Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 50: Chuẩn bị

Tam Vô Thị Manh Điểm

21/11/2023

Thẳng đến khi Minibus khởi động động cơ, Trịnh An Nam cũng không có ngồi trên xe.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Cố Bắc đi thành phố Phù Khê mà không có Trịnh An Nam, Nam Nam cực kỳ khổ sở.

Không có đi học, bởi vì hắn không muốn đi sao?

Cũng không phải!

Bởi vì tỉnh cấp thi đua tổ chức vào thứ bảy, các học sinh đến từ các thành thị dự thi, yêu cầu trước tiên phải tìm được chỗ ở, quen thuộc với hoàn cảnh trường thi. Cho nên, bọn họ thứ sáu đã xuất phát.

Mà thứ sáu, Trịnh An Nam số khổ còn phải đi học.

Đầu nhỏ thông minh của hắn nghĩ tới việc trốn học, rốt cuộc bị ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Cố Bắc bóp chết. Chỉ có thể ở lại trường học, đối với chỗ ngồi trống không ở bên cạnh, mượn nước sôi để nguội tiêu sầu.

Mà Thẩm Cố Bắc đồng dạng cũng không được tốt, cậu bị say xe.

Ra tới đường của trấn, gặp hố xóc nảy, làm đến hắn thiếu chút nữa nghẻo tại chỗ. Dựa vào ý chí kiên cường, mới không có vụ tuổi xuân chết sớm.

Rốt cuộc tới trường thi ở bên ngoài, cách tấm kính, nhìn đến xung quanh rất rất nhiều xe cùng người.

Trường học trong thành đều có đoàn xe của mình, không chỉ có thoạt nhìn khí phái rộng mở, trên xe còn dán logo trường học. Học sinh của trường học trong thành, đều mặc đồng phục, thoạt nhìn sạch sẽ ngăn nắp, chất lượng nhìn có vẻ tốt hơn so với trường trung học Khánh Lê rất nhiều.

Chiếc minibus xám tro bị kéo giữa một dàn xe lớn, khí thế lập tức bị thua mất một mảng lớn.

Viên Hải mở sổ xe, mắt trông mong nhìn ra bên ngoài, “Oa, bọn họ còn có khẩu hiệu.”

Ngụy Thấm nhìn rồi nói, “Chúng ta cũng không thể thua, chúng ta cũng cần một cái khẩu hiệu!”

“Khẩu hiệu như nào?” Mạnh Giai Giai cũng muốn xem náo nhiệt.

Viên Hải vắt hết óc nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đánh lên đùi một cái, “Vậy nói ‘Khánh Trung Khánh Trung, thi đấu cố lên’ đi?”

“Hừ, một chút khí thế đều không có.” Mạnh Giai Giai tỏ vẻ ghét bỏ.

“Đúng vậy.” Ngụy Thấm cũng cười rộ lên, “Nghe tới, giống như cố ý bồi chạy(*).”

(*)陪跑: Đây là ngôn ngữ mạng, đại để là được đề cử nhiều lần nhưng không được giải í. Tuổi lớn nên cũng thỏa hiệp, hiện tại muốn quay bộ phim thương mại kiếm tiền, kết quả là không xin được đầu tư. Vất vả dựa vào cái mặt già đi kéo đầu tư, cũng không nhiều, không thể mời được minh tinh lưu lượng.

“Chúng ta vốn dĩ chính là bồi chạy.” Viên Hải rõ ràng chính mình cân lượng, phi thường có tự mình hiểu lấy.

“Chính là…” Ngụy Thấm hơi há mồm, còn tưởng nói điểm cái gì.

“Khá tốt.” Thẩm Cố Bắc rốt cuộc từ trong cảm giác say xe tỉnh lại, duỗi tay kéo ra cửa xe, “Thi đấu cố lên cũng khá tốt.”

Viên Hải thụ sủng nhược kinh, “Cậu thật sự cảm thấy như vậy?”

Thẩm Cố Bắc gật đầu, “Đúng vậy, cho dù làm cái gì, bản chất đều phải cố lên.”

“Đúng! Nói rất đúng!” Viên Hải được đến khích lệ, điên cuồng vì Thẩm Cố Bắc vỗ tay.

Thẩm Cố Bắc dẫn đầu xuống xe, mặt khác vài vị đồng học theo sát sau đó.

Ở quy định thời gian tham quan trường thi, bọn họ không có thời gian ai về nhà nấy.

