Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp
Chương 66: Cá trê
Quán Mộc Chu Cẩn
26/01/2022
Ngay lập tức, Phương Trường thổi một hồi còi dài báo động cho mọi người nhanh chóng vào bờ.
Nghe thấy tiếng còi cảnh báo, mọi người đều hốt hoảng dừng tay, nhanh chóng lội vào bờ.
Có điều, duy chỉ hai người ở ngoài rìa kia vẫn có chút chần chờ, cứ tần ngần đứng đó không biết nên vớt lưới hay vào bờ.
Cứ tần ngần như vậy mà hai người chẳng hề để ý nước xung quanh đã bắt đầu khuấy động, bọt nước sủi lên ùng ục như thể có thứ gì đó kéo bầy kéo cánh bơi tới đây.
"Á! Cá...cá đúng không?"
Đến tận lúc này hai người mới nhận ra sự bất thường, họ không quan tâm nữa mà nhanh chóng bơi vào bờ.
Phương Trường báo động xong, xác định mọi người hoàn hảo trở về thì mới an tâm nhảy xuống nước.
Thật ra kỹ năng bơi của Phương Trường không quá tốt, mà nói thẳng ra thì chỉ đạt đến trình độ không chìm là cùng. Cái dáng bơi không biết nên gọi là gì của Phương Trường được cái khá nhanh, ngay chính tu vi của cậu cũng không quá thấp nên dù không biết bơi thì cũng không thành vấn đề.
Hai người xa xa kia vẫn đang liều mạng bơi vào bờ. Đến khi Phương Trường nhảy xuống nước mới phát hiện rằng họ chưa vào bờ, cậu nhanh chóng đến giúp họ. Vừa tới khu vực đó, Phương Trường cảm giác như mình đang đứng giữa một vạc dầu sôi. Chắc chắn có thứ thứ gì đó đang quấy nhiễu đáy hồ.
Phương Trường nắm lấy tay của người gần mình nhất.
Trong nước thì làm gì có chỗ dựa mà mượn lực, vậy nên gần như Phương Trường phải dùng hết sức lực từ lúc bú mẹ đến giờ mới có thể túm lấy người đó ném ra xa.
Thành công ném được người đầu tiên, ngay sau đó Phương Trường lại túm ngay lấy người thứ hai.
Người thứ hai còn đang chới với trên không trung, chưa kịp chạm đất mà Phương Trường đã cảm thấy dưới chân mình có cái miệng lớn đang chầu chực. Cái miệng đầy gai nhọn ấy chỉ cần lao lên là có thể cắn nát cái chân cậu.
Phương Trường hít một hơi sâu, vận khí, lấy kiếm laser dứt khoát chém thẳng xuống cái miệng đó.
Thật ra Phương Trường quên mất một điều quan trọng nhất: khúc xạ ánh sáng. Ở dưới nước, ánh sáng bị khúc xạ đi cực kỳ nghiêm trọng, và Phương Trường tưởng chừng con cá sắp đớp chân cậu đến nơi rồi, nhưng thực tế nó còn cách cậu những một khoảng.
May mắn thay nhát kiếm này đủ dài để trúng.
Ngay tức khắc, máu tươi nhuộm đỏ một vùng nước xanh ngắt.
Thứ bị Phương Trường đâm đau đớn quằn quại trong nước. Cơ thể khổng lồ của nó làm khuấy động một vùng lớn, tạo nên từng con sóng cuồn cuộn đập cho Phương Trường chao đảo, chới với. Cả người cậu ướt như chuột lội, chẳng thể phân biệt nổi đâu là nước hồ, đâu là mồ hôi. Và quần áo sũng nước cũng là một trong những nguyên nhân gây cản trở cho hành động của cậu.
Bây giờ điều đáng ăn mừng duy nhất là hai người kia thừa dịp Phương Trường giúp đánh đánh lạc hướng mà đã lao nhanh lên bờ.
An toàn.
Phương Trường vẫn chưa rõ được thứ đen đen dưới chân mình là giống gì, nhưng cậu chắc như đinh đóng cột luôn: Nó là sinh vật sống dưới nước!
Có vẻ máu của thứ đó chảy ra ngày càng nhiều, khiến nước hồ vốn đã không trong lại càng thêm đục, cũng chính vì thế mà tầm nhìn trong nước của cậu bị hạn chế khá nhiều.
