Cá Mặn Phu Nhân Của Boss Phản Diện
Chương 8
Tuyền Trung Thủy
09/08/2023
Người không phận sự đã rời đi, không gian trong phòng y tế giờ chỉ còn lại cậu và chú già
Vân Thần đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, ân cần hỏi thăm
"Em cảm thấy sao rồi !? Có cần tôi đưa em tới bệnh viện không !?"
"Ưm...không cần đâu, tôi chỉ là có chút mệt thôi, ngủ một giấc là...oáp...tốt thôi"
Kiều Nguyên mệt mỏi đến nói không hết câu liền ngáp ngắn ngáp dài, mi mắt bắt đầu díu lại với nhau
"Vậy được, em ngủ đi, sẽ không ai làm phiền em nữa đâu !"
Mặc dù không biết vì sao Vân Thần lại tình cờ có mặt ở đây nhưng Kiều Nguyên cảm thấy bản thân không bài xích anh ta, ít nhất thiện cảm của cậu với chú già này còn tốt chán nếu đem so với tên tra nam kia
Cậu yên lặng nằm xuống rồi bắt đầu ngủ, Alpha nhìn tiểu O ngoan ngoãn đến bất cẩn này liền không biết nên vui hay buồn, tin tức tố của anh liên tục quấn lấy cậu, lưu lại trên người cậu hương vị tuyết lạnh đặc trưng của anh như một dấu hiệu
Kiều Nguyên thì vẫn chẳng đề phòng gì việc này, dù sao cậu cũng chỉ vừa xuyên tới, khái niệm ABO về cơ bản còn rất mông lung, sao có thể hiểu được con cáo già Vân Thần này đang âm thầm vươn móng vuốt về phía mình
Vân Thần nhìn cậu chăm chú. Nhóc O này ngày nhỏ đã rất đáng yêu rồi, càng lớn lại càng đẹp hơn, chỉ có điều nhát gan quá, anh muốn thân thiết cũng khó
Vân Thần thực chất rất yêu thích động vật nhỏ cùng những thứ đẹp đẽ dễ thương, đối với điều này rất ít người biết, mà biết rồi cũng khó mà dùng lý do này để tiếp cận anh. Tin tức tố của anh quá mực mạnh mẽ lại còn là hương tuyết lạnh khiến những kẻ tiếp cận đều có cảm giác bị áp bức hệt như sắp bị chôn vùi trong cơn cuồng nộ của bão tuyết. Tuyệt nhiên không dám lại gần
Thứ xinh đẹp nhất xuất hiện trong đời anh chính là nhóc Omega yếu đuối này. Từ lần đầu gặp mặt lúc cậu lên năm anh đã muốn kết thân, ngày ngày âu yếm tiểu O đáng yêu trong lòng
Tiếc rằng cậu chủ một mực bám dính lấy đứa cháu trai ngu ngốc kia mà không chịu để mắt tới anh. Nhưng giờ thì tuyệt rồi, anh nhận thấy nhóc này đã thay đổi kể từ sau lần nhập viện đó, thay đổi theo hướng mà anh hằng mong ước. Đá quách thằng cháu kia đi, bây giờ cậu đã không còn rụt rè khi anh tiếp cận nữa
"Thật dễ thương, anh trai nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt !"
