Cá Mặn Sau Khi Bơ Đẹp Hệ Thống Yêu Đương Trở Nên Nổi Tiếng Rồi
Chương 22:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
21/08/2024
Làm nữ khách mời đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy à?
Không không không, vẫn nên từ bỏ đi thôi.
Như vậy khoa trương quá rồi.
Nhiều khi Ninh Tiểu Ngư cảm thấy có lẽ lúc ra đời, hệ thống tình yêu này đã trói buộc nhầm ký chủ.
Nó hợp trói buộc một ngôi sao có lòng cầu tiến, có khát vọng muốn nổi tiếng, khát vọng có một tình yêu ngọt ngào hạnh phúc hơn chứ không phải kiểu người lười nhác không có tham vọng như cô.
Sau khi nhìn thấy những phương án này, suy nghĩ này trong đầu cô càng trở nên rõ ràng hơn.
Vì để bạn tốt tôi tốt mọi người đều tốt, Ninh Tiểu Ngư không nhịn được lên tiếng đề nghị: “Nếu không hai chúng ta có duyên gặp thì cũng chia tay êm đẹp đi?”
Trong bất kỳ tình huống nào, nếu như hai bên có thể chia tay một cách hòa bình, vậy chắc chắn đó sẽ là một kết thúc tất cả đều vui vẻ. Dĩ nhiên, trước khi chia tay, cô vẫn phải đổi toàn bộ điểm tình yêu thành tiền ở thế giới hiện thực.
Hệ thống tình yêu vừa thấy Ninh Tiểu Ngư có suy nghĩ chia tay thì lập tức tức giận nói: [Cô gái à, cô đừng hòng vứt bỏ được tôi!]
Ninh Tiểu Ngư: …
Xem ra tạm thời cô không vứt bỏ được hệ thống tình yêu này rồi.
Ninh Tiểu Ngư lại nhìn lại ba phương án một lần nữa, sau đó chọn một phương án.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cô nói một tiếng với đạo diễn rồi rời khỏi ngôi nhà nhỏ của bạn thân.
Đã hơn một tuần cô không đến bệnh viện thăm ba mình kể từ lần trước. Kể từ khi ba trở thành người thực vật, mỗi lần Ninh Tiểu Ngư đều sẽ đúng giờ đến bệnh viện. Lần này chậm trễ nhiều thời gian như vậy, cô rất nóng lòng muốn được đi thăm ba mình.
Ninh Tiểu Ngư cũng không để ý đến việc mình được lên hình ít hay nhiều, cộng thêm việc đạo diện thoải mái cho cô đi, thế là cô thuận lợi bắt taxi rời khỏi địa điểm quay. Những khách mời khác cũng tò mò cô đi đâu, chẳng qua ít đi một khách mời tranh giành ống kính máy quay với họ thì bọn họ càng vui vẻ hơn, vậy nên cũng không có ai quá quan tâm hỏi han xem cô đi đâu.
Ninh Du Vi muốn nói lắm nhưng đáng tiếc không có ai hỏi. Không có ai phối hợp với mình, thế là cô ta chỉ có thể bấm bụng chịu đựng, kìm nén lòng tò mò.
-
Lúc Ninh Tiểu Ngư đến bệnh viện là khoảng mười giờ sáng.
Trong phòng bệnh, tình trạng của ba Ninh vẫn không có nhiều tiến triển so với lần trước cô đến thăm, đôi mắt ông ấy vẫn nhắm chặt, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Về thời gian để một người thực vật tỉnh lại, đáp án bác sĩ đưa ra cho cô luôn có là:
Có lẽ sẽ rất nhanh.
Cũng có lẽ phải đợi cả đời.
Cô ngồi xuống bên cạnh ba Ninh, giống như mọi lần đến thăm trước đó, cô thủ thỉ kể lại mọi chuyện thường ngày của mình.
“Ba, thật ra lần trước đến đây, con đã muốn nói với ba là gần đây con… Gặp phải một chuyện có chút kỳ lạ, một chuyện rất ly kỳ, chuyện này đã phá vỡ nhịp điệu cuộc sống hết sức bình thường của con, con cũng không biết kết quả cuối cùng của nó là tốt hay xấu nữa.”
Chuyện ly kỳ này tất nhiên ám chỉ việc hệ thống tình yêu trói buộc cô.
Hệ thống tình yêu nghe thấy vậy thì vội vàng nói: [Cô gái à, dĩ nhiên là chuyện tốt rồi!]
Ninh Tiểu Ngư không trả lời hệ thống tình yêu mà nói tiếp: “Mỗi ngày con với Ninh Du Vi đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cơ mà ba cứ yên tâm, giữa bọn con không xảy ra mâu thuẫn gì đâu…” Ít nhất, vẫn chưa vạch mặt nhau.
“Hôm trước con gặp nó trong một bữa tiệc sinh nhật nhưng bọn con đều không có ý định nói chuyện với nhau.”
“Gần đây con sống khá tốt, khán giả cũng rất thích con, fan hâm mộ của con cũng tăng lên không ít.”
“Đã bảy năm rồi, ba.”
“Trước đây con đã từng hận ba, cũng đã từng hận bà ấy. Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra vào thời gian cấp ba quan trọng nhất trong cuộc đời con? Nhưng bây giờ, con chỉ muốn ba tỉnh lại mà thôi, một mình con cô đơn, con thật sự mệt mỏi quá rồi…”
Nếu như không xảy ra những biến cố này, có lẽ bây giờ Ninh Tiểu Ngư vẫn còn đang theo học tại một trường đại học hàng đầu trong nước.
