cô có chút mờ mịt nhìn Phó Cảnh Ngộ.
Cho dù ngày nào cũng đối mặt với gương mặt này của anh, nhưng đột nhiên mở mắt lại thấy anh gần sát, Diệp Phồn Tinh vẫn có cảm giác như bị điện giật.
Trong lòng mềm nhũn, liên tục nhìn Phó Cảnh Ngộ, cũng không đẩy anh ra.
Phó Cảnh Ngộ nhận ra cô đã mở mắt, thản nhiên hỏi một câu, "Tỉnh rồi à?"
"Mấy giờ rồi?" Diệp Phồn Tinh mang theo mấy phần lười biếng hỏi.
"Còn sớm." Cô ngủ chưa tới một giờ.
Anh nói xong câu đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào môi của cô, bị anh hôn qua mà trở nên ẩm ướt, nhuận nhuận, đỏ hồng nhìn vô cùng câu dẫn.
Lại cộng thêm vào giờ phút này,ánh mắt của cô không phòng bị chút nào, làm cho thân thể của anh trong nháy mắt bốc hỏa hừng hực.
Diệp Phồn Tinh bị anh nhìn chằm chằm, cảm giác tai của mình đang nóng lên —— vào lúc này, anh nhìn cô như vậy, ngược lại so với hôn cô, càng làm cho cô cảm thấy lúng túng.
Đầu óc của cô bất chợt lại hiện lên hình ảnh nóng bỏng nào đó...
Thấy anh vẫn nhìn mình, bất động, Diệp Phồn Tinh hỏi: "anh có muốn tiếp tục nữa không?"
"..." những lời này của cô làm cho Phó Cảnh Ngộ ngẩn người, cho nên, đây là cô... Ngầm cho phép anh tiếp tục phải không?
Phó Cảnh Ngộ không thích miễn cưỡng Diệp Phồn Tinh, dù là bản thân anh có muốn cô đến đâu đi chăng nữa, nếu cô không nguyện ý, anh cũng sẽ không miễn cưỡng, mà sẽ lựa chọn khắc chế bản thân.
Cô còn nhỏ, sẽ cảm thấy đau.
Mỗi lần nghe thấy cô kêu đau, chung quy anh lại cảm thấy không đành lòng.
Hơn nữa loại chuyện này nên là hai người cùng thỏa mãn thăng hoa
Coi như cô thích anh, coi như bọn họ đã là vợ chồng, đó cũng không phải là cớ anh miễn cưỡng cô làm chuyện đó.
Anh chỉ muốn bao bọc cho cô cả đời.
Cho nên, thấy Diệp Phồn Tinh ngầm đồng ý, trong lòng của Phó Cảnh Ngộ tràn đầy ngọt ngào và ấm áp.
Anh cúi đầu xuống, lại lần nữa ngậm lấy bờ môi non mềm căng mọng của cô cắn mút cuồng nhiệt chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu của cô.
Đội quân những con người điên cuồng vì thịt đâu? Điểm danh cái nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.