Hiểm hóc né đòn đánh lén của nó, Phương Trường bắt buộc phải chậm lại, tranh thủ vận thần thức.
Dùng thần thức là nhìn rõ hơn hẳn, và bây giờ Phương Trường đã có thể nhìn rõ khí tức của nó.
Theo đánh giá của cậu thì con hàng này khoảng 20-30 mét, chí ít cũng phải 15 mét, vừa to vừa dài. Từ hình dạng thì có vẻ đó là một loại cá rất quen thuộc, nhưng mãi Phương Trường vẫn chẳng nhớ nổi nó là giống gì.
Nhân lúc nó vẫn đang quằn quại vì đau đớn, Phương Trường bơi nhanh lên bờ.
Mọi người trên bờ sốt sắng nhìn xem cậu có bị thương không, một số người khác lại chạy chạy đi tìm người phụ trách khu an toàn báo cáo.
"Trong hồ có rất nhiều quái vật" – tin tức này đã thành công thu hút sự chú ý của Tề Hưng Quân.
Tề Hưng Quân vừa nghe liền đứng ngồi không yên, quay người dặn dò thư kí Trầm: "Lập tức thông báo cho tất cả các dị năng giả sẵn sàng đến hồ xem xét tình hình."
Cuối cùng thì vấn đề mà bọn họ sợ nhất đã tới – Thú biến dị!!!
Zombie không thể hoạt động được dưới nước, nhưng những sinh vật vốn sống dưới nước mà bị biến dị thì hoàn toàn có thể tự do hành động.
Xem ra hiện tại thú biến dị vẫn đang tiến hóa rất nhanh, hơn nữa cách tiến hóa còn rất phức tạp, thật sự không thể đoán trước được điều gì cả. Nhưng may mắn rằng vẫn chưa xuất hiện con thú nào đột biến tới mức vượt qua đặc tính của chúng từ xưa tới nay. Cá thì vẫn là cá, chỉ có thể bơi chứ chưa thể bay.
Nhưng chẳng may thú biến dị mà biết tụ theo bầy đàn thì đáng lo ngại đấy, đến cái nước ấy thì khó mà cứu nổi!
Thư kí Trầm gật đầu, nhanh chân đi thông báo cho mọi người biết.
Thứ kia ráo riết đuổi theo Phương Trường đến vùng nước cạn, cuối cùng cũng lộ ra hình dạng thật.
Mọi người liền cao hứng: "Là cá, là cá!!!"
Đã là cá mà bị vớt lên bờ thì nó chỉ có nước chết thôi, cùng lắm là nó chỉ lớn hơn mấy con cá bình thường trăm lần thôi. Lên bờ là an toàn tuyệt đối rồi.
Mấy con cá đang hăng máu đuổi thì mắc cạn, chúng chững lại, ra sức vẫy vùng, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
"Mắc cạn rồi!!" Có người la lớn.
Vừa mới đứng hoan hô chưa được bao lâu thì con cá kia quẫy ngày càng mạnh, đuôi đập nước làm bọt nước bắn tung tóe. Có con còn quẫy mạnh đến mức bay hẳn lên không trung, đập mạnh vào mặt một người đang đứng vỗ tay reo hò.
Con cá "bất hạnh" kia rơi xuống đất mà chẳng mảy may đau đớn gì cả, nó lại đung đưa đuôi, giãy đến chỗ Phương Trường!
Có vẻ nó chẳng hề e ngại cái vụ mắc cạn này và hô hấp cũng không gặp khó khăn gì cả.
Nhóm dị năng giả đầu tiên nhận được thông báo liền chạy tới xem tình hình, vừa vặn nhìn được toàn bộ hình dáng của quái vật.
"Hỏng, là cá trê, chúng có thể lên bờ được đấy."
Giống cá này cực kỳ hung tàn, đã to lớn còn ăn tạp. Ăn tạp ở đây tức là chúng có thể ăn tất cả thứ gì chúng nhắm tới, không trừ thịt người. Nhìn từ xa chẳng khác gì rắn nước cả, chỉ có điều to béo và nhợt nhạt hơn thôi.
So với cá trê bình thường thì sau khi biến dị, dường như râu của chúng dài hơn, mang to hơn và có vẻ các giác quan cũng như sức chiến đấu tăng mạnh hơn.