Khảo thí hai ngày, chỉ có thể lưu tại qua đêm ở Phù Khê.

Đến từ trường học ở mấy khu vực thành thị xung quanh, chỗ ăn chỗ ở cũng đã được sắp xếp xong, cơ bản đều là khách sạn có điều kiện khá tốt.

Trung học Khánh Lê không có điều kiện hậu đãi như gậy, chỉ có thể an bài học sinh ở trong phòng trọ nhỏ. Hơn nữa, học sinh ở một phòng, giáo viên ở một phòng, giường không đủ thì ngủ dưới đất.

Dĩ vãng mấy năm trước, học sinh của Khánh Lê tới tham gia thi đua, thuần túy ở trọng tham dự. Trường học cũng không trông cậy vào bọn họ giành được giải thưởng, ứng phó cho xong.

Hơn nữa đều là mấy đứa trẻ thuộc nông thôn, đều có thể chịu khổ, phòng trọ đối bọn họ đều nói, điều kiện còn tốt chán.

Tính toán trăm đường, không nghĩ tới năm nay có một tổ tông yêu cầu hà khắc.

Thẩm Cố Bắc nghe xong bọn họ sắp xếp, lập tức phát biểu dị nghị, “Chúng em bốn người ở một phòng, Ngụy Thấm làm sao bây giờ?”

Ngụy Thấm mới 17 tuổi, thiếu nữ tựa như hoa. Lớn lên xinh đẹp như vậy, đang đứng ở lứa tuổi chớm nở của học trò.

Để cô ngủ cùng phòng với mấy tên nam sinh, khẳng định không thích hợp. Hơn nữa nếu truyền tới trường học, cũng khó tránh khỏi mấy tin đồn nhảm nhí.



Ngụy Thấm không nói chuyện, ở sau lưng Thẩm Cố Bắc lắc lắc đầu, dùng hành động tỏ vẻ kháng cự.

“Làm sao bây giờ? Bằng không Ngụy Thấm cùng giáo viên nữ ở một phòng, giáo viên nam cùng mấy đứa ở chung?” Giáo viên dẫn đội ngũ đi thay đổi cách bố trí, song lại phát hiện cũng không quá thích hợp.

Giái viên đi theo tổng cộng có 6 người, chỉ có một giáo viên nữ. Nếu dựa theo giới tính rồi chia ra, tám nam nhân chỉ có thể ở chung một phòng.

“Hay là, lại thuê thêm một phòng?” Giáo viên nữ đề nghị.

“Không có phòng. Có rất nhiều phụ huynh đi theo con mình, sớm cướp sạch phòng trống rồi. Hơn nữa, trường học cũng không có đưa dư tiền.” Giáo viên dẫn đầu gãi gãi đầu, thay đổi chủ ý, “Bằng không, hai người nữ đi Minibus ở một đêm?”

“Cũng…”

“Không được.” Thẩm Cố Bắc cướp trả lời, “Minibus tính giữ rất ấm kém, nếu bọn họ sinh bệnh làm sao bây giờ?”

“Vậy trò nói biện pháp đi?” Giáo viên dẫn đội liếc Thẩm Cố Bắc liếc mắt một cái, muốn cậu cho phương án.

“Đầu tiên, đưa bạn học Mạnh Giai Giai đi chỗ khác.” Thẩm Cố Bắc đưa ra lý do, “Mạnh Giai Giai không có lấy danh nghĩa của trường trung học Khánh Lê dự thi, trường học cho kinh phí, hẳn là không bao gồm cậu ta.”

“Đúng vậy.” Giáo viên dẫn đội cảm thấy có đạo lý, hỏi Mạnh Giai Giai có hay không khác nơi đi.

“Có…” Mạnh Giai Giai dùng ánh mắt hung hăng liếc Thẩm Cố Bắc, ấp a ấp úng trả lời rằng chỗ giáo viên dạy bù có thể ở.

Có thể ở, lại mất tiền.

Dựa theo tính cách của giáo viên dạy bù, tám phần lại đến tìm gia trưởng muốn một phong bì.

“Vậy đi, chút nữa tôi đưa trò qua đó.” Giáo viên dẫn đội nhìn về phía Thẩm Cố Bắc, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, bạn của em ở gần đây. Phòng ở của cậu ấy lớn, ba người chúng ta có thể ở nơi đó.” Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng mà nói, “Như vậy, phòng trọ nguyên bản đều đủ cho những người còn lại, có thể cho cô Tiểu Từ ngủ.”