Vân Thần nói xong liền cảm thấy bản thân đã tự gắn tag vào người, một tấm thẻ "người anh tốt" được treo ngay ngắn trước ngực. Câu nói hôm nay sẽ trở thành mũi tên uất hận đâm vào lòng anh một ngày không xa, tiếc rằng anh không biết điều đó, vẫn thành tâm mà nhận định bản thân đã toại nguyện mong ước làm một người anh Alpha mẫu mực
\=\=\=\=\=
Vân Vũ Trạch hậm hực quay trở về lớp, vừa đến nơi thì tiết học cũng kết thúc, một đám học sinh từ trong lớp lao ra để đi uống nước và vệ sinh cá nhân
Ồn ào thô lỗ chết đi được, bầu không khí xung quanh hắn thấp đến đáng sợ, doạ đám học phải lùi xa 3 mét để không bị tin tức tố của A ảnh hưởng
Thẩm Trúc thấy Vân Vũ Trạch quay về lại mang vẻ mặt không tốt liền mừng thầm trong lòng. Chắc mẩm trong lòng rằng Kiều Nguyên và hắn vừa xảy ra tranh cãi, là thời cơ tốt để hắn câu lấy hảo cảm của nam chính
Thẩm Trúc đúng dậy muốn đi đến chỗ Vân Vũ Trạch nhưng lại bị hệ thống ngăn cản
[ Kí chủ, hiện tại tâm trạng của nam chính đang không ổn định, nếu tiếp cận thì rủi ro sẽ là 50/50, xin hãy cân nhắc ]
[ Ngươi sợ cáu gì, ta là tới an ủi hắn chứ có định câu dẫn hắn ngay đâu...cứ yên tâm giao cho ta đi, lần này phải lấy lại số khí vận mà ta đã hao tổn lúc trước ]
[ Tùy cậu vậy, tôi đã nhắc nhở trước rồi, rủi ro hay may mắn đều dựa vào miệng cậu vậy !? ]
Thẩm Trúc vẫn giữ nguyên quan điểm, quyết định bắt chuyện với Vân Vũ Trạch
"À...cái đó, tôi muốn cảm ơn cậu vì hôm trước đã dẫn tôi đi tham quan, cáu này tặng cậu coi như cảm ơn" Thẩm Trúc tỏ ra ngại ngùng khi nói lời cảm ơn, tay cũng nhanh chóng đẩy hộp sữa đến trước mặt Vân Vũ Trạch
"Không có gì, trách nhiệm thôi" Vân Vũ Trạch thờ ơ đáp lại, mắt liếc nhìn hộp sữa được tặng nhưng nhanh chóng dời đi không hề lưu luyến
Thẩm Trúc thấy thái độ thờ ơ này của hắn thì cũng chỉ biết cười gượng rồi nhanh chóng trở về chỗ. Nhanh chóng cùng hệ thống của hắn thảo luận
[ Sao vậy hả !? Rõ ràng thiện cảm của tôi với nam chính lúc đó đã ở mức tốt rồi mà, sao bây giờ thái độ của hắn lại như vậy !? Này là đang khinh thường tôi sao !? ] Thẩm Trúc tức giận chất vấn hệ thống
Hắn mắt thấy độ hảo cảm của Vân Vũ Trạch tụt xuống nhanh chóng khi hắn bắt chuyện nên đã hoảng vô cùng. Đến nói câu cảm ơn để kéo quan hệ thôi mà, đã chọc đến hắn gì đâu mà độ hảo cảm lại tụt xuống ngưỡng duy trì
[ Kí chủ, tôi đã cảnh báo rồi, cảm xúc của nam chính đang bất ổn, ngài có lẽ đã khiến hắn không thoả mái nên độ hảo cảm bị kéo giảm, trách ngài xui thôi ]
[ Đồ ăn hại ! Cũng tại ngươi không cung cấp thêm cho ta thông tin về hắn đó, muốn ta công lược hắn thì phải nhả thông tin ra đây chứ ]
[ Kí chủ xin hãy bình tĩnh, hệ thống làm việc đều dựa trên quy định...muốn lấy được thêm thông tin thì cậu buộc phải thu thập đủ khí vận và độ hảo cảm, thay vì trách móc thì xin hãy nhanh chóng tạo thêm thiện cảm với người xung quanh để nâng cao khí vận ]
Thẩm Trúc tức muốn chết nhưng không làm gì được. Hắn bây giờ chỉ đành đi tạo thiện cảm với đám nhân vật nền để nâng cao khí vận, công lược nam chính để từ từ làm cũng không muộn, dù sao hôn ước của nam chính cũng hủy rồi, mối lo của hắn tạm thời đã không còn.
Thẩm Trúc đang nhờ hệ thống lên kế hoạch cho mình nên cũng không quay lại nhìn xem Vân Vũ Trạch ra sao nữa.