Cho nên kể cả không có nước thì chúng vẫn có thể an nhiên mà sống. Mà chưa cần biến dị thì xưa nay người ta vẫn hay truyền miệng nhau rằng đặc thù của cá trê là có thể sống mười ngày nửa tháng dưới lòng đất mà vẫn bình an vô sự!
Đối với cá trê mà nói, thật sự biến dị hay không biến dị thì mắc cạn chẳng có gì là to tát.
Nghe thấy hai chữ "cá trê", mọi người vây xem xung quanh hoảng sợ, chạy tán loạn.
Nhưng càng hoảng thì tay chân càng luống cuống.
Đột nhiên hồi tưởng lại lúc nãy mình từng bơi chung với mấy con cá vừa tanh tưởi vừa hung dữ này, tất cả đều lạnh hết cả sống lưng. Huống chi những người ở đây đều là cặn đáy của xã hội, đứng gần quá nhỡ nó tấn công thì trở tay không kịp. Mà có người tốt nào tự hi sinh thân mình để cứu loại người như họ sao? Biết ai mới là người bị "bỏ rơi"? Ai mới là người làm "mồi nhử"?
Gọi là khu an toàn nhưng có thật sự an toàn với những con người thấp hèn như bọn họ không? Từ khi tận thế ập tới, căn bệnh bất an này dần cắm rễ vào sâu trong tâm thức của họ.
Chỉ có điều ở đây khá nhiều trẻ em, và chúng nó có sợ hãi thì sẽ chẳng ai quan tâm.
Biết cá trê có thể sống trên cạn thế nên đám người hoảng loạn đến mức chạy bạt mạng, bát quái làm sao quan trọng bằng sinh mệnh cơ chứ!?
Ngay lập tức, con đường trở nên đông nghìn nghịt.
Không biết rằng ai là người vấp ngã đầu tiên, ai xô ai đẩy nhưng nói chung hiện trường nhốn nháo như cái chợ, chẳng thèm đếm xỉa tới gì cả mà cứ đạp lên nhau rồi chạy.
Khắp nơi vang lên tiếng gào thét van xin, tiếng rên rỉ đầy đau đớn...
Nhẹ thì bầm thịt, nặng là gãy tay gãy chân. Có những đứa trẻ vừa ngã xuống đã bị một người to lớn đạp thẳng lên đầu lấy đà chạy ——
Phương Trường không thấy cảnh này, nhưng người xem của cậu thấy.
【 Trời đất, streamer ơi, cô bé phía sau cậu sắp bị dẫm chết rồi kìa! 】
Phương Trường cau mày, quay đầu nhìn tình hình phía sau. Thảm cảnh hỗn loạn ấy cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, bởi ai cũng sợ hãi thì còn nghe được ý kiến người khác ư?
Bởi trước mắt, theo sát con cá dẫn đầu là đồng bọn tầm sáu con nữa, đứa nào đứa nấy béo tròn núc ních, nhìn đã thấy sợ. Trong đó có một con rách miệng, máu vẫn ròng ròng chảy. Đó chính là con cá đen đủi bị Phương Trường chém lúc nãy.
Và con thú nào biến dị cũng vậy, thông minh đột xuất.
Con bị thương tuy nhỏ nhất trong đám, nhưng thân nó sẫm màu và có khí tức hung hăng hơn hết thảy. Đứng giữa đồng bọn mà nó cứ chăm chăm nhìn Phương Trường, như thể giây sau sẽ phóng đến nhai nát cậu ra vậy.
Thường nói mắt nhạt là cá chết, nhưng đối với thú biến dị thì không phải. Mắt con thú nào càng nhạt thì càng đáng gờm.
Phương Trường cảm nhận được rõ ràng sát ý từ đôi mắt đó.
Trong nháy mắt, đám cá đó đã đến tiếp sức cho đồng bọn.
Lần đầu tiên Phương Trường phải đối mặt với thứ sinh vật vừa hung tợn vừa ngoan cường như vậy. Nhắm tới con cá trê gần nhất, Phương Trường đạp thẳng lên đầu nó nhưng vô ích, con cá vẫn sống trơ. Chưa kịp nhảy ra chỗ khác thì có thêm con nữa xông tới cắn xé Phương Trường.