Cô Tiểu Từ có chút cảm động. Thân là giáo viên, bà sớm đã quen hy sinh. Đi công tác đôi lúc ngẫu nhiên phải nằm chung phòng với nam đồng nghiệp, bà chỉ có thể ăn mặc kín mít trùm kín chăn, thanh tỉnh nằm một buổi tối.

Không nghĩ tới, còn có học sinh suy nghĩ cho mình thế này.

“Đổi cũng được, bạn của của trò đáng tin cậy không? Giáo viên đưa mấy trò ra đó, nếu có chuyện thì nhà trường sẽ khiển trách bọn tôi.”

“Đáng tin cậy.” Thẩm Cố Bắc trả lời, “Nếu thầy cô không yên tâm, có thể đi cùng bọn em để xem thử.”

“Vậy đi thôi!” Cô Tiểu Từ chủ động yêu cầu, “Cô đưa mấy đứa đi.”

“Được, vậy quyết định thế đi.” Giáo viên dẫn đội vui vẻ, đồng ý với phương án của Thẩm Cố Bắc.

Cô Tiểu Từ, mang theo ba học sinh, dựa theo con đường Thẩm Cố Bắc chỉ, đi tới nhà ‘bạn bè’ trong lời nói.

Từ nơi đó tới trường học, chỉ cách ba con đường. Mới vừa đi qua đường, cô Tiểu Từ nhìn đến thanh niên đang đứng chờ ven đường.

Diện mạo sạch sẽ thanh tú, bộ dáng học sinh mà giáo viên sẽ yêu thích.

“Xin chào, em là bạn của Thẩm Cố Bắc đúng không?” Cô Tiểu Từ đi qua, chủ động cùng hắn chào hỏi.

Thanh niên tựa hồ bị bất ngờ, lui ra phía sau nửa bước, nhẹ gật gật đầu, “Dạ đúng, em là Giang Ngữ Hạ.”

“Đây là ba học sinh trong trường bọn tôi, hôm nay phiền em rồi, ngày mai tôi sẽ qua đón bọn họ.” Cô Tiểu Từ đưa mấy đứa nhỏ qua, liếc mắt nhìn ngôi nhà ở phía sau.

Rất được, đầy phong thái

“Oa!” Đẩy ra cửa lớn, Viên Hải cùng Ngụy Thấm cùng phát ra âm thanh tán thưởng.

Nguyên bản, bọn họ nghe Thẩm Cố Bắc nói phòng rất lớn, còn tưởng rằng là mấy ngôi nhà hai tầng thường thấy ở nông thôn.

Tiến vào bên trong, mới phát hiện nơi này là giống như trong TV, là biệt thự nhỏ của người có tiền.

Biệt thự chia làm hai phần trước sau, phía trước là nơi ở, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cầu thang xoắn ốc. Mặt sau còn có đình hóng gió, dùng để thưởng thức phong cảnh, còn có thể uống trà chiều.

Giang Ngữ Hạ lấy phong thái của chủ nhà, giới thiệu phòng cho hai vị bạn học, an bài chỗ ở.

Sắp xếp xong mấy việc nhỏ lớn, Giang Ngữ Hạ – người có chướng ngại xã hội trở lại cạnh Thẩm Cố Bắc, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Vất vả cho anh rồi.” Thẩm Cố Bắc rót cho y ly trà, nhàn nhạt nói, “Tôi còn tưởng anh sẽ sắp xếp phòng cho bọn tôi ở khách sạn chứ, từ chỗ nào tìm thấy nhà thế?”

“Mượn được.” Giang Ngữ Hạ trả lời, “Gần nhất nhận được vài đơn đầu tư của mấy sếp lớn, tiền lời cũng có, khách đều rất vừa lòng. Do cậu nói muốn tìm chỗ ở mà khách sạn gần đây đều hết phòng, tôi liền nghĩ rằng bọn họ có thể giúp.”



“Thì ra là thế.” Thẩm Cố Bắc chậm rì rì đong đưa chén trà, ngữ khí phi thường vui mừng, “Năng lực xã giao của anh đã có tiến bộ rồi.”

“Không phải tôi, là La Thanh.” Giang Ngữ Hạ trả lời, “Tôi chỉ phụ trách phần vận hành, gần nhất còn nói chuyện hợp tác, còn phần giao lưu, tất cả đều là do cậu La phụ trách.”

“……” Không ngờ được.