Hắn ngồi tại chỗ đưa mắt nhìn về ghế trống nơi cậu ngồi rồi lại nhìn hộp sữa mà Thẩm Trúc tặng, sau đó thẳng tay ném nó vào sọt rác
Chuối chuối cái beep...ông đây thích sữa dâu...mà tin tức tố của Kiều Nguyên lại chính là mùi vị này, Vân Vũ Trạch lúc này mơ hồ không rõ rốt cuộc vản thân là vì thích hương vị của sữa dâu hay là thích cậu...hắn không biết
Ném đi hộp sữa chuối khiến hắn cảm thấy bớt cáu hẳn, chẳng hiểu sao nhìn tới thứ đó liền chướng mắt, thấy Thẩm Trúc hắn liền nhớ tới lý do bị cậu từ hôn
Thật bực mình. Vân Vũ Trạch tự hỏi bản thân rốt cuộc lúc đó bị gì mà lại đi niềm nở với một Beta có ngoại hình tầm trung như vậy. Thật đúng là ma xui quỷ khiến mà
[ Kí chủ, hảo cảm của nam chính đối với cậu đang giảm sâu, cần nhanh chóng bổ sung vận khí nếu không sẽ phải nhận trừng phạt ]
Thẩm Trúc nghe mà giật nảy mình, quay người nhìn về phía Vân Vũ Trạch với vẻ hoảng hốt nhưng hắn nào có quan tâm, mắt còn đang dán vào chỗ ngồi của Kiều Nguyên trong lớp, dường như tin tức tố của cậu vẫn còn lưu lại phảng phất ở quanh đây. Bản thân hắn bất giác cười khi nhớ đến tiểu O nhỏ của mình.
Sao trước kia lại không biết cậu ấy còn có một mặt tính cách đáng yêu như vậy !? Vân Vũ Trạch thầm cảm thán một câu, chỉ một ý này thôi cũng đủ khiến hệ thống bên phía Thẩm Trúc kéo lên đèn đỏ nguy cấp
Mẹ kiếp...Kiều Nguyên...tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá...Thẩm Trúc nhanh chóng chạy ra khỏi lớp lao đến phòng vệ sinh. Hình phạt sốc điện của hệ thống đã được thi hành, bộ dạng lúc này của hắn không thể chỉ dùng một chữ "thảm" thì có thể hình dung
Gương mặt luôn giữ vẻ ôn hoà cười nói nay lại vặn vẹo xấu xí, ánh mắt tràn ngập sát ý, miệng luôn lẩm bẩm câu gì đó nghe như lời nguyền rủa. Thẩm Trúc trốn trong đó cả tiết để điều chỉnh lại chiến lược, hắn cảm thấy chuyện ngày càng sai rồi, sao hắn có thể thảm như vậy được
Hắn không chấp nhận được. Hắn là người xuyên không, còn có hệ thống, không thể chỉ vì một phái hôi lót đường mà thân bại danh liệt được
[ Kí chủ, mục tiêu cần tiếp cận để thu lấy khí vận đang tới gần, hãy chuẩn bị sẵn sàng ]
Vân Thần đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, ân cần hỏi thăm
"Em cảm thấy sao rồi !? Có cần tôi đưa em tới bệnh viện không !?"
"Ưm...không cần đâu, tôi chỉ là có chút mệt thôi, ngủ một giấc là...oáp...tốt thôi"
Kiều Nguyên mệt mỏi đến nói không hết câu liền ngáp ngắn ngáp dài, mi mắt bắt đầu díu lại với nhau
"Vậy được, em ngủ đi, sẽ không ai làm phiền em nữa đâu !"
Mặc dù không biết vì sao Vân Thần lại tình cờ có mặt ở đây nhưng Kiều Nguyên cảm thấy bản thân không bài xích anh ta, ít nhất thiện cảm của cậu với chú già này còn tốt chán nếu đem so với tên tra nam kia
Cậu yên lặng nằm xuống rồi bắt đầu ngủ, Alpha nhìn tiểu O ngoan ngoãn đến bất cẩn này liền không biết nên vui hay buồn, tin tức tố của anh liên tục quấn lấy cậu, lưu lại trên người cậu hương vị tuyết lạnh đặc trưng của anh như một dấu hiệu
Kiều Nguyên thì vẫn chẳng đề phòng gì việc này, dù sao cậu cũng chỉ vừa xuyên tới, khái niệm ABO về cơ bản còn rất mông lung, sao có thể hiểu được con cáo già Vân Thần này đang âm thầm vươn móng vuốt về phía mình
Vân Thần nhìn cậu chăm chú. Nhóc O này ngày nhỏ đã rất đáng yêu rồi, càng lớn lại càng đẹp hơn, chỉ có điều nhát gan quá, anh muốn thân thiết cũng khó
Vân Thần thực chất rất yêu thích động vật nhỏ cùng những thứ đẹp đẽ dễ thương, đối với điều này rất ít người biết, mà biết rồi cũng khó mà dùng lý do này để tiếp cận anh. Tin tức tố của anh quá mực mạnh mẽ lại còn là hương tuyết lạnh khiến những kẻ tiếp cận đều có cảm giác bị áp bức hệt như sắp bị chôn vùi trong cơn cuồng nộ của bão tuyết. Tuyệt nhiên không dám lại gần
Thứ xinh đẹp nhất xuất hiện trong đời anh chính là nhóc Omega yếu đuối này. Từ lần đầu gặp mặt lúc cậu lên năm anh đã muốn kết thân, ngày ngày âu yếm tiểu O đáng yêu trong lòng
Tiếc rằng cậu chủ một mực bám dính lấy đứa cháu trai ngu ngốc kia mà không chịu để mắt tới anh. Nhưng giờ thì tuyệt rồi, anh nhận thấy nhóc này đã thay đổi kể từ sau lần nhập viện đó, thay đổi theo hướng mà anh hằng mong ước. Đá quách thằng cháu kia đi, bây giờ cậu đã không còn rụt rè khi anh tiếp cận nữa
"Thật dễ thương, anh trai nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt !"
