Cá Mặn Sau Khi Bơ Đẹp Hệ Thống Yêu Đương Trở Nên Nổi Tiếng Rồi
Chương 25:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
21/08/2024
Câu cá đòi hỏi sự kiên nhẫn, thật trùng hợp, thứ Ninh Tiểu Ngư có nhiều nhất chính là kiên nhẫn.
Sau khi quăng cần câu xuống nước, cô không quan tâm đến nó nữa.
Không biết Ninh Tiểu Ngư lấy được một cái ghế ở đâu ra, cô thoải mái ngồi trên ghế, tay phải cầm cần câu chờ cá cắn mồi. Nếu cá không cắn câu…
Thì cũng hết cách.
Nhưng đối với Ninh Tiểu Ngư, có câu được cá hay không không quan trọng, quan trọng là quá trình chờ cá cắn câu. Trong quá trình này, cô có thể làm biếng một cách quanh minh chính đại.
Không sai, điều cuối cùng mới là thứ đã hấp dẫn cô tới đây câu cá.
Ninh Tiểu Ngư vừa tắm nắng vừa chờ cá cắn câu, cô chẳng quan tâm hoạt động này có thu hút được Ảnh đế hay không, có như thế nào thì cô vẫn hưởng thụ chuyện này.
Thế nên, trong lúc các khách mời khác đang trò chuyện hoặc chơi game trên điện thoại cùng nhau thì Ninh Tiểu Ngư vẫn đang ung dung câu cá ở công viên bên hồ.
Vì hành động của Ninh Tiểu Ngư quá khác thường nên người xem càng lúc càng tò mò về cô hơn.
Về phần Mộc Gia Gia đang nằm ngủ trên bãi cỏ thì không có mấy người quan tâm.
[Câu cá ha ha ha! Đúng chất Tiểu Ngư rồi!]
[Tiểu Ngư: Ước gì cá đừng cắn câu, để mình được ngồi thật lâu.]
[Tiểu Ngư: Cần cù tiết kiệm, không cần yêu ai.]
[Đúng là Khương Thái Công câu cá*, con nào muốn thì cứ nhào vô!]
*Khương Thái Công câu cá: Khương Thái Công (Khương Tử Nha) được biết đến là một nhà mưu lược tài ba, góp công lớn cho nhà Chu tiêu diệt nhà Thương. Sau khi Khương Tử Nha xin cáo lão không làm quan của Trụ Vương nữa, ông một mình đến Tây Kỳ. Hàng ngày, Khương Tử Nha đi câu ở ven sông, nhưng cách câu của ông khác với người bình thường. Cần câu của ông không có lưỡi và mồi câu lại còn thả cách mặt nước tới tận hơn 3 thước. Ông vừa buông cần câu vừa nói rằng nếu muốn sống thì hãy tự đến cắn vào cần câu.
Dân gian truyền tụng là Khương Tử Nha thả cần mà không dùng lưỡi, dùng mồi bởi thực tế ông không câu cá mà là "câu người". Thực tế, cũng nhờ cách câu này mà ông đã được Cơ Xương (tức Chu Văn Vương) chú ý đến rồi mời về làm quân sư cho mình.
Người xem đã từng gặp người kiên nhẫn nhưng chưa bao giờ gặp ai kiên nhẫn được như Ninh Tiểu Ngư. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những người qua đường thích hóng hớt và buôn chuyện đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của cô.
[Nghe danh mà đến.]
Mộc Gia Gia đang nằm trên bãi cỏ. Thảm cỏ ở đây vừa ướt vừa mềm, mọc tươi tốt nên nằm không hề thoải mái chút nào. Bình thường cô ta đều nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái của mình, nằm ở đây cô ta chẳng tài nào ngủ được.
Cũng không biết tại sao Ninh Tiểu Ngư có thể ngủ được ở đây nữa.
Cô ta không nằm được một giây nào nữa rồi!
[Cá xem mất bao lâu thì Tiểu Ngư câu được cá đi, tôi cược một tiếng đồng hồ.]
[Tôi cá là không câu được.]
[Không câu được +1.]
Người xem nói Ninh Tiểu Ngư không câu được cá không phải vì nghĩ trong hồ không có cá mà ngược lại, những người lớn tuổi thích câu cá thường xuyên đến đây, nếu không thì Ninh Tiểu Ngư đã không mượn được cần câu rồi.
Để tăng tính giải trí, cứ cách một khoảng thời gian, công viên sẽ thả một ít cá bột và cá con xuống hồ.
Như vậy, trong hồ có khá nhiều cá, nhưng mà…
Trông Ninh Tiểu Ngư không giống người giỏi câu cá, cô còn hời hợt như vậy, khả năng cao là không câu được cá.
Mộc Gia Gia không thèm nằm trên bãi cỏ nữa mà kết bạn với Ninh Du Vi, hai người ngồi gần đó xem Ninh Tiểu Ngư câu cá.
Ninh Du Vi cười ngọt ngào: “Cô Ninh, cô nghĩ cô có câu được cá không?”
Ninh Tiểu Ngư: “Không thể.”
Ninh Tiểu Ngư thành thật như vậy làm Ninh Du Vi không biết nên tiếp chuyện thế nào.
Mộc Gia Gia vừa mới nằm trên bãi cỏ, bây giờ đang bực bội vô cùng, cô ta cố ý nói: “Cô Ninh khiêm tốn rồi, cô Ninh kiên nhẫn như vậy, sao có thể không câu được cá chứ?”
[Hệ thống tình yêu: Nịnh hót! Chắc chắn là nịnh hót!]
Ninh Tiểu Ngư: “Bé Thống (hệ thống) này, vốn từ vựng của cậu lại tăng lên rồi.”
[Hệ thống tình yêu xấu hổ: Ngày nào cơ sở dữ liệu cũng được nâng cấp mà.]
Ninh Tiểu Ngư ồ lên, bình tĩnh nhắc nhở: “Nhưng mà từ nịnh hót không dùng như thế được đâu, không phù hợp trong ngữ cảnh này. Cậu vẫn nên tiếp tục học tập đi, bé Thống.”
[Hệ thống tình yêu:...]
Sự thật đã chứng minh, cư dân mạng đoán không sai.
Đúng là Ninh Tiểu Ngư không câu được cá thật.
Nhưng mà cô không cho Ninh Du Vi và Mộc Gia Gia có cơ hội châm chọc mình, vì cô đã “câu" được Ảnh đế rồi…
Hai mươi phút sau, Lục Kinh Độ vừa kết thúc một ván cờ tướng cũng cầm theo một cần câu, mồi câu và ghế, thong thả tham gia vào đội quân câu cá.
Cần câu của cả hai người đều đã được quăng xuống nước chờ cá đến ăn.
Mộc Gia Gia tỏ vẻ khó tin: “Tại sao Ảnh đế cũng câu cá vậy?”
Ninh Du Vi cắn mạnh môi dưới, Mộc Gia Gia hỏi cô ta, cô ta biết đường đâu mà trả lời? Nếu biết thì cô ta cũng đã câu cá rồi.
Lục Kinh Độ vừa tham gia đội ngũ câu cá, người quan tâm đến Ninh Tiểu Ngư càng nhiều hơn. Thậm chí, các ông bà đã về hưu đang câu cá gần đó cũng tiến lại gần.
“Không ngờ tụi trẻ thời này vẫn còn thích câu cá đấy.”
“Bây giờ không có mấy đứa trẻ có thể tập trung câu cá đâu.”
“Cô gái này, cháu không thấy câu cá chán lắm à?”
Nghe được gọi, Ninh Tiểu Ngư lắc lắc đầu: “Không chán ạ.”
Có một thợ câu mỉm cười nói: “Cô nhóc bao nhiêu tuổi rồi?”
Những thợ câu đã về hưu này không mấy quan tâm đến giới giải trí, đương nhiên cũng không biết Ninh Tiểu Ngư.
Ninh Tiểu Ngư trả lời: “Hai mươi lăm ạ.”
Ông lão kia cười tủm tỉm: “Hai mươi lăm à, có người yêu chưa?”
Ninh Tiểu Ngư biết có một vài người lớn tuổi thích tám chuyện tình cảm lắm, nếu nói chưa có người yêu, không chừng người ta còn giới thiệu cho cô nữa đấy. Thật ra họ chẳng có ý gì xấu, chỉ rảnh rỗi nên mới muốn tìm việc để làm thôi.
Nhưng người bị giới thiệu có thể sẽ khó chịu.
Cô vừa định trả lời là không có thì hệ thống tình yêu nãy giờ đang yên lặng hóng hớt bỗng nhiên lên tiếng: [Cô gái, ông lão này hỏi tuổi của cô chắc là để giới thiệu người yêu cho cô! Người được giới thiệu không phải là cháu trai của họ mà là con trai ruột luôn đấy, nhưng mà cô và những người đó không có kết quả đâu, bây giờ cô có thể…
A: Nói tên của Ảnh đế ra.
B: Nói rằng mình đã có người trong lòng nên đành làm ông lão này thất vọng.
C: Nắm tay Ảnh đế, dùng hành động để thể hiện thái độ của mình!]
Thấy ba phương án này, vẻ mặt lúc này của Ninh Tiểu Ngư giống như ông già đang xem điện thoại trên tàu điện* vậy.
*Một meme nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc.
Đây là gì vậy?
[Hệ thống tình yêu: Xông lên đi cô gái, bóp chết ý tưởng của ông lão này từ trong trứng nước luôn đi!]
Hệ thống tình yêu vừa dứt lời, quả nhiên ông lão kia đã nói tiếp: “Nhà tôi có thằng con không chịu cố gắng gì cả, năm ngoài mới du học từ nước M trở về, bây giờ đang làm nhân viên nghiên cứu ở viện nghiên cứu. Cháu xem có thể cho tôi số liên lạc rồi hai đứa trò chuyện với nhau trước được không?”
Những khách mời ở đây, ngoại trừ Ninh Tiểu Ngư đều tỏ ra ngạc nhiên.
Ninh Tiểu Ngư đã biết chuyện này ngay khi hệ thống tình yêu sắp xếp nhiệm vụ rồi.
Lúc này, Thẩm Ước Ước vừa mới tới đây tìm Ninh Tiểu Ngư đúng lúc nghe được câu nói này, tò mò hỏi: “Ông này, ông… Chấm Tiểu Ngư rồi à?”
Ông lão xoa cằm, nói: “Cô gái này đã tốt tính lại còn chịu khó, ổn phết đấy.”
Nói xong, ông lão nhìn sang Ninh Tiểu Ngư với vẻ chờ mong, chờ đợi câu trả lời của cô.
Ninh Tiểu Ngư đọc lướt qua ba phương án vừa rồi nhưng không chọn được đáp án nào ra hồn cả, thế là cô bỏ qua hết, chỉ từ chối đơn giản: “Xin lỗi ông, bây giờ cháu chỉ muốn tập trung vào sự (làm) nghiệp (biếng) thôi ạ.”
Nghe được câu trả lời này, tuy ông lão tiếc lắm nhưng cũng hiểu được.
“Tập trung vào sự nghiệp cũng tốt.”
Nói xong, ông lão chắp tay sau lưng rời đi, không dây dưa nữa.
Hệ thống tình yêu nói khẽ: [Cô gái, vừa rồi cô không lựa chọn, phải chịu phạt.] Hu hu hu, chủ nhân từ chối ông lão kia đơn giản thế thôi à, không nhắc gì đến Ảnh đế hết, nó không được ăn đường, đau khổ quá mà.
Ngay sau đó, Ninh Tiểu Ngư bị nhốt vào phòng tối.
Cũng may là chỉ có ý thức của cô bị nhốt lại thôi nên những khách mời khác không phải chứng kiến cảnh tượng một người đang sống sờ sờ bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng sau khi tiến vào phòng tối, Ninh Tiểu Ngư nhận ra có gì đó không ổn.
Tạm thời không nhắc đến hoàn cảnh hiện tại của cô, nhưng tại sao tầm mắt của cô lại thấp thế này?
Chẳng lẽ cô đã xuyên vào một đứa trẻ à?
Nhưng với cái tính hay đói đường của hệ thống tình yêu, nó sẽ không để cô diễn vai một đứa trẻ đâu nhỉ?
Lúc đầu Ninh Tiểu Ngư còn không hiểu ra sau nhưng khi nhận được kịch bản, cô đã hiểu ngay.
Vì cô nhận được một kịch bản giả tưởng. Nhân vật nữ chính là một con mèo, vì may mắn được nhân vật phản diện nhặt về nên ngày nào cũng được cho ăn đủ loại kỳ trân dị bảo rồi hoá thành người thành công. Nếu không có vai phản diện, một con mèo vừa lười vừa không có thiên phú như nữ chính sẽ không bao giờ có cơ hội hoá hình.
