Cá Không Có Chân

Chương 3: Không Vui

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

01/07/2024

Trước khi đi, Trình Hân nhìn Diêu Nguyệt Ảnh từ trên xuống dưới một lượt.

Diêu Nguyệt Ảnh không biết mua quần áo ở đâu, cả người xám xịt, nhìn giống một con chim sẻ nhỏ, cô luôn mặc những bộ đồ màu xám đất như vậy.

Nhưng so với lúc đầu, bây giờ gương mặt đã ưa nhìn hơn.

Đôi mắt phượng, khuôn mặt nhỏ nhắn, màu tóc nâu đậm, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mồ hôi mỏng và gò má ửng đỏ trên làn da không tính là trắng, hiện lên dưới ánh sáng, có chút thuần khiết, nói không rõ ràng, nhưng Trình Hân biết cô rất đặc biệt.

Đặc biệt đến mức, mơ hồ có xu thế lấn át chính mình.

Trình Hân có chút không vui, cô ấy vừa đi vào trong vừa cầm điện thoại nói chuyện phiếm, nói chiều sẽ đến quán trà sữa nào đó. Cô ấy nghiêng người bước đi, lại đột nhiên bị Diêu Nguyệt Ảnh gọi lại.

Cô gái ngồi xổm xuống, cẩn thận thắt lại dây giày cho Trình Hân. Tư thế này tựa như kẻ thành kính quỳ lạy Thượng Đế.

"Dây giày của cậu tuột rồi."

"Ừ, cảm ơn."

Trình Hân mỉm cười.

Trình Hân và mẹ cô ấy đi rồi, đây là lần đầu tiên hai người họ chia tay.

Một buổi tối trước khi Trình Hân đi, cô ấy rất bất an, cô ấy nhắn tin cho Diêu Nguyệt Ảnh, nói mình không vui, nhưng sự không vui này lại rất kỳ quái.

Bởi vì trường học ở thành phố nhỏ chỉ có một mình cô ấy nổi bật, cho nên cô ấy tỏa sáng rực rỡ, mỗi ngày đều bị người khác bàn tán. Nhưng Thượng Hải bên kia người tài giỏi quá nhiều, người xinh đẹp cũng nhiều, trường học kia càng nhiều người xuất sắc hơn, cô ấy đến đó, có thể cũng sẽ biến thành một con chim sẻ nhỏ xám xịt không ai biết đến? Cho nên cô ấy không vui.

Ban đầu, Diêu Nguyệt Ảnh vốn không thể đồng cảm được với Trình Hân, nhưng ba tháng sau dường như cô đã hiểu được sự không vui của Trình Hân xuất phát từ đâu.



Cũng chỉ ba tháng, trường học liền không ai nhắc đến Trình Hân nữa. Xã hội hiện đại rất dễ dàng quên đi một điều gì đó, mấy bạn trai trước kia của Trình Hân cũng đã có người yêu mới. Tốt nghiệp cấp ba, câu chuyện cũ của Trình Hân trong nháy mắt chìm vào quên lãng.

Lúc này, Diêu Nguyệt Ảnh trở nên cô đơn, ở trường học cũng không có gì đặc biệt, cộng thêm tính cách kỳ quặc, rất nhanh cô đã bị gạt ra khỏi trung tâm, trở thành người vô hình.

Mẹ của Trình Hân là một nữ cường nhân thông minh, bà ta rất có đầu óc.

Hai vạn tệ, thật ra chỉ đủ cho Diêu Nguyệt Ảnh trang trải trong hai năm. Nửa học kỳ cuối cấp ba của cô đã tiêu gần hết rồi. Tần suất Trình Hân nói chuyện với cô cũng càng ngày càng ít, một tuần chỉ còn dăm ba câu.

Diêu Nguyệt Ảnh chủ động nhắc đến chuyện này, nói trường học ai nói xấu Trình Hân, bạn trai cũ của cô ấy cặp kè với ai, những chuyện này cô thêm mắm thêm muối kể lể, đánh chữ rất nhanh, sợ tốc độ chậm.

Nhưng loại chuyện nhỏ nhặt này, Trình Hân đã hoàn toàn không thèm để ý.

Cô ấy trả lời cho có lệ, nhưng trên mạng xã hội lại cập nhật rất thường xuyên, toàn xe sang trọng, du thuyền, tiệc sinh nhật xa hoa.

Màn hình LED ở tòa nhà cao tầng chiếu sáng rực rỡ, Trình Hân mặc đồ thời trang, khuôn mặt hơi say, giơ tay cao chụp ảnh, gió đêm thổi qua, xung quanh là một đám thiếu gia tiểu thư.

Trình Hân đã hoàn toàn dung nhập vào một thế giới khác.

Một thế giới xa lạ mà Diêu Nguyệt Ảnh hoàn toàn không biết, xa hoa lộng lẫy, hào nhoáng vô cùng.

Tựa như một tấm rèm che cũ kỹ, Diêu Nguyệt Ảnh co rúm người đứng ở bên ngoài nhìn vào, nghe tiếng cười nói, cụng ly chúc tụng bên trong. Màu sắc lưu ly xuyên qua tấm rèm che chiết xạ tới, chập chờn, kiêu ngạo.

Khiến người ta không thể rời mắt, khiến người ta chùn bước, khiến người ta tự ti.

Diêu Nguyệt Ảnh xoay người tập trung vào việc học, học ngày học đêm, điểm số của mỗi kỳ thi thử đều rất cao, giống như cô chỉ có thể chứng minh bản thân thông qua cách này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook