Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 23: Ta Nghe Được Gì?
Trúc Lâm Tiêu Tiêu Vũ
24/07/2024
Bồi tội xong, lão phu nhân liền chạy nhanh lôi kéo Truyền Văn rời đi, Truyền Văn kinh ngạc, vị này thế nhưng chính là Bảo Tuệ công chúa, ở trong lòng nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực nhỏ.
【 Ra cửa không xem ngày, sao lại đụng phải vị công chúa này, thời mãn kinh, không thể trêu vào. 】
Trường Hưng Hầu lão phu nhân:!!!
Tuy rằng nàng không biết thời mãn kinh là gì, nhưng lấy ngữ khí này của Truyền Văn, hẳn là cũng không phải từ ngữ tốt gì. Nhưng may mắn may mắn, đây chỉ là tiếng lòng của Truyền Văn, Bảo Tuệ công chúa không nghe được.
Trường Hưng Hầu phu nhân không thấy sắc mặt Bảo Tuệ công chúa, tính toán lôi kéo Truyền Văn vội vàng rời đi, nhưng giây tiếp theo tiếng quát của Bảo Tuệ công chúa liền từ sau lưng vang lên, "Đứng lại!"
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Truyền Văn, nàng là công chúa được sủng ái nhất Đại Tấn, ai dám nói chuyện với nàng như vậy!
"Ngươi nói cái gì!"
Ánh mắt lạnh lùng đánh tới Truyền Văn, tự mang một loại uy nghiêm của thượng vị giả. Truyền Văn lại là ngẩn người, cả đầu đều là dấu chấm hỏi, nàng vừa rồi không nói chuyện đi?
Nhìn về phía Trường Hưng Hầu phu nhân, Trường Hưng Hầu phu nhân: Ách, việc này như thế nào vậy, sẽ không phải là Bảo Tuệ công chúa cũng có thể nghe được tiếng lòng của Truyền Văn chứ? Nước mắt hai hàng!
Những người khác hoặc xa hoặc gần vây xem, nhưng khoảng cách cũng không phải rất xa, đều có thể nghe được đối thoại của các nàng, cho nên các nàng vừa rồi cũng không có nghe được vị cháu gái vừa mới nhận trở về của Trường Hưng Hầu phủ có nói chuyện nha. Trừ bỏ trên mặt một số ít người, không phải hoang mang nghi vấn, thì là kinh ngạc, khiếp sợ, ánh mắt đều khóa ở trên người Truyền Văn.
Từ Yến đang giao tiếp cùng mấy vị phu nhân, bàn tiệc liền yên tĩnh, nàng chú ý tới con gái nhà mình giống như bị cuốn vào trong phiền toái gì đó, vội vàng chạy tới chắn trước người con gái nhà mình.
"Có gì cứ nói chuyện, đừng động thủ."
Từ Yến trong nội tâm cũng rất sợ hãi, đây là ai nha, sao thoạt nhìn dọa người như vậy, sắp bằng quỷ dọa xoa chuyên dọa trẻ con.
【 Dạ xoa này có phải không có việc gì liền tìm việc hay không? Buồn bực ghê.】
【 Đắc tội nàng, ngày mai cha nương có phải đến con sông ngoài thành vớt ta hay không. 】
【 Thật buồn lòng, ta còn chưa có nhìn thấy nam chủ, nhanh như vậy đã chết sao? 】
【 Pháo hôi ta giống như sắp phải đóng máy trước, cũng không biết kiếp sau đầu thai còn có thể lại xuyên sách hay không? Aizzz. 】
【 Ủa, sao biểu tình Bảo Tuệ công chúa lại đặc sắc như vậy? Thay vì ở chỗ này không có việc gì tìm việc, còn không bằng trở về bắt gian, tên phò mã cặn bã kia phỏng chừng hiện tại đang cùng ngoại thất mới nuôi của hắn âu âu yếm yếm! 】
【 A, còn có con gái gả đi xa của nàng, đang rơi vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, ta nhớ rõ cô nương kia sang năm sẽ bị tra tấn chết, Bảo Tuệ công chúa cũng bởi vậy mà bị bệnh lớn một hồi.】
【 Ra cửa không xem ngày, sao lại đụng phải vị công chúa này, thời mãn kinh, không thể trêu vào. 】
Trường Hưng Hầu lão phu nhân:!!!
