Cá Mặn Sau Khi Bơ Đẹp Hệ Thống Yêu Đương Trở Nên Nổi Tiếng Rồi
Chương 8:
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
04/08/2024
Một lúc sau, Ninh Tiểu Ngư mới phát hiện ra có chuyện gì đó là lạ.
Bởi vì số khán giả xem livestream của cô tăng đột biến.
[Chủ kênh ơi, respect*!]
*Tiếng Anh, nghĩa là “tôn trọng”, thường được giới trẻ sử dụng phổ biến trên mạng xã hội trong tình huống muốn thể hiện sự kính trọng một cách ngắn gọn.
[Quần chúng hóng hớt đã từng ngao du qua đây.]
[Chủ kênh ơi, cô và Ảnh đế ở cùng nhau trong bể bơi lâu như vậy, hai người làm gì ở trong đó thế? Đầu chó. jpg]
[Cảm giác trong bể bơi thế nào? Có phải là thoải mái lắm phải không? Cười ngây ngô. jpg]
Trong số những lời lẽ trêu chọc này thỉnh thoảng còn xen kẽ một số từ ngữ tiêu cực như “tâm cơ”, “trà xanh”, “vô liêm sỉ”.
Có điều những từ ngữ tiêu cực đều bị Ninh Tiểu Ngư phớt lờ.
Khi nhìn thấy những bình luận này, cô không hề bất ngờ khi có khán giả phát hiện ra chuyện mình đã tới bể bơi. Dù sao thời nay cư dân mạng đều rất thần thông quảng đại.
Cô chẳng buồn đoán xem làm thế nào mà bọn họ phát hiện ra chuyện này.
Ekip chương trình [Xin chào, bạn tôi] bố trí camera rất lạ lùng. Những lúc không xem livestream thì ngay cả khách mời cũng không biết lúc nào mình đang bị lên hình, lúc nào thì không bị lên hình.
Lúc không có camera, kênh livestream của khách mời sẽ ở trong trạng thái màn hình đen.
Tóm lại, ekip chương trình cố gắng tối đa để khách mời có thể bộc lộ con người chân thật nhất của mình.
Ninh Tiểu Ngư trả lời: “Đúng là rất thoải mái.”
Khán giả nghe xong lập tức đầu nhảy số hóng hớt:
[Rất... Rất thoải mái?]
[Tui là tui thích tính cách ngay thẳng của chế đó, yêu yêu.]
Khán giả tới tấp dỏng tai lên nghe nhưng Ninh Tiểu Ngư lại tỏ vẻ đầy hoài niệm: “Ghế mát xa trong đó dùng dễ chịu số một luôn, hơn nữa còn có đồ ăn ngon nữa.”
[???]
[Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi?]
[Tôi đã cởi quần sẵn rồi, vậy mà cô lại nói với tôi điều này ư?]
Ninh Tiểu Ngư nói xong, không nhịn được hồi tưởng lại cảm giác ngồi ghế mát xa.
Cảm giác đẳng cấp ấy để lại dư âm vô tận, chắc chắn giá của chiếc ghế đấy không dưới năm chữ số. Chưa biết chừng còn là từ sáu chữ số trở lên.
Nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của cô.
Tóm lại nó là mức giá mà cô không mua nổi.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của cô, hệ thống tình yêu nói đầy xảo quyệt: [Cô gái à, làm thêm vài nhiệm vụ nữa chẳng phải là sẽ có hay sao? Sau này, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, điểm tình yêu cô nhận được sẽ càng ngày càng nhiều hơn.]
Ninh Tiểu Ngư vội xua tay: “Không cần.”
Hiện tại cô chỉ nhận được một điểm cho mỗi nhiệm vụ, thử hỏi phải là nhiệm vụ như thế nào thì điểm tình yêu mới có thể tăng lên?
Chắc chắn là khi độ khó của nhiệm vụ tình yêu tăng lên thì mới có chuyện đó. Cảm ơn, cá muối không cần.
...
Lúc ăn cơm tối, Ninh Tiểu Ngư tiêu 4 xu tình bạn đổi một ít hoa quả tươi.
Chiều nay cô đã ăn rồi nên giờ không đói lắm, chỉ ăn hoa quả cho qua bữa.
Ăn tối xong, cô chào đạo diễn một câu rồi một mình rời khỏi “Ngôi nhà nhỏ của bạn thân”.