Phương Trường vừa cúi xuống túm vây con cá dưới chân, vừa hiểm hóc né qua cú đớp hung tợn kia. Nhưng bọn cá kia đâu để Phương Trường có thời gian thở dốc, dường như hiểu ý nhau, lại có thêm con khác lao tới.
Thấy có đồng bọn tiếp sức, con cá bị Phương Trường túm vây kia vùng dậy, tính lật Phương Trường rồi đè chết cậu.
Chúng rất hiểu nhau, cũng rất biết cách phối hợp với nhau.
Tuy mấy con cá trê ấy không thể thể khôn bằng con sáo kia được, nhưng lấy nhiều đánh ít thì xem ra trong cuộc chiến này Phương Trường có hơi bất lợi.
Mới đầu Phương Trường nghĩ đến việc dùng bộ pháp Đạp Nguyệt để chiến đấu, chẳng ngờ mấy con cá trê ấy tấn công quá dồn dập khiến cậu bị loạn chiêu thức.
Nhưng may thay, phản ứng của Phương Trường vẫn đủ nhanh để nhận ra điều đó, cậu lập tức thay đổi bộ pháp, trở về lối đánh lưu manh xưa nay.
Chẳng ngờ lối đánh "hoang dã" ấy có thể miễn cưỡng đối phó với bọn chúng đôi chút.
Nhưng càng đánh càng thấy bất ổn, chỉ có thể giật gấu vá vai mà đánh bừa.
Mắt thấy Phương Trường sắp chống đỡ không nổi, con cá bị thương vốn chầu chực nãy giờ chớp thời cơ phóng lên, định cắn đứt cổ cậu.
Đột nhiên, con cá ngoài cùng biến thành bó đuốc sống.
Nó quằn quại trong lửa, vảy nổ lách tách, bắn tứ tung. Không tới mười giây sau, con cá đã cháy đen, tỏa ra mùi cá nướng thơm phức.
Tàn đời.
Nãy giờ Tề Hưng Quân đứng bên bờ quan sát tình hình, thấy có ngọn lửa quen thuộc đến trợ giúp Phương Trường thì hai mắt sáng rực lên, láo liên tìm người.
Từ trong đám hỗn loạn, một người đàn ông khí chất bất phàm bước ra, thong thả tới bên hồ.
Nghe thấy tiếng còi cảnh báo, mọi người đều hốt hoảng dừng tay, nhanh chóng lội vào bờ.
Có điều, duy chỉ hai người ở ngoài rìa kia vẫn có chút chần chờ, cứ tần ngần đứng đó không biết nên vớt lưới hay vào bờ.
Cứ tần ngần như vậy mà hai người chẳng hề để ý nước xung quanh đã bắt đầu khuấy động, bọt nước sủi lên ùng ục như thể có thứ gì đó kéo bầy kéo cánh bơi tới đây.
"Á! Cá...cá đúng không?"
Đến tận lúc này hai người mới nhận ra sự bất thường, họ không quan tâm nữa mà nhanh chóng bơi vào bờ.
Phương Trường báo động xong, xác định mọi người hoàn hảo trở về thì mới an tâm nhảy xuống nước.
Thật ra kỹ năng bơi của Phương Trường không quá tốt, mà nói thẳng ra thì chỉ đạt đến trình độ không chìm là cùng. Cái dáng bơi không biết nên gọi là gì của Phương Trường được cái khá nhanh, ngay chính tu vi của cậu cũng không quá thấp nên dù không biết bơi thì cũng không thành vấn đề.
Hai người xa xa kia vẫn đang liều mạng bơi vào bờ. Đến khi Phương Trường nhảy xuống nước mới phát hiện rằng họ chưa vào bờ, cậu nhanh chóng đến giúp họ. Vừa tới khu vực đó, Phương Trường cảm giác như mình đang đứng giữa một vạc dầu sôi. Chắc chắn có thứ thứ gì đó đang quấy nhiễu đáy hồ.
Phương Trường nắm lấy tay của người gần mình nhất.
Trong nước thì làm gì có chỗ dựa mà mượn lực, vậy nên gần như Phương Trường phải dùng hết sức lực từ lúc bú mẹ đến giờ mới có thể túm lấy người đó ném ra xa.
Thành công ném được người đầu tiên, ngay sau đó Phương Trường lại túm ngay lấy người thứ hai.