Đáng tiếc, giống như những gì cô đã từng nói trước đây, trên đời này không có nếu như.
Thế cho nên, hiện tại cô là một ngôi sao vô danh không có tên tuổi, cũng sẽ chỉ là một ngôi sao vô danh.
Ninh Tiểu Ngư có hơi khựng lại, vừa định nói tiếp thì đúng lúc này lại thấy khóe mắt người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh đột nhiên có một giọt nước mắt long lanh chảy ra.
Nước mắt chảy xuôi theo gương mặt gầy gò của ông ấy, rơi vào ga gối, chỉ để lại một vệt ướt.
Đôi mắt tinh tường của Ninh Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này, theo bản năng hành động đầu tiên của cô là nhấn chuông bên cạnh giường bệnh.
Bác sĩ ngay lập tức chạy đến đây. Ninh Tiểu Ngư kể lại tình cảnh vừa nãy cho bác sĩ nghe, sau khi kiểm tra cho ba Ninh, bác sĩ nở nụ cười tươi rói nói.
“Đây là chuyện tốt, điều này chứng tỏ bệnh nhân đã dần bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài, nếu cô có thời gian rảnh thì có thể đến thăm ba cô nhiều hơn, nói không chừng ngày nào đó ông ấy lại đột nhiên tỉnh lại.”
Bảy năm qua, cho dù Ninh Tiểu Ngư có nói như thế nào thì ba Ninh cũng không hề có chút phản ứng nào.
Thế nhưng hôm nay ông ấy lại bắt đầu có phản ứng.
Vừa nãy ông ấy đang đau lòng sao?
Cho nên việc này không phải là ảnh hưởng của hệ thống tình yêu?
-
Trên đường về ngôi nhà nhỏ của bạn thân, Ninh Tiểu Ngư đi vào cửa hàng một chuyến, mua mấy bộ quần áo cho bản thân.
Điểm tình yêu đã chuyển hết về con số không, tất cả đều dùng để đổi tiền ở thế giới hiện thực.
Cô dành phần lớn số tiền đổi được đó để chi trả hóa đơn, trong người chỉ để lại mấy ngàn đồng dùng để chi tiêu thường ngày.
Ninh Tiểu Ngư vừa trở lại ngôi nhà của bạn thân thì đã chạm mặt một đám người trở về từ bờ biển để thay quần áo.
Vừa nhìn thấy cô, Thẩm Ước Ước đã vội vàng chạy chậm vài bước đến gần cô nói: “Tiểu Ngư, cô về rồi sao?”
“Ừm.”
Thẩm Ước Ước tươi cười nói: “Thế thì vừa khéo, chúng ta cùng nhau quay về thay quần áo đi, đạo diễn nói sau khi thay quần áo xong khách mời tự do hoạt động, chỉ cần trước năm giờ chiều đến bên bờ biển tham gia buổi tiệc lửa trại là được.”
Ban ngày quần áo khách mời mặc đều tương đối đơn giản. Lúc tham gia tiệc tối dĩ nhiên bọn họ đều phải chỉnh trang lại một phen.
Lúc Ninh Tiểu Ngư và Thẩm Ước Ước cùng nhau quay về phòng, thông qua Thẩm Ước Ước cô biết được không ít chuyện hay ho xảy ra vào ban ngày, ví dụ như khách mời chơi trò bạn đẩy tôi, tôi đẩy bạn.
Ninh Du Vi vô cùng mưu mô, cô ta mặc áo hai dây và quần short, lúc khách mời nam chạm vào cô ta cũng không dám trực tiếp chạm tay vào, ai ai cũng sợ ném chuột sợ vỡ bình*, khách mời nam tham gia đều thua dưới tay Ninh Du Vi.
*Ném chuột sợ vỡ bình: Ném chuột lại sợ vỡ đồ đạc quý trong nhà, ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại lớn, ở đây có nghĩa là khách mời nam muốn đẩy Ninh Du Vi nhưng lại sợ đụng chạm cơ thể cô ta gây ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
Ninh Tiểu Ngư kiên nhẫn nghe cô ấy kể lại, cô không có vấn đề gì muốn hỏi, cũng không có gì muốn biết, hệ thống tình yêu đã chủ động giải thích cho cô biết: [Cô gái, kiểu trò chơi bạn đẩy tôi tôi đẩy bạn này, dù khách mời có cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì hầu như cũng sẽ không cẩn thận chạm vào vài bộ phận của đối thủ… Thế nên, Ảnh đế không tham gia chơi, dứt khoát bỏ cuộc, lúc ấy Ninh Du Vi không hề vui chút nào ha ha.]
Hai tiếng cười to cuối cùng của hệ thống tình yêu đầy vẻ khoái chí của một nhân vật phản diện.
Ninh Du Vi ăn mặc như vậy cũng không phải để cho những khách mời nam khác nhìn. Đối với cô ta, cùng lắm Hứa Trình cũng chỉ là một lốp xe dự phòng mà thôi, mục tiêu thực sự của cô ta chỉ có một người, đó chính là Lục Kinh Độ.
Nhưng Lục Kinh Độ thà rằng dứt khoát bỏ cuộc cũng không muốn phối hợp.
Cứ như vậy, Ninh Du Vi không khó chịu mới là lạ.
Vừa khéo lúc này Ninh Tiểu Ngư đi đến trước cửa phòng mình, Thẩm Ước Ước cười híp mắt nói: “Tiểu Ngư, lát nữa cô thay quần áo xong thì cứ một mình đi thẳng qua đó là được, tôi thay đồ chậm, cô biết mà.”
Ninh Tiểu Ngư gật đầu, cô vào phòng, bắt đầu thay quần áo.
Những khách mời nữ khách có lẽ còn phải mất một đến hai tiếng mới có thể trang điểm chọn quần áo xong, thế nhưng với Ninh Tiểu Ngư, cô chỉ cần năm phút là có thể làm xong.
Từ buổi sáng hệ thống tình yêu đã biết Ninh Tiểu Ngư chọn phương án B.
Vậy thì Ninh Tiểu Ngư sẽ chọn quần áo như thế nào để làm bật lên ưu điểm của cô đây?
Nói thật, hệ thống tình yêu cũng có chút nóng lòng muốn biết.
Nó căng mắt trông đợi nhìn Ninh Tiểu Ngư, sau đó…
Nó câm nín một lúc lâu.
Bắt đầu hoài nghi cuộc đời lần nữa.
Cái từ làm bật lên ưu điểm này, kết quả vậy mà cũng coi được sao?
Cho nên tại sao góc độ suy nghĩ của ký chủ nó luôn mới lạ như vậy! Rốt cuộc là tại sao?
Chỉ thấy bộ quần áo Ninh Tiểu Ngư định mặc là một bộ đồ ngủ liền hình kiểu dáng động vật.
Năm nay kiểu đồ ngủ mô phỏng động vật thế này rất hot, nhất là kiểu dáng khủng long, quả thực bán chạy như điên. Áo ngủ liền quần rất đáng yêu, có không ít người mặc kiểu quần áo này nên nhà sản xuất tung ra thị trường không ít kiểu dáng.
Hồi chiều lúc ở trong cửa hàng, Ninh Tiểu Ngư không mua kiểu dáng đồ ngủ đang hot mà lại mua một bộ đồ ngủ kiểu cá muối.
Cả bộ đồ ngủ áo liền quần màu xanh lam, mũ là kiểu đầu cá muối, những phần khác lại rất bình thường, chẳng qua cái đầu cá muối kia có hai mắt cá tròn xoe ngu ngơ, tròng trắng trong mắt rất nhiều, trông vừa ngơ ngơ ngác ngác, đồng thời còn có chút đáng yêu.
Sau khi mặc quần áo xong, Ninh Tiểu Ngư đút hai tay vào túi áo ngủ, nói: “Buổi tối bờ biển sẽ se se lạnh, mặc như thế này vừa khéo.”
Khỏi phải nói, bộ đồ ngủ này lót bông bên trong, mặc lên người cũng rất thoải mái. So với những bộ lễ phục bó sát vào người kia thì dễ mặc hơn nhiều.
[Hệ thống tình yêu: Không… Không phải, cô thế này… Phương, phương án B là…]
Ninh Tiểu Ngư hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi mặc như vậy không làm bật lên ưu điểm của mình hay sao?”
Hệ thống tình yêu bị ký chủ không hành động theo lẽ thường dẫn đi sai đường.
[Hệ thống tình yêu: … Hình như, càng nổi bật hơn.] Nổi bật cái sự lười biếng của cô… Dù sao, cô cũng đã mặc cả bộ cá muối này lên người mình rồi!
Ninh Tiểu Ngư tiếp tục hỏi lại: “Chẳng lẽ không thể thu hút Ảnh đế hay sao?”
[Hệ thống tình yêu: Cái đó… Chắc là cũng có thể.]
Đặc biệt như vậy, sao có thể không thu hút được chứ?
Ninh Tiểu Ngư nhún vai: “Vậy nên quần áo tôi mặc nghiêm túc tuân theo phương án B.”
[Hệ thống tình yêu: Ừm… Cô nói như vậy hình như cũng có lý.] Chỉ là nó cứ thấy sai sai chỗ nào đó.
Ninh Tiểu Ngư đút hai tay vào túi, đội mũ hình đầu cá muối của đồ ngủ lên đầu, dọc đường đi cũng không có nhiều nhân viên làm việc nhận ra được cô.
Chẳng qua ánh mắt của họ đều có điểm chung là đều nhìn chằm chằm vào bộ quần áo cô đang mặc trên người.
Cái đầu cá muối kia quả thật rất bắt mắt, là linh hồn của cả bộ đồ ngủ.
Sau khi nhìn thấy nó, trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là bọn họ cũng muốn mua!
Lúc Ninh Tiểu Ngư đi đến bờ biển thì thời gian không sớm cũng không muộn, sau khi cô đến cũng chỉ còn một mình Thẩm Ước Ước là chưa tới.
Cô vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý từ các khách mời khác.
Hi Nhụy thẳng thắn cười nói: “Tiểu Ngư, bộ đồ này của cô cũng không tệ đâu, cô mua ở đâu đấy?”
“Cửa hàng.”
Hi Nhụy cười rất vui vẻ: “Tôi thích rồi đấy, tối nay cũng phải đi mua một bộ mới được.”
[Ha ha ha, bộ đồ ngủ này quả thật rất phù hợp với Tiểu Ngư!]
[Tôi cũng có một cái kiểu giống thế này, hãnh diện nha! Không cần mua nữa.]