Đây là điều cô đã thống nhất với ekip chương trình ngay từ đầu. Trong nửa tháng ghi hình, mỗi tuần cô phải rời khỏi đây một lần.
Sau một tiếng rưỡi, cô đứng bên ngoài một căn phòng bệnh.
Nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt, cô trông thấy ba mình trong trạng thái người thực vật nằm im không nhúc nhích bên trong phòng bệnh.
Một tuần trôi qua, dường như ba cô lại già đi nhiều, dường như không ít sức sống lại chảy đi mất.
Nhìn thấy ba đang ngủ say, Ninh Tiểu Ngư im lặng mấy giây, sau đó cô đi vào trong phòng bệnh, ngồi vào chỗ trống ở mép giường.
Giống như mọi lần, cô bắt đầu thủ thỉ nói chuyện với ông ấy, kể cho ông ấy nghe những chuyện thường ngày của mình.
“Ba, gần đây con tham gia một chương trình giải trí, ekip chương trình trả thù lao rất hậu hĩnh, đủ để ba nằm đây một năm.
Lúc tham gia chương trình, con gặp được nó. Có thể thấy nó sống rất tốt, vậy chắc hẳn là bà Trương sống cũng không tồi. Ba cứ yên tâm.
Cho nên, bao giờ ba mới tỉnh?”
Nói tới những lời cuối, giọng Ninh Tiểu Ngư nhỏ dần.
Trên thực tế, không phải ngay từ đầu Ninh Tiểu Ngư đã cá muối.
Cô đã từng là người có thành tích xuất sắc, là “thánh chăm chỉ” trong miệng bạn bè, có một tương lai tươi sáng, rạng rỡ. Tiếc là biến cố xảy đến đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Cô vẫn luôn biết bà Trương thích chưng diện, ham hư vinh, thích dùng quần áo xinh đẹp để điểm tô cho bản thân.
Còn người đàn ông đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh này thì liên tục liều mạng nỗ lực, mong muốn cho vợ con có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tiếc là bất kể ông ấy có nỗ lực đến đâu thì ông ấy cũng không thể cho bà ta cuộc sống mà bà ta muốn. Ông ấy không biết rằng, trên thế giới này, chỉ có những người siêu giàu mới có thể thỏa mãn được trái tim ham hư vinh của bà Trương. Đây là điều mà cả đời này Ninh Châm có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không thể bắt kịp.
Cuối cùng, bà Trương thành công. Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, bà ta trở thành đời vợ thứ ba của một người đàn ông Bắc Kinh giàu có nào đó, hơn nữa còn dẫn theo con gái út đi cùng mình khi tái hôn.
Từ nhỏ Ninh Tiểu Ngư đã không thân thiết với bà Trương. Ngoại hình của cô giống ba đẹp trai hơn. Dùng ngôn ngữ internet thời nay để miêu tả thì đó là dung nhan giống như tiên.
Ninh Tiểu Ngư không có sắc đẹp sắc sảo, mặn mà giống mẹ nhưng Ninh Du Vi thì lại chẳng khác nào bản sao của bà Trương, giống bà Trương hồi trẻ tới bảy, tám phần.
Cho nên, trong hai chị em, bà Trương chỉ thích mỗi mình cô em.
Còn Ninh Tiểu Ngư, tất thảy tình thân cô nhận được đều tới từ ba.
Cô nâng cằm lên như thể tự nói với mình, lại như thể đang nói với người đàn ông nằm trên giường bệnh: “Cho nên, khi đó ba cố gắng như vậy phỏng có ích gì chứ? Kết quả chẳng phải vẫn là công dã tràng hay sao?”
Vợ bỏ đi. Con gái út dường như cũng đã hoàn toàn lãng quên ông ấy.
Ông ấy đã hôn mê bảy năm trời.
May mà có khoản tiền bồi thường của người tài xế gây ra tai nạn.
Nếu như không có khoản tiền bồi thường đó thì Ninh Châm đã không thể kéo dài hơi tàn lâu như vậy.
Trong bảy năm qua, hai người kia chưa từng tới thăm ông ấy lấy một lần.
Thay vì cố gắng để rồi mất đi tất cả, chẳng thà làm cá muối ngay từ đầu, thuận theo tự nhiên, để cho bản thân được vui vẻ hơn một chút.
Ninh Tiểu Ngư thăm ba khoảng nửa tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh, đi nộp bốn mươi ngàn tiền viện phí.
Tổng điểm tình yêu vốn là 4, hiện tại đã trở về con số 0 tròn trĩnh.
Ninh Tiểu Ngư hỏi một câu: “Tiền này không có vấn đề gì chứ?”
Hệ thống tình yêu vỗ tay, tự tin ra mặt: [Yên tâm đi cô gái, tiền cô nhận được là thu nhập sau thuế rồi, nguồn gốc số tiền này tuyệt đối không có vấn đề gì.]
Ninh Tiểu Ngư gật đầu, dù sao hệ thống tình yêu cũng là sản phẩm của nền văn minh vũ trụ, chút chuyện nhỏ thế này chắc chắn là nó biết làm.
...
Lúc Ninh Tiểu Ngư về lại “Ngôi nhà nhỏ của bạn thân”, trong phòng khách chỉ còn bật một ngọn đèn sáng lờ mờ.
Khách mời đều đã về phòng nghỉ ngơi.
Cô cầm điện thoại di động lên xem giờ mới phát hiện ra đã mười một giờ rồi.
Cô đang định về phòng mình thì không biết Thẩm Ước Ước chui ở đâu ra: “Cô về rồi à?”
Ninh Tiểu Ngư gật đầu.
Thẩm Ước Ước kéo cô qua một bên, nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật của Ảnh đế, vừa rồi mọi người đã bàn nhau xem tới lúc đó sẽ mua gì. Quà chỉ có thể mua bằng xu tình bạn thôi. Tôi sợ cô không biết, không chuẩn bị sẵn xu nên cố ý chờ cô về để nói cho cô biết.”
Trước hết, Ninh Tiểu Ngư cảm ơn đối phương. Sau đó, cô không nhịn được hỏi một câu: “Nhất định phải tặng à?” Không tặng không được hay sao?
Thẩm Ước Ước nhìn cô với vẻ mặt như muốn nói “Cô hỏi vậy chẳng phải là thừa hay sao?”, cô ấy nói: “Tất cả mọi người đều tặng, sao cô có thể làm người lạc loài được?”
Ninh Tiểu Ngư “ồ” một tiếng, tỏ ý đã biết. Tóm lại cứ để tới lúc đó rồi tính sau.
Còn xa như vậy mà mọi người đã bắt đầu chuẩn bị quà cho Lục Kinh Độ rồi.
Quả nhiên đỉnh cao đời người chính là đây.
...
Sau khi trở về phòng, Ninh Tiểu Ngư nghĩ đến ba đang nằm trên giường bệnh trông lại già thêm, nhất thời trằn trọc khó ngủ.
Lúc đầu, cô đã từng trách ba, không hiểu tại sao ba phải níu kéo một người chỉ chăm chăm muốn bỏ đi. Cuối cùng, chẳng những ông ấy không níu giữ được bà ta mà còn biến bản thân thành người thực vật, bỏ cô lẻ loi một mình trên đời.
Lúc đó cô mới bao nhiêu tuổi chứ?
Thế nhưng, hai năm trở lại đây, khi tuổi tác lớn dần, cảm xúc oán hận đó cũng dần nhạt phai, chỉ còn lưu lại nỗi nhớ.
Cô nhớ ba. Mong ba tỉnh lại, nói chuyện lại với cô.
Không ngủ được nên Ninh Tiểu Ngư cũng không nằm nữa.
Cô mặc thêm áo khoác phủ ngoài áo ngủ, định đi loanh quanh giải sầu.
Biệt thự này nằm gần biển, xung quanh là một vùng biển tư nhân khá rộng. Ngoại trừ ekip chương trình và khách mời ra, những người khác không thể tới đây, cho nên nơi này rất an toàn.
Nếu không Ninh Tiểu Ngư cũng không dám hơn nửa đêm nửa hôm một mình đi ra ngoài tản bộ.
Ninh Tiểu Ngư không biết mình đã đi dạo bao lâu, đột nhiên cô ngửi thấy mùi khói thuốc lá thoang thoảng dường như bị gió biển thổi từ một nơi rất xa tới đây.
Mùi khói thuốc xen lẫn với mùi nước biển, gió biển, mang tới cảm giác mịt mờ.
Không ngờ mùi hương này cũng không đến nỗi khó ngửi.
Cô bất giác quay đầu nhìn về phía đầu gió. Sau đó, cô tìm thấy một chấm đỏ lấp lóe trong bóng đêm đen đặc.