Người thứ hai còn đang chới với trên không trung, chưa kịp chạm đất mà Phương Trường đã cảm thấy dưới chân mình có cái miệng lớn đang chầu chực. Cái miệng đầy gai nhọn ấy chỉ cần lao lên là có thể cắn nát cái chân cậu.
Phương Trường hít một hơi sâu, vận khí, lấy kiếm laser dứt khoát chém thẳng xuống cái miệng đó.
Thật ra Phương Trường quên mất một điều quan trọng nhất: khúc xạ ánh sáng. Ở dưới nước, ánh sáng bị khúc xạ đi cực kỳ nghiêm trọng, và Phương Trường tưởng chừng con cá sắp đớp chân cậu đến nơi rồi, nhưng thực tế nó còn cách cậu những một khoảng.
May mắn thay nhát kiếm này đủ dài để trúng.
Ngay tức khắc, máu tươi nhuộm đỏ một vùng nước xanh ngắt.
Thứ bị Phương Trường đâm đau đớn quằn quại trong nước. Cơ thể khổng lồ của nó làm khuấy động một vùng lớn, tạo nên từng con sóng cuồn cuộn đập cho Phương Trường chao đảo, chới với. Cả người cậu ướt như chuột lội, chẳng thể phân biệt nổi đâu là nước hồ, đâu là mồ hôi. Và quần áo sũng nước cũng là một trong những nguyên nhân gây cản trở cho hành động của cậu.
Bây giờ điều đáng ăn mừng duy nhất là hai người kia thừa dịp Phương Trường giúp đánh đánh lạc hướng mà đã lao nhanh lên bờ.
An toàn.
Phương Trường vẫn chưa rõ được thứ đen đen dưới chân mình là giống gì, nhưng cậu chắc như đinh đóng cột luôn: Nó là sinh vật sống dưới nước!
Có vẻ máu của thứ đó chảy ra ngày càng nhiều, khiến nước hồ vốn đã không trong lại càng thêm đục, cũng chính vì thế mà tầm nhìn trong nước của cậu bị hạn chế khá nhiều.
Hiểm hóc né đòn đánh lén của nó, Phương Trường bắt buộc phải chậm lại, tranh thủ vận thần thức.
Dùng thần thức là nhìn rõ hơn hẳn, và bây giờ Phương Trường đã có thể nhìn rõ khí tức của nó.
Theo đánh giá của cậu thì con hàng này khoảng 20-30 mét, chí ít cũng phải 15 mét, vừa to vừa dài. Từ hình dạng thì có vẻ đó là một loại cá rất quen thuộc, nhưng mãi Phương Trường vẫn chẳng nhớ nổi nó là giống gì.
Nhân lúc nó vẫn đang quằn quại vì đau đớn, Phương Trường bơi nhanh lên bờ.
Mọi người trên bờ sốt sắng nhìn xem cậu có bị thương không, một số người khác lại chạy chạy đi tìm người phụ trách khu an toàn báo cáo.
"Trong hồ có rất nhiều quái vật" – tin tức này đã thành công thu hút sự chú ý của Tề Hưng Quân.
Tề Hưng Quân vừa nghe liền đứng ngồi không yên, quay người dặn dò thư kí Trầm: "Lập tức thông báo cho tất cả các dị năng giả sẵn sàng đến hồ xem xét tình hình."
Cuối cùng thì vấn đề mà bọn họ sợ nhất đã tới – Thú biến dị!!!
Zombie không thể hoạt động được dưới nước, nhưng những sinh vật vốn sống dưới nước mà bị biến dị thì hoàn toàn có thể tự do hành động.
Xem ra hiện tại thú biến dị vẫn đang tiến hóa rất nhanh, hơn nữa cách tiến hóa còn rất phức tạp, thật sự không thể đoán trước được điều gì cả. Nhưng may mắn rằng vẫn chưa xuất hiện con thú nào đột biến tới mức vượt qua đặc tính của chúng từ xưa tới nay. Cá thì vẫn là cá, chỉ có thể bơi chứ chưa thể bay.
Nhưng chẳng may thú biến dị mà biết tụ theo bầy đàn thì đáng lo ngại đấy, đến cái nước ấy thì khó mà cứu nổi!
Thư kí Trầm gật đầu, nhanh chân đi thông báo cho mọi người biết.