[Không ngờ được tình tiết lại thay đổi nữa rồi. Thật đấy, tuy là fan hâm mộ nhưng không thể nào đoán trước được bước tiếp theo Tiểu Ngư sẽ làm như thế nào! (Cao giọng)]
[Bộ cá muối này buồn cười chết mất thôi.]
[Trong nhóm minh tinh thì Tiểu Ngư này quả thật như hạc giữa bầy gà!]
[Cứu mạng, cá muối thành tinh, hóa thành hình người! Đầu chó.jpg]
Ninh Du Vi mặc một cái váy đuôi cá màu đen đính kim tuyến. Cái váy đuôi cá này có giá trị không nhỏ, vốn dĩ ban đầu có không ít khách mời là các cô gái đến hỏi giá.
Nhưng Ninh Tiểu Ngư ăn mặc thoải mái như vậy lại khiến một người ăn mặc lộng lẫy như cô ta trở thành trò cười! Giống hệt như những thứ như độ hot, số lượng fan hâm mộ, màn thể hiện trong show giải trí mà cô ta quan tâm đến chẳng là gì đối với Ninh Tiểu Ngư.
Ninh Tiểu Ngư! Lần này, tôi ghim trong lòng rồi!
-
Ninh Tiểu Ngư không quan tâm Ninh Du Vi nghĩ như thế nào.
Cô chỉ quan tâm đến việc mình mặc thoải mái là được.
Vừa khéo bộ đồ ngủ cá muối này đang được rất nhiều người ưu chuộng, hơn nữa so với những bộ đồ đắt đỏ kia, bộ đồ này vừa rẻ lại vừa dễ mặc.
Chẳng mấy chốc đã đến năm rưỡi, khách mời đều đã có mặt đông đủ, lửa trại cũng đã được đốt lên.
Chẳng qua trước khi nhảy múa xung quanh lửa trại, điều khách mời phải làm chính là lấp đầy bụng mình.
Tối nay, ekip chương trình đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ nướng cho khách mời, để khách mời có thể tự mình nướng đồ ăn. Dĩ nhiên ngoại trừ dụng cụ nướng ra thì còn có dụng cụ làm bánh, khách mời muốn ăn gì thì đều có thể lựa chọn.
Mộc Gia Gia mỉm cười: “Tôi thích ăn đồ nướng nhất.”
Hứa Trình chủ động lên tiếng: “Tôi vẫn chưa đói, nếu không hay là tôi nướng đồ ăn cho mọi người? Được phục vụ cho mọi người là niềm vinh hạnh của tôi.”
Lăng Tử Cách cũng lập tức nói theo: “Tôi cũng nướng nữa, bạn bè tôi đều nói tôi rất có tài trong việc nướng đồ ăn.”
Đạo diễn cười bảo: “Muốn nướng đồ ăn cho khách mời còn không đơn giản sao? Tùy các cô các cậu thôi! Có sức lao động miễn phí mà không dùng thì phí!”
Các khách mời đều nở nụ cười.
Tất nhiên các khách mời muốn đích thân nướng đồ ăn cũng được thôi, dù sao vỉ nướng rất to, đủ để bốn đến năm người cùng sử dụng.
Ninh Tiểu Ngư đang cẩn thận lựa chọn nguyên liệu lát nữa sẽ nướng cho mình.
Khoai lang chắc chắn phải có một củ.
Hai xiên cà tím, ba xiên bột mì căn, một xiên nấm kim châm…
Trong lúc cô còn đang tập trung lựa chọn đồ ăn, bỗng nhiên giọng nói của hệ thống tình yêu đúng lúc vang lên bên tai cô.
Quả nhiên, chỗ nào có chuyện hay ho thì không bao giờ thiếu bóng dáng của hệ thống tình yêu.
[Cô gái, khách mời và fan đều không biết Ảnh đế không thích ăn đồ nướng nhất, anh ấy thà rằng đói bụng cũng sẽ không ăn thêm một miếng đồ nướng nào. Nhưng thói quen của một người không thể nào đã hình thành thì không thay đổi, có lẽ tối nay anh ấy có thể vì ai đó mà phá lệ một lần? Để tránh Ảnh đế đói bụng, cô có thể…
A: Lợi dụng dụng cụ làm bánh, làm một cái bánh bông lan ngọt ngào cho Ảnh đế
B: Đích thân nướng đồ ăn cho Ảnh đế
C: Chuẩn bị một món ăn khiến anh ấy cả đời khó có thể quên được cho Ảnh đế!]
[Cô gái, muốn bắt được trái tim của một người đàn ông thì phải bắt được dạ dày của anh ấy trước! Dựa vào đồ ăn ngon, đến gần anh ấy thêm một bước! Tôi tin cô nhất định có thể làm được!]
Có thể?
Con mắt nào của cậu cảm thấy tôi có thể?
À, Ninh Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ hệ thống tình yêu không có mắt.
Thế cũng không sao.
Sau khi chọn xong nguyên liệu nấu ăn, lúc này Ninh Tiểu Ngư mới bắt đầu lựa chọn phương án.
Nhiệm vụ chắc chắn phải làm rồi.
Một giọt nước mắt của ba Ninh ngày hôm nay khiến Ninh Tiểu Ngư nhìn thấy hi vọng ba Ninh tỉnh lại.
Song cô cũng không muốn để hệ thống tình yêu quá đắc ý, tránh cho hệ thống tình yêu lại vênh váo, sung sướng như trên mây.