Dựa vào độ nhạy cảm sau mấy lần làm nhiệm vụ thu được, chỉ cần nhìn bàn tay đẹp mắt cầm điếu thuốc đó thôi là Ninh Tiểu Ngư đã lập tức đoán ra ngay thân phận của đối phương.
Không ngờ người đêm hôm khuya khoắt cũng không ngủ được giống cô, trốn ở đây hút thuốc lại là Lục Kinh Độ!
Trong phút giây cô sững sờ, đối phương quay đầu lại, cô và người đó bốn mắt nhìn nhau.
Cách bóng đêm đen đặc mênh mang, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mắt hờ hững của đối phương.
Ban đêm yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, hai người cứ thế nhìn nhau mấy giây.
Dường như bọn họ đã vượt qua muôn trùng thời gian và không gian để có thể gặp nhau vào giây phút này.
Nếu như fan của Lục Kinh Độ có mặt ở đây chắc sẽ nói: “Ôi, ngay cả chiếc bóng của anh Lục cũng đẹp như vậy.”
Tiếc thay, người đứng ở đây không phải fan của Lục Kinh Độ mà là một cô gái cá muối tới triệt để.
Cá muối chẳng quan sát nhiều thêm, lập tức quay đầu bỏ đi.
Hệ thống tình yêu: [...]
Nó vừa định bố trí nhiệm vụ!
Ninh Tiểu Ngư bước nhanh như bay, như thể có gì đó đuổi theo sau lưng mình, cắm đầu rảo bước, chẳng mấy chốc đã về tới gần biệt thự.
Về đến biệt thự, cô mới thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa là lại phải làm nhiệm vụ rồi, may mà cô chạy nhanh.
Hôm nay cô mới vừa nộp bốn mươi ngàn nên hiện tại chỉ muốn nằm yên, không muốn làm nhiệm vụ.
Có điều, điều làm cô bất ngờ là một người lịch lãm trong mắt người khác như Lục Kinh Độ vậy mà lại cũng biết hút thuốc lá ư?
Hơn nữa động tác hút thuốc của anh rất thuần thục và phóng khoáng, toát lên vẻ thờ ơ.
Hệ thống tình yêu ra vẻ mình là người từng trải: [Một điều thuốc giải ngàn nỗi sầu, chắc tâm trạng anh Lục không được vui.]
Bởi vì số khán giả xem livestream của cô tăng đột biến.
[Chủ kênh ơi, respect*!]
*Tiếng Anh, nghĩa là “tôn trọng”, thường được giới trẻ sử dụng phổ biến trên mạng xã hội trong tình huống muốn thể hiện sự kính trọng một cách ngắn gọn.
[Quần chúng hóng hớt đã từng ngao du qua đây.]
[Chủ kênh ơi, cô và Ảnh đế ở cùng nhau trong bể bơi lâu như vậy, hai người làm gì ở trong đó thế? Đầu chó. jpg]
[Cảm giác trong bể bơi thế nào? Có phải là thoải mái lắm phải không? Cười ngây ngô. jpg]
Trong số những lời lẽ trêu chọc này thỉnh thoảng còn xen kẽ một số từ ngữ tiêu cực như “tâm cơ”, “trà xanh”, “vô liêm sỉ”.
Có điều những từ ngữ tiêu cực đều bị Ninh Tiểu Ngư phớt lờ.
Khi nhìn thấy những bình luận này, cô không hề bất ngờ khi có khán giả phát hiện ra chuyện mình đã tới bể bơi. Dù sao thời nay cư dân mạng đều rất thần thông quảng đại.
Cô chẳng buồn đoán xem làm thế nào mà bọn họ phát hiện ra chuyện này.
Ekip chương trình [Xin chào, bạn tôi] bố trí camera rất lạ lùng. Những lúc không xem livestream thì ngay cả khách mời cũng không biết lúc nào mình đang bị lên hình, lúc nào thì không bị lên hình.
Lúc không có camera, kênh livestream của khách mời sẽ ở trong trạng thái màn hình đen.
Tóm lại, ekip chương trình cố gắng tối đa để khách mời có thể bộc lộ con người chân thật nhất của mình.
Ninh Tiểu Ngư trả lời: “Đúng là rất thoải mái.”
Khán giả nghe xong lập tức đầu nhảy số hóng hớt:
[Rất... Rất thoải mái?]