Thì ra… Kịch bản ngọt nào mà trước đây hệ thống tình yêu nhắc tới là cái này.
Dù rằng Ninh Tiểu Ngư cũng chẳng biết ngọt ngào ở đâu nhưng nếu hệ thống tình yêu đã nói ngọt thì cứ cho là ngọt đi.
Bây giờ cô đang diễn tập đầu tiên, có nghĩa là nữ chính vẫn chưa thể hoá thành người, chỉ có thể tồn tại dưới hình dạng con mèo.
Mà tập đầu tiên chỉ kết thúc khi “nữ chính được nhân vật phản diện nhặt về".
Ninh Tiểu Ngư không khỏi nghĩ chuyện này quá dễ dàng. Chắc là Lục Kinh Độ cũng đã nhận được kịch bản, cứ nhặt cô về nuôi là hai người có thể rời khỏi phòng tối rồi còn gì?
Nhưng cô đã nhanh chóng nhận ra chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Thì ra bây giờ Lục Kinh Độ không hề có kịch bản, mà cô lại không thể nói tiếng người, chỉ có thể “meo meo meo" mà thôi.
Chắc chắn hai người không thể giao tiếp với nhau được rồi.
Thôi bỏ qua, mệt quá, nằm đã, không muốn cố gắng đâu.
Khu rừng này lớn quá chừng, meo meo chỉ có bốn cái chân ngắn cũn cỡn, sao có thể tìm được vai ác để mà ăn vạ chứ?
Nếu đã vậy thì Ninh Tiểu Ngư cứ việc thoải mái yên tâm mà nằm thôi.
Lúc còn là con người, ngày nào cô cũng biếng nhác, thỉnh thoảng sẽ phơi nắng cắn hạt dưa, sau khi biến thành mèo thì cũng trở thành một con mèo lười biếng.
Thì ra đây là cảm giác khi làm một con mèo.
Hình như cũng không tệ lắm?
Nghĩ vậy, Ninh Tiểu Ngư ung tâm giơ bốn chân lên trời làm cái bụng mềm mại lộ ra ngoài.
Bàn chân nhỏ của meo meo vừa hồng vừa mềm.
Cô khoái chí nhắm mắt lại, vung vẩy cái đuôi vừa dài vừa xù ở sau người, trông hưởng thụ vô cùng.
Hệ thống tình yêu ở gần đó đang âm thầm theo dõi, nó muốn được ăn đường càng sớm càng tốt, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, nó phải cạn lời thêm một lần nữa.
Tại sao nó lại chọn kịch bản này cơ chứ?
Bởi vì kịch bản này có độ sáng tạo cao và chỉ giới hạn trong một bối cảnh nhất định. Trong tưởng tượng của nó, để có thể được ăn ngon uống ngon, nữ chính sẽ phải tỏ ra dễ thương, còn nhân vật phản diện, người cực kỳ yêu thích các thứ có lông sẽ nhân cơ hội đó để nựng mèo.
Một người tỏ ra dễ thương, một người sờ mèo; một người muốn ăn vạ, một người có ý nhặt mèo về nhà. Hai người đúng là một đôi trời sinh.
Nó nóng lòng được xem cảnh vai ác nựng mèo lắm rồi!
Nhưng tưởng tượng của nó đã trở thành một mớ bòng bong ngay từ đầu!
Bởi vì! Ninh Tiểu Ngư không bao giờ làm theo kịch bản cả! Cô đã biến thành một con mèo lười luôn rồi!
Ăn vạ?
Tỏ ra dễ thương?
Kêu “meo meo meo" liên tục?
Chẳng hề có.
Mèo lười không thèm cử động, chỉ có cái đuôi nhỏ đằng sau đang vẫy vẫy cho thấy chủ nhân của nó đang vui vẻ lắm.
Cô không vội ra khỏi phòng tối mà còn đang bận hưởng thụ cuộc sống của mèo lười.
Cái đuôi to của cô đung đưa qua lại, sau đó chắc là mệt rồi nên tần suất vung vẫy thấp đi nhiều.
Ninh Tiểu Ngư không quan tâm thời gian đã qua bao lâu, thậm chí cô đã ngủ được một giấc rồi, đang chuẩn bị ngủ giấc thứ hai.
Nhưng đúng lúc này, có người dùng áo khoác quấn quanh cơ thể chú mèo, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên.
Meo meo bất mãn mở mắt ra, sau đó, cô nhìn thấy Lục Kinh Độ, người cũng đang rủ mắt nhìn cô.
Lục Kinh Độ thản nhiên gãi gãi cằm chú mèo cách một lớp áo khoác.
Sau đó, có thông báo cốt truyện đã hoàn thành, meo meo đã được nhân vật phản diện nhặt về, hai người lần lượt thoát ra khỏi phòng tối.
[Hệ thống tình yêu: “Cô gái, tuy lúc đầu cô có hơi nghịch ngợm nhưng cũng may là cốt truyện vẫn ngọt ngào! Ảnh đế gãi cằm bé mèo nhỏ, tuy còn ngăn cách bởi cái áo khoác nhưng bốn bỏ năm lên, cũng có khác gì không có áo khoác đâu.]
Ninh Tiểu Ngư: “Bốn bỏ năm lên có thể được dùng như thế nữa cơ à?”
[Hệ thống tình yêu: Đương nhiên rồi.]
Nhưng mà Ảnh đế vốn không nhận được kịch bản, tại sao lại chịu nhặt con mèo này về vậy nhỉ?
Chẳng lẽ anh có thể nhìn ra bóng dáng của cá muối Ninh Tiểu Ngư trên người con mèo đó?
Hệ thống tình yêu không hề hay biết rằng nó đã vô tình tìm ra câu trả lời đúng.
Khi Ninh Tiểu Ngư chớp mắt lần nữa, ngoài thế giới thực chỉ mới trôi qua hai phút, cô vẫn đang đợi cá cắn câu, xung quanh không có ai bắt chuyện với cô cả.
Ninh Tiểu Ngư lại bắt đầu lười biếng. Hết cách, vừa bị biến thành mèo trong phòng tối, được làm mèo lười thật sự thoải mái quá trời.
Lúc biến lại thành người, cô vẫn chưa quen lắm.
…
Sau chuyến tham quan công viên vào buổi chiều, các khách mời trở về ngôi nhà nhỏ của bạn thân.
Các khách mời khác chơi trò chơi cả buổi chiều, còn Ninh Tiểu Ngư câu cá cả buổi chiều.
Tuy không câu được con cá nào nhưng thời gian làm biếng lúc nào cũng làm người ta vui vẻ.
Các khách mời cùng dùng bữa tối với nhau.
Vừa ăn cơm tối xong, Ninh Tiểu Ngư còn chưa đặt đũa xuống thì Mộc Gia Gia ngồi cạnh đã ăn xong trước, bây giờ đang nằm trên sô pha xoa bụng.
Mộc Gia Gia: “Ăn xong rồi, nằm nghỉ một lúc thôi.”
[Ha ha ha ha, Mộc Gia Gia bị dạy hư rồi kìa!]
[Bị dạy hư hay đang là đang bắt chước thế?]
[Rõ ràng là bị dạy hư còn gì? Ngày nào cũng ở gần một người lười như vậy, muốn không bị ảnh hưởng cũng khó đấy.]
[Rõ ràng là Mộc Gia Gia ghen tỵ với độ nổi tiếng của Tiểu Ngư nên cố tình bắt chước.]
Trong khi người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đang cãi nhau ầm trời vì hành động của Mộc Gia Gia thì hệ thống tình yêu cũng tức giận nói: [Cô gái, người này đang so độ lười với cô đấy!]
Ninh Tiểu Ngư: …
Cái này thì có gì hay ho đâu? Còn phải so độ lười với cô nữa cơ đấy?
Ninh Tiểu Ngư lười quan tâm chuyện của người khác, Mộc Gia Gia có thế nào cũng không liên quan đến cô, chỉ cần không ảnh hưởng đến cô là được.
…
Hành động của Mộc Gia Gia không ảnh hưởng gì mấy đến Ninh Tiểu Ngư, ngoại trừ trong ngôi nhà nhỏ của bạn thân đã có thêm nhiều đồ trang trí hình cá muối.
Có hàng tá gối ôm và băng đô.
Khi ekip chương trình không sắp xếp nhiệm vụ, Mộc Gia Gia không có gì làm cũng thích ôm gối ôm hình cá muối nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
Không thể không nói, hành động này của cô ta đã thu hút khá nhiều người hâm mộ.
[Gối ôm hình cá muối dễ thương quá! Tôi cũng muốn mua!]
[A a a, băng đô cá muối, tôi cũng muốn!]
[Cười chết mất, ngay cả vòng tay cũng là cá muối, chắc Gia Gia sẽ không đeo hết đồ trang sức cá muối lên người đâu nhỉ?]
Khi Mộc Gia Gia giao lưu với người xem, đọc được bão bình luận kiểu này, cô ta cười nói: “Không đâu.”
[Tại sao trên người Gia Gia lại có nhiều món đồ liên quan tới cá muối thế?]
[Gia Gia thích cá muối à?]
Mộc Gia Gia gật đầu, tươi cười rạng rỡ: “Đúng vậy, thích lắm, tôi cảm thấy mắt của con cá chết này dễ thương cực. Chẳng lẽ mọi người không thích à?”
Người xem của Mộc Gia Gia ủng hộ: [Tụi em cũng thích lắm!]
Mộc Gia Gia không tránh né Ninh Tiểu Ngư khi giao lưu với người xem, thậm chí cô ta còn cố tình để Ninh Tiểu Ngư nghe được.
Ai nói chỉ Ninh Tiểu Ngư được hot thôi chứ? Chỉ là làm cá muối thôi mà? Cô ta cũng làm được!
Hệ thống tình yêu nghe trà xanh nói chuyện thì bực mình vô cùng.
[Hệ thống tình yêu: Cô ta không thích! Cô ta đang nói dối!]
Ninh Tiểu Ngư vừa ăn no, đang chuẩn bị về phòng.
Cô lười quan tâm người khác làm gì.
Nhưng khi cô vừa định về phòng thì bên tai lại vang lên tiếng hét chói tai như mấy thằng trẻ ranh của hệ thống tình yêu: “Cô gái, Mộc Gia Gia dám so độ lười với cô! Chắc chắn cô phải lười hơn cô ta! Làm người bắt chước phải xấu hổ, không dám bắt chước nữa. Cô có thể…
A: Vừa nói cô ta tắm rửa rồi đi ngủ đi vừa thể hiện khí chất của trùm cuối.
B: Nói với cô ta, vì hợp đồng quảng cáo, cô sẽ không để kẻ bắt chước dễ dàng vượt mặt mình.
C: Tỏ ra đáng thương với người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp, để những người yêu quý cô đứng lên vì cô, mắng Mộc Gia Gia đến hộc máu luôn!]
Ninh Tiểu Ngư đọc những phương án có thể sánh ngang với học sinh tiểu học này:...
Không hổ là hệ thống tình yêu.
Đúng lúc này, Mộc Gia Gia đang nằm trên sô pha lên tiếng chào hỏi Ninh Tiểu Ngư, nói: “Tiểu Ngư, có muốn nằm một lúc không? Tôi mới mua mấy cái gối ôm hình cá muối này, nếu cô thích thì cứ nói, tôi tặng cô một cái nhé?”
[Hệ thống tình yêu: Rõ ràng là đang cố tình bắt chước cô, thế mà lại ngang ngược như thể ta đây mới là hàng thật ấy! Những hành động của cô ta đều được bắt chước từ cô đấy cô gái!]
Ninh Tiểu Ngư nhún vai, cô lười quan tâm Mộc Gia Gia lắm, nhưng nếu Mộc Gia Gia đã khiêu khích trắng trợn như vậy thì cô cũng chẳng để yên cho người ta bắt nạt đâu.
Cô đi tới trước mặt Mộc Gia Gia, lạnh lùng nói: “Tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Hệ thống tình yêu: !
Quả nhiên, chủ nhân của nó vẫn có thể vùng lên!
Ninh Tiểu Ngư đi vào nhà vệ sinh dưới lầu một, đổ nửa nước nóng nửa nước lạnh vào nửa chiếc chậu rửa chân, sau đó cô bê cái chậu nặng nề đi tới trước mặt Mộc Gia Gia, đặt thật mạnh xuống. Cuối cùng, cô bắt đầu ung dung đặt hai chân vào đó ngay trước mặt Mộc Gia Gia.