Vân Thần nói xong liền cảm thấy bản thân đã tự gắn tag vào người, một tấm thẻ "người anh tốt" được treo ngay ngắn trước ngực. Câu nói hôm nay sẽ trở thành mũi tên uất hận đâm vào lòng anh một ngày không xa, tiếc rằng anh không biết điều đó, vẫn thành tâm mà nhận định bản thân đã toại nguyện mong ước làm một người anh Alpha mẫu mực
\=\=\=\=\=
Vân Vũ Trạch hậm hực quay trở về lớp, vừa đến nơi thì tiết học cũng kết thúc, một đám học sinh từ trong lớp lao ra để đi uống nước và vệ sinh cá nhân
Ồn ào thô lỗ chết đi được, bầu không khí xung quanh hắn thấp đến đáng sợ, doạ đám học phải lùi xa 3 mét để không bị tin tức tố của A ảnh hưởng
Thẩm Trúc thấy Vân Vũ Trạch quay về lại mang vẻ mặt không tốt liền mừng thầm trong lòng. Chắc mẩm trong lòng rằng Kiều Nguyên và hắn vừa xảy ra tranh cãi, là thời cơ tốt để hắn câu lấy hảo cảm của nam chính
Thẩm Trúc đúng dậy muốn đi đến chỗ Vân Vũ Trạch nhưng lại bị hệ thống ngăn cản
[ Kí chủ, hiện tại tâm trạng của nam chính đang không ổn định, nếu tiếp cận thì rủi ro sẽ là 50/50, xin hãy cân nhắc ]
[ Ngươi sợ cáu gì, ta là tới an ủi hắn chứ có định câu dẫn hắn ngay đâu...cứ yên tâm giao cho ta đi, lần này phải lấy lại số khí vận mà ta đã hao tổn lúc trước ]
[ Tùy cậu vậy, tôi đã nhắc nhở trước rồi, rủi ro hay may mắn đều dựa vào miệng cậu vậy !? ]
Thẩm Trúc vẫn giữ nguyên quan điểm, quyết định bắt chuyện với Vân Vũ Trạch
"À...cái đó, tôi muốn cảm ơn cậu vì hôm trước đã dẫn tôi đi tham quan, cáu này tặng cậu coi như cảm ơn" Thẩm Trúc tỏ ra ngại ngùng khi nói lời cảm ơn, tay cũng nhanh chóng đẩy hộp sữa đến trước mặt Vân Vũ Trạch
"Không có gì, trách nhiệm thôi" Vân Vũ Trạch thờ ơ đáp lại, mắt liếc nhìn hộp sữa được tặng nhưng nhanh chóng dời đi không hề lưu luyến
Thẩm Trúc thấy thái độ thờ ơ này của hắn thì cũng chỉ biết cười gượng rồi nhanh chóng trở về chỗ. Nhanh chóng cùng hệ thống của hắn thảo luận
[ Sao vậy hả !? Rõ ràng thiện cảm của tôi với nam chính lúc đó đã ở mức tốt rồi mà, sao bây giờ thái độ của hắn lại như vậy !? Này là đang khinh thường tôi sao !? ] Thẩm Trúc tức giận chất vấn hệ thống
Hắn mắt thấy độ hảo cảm của Vân Vũ Trạch tụt xuống nhanh chóng khi hắn bắt chuyện nên đã hoảng vô cùng. Đến nói câu cảm ơn để kéo quan hệ thôi mà, đã chọc đến hắn gì đâu mà độ hảo cảm lại tụt xuống ngưỡng duy trì
[ Kí chủ, tôi đã cảnh báo rồi, cảm xúc của nam chính đang bất ổn, ngài có lẽ đã khiến hắn không thoả mái nên độ hảo cảm bị kéo giảm, trách ngài xui thôi ]
[ Đồ ăn hại ! Cũng tại ngươi không cung cấp thêm cho ta thông tin về hắn đó, muốn ta công lược hắn thì phải nhả thông tin ra đây chứ ]
[ Kí chủ xin hãy bình tĩnh, hệ thống làm việc đều dựa trên quy định...muốn lấy được thêm thông tin thì cậu buộc phải thu thập đủ khí vận và độ hảo cảm, thay vì trách móc thì xin hãy nhanh chóng tạo thêm thiện cảm với người xung quanh để nâng cao khí vận ]
Thẩm Trúc tức muốn chết nhưng không làm gì được. Hắn bây giờ chỉ đành đi tạo thiện cảm với đám nhân vật nền để nâng cao khí vận, công lược nam chính để từ từ làm cũng không muộn, dù sao hôn ước của nam chính cũng hủy rồi, mối lo của hắn tạm thời đã không còn.