Cô đảo mắt qua lại giữa ba phương án, chẳng bao lâu sau cô đã biết mình phải làm gì.
Không không không, vẫn nên từ bỏ đi thôi.
Như vậy khoa trương quá rồi.
Nhiều khi Ninh Tiểu Ngư cảm thấy có lẽ lúc ra đời, hệ thống tình yêu này đã trói buộc nhầm ký chủ.
Nó hợp trói buộc một ngôi sao có lòng cầu tiến, có khát vọng muốn nổi tiếng, khát vọng có một tình yêu ngọt ngào hạnh phúc hơn chứ không phải kiểu người lười nhác không có tham vọng như cô.
Sau khi nhìn thấy những phương án này, suy nghĩ này trong đầu cô càng trở nên rõ ràng hơn.
Vì để bạn tốt tôi tốt mọi người đều tốt, Ninh Tiểu Ngư không nhịn được lên tiếng đề nghị: “Nếu không hai chúng ta có duyên gặp thì cũng chia tay êm đẹp đi?”
Trong bất kỳ tình huống nào, nếu như hai bên có thể chia tay một cách hòa bình, vậy chắc chắn đó sẽ là một kết thúc tất cả đều vui vẻ. Dĩ nhiên, trước khi chia tay, cô vẫn phải đổi toàn bộ điểm tình yêu thành tiền ở thế giới hiện thực.
Hệ thống tình yêu vừa thấy Ninh Tiểu Ngư có suy nghĩ chia tay thì lập tức tức giận nói: [Cô gái à, cô đừng hòng vứt bỏ được tôi!]
Ninh Tiểu Ngư: …
Xem ra tạm thời cô không vứt bỏ được hệ thống tình yêu này rồi.
Ninh Tiểu Ngư lại nhìn lại ba phương án một lần nữa, sau đó chọn một phương án.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cô nói một tiếng với đạo diễn rồi rời khỏi ngôi nhà nhỏ của bạn thân.
Đã hơn một tuần cô không đến bệnh viện thăm ba mình kể từ lần trước. Kể từ khi ba trở thành người thực vật, mỗi lần Ninh Tiểu Ngư đều sẽ đúng giờ đến bệnh viện. Lần này chậm trễ nhiều thời gian như vậy, cô rất nóng lòng muốn được đi thăm ba mình.
Ninh Tiểu Ngư cũng không để ý đến việc mình được lên hình ít hay nhiều, cộng thêm việc đạo diện thoải mái cho cô đi, thế là cô thuận lợi bắt taxi rời khỏi địa điểm quay. Những khách mời khác cũng tò mò cô đi đâu, chẳng qua ít đi một khách mời tranh giành ống kính máy quay với họ thì bọn họ càng vui vẻ hơn, vậy nên cũng không có ai quá quan tâm hỏi han xem cô đi đâu.
Ninh Du Vi muốn nói lắm nhưng đáng tiếc không có ai hỏi. Không có ai phối hợp với mình, thế là cô ta chỉ có thể bấm bụng chịu đựng, kìm nén lòng tò mò.
-
Lúc Ninh Tiểu Ngư đến bệnh viện là khoảng mười giờ sáng.
Trong phòng bệnh, tình trạng của ba Ninh vẫn không có nhiều tiến triển so với lần trước cô đến thăm, đôi mắt ông ấy vẫn nhắm chặt, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Về thời gian để một người thực vật tỉnh lại, đáp án bác sĩ đưa ra cho cô luôn có là:
Có lẽ sẽ rất nhanh.
Cũng có lẽ phải đợi cả đời.
Cô ngồi xuống bên cạnh ba Ninh, giống như mọi lần đến thăm trước đó, cô thủ thỉ kể lại mọi chuyện thường ngày của mình.
“Ba, thật ra lần trước đến đây, con đã muốn nói với ba là gần đây con… Gặp phải một chuyện có chút kỳ lạ, một chuyện rất ly kỳ, chuyện này đã phá vỡ nhịp điệu cuộc sống hết sức bình thường của con, con cũng không biết kết quả cuối cùng của nó là tốt hay xấu nữa.”
Chuyện ly kỳ này tất nhiên ám chỉ việc hệ thống tình yêu trói buộc cô.
Hệ thống tình yêu nghe thấy vậy thì vội vàng nói: [Cô gái à, dĩ nhiên là chuyện tốt rồi!]
Ninh Tiểu Ngư không trả lời hệ thống tình yêu mà nói tiếp: “Mỗi ngày con với Ninh Du Vi đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cơ mà ba cứ yên tâm, giữa bọn con không xảy ra mâu thuẫn gì đâu…” Ít nhất, vẫn chưa vạch mặt nhau.
“Hôm trước con gặp nó trong một bữa tiệc sinh nhật nhưng bọn con đều không có ý định nói chuyện với nhau.”
“Gần đây con sống khá tốt, khán giả cũng rất thích con, fan hâm mộ của con cũng tăng lên không ít.”
“Đã bảy năm rồi, ba.”
“Trước đây con đã từng hận ba, cũng đã từng hận bà ấy. Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra vào thời gian cấp ba quan trọng nhất trong cuộc đời con? Nhưng bây giờ, con chỉ muốn ba tỉnh lại mà thôi, một mình con cô đơn, con thật sự mệt mỏi quá rồi…”
Nếu như không xảy ra những biến cố này, có lẽ bây giờ Ninh Tiểu Ngư vẫn còn đang theo học tại một trường đại học hàng đầu trong nước.