Hệ thống tình yêu trẻ trâu: Ngầu lắm cô gái!
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: Quả nhiên, Ninh Tiểu Ngư là Vua Cá Muối duy nhất!
Sau khi quăng cần câu xuống nước, cô không quan tâm đến nó nữa.
Không biết Ninh Tiểu Ngư lấy được một cái ghế ở đâu ra, cô thoải mái ngồi trên ghế, tay phải cầm cần câu chờ cá cắn mồi. Nếu cá không cắn câu…
Thì cũng hết cách.
Nhưng đối với Ninh Tiểu Ngư, có câu được cá hay không không quan trọng, quan trọng là quá trình chờ cá cắn câu. Trong quá trình này, cô có thể làm biếng một cách quanh minh chính đại.
Không sai, điều cuối cùng mới là thứ đã hấp dẫn cô tới đây câu cá.
Ninh Tiểu Ngư vừa tắm nắng vừa chờ cá cắn câu, cô chẳng quan tâm hoạt động này có thu hút được Ảnh đế hay không, có như thế nào thì cô vẫn hưởng thụ chuyện này.
Thế nên, trong lúc các khách mời khác đang trò chuyện hoặc chơi game trên điện thoại cùng nhau thì Ninh Tiểu Ngư vẫn đang ung dung câu cá ở công viên bên hồ.
Vì hành động của Ninh Tiểu Ngư quá khác thường nên người xem càng lúc càng tò mò về cô hơn.
Về phần Mộc Gia Gia đang nằm ngủ trên bãi cỏ thì không có mấy người quan tâm.
[Câu cá ha ha ha! Đúng chất Tiểu Ngư rồi!]
[Tiểu Ngư: Ước gì cá đừng cắn câu, để mình được ngồi thật lâu.]
[Tiểu Ngư: Cần cù tiết kiệm, không cần yêu ai.]
[Đúng là Khương Thái Công câu cá*, con nào muốn thì cứ nhào vô!]
*Khương Thái Công câu cá: Khương Thái Công (Khương Tử Nha) được biết đến là một nhà mưu lược tài ba, góp công lớn cho nhà Chu tiêu diệt nhà Thương. Sau khi Khương Tử Nha xin cáo lão không làm quan của Trụ Vương nữa, ông một mình đến Tây Kỳ. Hàng ngày, Khương Tử Nha đi câu ở ven sông, nhưng cách câu của ông khác với người bình thường. Cần câu của ông không có lưỡi và mồi câu lại còn thả cách mặt nước tới tận hơn 3 thước. Ông vừa buông cần câu vừa nói rằng nếu muốn sống thì hãy tự đến cắn vào cần câu.
Dân gian truyền tụng là Khương Tử Nha thả cần mà không dùng lưỡi, dùng mồi bởi thực tế ông không câu cá mà là "câu người". Thực tế, cũng nhờ cách câu này mà ông đã được Cơ Xương (tức Chu Văn Vương) chú ý đến rồi mời về làm quân sư cho mình.
Người xem đã từng gặp người kiên nhẫn nhưng chưa bao giờ gặp ai kiên nhẫn được như Ninh Tiểu Ngư. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những người qua đường thích hóng hớt và buôn chuyện đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của cô.
[Nghe danh mà đến.]
Mộc Gia Gia đang nằm trên bãi cỏ. Thảm cỏ ở đây vừa ướt vừa mềm, mọc tươi tốt nên nằm không hề thoải mái chút nào. Bình thường cô ta đều nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái của mình, nằm ở đây cô ta chẳng tài nào ngủ được.
Cũng không biết tại sao Ninh Tiểu Ngư có thể ngủ được ở đây nữa.
Cô ta không nằm được một giây nào nữa rồi!
[Cá xem mất bao lâu thì Tiểu Ngư câu được cá đi, tôi cược một tiếng đồng hồ.]
[Tôi cá là không câu được.]
[Không câu được +1.]
Người xem nói Ninh Tiểu Ngư không câu được cá không phải vì nghĩ trong hồ không có cá mà ngược lại, những người lớn tuổi thích câu cá thường xuyên đến đây, nếu không thì Ninh Tiểu Ngư đã không mượn được cần câu rồi.
Để tăng tính giải trí, cứ cách một khoảng thời gian, công viên sẽ thả một ít cá bột và cá con xuống hồ.
Như vậy, trong hồ có khá nhiều cá, nhưng mà…
Trông Ninh Tiểu Ngư không giống người giỏi câu cá, cô còn hời hợt như vậy, khả năng cao là không câu được cá.
Mộc Gia Gia không thèm nằm trên bãi cỏ nữa mà kết bạn với Ninh Du Vi, hai người ngồi gần đó xem Ninh Tiểu Ngư câu cá.
Ninh Du Vi cười ngọt ngào: “Cô Ninh, cô nghĩ cô có câu được cá không?”
Ninh Tiểu Ngư: “Không thể.”
Ninh Tiểu Ngư thành thật như vậy làm Ninh Du Vi không biết nên tiếp chuyện thế nào.
Mộc Gia Gia vừa mới nằm trên bãi cỏ, bây giờ đang bực bội vô cùng, cô ta cố ý nói: “Cô Ninh khiêm tốn rồi, cô Ninh kiên nhẫn như vậy, sao có thể không câu được cá chứ?”
[Hệ thống tình yêu: Nịnh hót! Chắc chắn là nịnh hót!]
Ninh Tiểu Ngư: “Bé Thống (hệ thống) này, vốn từ vựng của cậu lại tăng lên rồi.”
[Hệ thống tình yêu xấu hổ: Ngày nào cơ sở dữ liệu cũng được nâng cấp mà.]
Ninh Tiểu Ngư ồ lên, bình tĩnh nhắc nhở: “Nhưng mà từ nịnh hót không dùng như thế được đâu, không phù hợp trong ngữ cảnh này. Cậu vẫn nên tiếp tục học tập đi, bé Thống.”
[Hệ thống tình yêu:...]
Sự thật đã chứng minh, cư dân mạng đoán không sai.
Đúng là Ninh Tiểu Ngư không câu được cá thật.
Nhưng mà cô không cho Ninh Du Vi và Mộc Gia Gia có cơ hội châm chọc mình, vì cô đã “câu" được Ảnh đế rồi…
Hai mươi phút sau, Lục Kinh Độ vừa kết thúc một ván cờ tướng cũng cầm theo một cần câu, mồi câu và ghế, thong thả tham gia vào đội quân câu cá.
