Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 40: Bản Nhân Bán Nghệ Không Bán Thân
Trúc Lâm Tiêu Tiêu Vũ
26/07/2024
Mẫu thân sao lại hạ tay nặng như thế!
"Hoàng Thượng."
Triều Dương lập tức ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của thân cữu cữu, nếu chứng thực Chu lang đánh nàng, vậy cữu cữu khẳng định sẽ nhốt hắn vào tù, mà mẫu thân ẩu đả quan viên triều đình, nhiều lắm cũng chỉ là bị cữu cữu mắng vài câu, phạt cấm túc gì đó.
Nhưng mà.
【 Ta đi! Vị nhân huynh đầu heo này là ai vậy!】
Truyền Văn bị Chu Dũng làm hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy ra hai bước, cũng may nhịn xuống, ở trong lòng vỗ vỗ ngực.
【 Má ơi, quỷ nhà ai ban ngày ban mặt thả ra ngoài, dọa ta thiếu chút nữa bị mất lễ nghi ở tiền điện, may mắn ta anh dũng bất phàm, tâm trí siêu quần, trí tuệ đại dũng. ( Bên dưới là một đoạn dài 300 chữ tự luyến ).】
Kinh ngạc!
Hoàng đế: Ai! Ai đang nói?
Các đại thần: Ai đang nói chuyện?
Trong đại điện lúc này phá lệ an tĩnh, nếu Truyền Văn hiện tại ngẩng đầu nhìn xem, liền sẽ phát hiện ánh mắt mọi người đều tụ tập tới trên người nàng.
Trừ bỏ Trường Hưng Hầu, Truyền Hải, Bảo Tuệ công chúa và Triều Dương, ánh mắt mọi người đều là khiếp sợ!
Trường Hưng Hầu và Truyền Hải nửa kiêu ngạo nửa ưu sầu: tiếng lòng Truyền Văn có thể bị nhiều người nghe thấy như vậy, bao gồm cả vị ngồi trên đỉnh đầu kia, nhưng như vậy thật sự tốt sao?
Bảo Tuệ công chúa cũng không giận, khuôn mặt đen như đáy nồi cũng biến thành vui mừng hồng nhuận, đến đây đi, đều nghe một chút xem tên súc sinh Chu Dũng này đã tai họa con gái nàng như thế nào!
Chu Dũng:. Ngươi, ngươi lễ phép sao!
"Hoàng Thượng, ta và Chu lang…"
Triều Dương nhặt lên mở đầu vừa rồi bị tiếng lòng Truyền Văn đánh gãy, tưởng tiếp tục nói, nhưng
【 Chu lang? 】
Ánh mắt Truyền Văn lại lần nữa dừng ở trên mặt người trông không ra người, quỷ không ra quỷ kia, quả nhiên ở trên người hắn nhìn ra hơi thở tra nam.
【 Thứ này nguyên lai chính là Chu Dũng sao, là tên nhân tra dùng của hồi môn của Triều Dương huyện chủ tới dưỡng tiểu thiếp, còn coi Triều Dương huyện chủ như lão mụ tử mà sai sử, động một chút liền đánh chửi Triều Dương huyện chủ. 】
Đúng, hắn chính là tên cặn bã đó!
Bảo Tuệ công chúa ở trong lòng trả lời.
"Trường Hưng Hầu, vị này chính là cháu gái ngươi vừa mới nhận trở về?"
Hoàng đế âm thanh nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Truyền Văn đã mang theo tức giận vì bị mạo phạm.
Vừa rồi hắn rõ ràng chính xác nghe được âm thanh của nữ hài nhi dưới điện, nhưng nàng lại xác xác thật thật không há mồm, liền cho rằng Truyền Văn dùng chính là phúc ngữ, không khỏi cười lạnh, tiểu kĩ phố phường, cũng dám đem đến trước mắt hắn làm yêu.
Trường Hưng Hầu vội vàng lôi kéo Truyền Văn quỳ xuống, "Đúng là nàng, thưa bệ hạ."
Hắn rất tưởng giải thích Truyền Văn cũng không có ý tứ mạo phạm hoàng đế, nhưng lại không thể nào mở miệng.
Truyền Văn bị biến cố bất thình lình làm cho không thể hiểu được, cùng Trường Hưng Hầu vùi đầu ở trên gạch, nhưng trong lòng đã phun trào: 【 Tình huống gì vậy? Tư duy của hoàng đế bị sao vậy? Sao đề tài lại đến trên người ta? 】
"Hoàng Thượng."