Đáng tiếc, giống như những gì cô đã từng nói trước đây, trên đời này không có nếu như.
Thế cho nên, hiện tại cô là một ngôi sao vô danh không có tên tuổi, cũng sẽ chỉ là một ngôi sao vô danh.
Ninh Tiểu Ngư có hơi khựng lại, vừa định nói tiếp thì đúng lúc này lại thấy khóe mắt người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh đột nhiên có một giọt nước mắt long lanh chảy ra.
Nước mắt chảy xuôi theo gương mặt gầy gò của ông ấy, rơi vào ga gối, chỉ để lại một vệt ướt.
Đôi mắt tinh tường của Ninh Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này, theo bản năng hành động đầu tiên của cô là nhấn chuông bên cạnh giường bệnh.
Bác sĩ ngay lập tức chạy đến đây. Ninh Tiểu Ngư kể lại tình cảnh vừa nãy cho bác sĩ nghe, sau khi kiểm tra cho ba Ninh, bác sĩ nở nụ cười tươi rói nói.
“Đây là chuyện tốt, điều này chứng tỏ bệnh nhân đã dần bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài, nếu cô có thời gian rảnh thì có thể đến thăm ba cô nhiều hơn, nói không chừng ngày nào đó ông ấy lại đột nhiên tỉnh lại.”
Bảy năm qua, cho dù Ninh Tiểu Ngư có nói như thế nào thì ba Ninh cũng không hề có chút phản ứng nào.
Thế nhưng hôm nay ông ấy lại bắt đầu có phản ứng.
Vừa nãy ông ấy đang đau lòng sao?
Cho nên việc này không phải là ảnh hưởng của hệ thống tình yêu?
-
Trên đường về ngôi nhà nhỏ của bạn thân, Ninh Tiểu Ngư đi vào cửa hàng một chuyến, mua mấy bộ quần áo cho bản thân.
Điểm tình yêu đã chuyển hết về con số không, tất cả đều dùng để đổi tiền ở thế giới hiện thực.
Cô dành phần lớn số tiền đổi được đó để chi trả hóa đơn, trong người chỉ để lại mấy ngàn đồng dùng để chi tiêu thường ngày.
Ninh Tiểu Ngư vừa trở lại ngôi nhà của bạn thân thì đã chạm mặt một đám người trở về từ bờ biển để thay quần áo.
Vừa nhìn thấy cô, Thẩm Ước Ước đã vội vàng chạy chậm vài bước đến gần cô nói: “Tiểu Ngư, cô về rồi sao?”
“Ừm.”
Thẩm Ước Ước tươi cười nói: “Thế thì vừa khéo, chúng ta cùng nhau quay về thay quần áo đi, đạo diễn nói sau khi thay quần áo xong khách mời tự do hoạt động, chỉ cần trước năm giờ chiều đến bên bờ biển tham gia buổi tiệc lửa trại là được.”
Ban ngày quần áo khách mời mặc đều tương đối đơn giản. Lúc tham gia tiệc tối dĩ nhiên bọn họ đều phải chỉnh trang lại một phen.
Lúc Ninh Tiểu Ngư và Thẩm Ước Ước cùng nhau quay về phòng, thông qua Thẩm Ước Ước cô biết được không ít chuyện hay ho xảy ra vào ban ngày, ví dụ như khách mời chơi trò bạn đẩy tôi, tôi đẩy bạn.
Ninh Du Vi vô cùng mưu mô, cô ta mặc áo hai dây và quần short, lúc khách mời nam chạm vào cô ta cũng không dám trực tiếp chạm tay vào, ai ai cũng sợ ném chuột sợ vỡ bình*, khách mời nam tham gia đều thua dưới tay Ninh Du Vi.
*Ném chuột sợ vỡ bình: Ném chuột lại sợ vỡ đồ đạc quý trong nhà, ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại lớn, ở đây có nghĩa là khách mời nam muốn đẩy Ninh Du Vi nhưng lại sợ đụng chạm cơ thể cô ta gây ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
Ninh Tiểu Ngư kiên nhẫn nghe cô ấy kể lại, cô không có vấn đề gì muốn hỏi, cũng không có gì muốn biết, hệ thống tình yêu đã chủ động giải thích cho cô biết: [Cô gái, kiểu trò chơi bạn đẩy tôi tôi đẩy bạn này, dù khách mời có cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì hầu như cũng sẽ không cẩn thận chạm vào vài bộ phận của đối thủ… Thế nên, Ảnh đế không tham gia chơi, dứt khoát bỏ cuộc, lúc ấy Ninh Du Vi không hề vui chút nào ha ha.]
Hai tiếng cười to cuối cùng của hệ thống tình yêu đầy vẻ khoái chí của một nhân vật phản diện.
Ninh Du Vi ăn mặc như vậy cũng không phải để cho những khách mời nam khác nhìn. Đối với cô ta, cùng lắm Hứa Trình cũng chỉ là một lốp xe dự phòng mà thôi, mục tiêu thực sự của cô ta chỉ có một người, đó chính là Lục Kinh Độ.
Nhưng Lục Kinh Độ thà rằng dứt khoát bỏ cuộc cũng không muốn phối hợp.
Cứ như vậy, Ninh Du Vi không khó chịu mới là lạ.