Cần câu của cả hai người đều đã được quăng xuống nước chờ cá đến ăn.
Mộc Gia Gia tỏ vẻ khó tin: “Tại sao Ảnh đế cũng câu cá vậy?”
Ninh Du Vi cắn mạnh môi dưới, Mộc Gia Gia hỏi cô ta, cô ta biết đường đâu mà trả lời? Nếu biết thì cô ta cũng đã câu cá rồi.
Lục Kinh Độ vừa tham gia đội ngũ câu cá, người quan tâm đến Ninh Tiểu Ngư càng nhiều hơn. Thậm chí, các ông bà đã về hưu đang câu cá gần đó cũng tiến lại gần.
“Không ngờ tụi trẻ thời này vẫn còn thích câu cá đấy.”
“Bây giờ không có mấy đứa trẻ có thể tập trung câu cá đâu.”
“Cô gái này, cháu không thấy câu cá chán lắm à?”
Nghe được gọi, Ninh Tiểu Ngư lắc lắc đầu: “Không chán ạ.”
Có một thợ câu mỉm cười nói: “Cô nhóc bao nhiêu tuổi rồi?”
Những thợ câu đã về hưu này không mấy quan tâm đến giới giải trí, đương nhiên cũng không biết Ninh Tiểu Ngư.
Ninh Tiểu Ngư trả lời: “Hai mươi lăm ạ.”
Ông lão kia cười tủm tỉm: “Hai mươi lăm à, có người yêu chưa?”
Ninh Tiểu Ngư biết có một vài người lớn tuổi thích tám chuyện tình cảm lắm, nếu nói chưa có người yêu, không chừng người ta còn giới thiệu cho cô nữa đấy. Thật ra họ chẳng có ý gì xấu, chỉ rảnh rỗi nên mới muốn tìm việc để làm thôi.
Nhưng người bị giới thiệu có thể sẽ khó chịu.
Cô vừa định trả lời là không có thì hệ thống tình yêu nãy giờ đang yên lặng hóng hớt bỗng nhiên lên tiếng: [Cô gái, ông lão này hỏi tuổi của cô chắc là để giới thiệu người yêu cho cô! Người được giới thiệu không phải là cháu trai của họ mà là con trai ruột luôn đấy, nhưng mà cô và những người đó không có kết quả đâu, bây giờ cô có thể…
A: Nói tên của Ảnh đế ra.
B: Nói rằng mình đã có người trong lòng nên đành làm ông lão này thất vọng.
C: Nắm tay Ảnh đế, dùng hành động để thể hiện thái độ của mình!]
Thấy ba phương án này, vẻ mặt lúc này của Ninh Tiểu Ngư giống như ông già đang xem điện thoại trên tàu điện* vậy.
*Một meme nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc.
Đây là gì vậy?
[Hệ thống tình yêu: Xông lên đi cô gái, bóp chết ý tưởng của ông lão này từ trong trứng nước luôn đi!]
Hệ thống tình yêu vừa dứt lời, quả nhiên ông lão kia đã nói tiếp: “Nhà tôi có thằng con không chịu cố gắng gì cả, năm ngoài mới du học từ nước M trở về, bây giờ đang làm nhân viên nghiên cứu ở viện nghiên cứu. Cháu xem có thể cho tôi số liên lạc rồi hai đứa trò chuyện với nhau trước được không?”
Những khách mời ở đây, ngoại trừ Ninh Tiểu Ngư đều tỏ ra ngạc nhiên.
Ninh Tiểu Ngư đã biết chuyện này ngay khi hệ thống tình yêu sắp xếp nhiệm vụ rồi.
Lúc này, Thẩm Ước Ước vừa mới tới đây tìm Ninh Tiểu Ngư đúng lúc nghe được câu nói này, tò mò hỏi: “Ông này, ông… Chấm Tiểu Ngư rồi à?”
Ông lão xoa cằm, nói: “Cô gái này đã tốt tính lại còn chịu khó, ổn phết đấy.”
Nói xong, ông lão nhìn sang Ninh Tiểu Ngư với vẻ chờ mong, chờ đợi câu trả lời của cô.
Ninh Tiểu Ngư đọc lướt qua ba phương án vừa rồi nhưng không chọn được đáp án nào ra hồn cả, thế là cô bỏ qua hết, chỉ từ chối đơn giản: “Xin lỗi ông, bây giờ cháu chỉ muốn tập trung vào sự (làm) nghiệp (biếng) thôi ạ.”
Nghe được câu trả lời này, tuy ông lão tiếc lắm nhưng cũng hiểu được.
“Tập trung vào sự nghiệp cũng tốt.”
Nói xong, ông lão chắp tay sau lưng rời đi, không dây dưa nữa.
Hệ thống tình yêu nói khẽ: [Cô gái, vừa rồi cô không lựa chọn, phải chịu phạt.] Hu hu hu, chủ nhân từ chối ông lão kia đơn giản thế thôi à, không nhắc gì đến Ảnh đế hết, nó không được ăn đường, đau khổ quá mà.
Ngay sau đó, Ninh Tiểu Ngư bị nhốt vào phòng tối.
Cũng may là chỉ có ý thức của cô bị nhốt lại thôi nên những khách mời khác không phải chứng kiến cảnh tượng một người đang sống sờ sờ bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng sau khi tiến vào phòng tối, Ninh Tiểu Ngư nhận ra có gì đó không ổn.
Tạm thời không nhắc đến hoàn cảnh hiện tại của cô, nhưng tại sao tầm mắt của cô lại thấp thế này?
Chẳng lẽ cô đã xuyên vào một đứa trẻ à?
Nhưng với cái tính hay đói đường của hệ thống tình yêu, nó sẽ không để cô diễn vai một đứa trẻ đâu nhỉ?
Lúc đầu Ninh Tiểu Ngư còn không hiểu ra sau nhưng khi nhận được kịch bản, cô đã hiểu ngay.
Vì cô nhận được một kịch bản giả tưởng. Nhân vật nữ chính là một con mèo, vì may mắn được nhân vật phản diện nhặt về nên ngày nào cũng được cho ăn đủ loại kỳ trân dị bảo rồi hoá thành người thành công. Nếu không có vai phản diện, một con mèo vừa lười vừa không có thiên phú như nữ chính sẽ không bao giờ có cơ hội hoá hình.