Thẩm Trúc đang nhờ hệ thống lên kế hoạch cho mình nên cũng không quay lại nhìn xem Vân Vũ Trạch ra sao nữa.
Hắn ngồi tại chỗ đưa mắt nhìn về ghế trống nơi cậu ngồi rồi lại nhìn hộp sữa mà Thẩm Trúc tặng, sau đó thẳng tay ném nó vào sọt rác
Chuối chuối cái beep...ông đây thích sữa dâu...mà tin tức tố của Kiều Nguyên lại chính là mùi vị này, Vân Vũ Trạch lúc này mơ hồ không rõ rốt cuộc vản thân là vì thích hương vị của sữa dâu hay là thích cậu...hắn không biết
Ném đi hộp sữa chuối khiến hắn cảm thấy bớt cáu hẳn, chẳng hiểu sao nhìn tới thứ đó liền chướng mắt, thấy Thẩm Trúc hắn liền nhớ tới lý do bị cậu từ hôn
Thật bực mình. Vân Vũ Trạch tự hỏi bản thân rốt cuộc lúc đó bị gì mà lại đi niềm nở với một Beta có ngoại hình tầm trung như vậy. Thật đúng là ma xui quỷ khiến mà
[ Kí chủ, hảo cảm của nam chính đối với cậu đang giảm sâu, cần nhanh chóng bổ sung vận khí nếu không sẽ phải nhận trừng phạt ]
Thẩm Trúc nghe mà giật nảy mình, quay người nhìn về phía Vân Vũ Trạch với vẻ hoảng hốt nhưng hắn nào có quan tâm, mắt còn đang dán vào chỗ ngồi của Kiều Nguyên trong lớp, dường như tin tức tố của cậu vẫn còn lưu lại phảng phất ở quanh đây. Bản thân hắn bất giác cười khi nhớ đến tiểu O nhỏ của mình.
Sao trước kia lại không biết cậu ấy còn có một mặt tính cách đáng yêu như vậy !? Vân Vũ Trạch thầm cảm thán một câu, chỉ một ý này thôi cũng đủ khiến hệ thống bên phía Thẩm Trúc kéo lên đèn đỏ nguy cấp
Mẹ kiếp...Kiều Nguyên...tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá...Thẩm Trúc nhanh chóng chạy ra khỏi lớp lao đến phòng vệ sinh. Hình phạt sốc điện của hệ thống đã được thi hành, bộ dạng lúc này của hắn không thể chỉ dùng một chữ "thảm" thì có thể hình dung
Gương mặt luôn giữ vẻ ôn hoà cười nói nay lại vặn vẹo xấu xí, ánh mắt tràn ngập sát ý, miệng luôn lẩm bẩm câu gì đó nghe như lời nguyền rủa. Thẩm Trúc trốn trong đó cả tiết để điều chỉnh lại chiến lược, hắn cảm thấy chuyện ngày càng sai rồi, sao hắn có thể thảm như vậy được
Hắn không chấp nhận được. Hắn là người xuyên không, còn có hệ thống, không thể chỉ vì một phái hôi lót đường mà thân bại danh liệt được
[ Kí chủ, mục tiêu cần tiếp cận để thu lấy khí vận đang tới gần, hãy chuẩn bị sẵn sàng ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.