“La Thanh rất có năng lực, vốn khách hàng mong muốn đầu tư 50.000, cậu ấy nói có thể đạt đến 100.000. Khách ban đầu chỉ có 100.000, cậu ấy có thể nói đến 200.000.”

“Ừ, đây là thiên phú của cậu ta.”

“Còn có căn nhà này, tôi vốn nghĩ phải trả tiền thuê cho ba ngày. Kết quả La Thanh nói chuyện với khách xong, đối phương nói rằng khi nào chúng ta cần, tùy thời có thể ở, dù sao nhà cũng để không.” Giang Ngữ Hạ nói, có chút hâm mộ, “Không biết cậu ấy làm như thế nào, tôi gặp người lạ thì nói hết câu cũng không được.”

“Không sao cả, không cần miễn cưỡng chính mình, mọi người đều hiểu biết lĩnh vực khác nhau.” Thẩm Cố Bắc an ủi, “Mỗi người đều không thể thay thế được, anh cứ tự tin lên một chút đi.”

“Được!” Giang Ngữ Hạ một lần nữa bốc cháy lên ý chí chiến đấu, “Tôi sẽ nỗ lực.”

Thẩm Cố Bắc rũ mắt, chuyên chú thưởng thức trà.

Không khí an tĩnh vài phút, Giang Ngữ Hạ lại lần nữa gọi tên cậu.

“Hửm?”

“Kỳ thật, tôi đã muốn hỏi từ sớm.” Giang Ngữ Hạ ngữ khí do dự, cọ xát vài giây, vẫn là kiên định hỏi ra, “Cậu tính ra còn nhỏ tuổi hơn tôi, vì sao kinh nghiệm lại phong phú như vậy.”

“Anh cảm thấy như nào?” Thẩm Cố Bắc không trả lời, chỉ là đem vấn đề ném trở về.

“Tôi không dám cảm thấy.” Giang Ngữ Hạ trả lời, “Tôi có mấy phỏng đoán, đều không quá thực tế.”

“Vậy cậu có bao giờ nghĩ tới, khả năng của cái chân tướng đó chưa bao giờ là thực tế chưa.”

“Ý của cậu là…”

“Tôi chưa nói cái gì cả.” Thẩm Cố Bắc uống xong nước trà, chậm rì rì đứng dậy, “Tôi về phòng trước đây.”

“Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.”

Sáng sớm, Viên Hải đã khẩn trương bò dậy sớm để ôn đề.

Cuộc thi cấp tỉnh chia ra làm hai phần, hôm nay thi viết.

Thành tích thi viết chỉ có 50% học sinh vượt qua, mới có thể tham gia vào phần thi kế tiếp.

Nói cách khác, nếu không có tiến vào vòng hai, liền chứng minh được thành tích xếp sau hạng 50%

Viên Hải tuy rằng đối với việc lấy phần thưởng không có bao nhiêu hy vọng, nhưng cũng không thể chấp nhận được tên của bản thân ở bảng dưới.

“Viên Hải, chào buổi sáng.” Ngụy Thấm thay xong quần áo, ra hành lang cùng Viên Hải chào hỏi.

“Chào buổi sáng.”

“Bắc Tử đâu?”

“Còn chưa có rời giường.”

“Đều đã 8 giờ 10 phút, Bắc Tử còn chưa có dậy? 9 giờ bắt đầu rồi.” Ngụy Thấm sợ Thẩm Cố Bắc đến trễ, muốn tới phòng hắn đi gọi.

Mới vừa xuống lầu, nghênh diện đụng phải từ người từ trong phòng Thẩm Cố Bắc đi ra… Trịnh An Nam.

Ngụy Thấm hoảng sợ, “Sao mà cậu lại ở đây?”

Viên Hải đảo thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thẩm Cố Bắc cùng Trịnh An Nam một lần nữa ở chung với nhau, thế giới của cậu ấy bình thường trở lại rồi.

“Ngày hôm qua cậu ấy vừa tan học, liền lên chuyến xe cuối cùng để ra đây.” Thẩm Cố Bắc ra khỏi phòng, ngáp một cái, “Vừa tới cũng không biết đường, còn muốn tôi đi đón cậu ấy.”

“Bắc Tử, nhìn cậu có vẻ mệt mỏi, không thành vấn đề đi?”

“Không thành vấn đề.” Thẩm Cố Bắc giãn ra thân thể, thuận miệng trả lời nói, “Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất luận là nhân tố bất lợi gì đều không thể trở thành trở ngại.”

Trịnh An Nam:???

Tui là nhân tố bất lợi của cậu á?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook