Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp
Chương 90: Phong ấn
Quán Mộc Chu Cẩn
09/04/2022
Thật ra đây chưa phải bản hoàn chỉnh của thế giới này.
Muốn biết nguyên nhân phải ngược về xa xưa, có một đại năng trong lúc phi thăng nảy ra ý định muốn mang cả động phủ của mình lên. Ý định là ý định, chẳng ngờ đại năng đó làm thật, trực tiếp xé rách thổ địa thế giới.
Đương nhiên, từ vết rách đó, hàng ngàn hàng vạn những thứ quái dị chui vào đe dọa cuộc sống con người. Các đại năng chỉ đành tụ tập về đây, tạo kết giới phong ấn vết rách lại, hàng năm cử người đến tu bổ mới tạm thời an ổn.
Nếu không tu bổ thường xuyên thì vết rách sẽ hở ra một lỗ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có người hoặc thú vật từ thế giới khác lọt đến đây.
Hậu quả của việc này rất nghiêm trọng nên toàn bộ Tu chân giới không lúc nào lơ khỏi vết rách đó.
Vậy nên khi đệ tử áo xám nói kết giới xảy ra vấn đề, Diệu Khê không tài nào tin nổi.
Vị đại năng gây họa đó từng đến trú ẩn ở Vân Hạ sơn phái. Đã nhiều năm trôi qua, vị đại năng kia cuối cùng độ kiếp thất bại, thành tán tiên vân du khắp nơi, để lại không ít thứ hay ho ở Vân Hạ sơn.
Trong đó có thứ có thể cảm ứng kết giới, xem nó có xuất hiện vấn đề gì không.
Sau bản thiết kế được tung ra, các môn phái đều mô phỏng thiết kế một cái như vậy.
Các đại môn phái trong thiên hạ không có động tĩnh gì, đến tay một môn phái nho nhỏ lại có động tĩnh ư? Hơn nữa, môn phái này còn tự tin đến mức một mình đi phong ấn kết giới?
Đệ tử áo xám trong tay Diệu Khê không chút ý thức mình là người bị bắt cóc, một đường cứ yêu nhân nhân yêu chửi mắng không ngừng.
Diệu Khê cũng chẳng hề cho cậu ta mặt mũi, hắn vác người lên vai, tiện tay vỗ mông cậu ta một cái thật vang —— bốp.. bốp... bốp!
Mông đệ tử áo xám bị Diệu Khê đánh thật mạnh.
Lớn đến ngần này rồi, đây là lần đầu tiên cậu ta bị vỗ mông như con nít. Mà người này... vỗ mông cậu xong lại còn cấu véo!!!?
Đầu óc cậu ta chết máy năm giây, khi hồi thần lại là bắt đầu dãy dụa trên vai Diệu Khê!!! Thậm chí còn động tay động chân với hắn.
Diệu Khê đánh cậu là do phản ứng tự nhiên, đánh xong lại tự nhủ: Đang yên đang lành mình đánh cậu ta làm gì? Tướng mạo chẳng đẹp bằng hắn, cái mông cũng chẳng mềm mại như bé cưng Phương Trường...
Đáng tiếc, bé cưng đã có chủ, không tiện hạ thủ cho lắm.
Trong lòng vừa mới có cảm giác lỗ vốn, trên vai Diệu Khê lại bị cậu ta giãy dụa đến tê nhức.
"Liêm sỉ chó gặm!" Bị dốc ngược nên mặt đệ tử áo xám kia đỏ ửng, khó chịu mà vẫn không quên chửi mắng Diệu Khê.
Nghe mắng chửi mà cảm giác lỗ vốn trong lòng Diệu Khê mau chóng biến mất.
Thật giống mèo nhỏ. Ây da, cái móng vuốt này đập cũng lực phết đấy ——
Mắt phượng Diệu Khê liếc nhẹ, lông mày nhíu lại, liên tục vỗ lên mông cậu ta thật vang.
Càng đánh càng hăng, cuối cùng còn không tự chủ được mà cấu véo sờ soạng đủ kiểu.
Đệ tử áo xám bị sỉ nhục mà tức điên, muốn vận linh khí đến đối phó. Chẳng ngờ, linh khí đã sớm bị Diệu Khê phong ấn tạm thời.
Cho dù có như vậy, thanh niên vẫn phải liều mình mà đập cho tên sàm sỡ mình một trận.
Cũng chính là bởi gắng sức phá bỏ phong ấn, cộng thêm với việc thân đang dốc xuống nên mặt mũi của cậu càng ngày càng đỏ thêm.
Diệu Khê liếc mắt, chỉ thấy tai đối phương đỏ hồng mà không thấy gân xanh trên trán cậu ta đang hung dữ nổi lên.
Hắn cho là cậu ta đang thẹn thùng, mà ngỡ vậy lại càng cao hứng.
Diệu Khê đã gặp qua muôn hình vạn trạng vẻ người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thấy người mới bị đánh có vài cái đã "thẹn thùng" đỏ mặt đấy.