Vừa khéo lúc này Ninh Tiểu Ngư đi đến trước cửa phòng mình, Thẩm Ước Ước cười híp mắt nói: “Tiểu Ngư, lát nữa cô thay quần áo xong thì cứ một mình đi thẳng qua đó là được, tôi thay đồ chậm, cô biết mà.”
Ninh Tiểu Ngư gật đầu, cô vào phòng, bắt đầu thay quần áo.
Những khách mời nữ khách có lẽ còn phải mất một đến hai tiếng mới có thể trang điểm chọn quần áo xong, thế nhưng với Ninh Tiểu Ngư, cô chỉ cần năm phút là có thể làm xong.
Từ buổi sáng hệ thống tình yêu đã biết Ninh Tiểu Ngư chọn phương án B.
Vậy thì Ninh Tiểu Ngư sẽ chọn quần áo như thế nào để làm bật lên ưu điểm của cô đây?
Nói thật, hệ thống tình yêu cũng có chút nóng lòng muốn biết.
Nó căng mắt trông đợi nhìn Ninh Tiểu Ngư, sau đó…
Nó câm nín một lúc lâu.
Bắt đầu hoài nghi cuộc đời lần nữa.
Cái từ làm bật lên ưu điểm này, kết quả vậy mà cũng coi được sao?
Cho nên tại sao góc độ suy nghĩ của ký chủ nó luôn mới lạ như vậy! Rốt cuộc là tại sao?
Chỉ thấy bộ quần áo Ninh Tiểu Ngư định mặc là một bộ đồ ngủ liền hình kiểu dáng động vật.
Năm nay kiểu đồ ngủ mô phỏng động vật thế này rất hot, nhất là kiểu dáng khủng long, quả thực bán chạy như điên. Áo ngủ liền quần rất đáng yêu, có không ít người mặc kiểu quần áo này nên nhà sản xuất tung ra thị trường không ít kiểu dáng.
Hồi chiều lúc ở trong cửa hàng, Ninh Tiểu Ngư không mua kiểu dáng đồ ngủ đang hot mà lại mua một bộ đồ ngủ kiểu cá muối.
Cả bộ đồ ngủ áo liền quần màu xanh lam, mũ là kiểu đầu cá muối, những phần khác lại rất bình thường, chẳng qua cái đầu cá muối kia có hai mắt cá tròn xoe ngu ngơ, tròng trắng trong mắt rất nhiều, trông vừa ngơ ngơ ngác ngác, đồng thời còn có chút đáng yêu.
Sau khi mặc quần áo xong, Ninh Tiểu Ngư đút hai tay vào túi áo ngủ, nói: “Buổi tối bờ biển sẽ se se lạnh, mặc như thế này vừa khéo.”
Khỏi phải nói, bộ đồ ngủ này lót bông bên trong, mặc lên người cũng rất thoải mái. So với những bộ lễ phục bó sát vào người kia thì dễ mặc hơn nhiều.
[Hệ thống tình yêu: Không… Không phải, cô thế này… Phương, phương án B là…]
Ninh Tiểu Ngư hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi mặc như vậy không làm bật lên ưu điểm của mình hay sao?”
Hệ thống tình yêu bị ký chủ không hành động theo lẽ thường dẫn đi sai đường.
[Hệ thống tình yêu: … Hình như, càng nổi bật hơn.] Nổi bật cái sự lười biếng của cô… Dù sao, cô cũng đã mặc cả bộ cá muối này lên người mình rồi!
Ninh Tiểu Ngư tiếp tục hỏi lại: “Chẳng lẽ không thể thu hút Ảnh đế hay sao?”
[Hệ thống tình yêu: Cái đó… Chắc là cũng có thể.]
Đặc biệt như vậy, sao có thể không thu hút được chứ?
Ninh Tiểu Ngư nhún vai: “Vậy nên quần áo tôi mặc nghiêm túc tuân theo phương án B.”
[Hệ thống tình yêu: Ừm… Cô nói như vậy hình như cũng có lý.] Chỉ là nó cứ thấy sai sai chỗ nào đó.
Ninh Tiểu Ngư đút hai tay vào túi, đội mũ hình đầu cá muối của đồ ngủ lên đầu, dọc đường đi cũng không có nhiều nhân viên làm việc nhận ra được cô.
Chẳng qua ánh mắt của họ đều có điểm chung là đều nhìn chằm chằm vào bộ quần áo cô đang mặc trên người.
Cái đầu cá muối kia quả thật rất bắt mắt, là linh hồn của cả bộ đồ ngủ.
Sau khi nhìn thấy nó, trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là bọn họ cũng muốn mua!
Lúc Ninh Tiểu Ngư đi đến bờ biển thì thời gian không sớm cũng không muộn, sau khi cô đến cũng chỉ còn một mình Thẩm Ước Ước là chưa tới.
Cô vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý từ các khách mời khác.
Hi Nhụy thẳng thắn cười nói: “Tiểu Ngư, bộ đồ này của cô cũng không tệ đâu, cô mua ở đâu đấy?”
“Cửa hàng.”
Hi Nhụy cười rất vui vẻ: “Tôi thích rồi đấy, tối nay cũng phải đi mua một bộ mới được.”
[Ha ha ha, bộ đồ ngủ này quả thật rất phù hợp với Tiểu Ngư!]
[Tôi cũng có một cái kiểu giống thế này, hãnh diện nha! Không cần mua nữa.]