Thì ra… Kịch bản ngọt nào mà trước đây hệ thống tình yêu nhắc tới là cái này.
Dù rằng Ninh Tiểu Ngư cũng chẳng biết ngọt ngào ở đâu nhưng nếu hệ thống tình yêu đã nói ngọt thì cứ cho là ngọt đi.
Bây giờ cô đang diễn tập đầu tiên, có nghĩa là nữ chính vẫn chưa thể hoá thành người, chỉ có thể tồn tại dưới hình dạng con mèo.
Mà tập đầu tiên chỉ kết thúc khi “nữ chính được nhân vật phản diện nhặt về".
Ninh Tiểu Ngư không khỏi nghĩ chuyện này quá dễ dàng. Chắc là Lục Kinh Độ cũng đã nhận được kịch bản, cứ nhặt cô về nuôi là hai người có thể rời khỏi phòng tối rồi còn gì?
Nhưng cô đã nhanh chóng nhận ra chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Thì ra bây giờ Lục Kinh Độ không hề có kịch bản, mà cô lại không thể nói tiếng người, chỉ có thể “meo meo meo" mà thôi.
Chắc chắn hai người không thể giao tiếp với nhau được rồi.
Thôi bỏ qua, mệt quá, nằm đã, không muốn cố gắng đâu.
Khu rừng này lớn quá chừng, meo meo chỉ có bốn cái chân ngắn cũn cỡn, sao có thể tìm được vai ác để mà ăn vạ chứ?
Nếu đã vậy thì Ninh Tiểu Ngư cứ việc thoải mái yên tâm mà nằm thôi.
Lúc còn là con người, ngày nào cô cũng biếng nhác, thỉnh thoảng sẽ phơi nắng cắn hạt dưa, sau khi biến thành mèo thì cũng trở thành một con mèo lười biếng.
Thì ra đây là cảm giác khi làm một con mèo.
Hình như cũng không tệ lắm?
Nghĩ vậy, Ninh Tiểu Ngư ung tâm giơ bốn chân lên trời làm cái bụng mềm mại lộ ra ngoài.
Bàn chân nhỏ của meo meo vừa hồng vừa mềm.
Cô khoái chí nhắm mắt lại, vung vẩy cái đuôi vừa dài vừa xù ở sau người, trông hưởng thụ vô cùng.
Hệ thống tình yêu ở gần đó đang âm thầm theo dõi, nó muốn được ăn đường càng sớm càng tốt, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, nó phải cạn lời thêm một lần nữa.
Tại sao nó lại chọn kịch bản này cơ chứ?
Bởi vì kịch bản này có độ sáng tạo cao và chỉ giới hạn trong một bối cảnh nhất định. Trong tưởng tượng của nó, để có thể được ăn ngon uống ngon, nữ chính sẽ phải tỏ ra dễ thương, còn nhân vật phản diện, người cực kỳ yêu thích các thứ có lông sẽ nhân cơ hội đó để nựng mèo.
Một người tỏ ra dễ thương, một người sờ mèo; một người muốn ăn vạ, một người có ý nhặt mèo về nhà. Hai người đúng là một đôi trời sinh.
Nó nóng lòng được xem cảnh vai ác nựng mèo lắm rồi!
Nhưng tưởng tượng của nó đã trở thành một mớ bòng bong ngay từ đầu!
Bởi vì! Ninh Tiểu Ngư không bao giờ làm theo kịch bản cả! Cô đã biến thành một con mèo lười luôn rồi!
Ăn vạ?
Tỏ ra dễ thương?
Kêu “meo meo meo" liên tục?
Chẳng hề có.
Mèo lười không thèm cử động, chỉ có cái đuôi nhỏ đằng sau đang vẫy vẫy cho thấy chủ nhân của nó đang vui vẻ lắm.
Cô không vội ra khỏi phòng tối mà còn đang bận hưởng thụ cuộc sống của mèo lười.
Cái đuôi to của cô đung đưa qua lại, sau đó chắc là mệt rồi nên tần suất vung vẫy thấp đi nhiều.
Ninh Tiểu Ngư không quan tâm thời gian đã qua bao lâu, thậm chí cô đã ngủ được một giấc rồi, đang chuẩn bị ngủ giấc thứ hai.
Nhưng đúng lúc này, có người dùng áo khoác quấn quanh cơ thể chú mèo, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên.
Meo meo bất mãn mở mắt ra, sau đó, cô nhìn thấy Lục Kinh Độ, người cũng đang rủ mắt nhìn cô.
Lục Kinh Độ thản nhiên gãi gãi cằm chú mèo cách một lớp áo khoác.
Sau đó, có thông báo cốt truyện đã hoàn thành, meo meo đã được nhân vật phản diện nhặt về, hai người lần lượt thoát ra khỏi phòng tối.
[Hệ thống tình yêu: “Cô gái, tuy lúc đầu cô có hơi nghịch ngợm nhưng cũng may là cốt truyện vẫn ngọt ngào! Ảnh đế gãi cằm bé mèo nhỏ, tuy còn ngăn cách bởi cái áo khoác nhưng bốn bỏ năm lên, cũng có khác gì không có áo khoác đâu.]
Ninh Tiểu Ngư: “Bốn bỏ năm lên có thể được dùng như thế nữa cơ à?”
[Hệ thống tình yêu: Đương nhiên rồi.]
Nhưng mà Ảnh đế vốn không nhận được kịch bản, tại sao lại chịu nhặt con mèo này về vậy nhỉ?
Chẳng lẽ anh có thể nhìn ra bóng dáng của cá muối Ninh Tiểu Ngư trên người con mèo đó?
Hệ thống tình yêu không hề hay biết rằng nó đã vô tình tìm ra câu trả lời đúng.
Khi Ninh Tiểu Ngư chớp mắt lần nữa, ngoài thế giới thực chỉ mới trôi qua hai phút, cô vẫn đang đợi cá cắn câu, xung quanh không có ai bắt chuyện với cô cả.
Ninh Tiểu Ngư lại bắt đầu lười biếng. Hết cách, vừa bị biến thành mèo trong phòng tối, được làm mèo lười thật sự thoải mái quá trời.
Lúc biến lại thành người, cô vẫn chưa quen lắm.
…
Sau chuyến tham quan công viên vào buổi chiều, các khách mời trở về ngôi nhà nhỏ của bạn thân.
Các khách mời khác chơi trò chơi cả buổi chiều, còn Ninh Tiểu Ngư câu cá cả buổi chiều.