[Tui là tui thích tính cách ngay thẳng của chế đó, yêu yêu.]
Khán giả tới tấp dỏng tai lên nghe nhưng Ninh Tiểu Ngư lại tỏ vẻ đầy hoài niệm: “Ghế mát xa trong đó dùng dễ chịu số một luôn, hơn nữa còn có đồ ăn ngon nữa.”
[???]
[Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi?]
[Tôi đã cởi quần sẵn rồi, vậy mà cô lại nói với tôi điều này ư?]
Ninh Tiểu Ngư nói xong, không nhịn được hồi tưởng lại cảm giác ngồi ghế mát xa.
Cảm giác đẳng cấp ấy để lại dư âm vô tận, chắc chắn giá của chiếc ghế đấy không dưới năm chữ số. Chưa biết chừng còn là từ sáu chữ số trở lên.
Nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của cô.
Tóm lại nó là mức giá mà cô không mua nổi.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của cô, hệ thống tình yêu nói đầy xảo quyệt: [Cô gái à, làm thêm vài nhiệm vụ nữa chẳng phải là sẽ có hay sao? Sau này, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, điểm tình yêu cô nhận được sẽ càng ngày càng nhiều hơn.]
Ninh Tiểu Ngư vội xua tay: “Không cần.”
Hiện tại cô chỉ nhận được một điểm cho mỗi nhiệm vụ, thử hỏi phải là nhiệm vụ như thế nào thì điểm tình yêu mới có thể tăng lên?
Chắc chắn là khi độ khó của nhiệm vụ tình yêu tăng lên thì mới có chuyện đó. Cảm ơn, cá muối không cần.
...
Lúc ăn cơm tối, Ninh Tiểu Ngư tiêu 4 xu tình bạn đổi một ít hoa quả tươi.
Chiều nay cô đã ăn rồi nên giờ không đói lắm, chỉ ăn hoa quả cho qua bữa.
Ăn tối xong, cô chào đạo diễn một câu rồi một mình rời khỏi “Ngôi nhà nhỏ của bạn thân”.
Đây là điều cô đã thống nhất với ekip chương trình ngay từ đầu. Trong nửa tháng ghi hình, mỗi tuần cô phải rời khỏi đây một lần.
Sau một tiếng rưỡi, cô đứng bên ngoài một căn phòng bệnh.
Nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt, cô trông thấy ba mình trong trạng thái người thực vật nằm im không nhúc nhích bên trong phòng bệnh.
Một tuần trôi qua, dường như ba cô lại già đi nhiều, dường như không ít sức sống lại chảy đi mất.
Nhìn thấy ba đang ngủ say, Ninh Tiểu Ngư im lặng mấy giây, sau đó cô đi vào trong phòng bệnh, ngồi vào chỗ trống ở mép giường.
Giống như mọi lần, cô bắt đầu thủ thỉ nói chuyện với ông ấy, kể cho ông ấy nghe những chuyện thường ngày của mình.
“Ba, gần đây con tham gia một chương trình giải trí, ekip chương trình trả thù lao rất hậu hĩnh, đủ để ba nằm đây một năm.
Lúc tham gia chương trình, con gặp được nó. Có thể thấy nó sống rất tốt, vậy chắc hẳn là bà Trương sống cũng không tồi. Ba cứ yên tâm.
Cho nên, bao giờ ba mới tỉnh?”
Nói tới những lời cuối, giọng Ninh Tiểu Ngư nhỏ dần.
Trên thực tế, không phải ngay từ đầu Ninh Tiểu Ngư đã cá muối.
Cô đã từng là người có thành tích xuất sắc, là “thánh chăm chỉ” trong miệng bạn bè, có một tương lai tươi sáng, rạng rỡ. Tiếc là biến cố xảy đến đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Cô vẫn luôn biết bà Trương thích chưng diện, ham hư vinh, thích dùng quần áo xinh đẹp để điểm tô cho bản thân.
Còn người đàn ông đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh này thì liên tục liều mạng nỗ lực, mong muốn cho vợ con có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tiếc là bất kể ông ấy có nỗ lực đến đâu thì ông ấy cũng không thể cho bà ta cuộc sống mà bà ta muốn. Ông ấy không biết rằng, trên thế giới này, chỉ có những người siêu giàu mới có thể thỏa mãn được trái tim ham hư vinh của bà Trương. Đây là điều mà cả đời này Ninh Châm có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không thể bắt kịp.