[Không ngờ được tình tiết lại thay đổi nữa rồi. Thật đấy, tuy là fan hâm mộ nhưng không thể nào đoán trước được bước tiếp theo Tiểu Ngư sẽ làm như thế nào! (Cao giọng)]
[Bộ cá muối này buồn cười chết mất thôi.]
[Trong nhóm minh tinh thì Tiểu Ngư này quả thật như hạc giữa bầy gà!]
[Cứu mạng, cá muối thành tinh, hóa thành hình người! Đầu chó.jpg]
Ninh Du Vi mặc một cái váy đuôi cá màu đen đính kim tuyến. Cái váy đuôi cá này có giá trị không nhỏ, vốn dĩ ban đầu có không ít khách mời là các cô gái đến hỏi giá.
Nhưng Ninh Tiểu Ngư ăn mặc thoải mái như vậy lại khiến một người ăn mặc lộng lẫy như cô ta trở thành trò cười! Giống hệt như những thứ như độ hot, số lượng fan hâm mộ, màn thể hiện trong show giải trí mà cô ta quan tâm đến chẳng là gì đối với Ninh Tiểu Ngư.
Ninh Tiểu Ngư! Lần này, tôi ghim trong lòng rồi!
-
Ninh Tiểu Ngư không quan tâm Ninh Du Vi nghĩ như thế nào.
Cô chỉ quan tâm đến việc mình mặc thoải mái là được.
Vừa khéo bộ đồ ngủ cá muối này đang được rất nhiều người ưu chuộng, hơn nữa so với những bộ đồ đắt đỏ kia, bộ đồ này vừa rẻ lại vừa dễ mặc.
Chẳng mấy chốc đã đến năm rưỡi, khách mời đều đã có mặt đông đủ, lửa trại cũng đã được đốt lên.
Chẳng qua trước khi nhảy múa xung quanh lửa trại, điều khách mời phải làm chính là lấp đầy bụng mình.
Tối nay, ekip chương trình đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ nướng cho khách mời, để khách mời có thể tự mình nướng đồ ăn. Dĩ nhiên ngoại trừ dụng cụ nướng ra thì còn có dụng cụ làm bánh, khách mời muốn ăn gì thì đều có thể lựa chọn.
Mộc Gia Gia mỉm cười: “Tôi thích ăn đồ nướng nhất.”
Hứa Trình chủ động lên tiếng: “Tôi vẫn chưa đói, nếu không hay là tôi nướng đồ ăn cho mọi người? Được phục vụ cho mọi người là niềm vinh hạnh của tôi.”
Lăng Tử Cách cũng lập tức nói theo: “Tôi cũng nướng nữa, bạn bè tôi đều nói tôi rất có tài trong việc nướng đồ ăn.”
Đạo diễn cười bảo: “Muốn nướng đồ ăn cho khách mời còn không đơn giản sao? Tùy các cô các cậu thôi! Có sức lao động miễn phí mà không dùng thì phí!”
Các khách mời đều nở nụ cười.
Tất nhiên các khách mời muốn đích thân nướng đồ ăn cũng được thôi, dù sao vỉ nướng rất to, đủ để bốn đến năm người cùng sử dụng.
Ninh Tiểu Ngư đang cẩn thận lựa chọn nguyên liệu lát nữa sẽ nướng cho mình.
Khoai lang chắc chắn phải có một củ.
Hai xiên cà tím, ba xiên bột mì căn, một xiên nấm kim châm…
Trong lúc cô còn đang tập trung lựa chọn đồ ăn, bỗng nhiên giọng nói của hệ thống tình yêu đúng lúc vang lên bên tai cô.
Quả nhiên, chỗ nào có chuyện hay ho thì không bao giờ thiếu bóng dáng của hệ thống tình yêu.
[Cô gái, khách mời và fan đều không biết Ảnh đế không thích ăn đồ nướng nhất, anh ấy thà rằng đói bụng cũng sẽ không ăn thêm một miếng đồ nướng nào. Nhưng thói quen của một người không thể nào đã hình thành thì không thay đổi, có lẽ tối nay anh ấy có thể vì ai đó mà phá lệ một lần? Để tránh Ảnh đế đói bụng, cô có thể…
A: Lợi dụng dụng cụ làm bánh, làm một cái bánh bông lan ngọt ngào cho Ảnh đế
B: Đích thân nướng đồ ăn cho Ảnh đế
C: Chuẩn bị một món ăn khiến anh ấy cả đời khó có thể quên được cho Ảnh đế!]
[Cô gái, muốn bắt được trái tim của một người đàn ông thì phải bắt được dạ dày của anh ấy trước! Dựa vào đồ ăn ngon, đến gần anh ấy thêm một bước! Tôi tin cô nhất định có thể làm được!]
Có thể?
Con mắt nào của cậu cảm thấy tôi có thể?
À, Ninh Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ hệ thống tình yêu không có mắt.
Thế cũng không sao.
Sau khi chọn xong nguyên liệu nấu ăn, lúc này Ninh Tiểu Ngư mới bắt đầu lựa chọn phương án.
Nhiệm vụ chắc chắn phải làm rồi.
Một giọt nước mắt của ba Ninh ngày hôm nay khiến Ninh Tiểu Ngư nhìn thấy hi vọng ba Ninh tỉnh lại.
Song cô cũng không muốn để hệ thống tình yêu quá đắc ý, tránh cho hệ thống tình yêu lại vênh váo, sung sướng như trên mây.
Cô đảo mắt qua lại giữa ba phương án, chẳng bao lâu sau cô đã biết mình phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.