Tuy không câu được con cá nào nhưng thời gian làm biếng lúc nào cũng làm người ta vui vẻ.
Các khách mời cùng dùng bữa tối với nhau.
Vừa ăn cơm tối xong, Ninh Tiểu Ngư còn chưa đặt đũa xuống thì Mộc Gia Gia ngồi cạnh đã ăn xong trước, bây giờ đang nằm trên sô pha xoa bụng.
Mộc Gia Gia: “Ăn xong rồi, nằm nghỉ một lúc thôi.”
[Ha ha ha ha, Mộc Gia Gia bị dạy hư rồi kìa!]
[Bị dạy hư hay đang là đang bắt chước thế?]
[Rõ ràng là bị dạy hư còn gì? Ngày nào cũng ở gần một người lười như vậy, muốn không bị ảnh hưởng cũng khó đấy.]
[Rõ ràng là Mộc Gia Gia ghen tỵ với độ nổi tiếng của Tiểu Ngư nên cố tình bắt chước.]
Trong khi người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đang cãi nhau ầm trời vì hành động của Mộc Gia Gia thì hệ thống tình yêu cũng tức giận nói: [Cô gái, người này đang so độ lười với cô đấy!]
Ninh Tiểu Ngư: …
Cái này thì có gì hay ho đâu? Còn phải so độ lười với cô nữa cơ đấy?
Ninh Tiểu Ngư lười quan tâm chuyện của người khác, Mộc Gia Gia có thế nào cũng không liên quan đến cô, chỉ cần không ảnh hưởng đến cô là được.
…
Hành động của Mộc Gia Gia không ảnh hưởng gì mấy đến Ninh Tiểu Ngư, ngoại trừ trong ngôi nhà nhỏ của bạn thân đã có thêm nhiều đồ trang trí hình cá muối.
Có hàng tá gối ôm và băng đô.
Khi ekip chương trình không sắp xếp nhiệm vụ, Mộc Gia Gia không có gì làm cũng thích ôm gối ôm hình cá muối nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
Không thể không nói, hành động này của cô ta đã thu hút khá nhiều người hâm mộ.
[Gối ôm hình cá muối dễ thương quá! Tôi cũng muốn mua!]
[A a a, băng đô cá muối, tôi cũng muốn!]
[Cười chết mất, ngay cả vòng tay cũng là cá muối, chắc Gia Gia sẽ không đeo hết đồ trang sức cá muối lên người đâu nhỉ?]
Khi Mộc Gia Gia giao lưu với người xem, đọc được bão bình luận kiểu này, cô ta cười nói: “Không đâu.”
[Tại sao trên người Gia Gia lại có nhiều món đồ liên quan tới cá muối thế?]
[Gia Gia thích cá muối à?]
Mộc Gia Gia gật đầu, tươi cười rạng rỡ: “Đúng vậy, thích lắm, tôi cảm thấy mắt của con cá chết này dễ thương cực. Chẳng lẽ mọi người không thích à?”
Người xem của Mộc Gia Gia ủng hộ: [Tụi em cũng thích lắm!]
Mộc Gia Gia không tránh né Ninh Tiểu Ngư khi giao lưu với người xem, thậm chí cô ta còn cố tình để Ninh Tiểu Ngư nghe được.
Ai nói chỉ Ninh Tiểu Ngư được hot thôi chứ? Chỉ là làm cá muối thôi mà? Cô ta cũng làm được!
Hệ thống tình yêu nghe trà xanh nói chuyện thì bực mình vô cùng.
[Hệ thống tình yêu: Cô ta không thích! Cô ta đang nói dối!]
Ninh Tiểu Ngư vừa ăn no, đang chuẩn bị về phòng.
Cô lười quan tâm người khác làm gì.
Nhưng khi cô vừa định về phòng thì bên tai lại vang lên tiếng hét chói tai như mấy thằng trẻ ranh của hệ thống tình yêu: “Cô gái, Mộc Gia Gia dám so độ lười với cô! Chắc chắn cô phải lười hơn cô ta! Làm người bắt chước phải xấu hổ, không dám bắt chước nữa. Cô có thể…
A: Vừa nói cô ta tắm rửa rồi đi ngủ đi vừa thể hiện khí chất của trùm cuối.
B: Nói với cô ta, vì hợp đồng quảng cáo, cô sẽ không để kẻ bắt chước dễ dàng vượt mặt mình.
C: Tỏ ra đáng thương với người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp, để những người yêu quý cô đứng lên vì cô, mắng Mộc Gia Gia đến hộc máu luôn!]
Ninh Tiểu Ngư đọc những phương án có thể sánh ngang với học sinh tiểu học này:...
Không hổ là hệ thống tình yêu.
Đúng lúc này, Mộc Gia Gia đang nằm trên sô pha lên tiếng chào hỏi Ninh Tiểu Ngư, nói: “Tiểu Ngư, có muốn nằm một lúc không? Tôi mới mua mấy cái gối ôm hình cá muối này, nếu cô thích thì cứ nói, tôi tặng cô một cái nhé?”
[Hệ thống tình yêu: Rõ ràng là đang cố tình bắt chước cô, thế mà lại ngang ngược như thể ta đây mới là hàng thật ấy! Những hành động của cô ta đều được bắt chước từ cô đấy cô gái!]
Ninh Tiểu Ngư nhún vai, cô lười quan tâm Mộc Gia Gia lắm, nhưng nếu Mộc Gia Gia đã khiêu khích trắng trợn như vậy thì cô cũng chẳng để yên cho người ta bắt nạt đâu.
Cô đi tới trước mặt Mộc Gia Gia, lạnh lùng nói: “Tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Hệ thống tình yêu: !
Quả nhiên, chủ nhân của nó vẫn có thể vùng lên!
Ninh Tiểu Ngư đi vào nhà vệ sinh dưới lầu một, đổ nửa nước nóng nửa nước lạnh vào nửa chiếc chậu rửa chân, sau đó cô bê cái chậu nặng nề đi tới trước mặt Mộc Gia Gia, đặt thật mạnh xuống. Cuối cùng, cô bắt đầu ung dung đặt hai chân vào đó ngay trước mặt Mộc Gia Gia.
Hệ thống tình yêu trẻ trâu: Ngầu lắm cô gái!
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: Quả nhiên, Ninh Tiểu Ngư là Vua Cá Muối duy nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.