Triều Dương lập tức ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của thân cữu cữu, nếu chứng thực Chu lang đánh nàng, vậy cữu cữu khẳng định sẽ nhốt hắn vào tù, mà mẫu thân ẩu đả quan viên triều đình, nhiều lắm cũng chỉ là bị cữu cữu mắng vài câu, phạt cấm túc gì đó.
Nhưng mà.
【 Ta đi! Vị nhân huynh đầu heo này là ai vậy!】
Truyền Văn bị Chu Dũng làm hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy ra hai bước, cũng may nhịn xuống, ở trong lòng vỗ vỗ ngực.
【 Má ơi, quỷ nhà ai ban ngày ban mặt thả ra ngoài, dọa ta thiếu chút nữa bị mất lễ nghi ở tiền điện, may mắn ta anh dũng bất phàm, tâm trí siêu quần, trí tuệ đại dũng. ( Bên dưới là một đoạn dài 300 chữ tự luyến ).】
Kinh ngạc!
Hoàng đế: Ai! Ai đang nói?
Các đại thần: Ai đang nói chuyện?
Trong đại điện lúc này phá lệ an tĩnh, nếu Truyền Văn hiện tại ngẩng đầu nhìn xem, liền sẽ phát hiện ánh mắt mọi người đều tụ tập tới trên người nàng.
Trừ bỏ Trường Hưng Hầu, Truyền Hải, Bảo Tuệ công chúa và Triều Dương, ánh mắt mọi người đều là khiếp sợ!
Trường Hưng Hầu và Truyền Hải nửa kiêu ngạo nửa ưu sầu: tiếng lòng Truyền Văn có thể bị nhiều người nghe thấy như vậy, bao gồm cả vị ngồi trên đỉnh đầu kia, nhưng như vậy thật sự tốt sao?
Bảo Tuệ công chúa cũng không giận, khuôn mặt đen như đáy nồi cũng biến thành vui mừng hồng nhuận, đến đây đi, đều nghe một chút xem tên súc sinh Chu Dũng này đã tai họa con gái nàng như thế nào!
Chu Dũng:. Ngươi, ngươi lễ phép sao!
"Hoàng Thượng, ta và Chu lang…"
Triều Dương nhặt lên mở đầu vừa rồi bị tiếng lòng Truyền Văn đánh gãy, tưởng tiếp tục nói, nhưng
【 Chu lang? 】
Ánh mắt Truyền Văn lại lần nữa dừng ở trên mặt người trông không ra người, quỷ không ra quỷ kia, quả nhiên ở trên người hắn nhìn ra hơi thở tra nam.
【 Thứ này nguyên lai chính là Chu Dũng sao, là tên nhân tra dùng của hồi môn của Triều Dương huyện chủ tới dưỡng tiểu thiếp, còn coi Triều Dương huyện chủ như lão mụ tử mà sai sử, động một chút liền đánh chửi Triều Dương huyện chủ. 】
Đúng, hắn chính là tên cặn bã đó!
Bảo Tuệ công chúa ở trong lòng trả lời.
"Trường Hưng Hầu, vị này chính là cháu gái ngươi vừa mới nhận trở về?"
Hoàng đế âm thanh nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Truyền Văn đã mang theo tức giận vì bị mạo phạm.
Vừa rồi hắn rõ ràng chính xác nghe được âm thanh của nữ hài nhi dưới điện, nhưng nàng lại xác xác thật thật không há mồm, liền cho rằng Truyền Văn dùng chính là phúc ngữ, không khỏi cười lạnh, tiểu kĩ phố phường, cũng dám đem đến trước mắt hắn làm yêu.
Trường Hưng Hầu vội vàng lôi kéo Truyền Văn quỳ xuống, "Đúng là nàng, thưa bệ hạ."
Hắn rất tưởng giải thích Truyền Văn cũng không có ý tứ mạo phạm hoàng đế, nhưng lại không thể nào mở miệng.
Truyền Văn bị biến cố bất thình lình làm cho không thể hiểu được, cùng Trường Hưng Hầu vùi đầu ở trên gạch, nhưng trong lòng đã phun trào: 【 Tình huống gì vậy? Tư duy của hoàng đế bị sao vậy? Sao đề tài lại đến trên người ta? 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.