Thứ kia ráo riết đuổi theo Phương Trường đến vùng nước cạn, cuối cùng cũng lộ ra hình dạng thật.
Mọi người liền cao hứng: "Là cá, là cá!!!"
Đã là cá mà bị vớt lên bờ thì nó chỉ có nước chết thôi, cùng lắm là nó chỉ lớn hơn mấy con cá bình thường trăm lần thôi. Lên bờ là an toàn tuyệt đối rồi.
Mấy con cá đang hăng máu đuổi thì mắc cạn, chúng chững lại, ra sức vẫy vùng, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
"Mắc cạn rồi!!" Có người la lớn.
Vừa mới đứng hoan hô chưa được bao lâu thì con cá kia quẫy ngày càng mạnh, đuôi đập nước làm bọt nước bắn tung tóe. Có con còn quẫy mạnh đến mức bay hẳn lên không trung, đập mạnh vào mặt một người đang đứng vỗ tay reo hò.
Con cá "bất hạnh" kia rơi xuống đất mà chẳng mảy may đau đớn gì cả, nó lại đung đưa đuôi, giãy đến chỗ Phương Trường!
Có vẻ nó chẳng hề e ngại cái vụ mắc cạn này và hô hấp cũng không gặp khó khăn gì cả.
Nhóm dị năng giả đầu tiên nhận được thông báo liền chạy tới xem tình hình, vừa vặn nhìn được toàn bộ hình dáng của quái vật.
"Hỏng, là cá trê, chúng có thể lên bờ được đấy."
Giống cá này cực kỳ hung tàn, đã to lớn còn ăn tạp. Ăn tạp ở đây tức là chúng có thể ăn tất cả thứ gì chúng nhắm tới, không trừ thịt người. Nhìn từ xa chẳng khác gì rắn nước cả, chỉ có điều to béo và nhợt nhạt hơn thôi.
So với cá trê bình thường thì sau khi biến dị, dường như râu của chúng dài hơn, mang to hơn và có vẻ các giác quan cũng như sức chiến đấu tăng mạnh hơn.
Cho nên kể cả không có nước thì chúng vẫn có thể an nhiên mà sống. Mà chưa cần biến dị thì xưa nay người ta vẫn hay truyền miệng nhau rằng đặc thù của cá trê là có thể sống mười ngày nửa tháng dưới lòng đất mà vẫn bình an vô sự!
Đối với cá trê mà nói, thật sự biến dị hay không biến dị thì mắc cạn chẳng có gì là to tát.
Nghe thấy hai chữ "cá trê", mọi người vây xem xung quanh hoảng sợ, chạy tán loạn.
Nhưng càng hoảng thì tay chân càng luống cuống.
Đột nhiên hồi tưởng lại lúc nãy mình từng bơi chung với mấy con cá vừa tanh tưởi vừa hung dữ này, tất cả đều lạnh hết cả sống lưng. Huống chi những người ở đây đều là cặn đáy của xã hội, đứng gần quá nhỡ nó tấn công thì trở tay không kịp. Mà có người tốt nào tự hi sinh thân mình để cứu loại người như họ sao? Biết ai mới là người bị "bỏ rơi"? Ai mới là người làm "mồi nhử"?
Gọi là khu an toàn nhưng có thật sự an toàn với những con người thấp hèn như bọn họ không? Từ khi tận thế ập tới, căn bệnh bất an này dần cắm rễ vào sâu trong tâm thức của họ.
Chỉ có điều ở đây khá nhiều trẻ em, và chúng nó có sợ hãi thì sẽ chẳng ai quan tâm.
Biết cá trê có thể sống trên cạn thế nên đám người hoảng loạn đến mức chạy bạt mạng, bát quái làm sao quan trọng bằng sinh mệnh cơ chứ!?
Ngay lập tức, con đường trở nên đông nghìn nghịt.
Không biết rằng ai là người vấp ngã đầu tiên, ai xô ai đẩy nhưng nói chung hiện trường nhốn nháo như cái chợ, chẳng thèm đếm xỉa tới gì cả mà cứ đạp lên nhau rồi chạy.
Khắp nơi vang lên tiếng gào thét van xin, tiếng rên rỉ đầy đau đớn...