Tuy rằng nàng không biết thời mãn kinh là gì, nhưng lấy ngữ khí này của Truyền Văn, hẳn là cũng không phải từ ngữ tốt gì. Nhưng may mắn may mắn, đây chỉ là tiếng lòng của Truyền Văn, Bảo Tuệ công chúa không nghe được.
Trường Hưng Hầu phu nhân không thấy sắc mặt Bảo Tuệ công chúa, tính toán lôi kéo Truyền Văn vội vàng rời đi, nhưng giây tiếp theo tiếng quát của Bảo Tuệ công chúa liền từ sau lưng vang lên, "Đứng lại!"
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Truyền Văn, nàng là công chúa được sủng ái nhất Đại Tấn, ai dám nói chuyện với nàng như vậy!
"Ngươi nói cái gì!"
Ánh mắt lạnh lùng đánh tới Truyền Văn, tự mang một loại uy nghiêm của thượng vị giả. Truyền Văn lại là ngẩn người, cả đầu đều là dấu chấm hỏi, nàng vừa rồi không nói chuyện đi?
Nhìn về phía Trường Hưng Hầu phu nhân, Trường Hưng Hầu phu nhân: Ách, việc này như thế nào vậy, sẽ không phải là Bảo Tuệ công chúa cũng có thể nghe được tiếng lòng của Truyền Văn chứ? Nước mắt hai hàng!
Những người khác hoặc xa hoặc gần vây xem, nhưng khoảng cách cũng không phải rất xa, đều có thể nghe được đối thoại của các nàng, cho nên các nàng vừa rồi cũng không có nghe được vị cháu gái vừa mới nhận trở về của Trường Hưng Hầu phủ có nói chuyện nha. Trừ bỏ trên mặt một số ít người, không phải hoang mang nghi vấn, thì là kinh ngạc, khiếp sợ, ánh mắt đều khóa ở trên người Truyền Văn.
Từ Yến đang giao tiếp cùng mấy vị phu nhân, bàn tiệc liền yên tĩnh, nàng chú ý tới con gái nhà mình giống như bị cuốn vào trong phiền toái gì đó, vội vàng chạy tới chắn trước người con gái nhà mình.
"Có gì cứ nói chuyện, đừng động thủ."
Từ Yến trong nội tâm cũng rất sợ hãi, đây là ai nha, sao thoạt nhìn dọa người như vậy, sắp bằng quỷ dọa xoa chuyên dọa trẻ con.
【 Dạ xoa này có phải không có việc gì liền tìm việc hay không? Buồn bực ghê.】
【 Đắc tội nàng, ngày mai cha nương có phải đến con sông ngoài thành vớt ta hay không. 】
【 Thật buồn lòng, ta còn chưa có nhìn thấy nam chủ, nhanh như vậy đã chết sao? 】
【 Pháo hôi ta giống như sắp phải đóng máy trước, cũng không biết kiếp sau đầu thai còn có thể lại xuyên sách hay không? Aizzz. 】
【 Ủa, sao biểu tình Bảo Tuệ công chúa lại đặc sắc như vậy? Thay vì ở chỗ này không có việc gì tìm việc, còn không bằng trở về bắt gian, tên phò mã cặn bã kia phỏng chừng hiện tại đang cùng ngoại thất mới nuôi của hắn âu âu yếm yếm! 】
【 A, còn có con gái gả đi xa của nàng, đang rơi vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, ta nhớ rõ cô nương kia sang năm sẽ bị tra tấn chết, Bảo Tuệ công chúa cũng bởi vậy mà bị bệnh lớn một hồi.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.