Cuối cùng, bà Trương thành công. Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, bà ta trở thành đời vợ thứ ba của một người đàn ông Bắc Kinh giàu có nào đó, hơn nữa còn dẫn theo con gái út đi cùng mình khi tái hôn.
Từ nhỏ Ninh Tiểu Ngư đã không thân thiết với bà Trương. Ngoại hình của cô giống ba đẹp trai hơn. Dùng ngôn ngữ internet thời nay để miêu tả thì đó là dung nhan giống như tiên.
Ninh Tiểu Ngư không có sắc đẹp sắc sảo, mặn mà giống mẹ nhưng Ninh Du Vi thì lại chẳng khác nào bản sao của bà Trương, giống bà Trương hồi trẻ tới bảy, tám phần.
Cho nên, trong hai chị em, bà Trương chỉ thích mỗi mình cô em.
Còn Ninh Tiểu Ngư, tất thảy tình thân cô nhận được đều tới từ ba.
Cô nâng cằm lên như thể tự nói với mình, lại như thể đang nói với người đàn ông nằm trên giường bệnh: “Cho nên, khi đó ba cố gắng như vậy phỏng có ích gì chứ? Kết quả chẳng phải vẫn là công dã tràng hay sao?”
Vợ bỏ đi. Con gái út dường như cũng đã hoàn toàn lãng quên ông ấy.
Ông ấy đã hôn mê bảy năm trời.
May mà có khoản tiền bồi thường của người tài xế gây ra tai nạn.
Nếu như không có khoản tiền bồi thường đó thì Ninh Châm đã không thể kéo dài hơi tàn lâu như vậy.
Trong bảy năm qua, hai người kia chưa từng tới thăm ông ấy lấy một lần.
Thay vì cố gắng để rồi mất đi tất cả, chẳng thà làm cá muối ngay từ đầu, thuận theo tự nhiên, để cho bản thân được vui vẻ hơn một chút.
Ninh Tiểu Ngư thăm ba khoảng nửa tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh, đi nộp bốn mươi ngàn tiền viện phí.
Tổng điểm tình yêu vốn là 4, hiện tại đã trở về con số 0 tròn trĩnh.
Ninh Tiểu Ngư hỏi một câu: “Tiền này không có vấn đề gì chứ?”
Hệ thống tình yêu vỗ tay, tự tin ra mặt: [Yên tâm đi cô gái, tiền cô nhận được là thu nhập sau thuế rồi, nguồn gốc số tiền này tuyệt đối không có vấn đề gì.]
Ninh Tiểu Ngư gật đầu, dù sao hệ thống tình yêu cũng là sản phẩm của nền văn minh vũ trụ, chút chuyện nhỏ thế này chắc chắn là nó biết làm.
...
Lúc Ninh Tiểu Ngư về lại “Ngôi nhà nhỏ của bạn thân”, trong phòng khách chỉ còn bật một ngọn đèn sáng lờ mờ.
Khách mời đều đã về phòng nghỉ ngơi.
Cô cầm điện thoại di động lên xem giờ mới phát hiện ra đã mười một giờ rồi.
Cô đang định về phòng mình thì không biết Thẩm Ước Ước chui ở đâu ra: “Cô về rồi à?”
Ninh Tiểu Ngư gật đầu.
Thẩm Ước Ước kéo cô qua một bên, nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật của Ảnh đế, vừa rồi mọi người đã bàn nhau xem tới lúc đó sẽ mua gì. Quà chỉ có thể mua bằng xu tình bạn thôi. Tôi sợ cô không biết, không chuẩn bị sẵn xu nên cố ý chờ cô về để nói cho cô biết.”
Trước hết, Ninh Tiểu Ngư cảm ơn đối phương. Sau đó, cô không nhịn được hỏi một câu: “Nhất định phải tặng à?” Không tặng không được hay sao?
Thẩm Ước Ước nhìn cô với vẻ mặt như muốn nói “Cô hỏi vậy chẳng phải là thừa hay sao?”, cô ấy nói: “Tất cả mọi người đều tặng, sao cô có thể làm người lạc loài được?”
Ninh Tiểu Ngư “ồ” một tiếng, tỏ ý đã biết. Tóm lại cứ để tới lúc đó rồi tính sau.
Còn xa như vậy mà mọi người đã bắt đầu chuẩn bị quà cho Lục Kinh Độ rồi.