Nhẹ thì bầm thịt, nặng là gãy tay gãy chân. Có những đứa trẻ vừa ngã xuống đã bị một người to lớn đạp thẳng lên đầu lấy đà chạy ——
Phương Trường không thấy cảnh này, nhưng người xem của cậu thấy.
【 Trời đất, streamer ơi, cô bé phía sau cậu sắp bị dẫm chết rồi kìa! 】
Phương Trường cau mày, quay đầu nhìn tình hình phía sau. Thảm cảnh hỗn loạn ấy cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, bởi ai cũng sợ hãi thì còn nghe được ý kiến người khác ư?
Bởi trước mắt, theo sát con cá dẫn đầu là đồng bọn tầm sáu con nữa, đứa nào đứa nấy béo tròn núc ních, nhìn đã thấy sợ. Trong đó có một con rách miệng, máu vẫn ròng ròng chảy. Đó chính là con cá đen đủi bị Phương Trường chém lúc nãy.
Và con thú nào biến dị cũng vậy, thông minh đột xuất.
Con bị thương tuy nhỏ nhất trong đám, nhưng thân nó sẫm màu và có khí tức hung hăng hơn hết thảy. Đứng giữa đồng bọn mà nó cứ chăm chăm nhìn Phương Trường, như thể giây sau sẽ phóng đến nhai nát cậu ra vậy.
Thường nói mắt nhạt là cá chết, nhưng đối với thú biến dị thì không phải. Mắt con thú nào càng nhạt thì càng đáng gờm.
Phương Trường cảm nhận được rõ ràng sát ý từ đôi mắt đó.
Trong nháy mắt, đám cá đó đã đến tiếp sức cho đồng bọn.
Lần đầu tiên Phương Trường phải đối mặt với thứ sinh vật vừa hung tợn vừa ngoan cường như vậy. Nhắm tới con cá trê gần nhất, Phương Trường đạp thẳng lên đầu nó nhưng vô ích, con cá vẫn sống trơ. Chưa kịp nhảy ra chỗ khác thì có thêm con nữa xông tới cắn xé Phương Trường.
Phương Trường vừa cúi xuống túm vây con cá dưới chân, vừa hiểm hóc né qua cú đớp hung tợn kia. Nhưng bọn cá kia đâu để Phương Trường có thời gian thở dốc, dường như hiểu ý nhau, lại có thêm con khác lao tới.
Thấy có đồng bọn tiếp sức, con cá bị Phương Trường túm vây kia vùng dậy, tính lật Phương Trường rồi đè chết cậu.
Chúng rất hiểu nhau, cũng rất biết cách phối hợp với nhau.
Tuy mấy con cá trê ấy không thể thể khôn bằng con sáo kia được, nhưng lấy nhiều đánh ít thì xem ra trong cuộc chiến này Phương Trường có hơi bất lợi.
Mới đầu Phương Trường nghĩ đến việc dùng bộ pháp Đạp Nguyệt để chiến đấu, chẳng ngờ mấy con cá trê ấy tấn công quá dồn dập khiến cậu bị loạn chiêu thức.
Nhưng may thay, phản ứng của Phương Trường vẫn đủ nhanh để nhận ra điều đó, cậu lập tức thay đổi bộ pháp, trở về lối đánh lưu manh xưa nay.
Chẳng ngờ lối đánh "hoang dã" ấy có thể miễn cưỡng đối phó với bọn chúng đôi chút.
Nhưng càng đánh càng thấy bất ổn, chỉ có thể giật gấu vá vai mà đánh bừa.
Mắt thấy Phương Trường sắp chống đỡ không nổi, con cá bị thương vốn chầu chực nãy giờ chớp thời cơ phóng lên, định cắn đứt cổ cậu.
Đột nhiên, con cá ngoài cùng biến thành bó đuốc sống.
Nó quằn quại trong lửa, vảy nổ lách tách, bắn tứ tung. Không tới mười giây sau, con cá đã cháy đen, tỏa ra mùi cá nướng thơm phức.
Tàn đời.
Nãy giờ Tề Hưng Quân đứng bên bờ quan sát tình hình, thấy có ngọn lửa quen thuộc đến trợ giúp Phương Trường thì hai mắt sáng rực lên, láo liên tìm người.
Từ trong đám hỗn loạn, một người đàn ông khí chất bất phàm bước ra, thong thả tới bên hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.