Quả nhiên đỉnh cao đời người chính là đây.
...
Sau khi trở về phòng, Ninh Tiểu Ngư nghĩ đến ba đang nằm trên giường bệnh trông lại già thêm, nhất thời trằn trọc khó ngủ.
Lúc đầu, cô đã từng trách ba, không hiểu tại sao ba phải níu kéo một người chỉ chăm chăm muốn bỏ đi. Cuối cùng, chẳng những ông ấy không níu giữ được bà ta mà còn biến bản thân thành người thực vật, bỏ cô lẻ loi một mình trên đời.
Lúc đó cô mới bao nhiêu tuổi chứ?
Thế nhưng, hai năm trở lại đây, khi tuổi tác lớn dần, cảm xúc oán hận đó cũng dần nhạt phai, chỉ còn lưu lại nỗi nhớ.
Cô nhớ ba. Mong ba tỉnh lại, nói chuyện lại với cô.
Không ngủ được nên Ninh Tiểu Ngư cũng không nằm nữa.
Cô mặc thêm áo khoác phủ ngoài áo ngủ, định đi loanh quanh giải sầu.
Biệt thự này nằm gần biển, xung quanh là một vùng biển tư nhân khá rộng. Ngoại trừ ekip chương trình và khách mời ra, những người khác không thể tới đây, cho nên nơi này rất an toàn.
Nếu không Ninh Tiểu Ngư cũng không dám hơn nửa đêm nửa hôm một mình đi ra ngoài tản bộ.
Ninh Tiểu Ngư không biết mình đã đi dạo bao lâu, đột nhiên cô ngửi thấy mùi khói thuốc lá thoang thoảng dường như bị gió biển thổi từ một nơi rất xa tới đây.
Mùi khói thuốc xen lẫn với mùi nước biển, gió biển, mang tới cảm giác mịt mờ.
Không ngờ mùi hương này cũng không đến nỗi khó ngửi.
Cô bất giác quay đầu nhìn về phía đầu gió. Sau đó, cô tìm thấy một chấm đỏ lấp lóe trong bóng đêm đen đặc.
Dựa vào độ nhạy cảm sau mấy lần làm nhiệm vụ thu được, chỉ cần nhìn bàn tay đẹp mắt cầm điếu thuốc đó thôi là Ninh Tiểu Ngư đã lập tức đoán ra ngay thân phận của đối phương.
Không ngờ người đêm hôm khuya khoắt cũng không ngủ được giống cô, trốn ở đây hút thuốc lại là Lục Kinh Độ!
Trong phút giây cô sững sờ, đối phương quay đầu lại, cô và người đó bốn mắt nhìn nhau.
Cách bóng đêm đen đặc mênh mang, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mắt hờ hững của đối phương.
Ban đêm yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, hai người cứ thế nhìn nhau mấy giây.
Dường như bọn họ đã vượt qua muôn trùng thời gian và không gian để có thể gặp nhau vào giây phút này.
Nếu như fan của Lục Kinh Độ có mặt ở đây chắc sẽ nói: “Ôi, ngay cả chiếc bóng của anh Lục cũng đẹp như vậy.”
Tiếc thay, người đứng ở đây không phải fan của Lục Kinh Độ mà là một cô gái cá muối tới triệt để.
Cá muối chẳng quan sát nhiều thêm, lập tức quay đầu bỏ đi.
Hệ thống tình yêu: [...]
Nó vừa định bố trí nhiệm vụ!
Ninh Tiểu Ngư bước nhanh như bay, như thể có gì đó đuổi theo sau lưng mình, cắm đầu rảo bước, chẳng mấy chốc đã về tới gần biệt thự.
Về đến biệt thự, cô mới thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa là lại phải làm nhiệm vụ rồi, may mà cô chạy nhanh.
Hôm nay cô mới vừa nộp bốn mươi ngàn nên hiện tại chỉ muốn nằm yên, không muốn làm nhiệm vụ.
Có điều, điều làm cô bất ngờ là một người lịch lãm trong mắt người khác như Lục Kinh Độ vậy mà lại cũng biết hút thuốc lá ư?
Hơn nữa động tác hút thuốc của anh rất thuần thục và phóng khoáng, toát lên vẻ thờ ơ.
Hệ thống tình yêu ra vẻ mình là người từng trải: [Một điều thuốc giải ngàn nỗi sầu, chắc tâm trạng anh Lục không được vui.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.