Không biết vì sao, tâm tình của Diệu Khê đột nhiên tốt hơn hẳn, cẩn thận để người ta đứng vững rồi mở miệng nói chuyện. Thái độ của hắn thế này tốt hơn ban đầu rất nhiều rồi, chỉ có ngữ khí là vẫn gợi đòn như trước: "Sao thế? Ngươi vẫn còn tin Danh Quyền dẫn người đi tu bổ kết giới à?"
Đệ tử áo xám cố chấp vùng vẫy, liều mạng muốn nhảy xuống đất.
Độ cao Diệu Khê ngự kiếm không thấp, nếu thực sự ngã từ nơi này xuống, coi như có là tu giả thì cũng tàn thân.
Chẳng ngờ đệ tử áo xám đột nhiên nhảy thật, Diệu Khê cũng không thể ngờ cậu ta có thể liều mạng đến mức này, trở tay không kịp. Vì không muốn rơi vào tay ma đầu nên Trương Mậu Lâm mới quyết định nhảy, sao có thể để hắn bắt thêm lần nữa.
May thay có sợi dây thừng phản chủ, nó tự bay tới quấn lấy cổ tay Diệu Khê, một lòng bảo vệ chủ.
Có vẻ Trương Mậu Lâm cũng không biết chuyện này, hơn nữa, sợi dây thừng đó cũng là pháp bảo lợi hại nhất mà cậu ta có trong thời điểm hiện tại. Trong mắt Diệu Khê, thứ pháp bảo đó chẳng khác nào bó dây thừng rách nát, nhưng lúc này có còn hơn không.
Diệu Khê đưa tay siết chặt dây thường, muốn kéo Trương Mậu Lâm lên.
Chẳng ngờ lúc này lại có biến cố!!!
Vốn tốc độ rơi của Trương Mậu Lâm đang ở trong phạm vi Diệu Khê có thể khống chế, nhưng đột nhiên cậu như bị thứ gì đó vô hình ôm lấy, lao xuống ngày càng nhanh.
Còn phía Diệu Khê thì hắn đột nhiên mất hết linh lực.
Thân thể hắn chao đảo giữa không trung, suýt nữa ngã lộn cổ xuống.
Nhưng tốt xấu gì tu vi của Diệu Khê vốn cao cường, chỉ mới mất đà thôi hắn đã kịp phản ứng tung ra pháp bảo giống chiếc ô hộ thể. Hai người một kiếm nhanh chóng bay cao thêm mấy trượng, cấp tốc thoát khỏi loại sức hút quỷ dị này.
Sau khi bay lên cao, cuối cùng linh lực cũng trở về với thân thể Diệu Khê.
Hoàn thành xong một loạt hành động mây trôi nước chảy, Diệu Khê ngẫm lại mà vẫn thấy sởn gai ốc. Không biết dưới ngọn núi này đến tột cùng là cất giấu bí mật gì mà đáng sợ đến vậy.
Trên không trung, vốn Diệu Khê đã ổn định nhưng vì lực lượng kéo Trương Mậu Lâm mà tiếp tục chao đảo.
Thấy vậy, Diệu Khê lại càng siết chặt dây thừng, muốn đem người kéo lên.
Vừa mới bị đùa giỡn nên Trương Mậu Lâm đánh chết cũng không muốn trở về trong tay Diệu Khê.
Đúng là cậu sùng bái Chưởng môn, sùng bái Trưởng lão, thế nhưng cũng có tư tưởng của riêng mình. Cậu mắng chửi Diệu Khê là thật, nhưng thù này chưa đến mức ngươi sống ta chết, ngươi chết ta sống.
Đến bây giờ Trương Mậu Lâm mới phát hiện dây thừng nhà mình đang túm lấy ai kia. Cậu ngẩng đầu, thấy Diệu Khê một mực nắm dây không buông, đột nhiên ngộ ra khuôn mặt yêu diễm kia có chút anh khí mạnh mẽ.
Chết thật, mình bị ảo giác rồi sao!?
Người có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành cậu vừa cảm thán có vẻ đã mệt, dây thừng dần buông lỏng, vậy nên Trương Mậu Lâm tự tay thả dây, cả người lao nhanh xuống đất.
Mặt đất có thứ gì?
Trương Mậu Lâm không biết.
Nhưng đó cũng chẳng phải là điều đáng để quan tâm, còn tốt hơn chịu nhục trong tay người này!
Tính tình của Trương Mậu Lâm là thế đấy, thà chết vinh còn hơn sống nhục, làm việc nghĩa cũng chẳng từ nan.
Nhưng cậu nào có biết lúc này Diệu Khê cũng gặp phải rắc rối không hề nhỏ.
Thời điểm hắn dùng sức kéo dây thừng, liền cảm thấy phía đầu kia dây thừng có lực lượng thần bí nào đó vừa bòn rút linh lực vừa muốn lôi tuột hắn xuống.
Diệu Khê có chút kiêng kỵ với việc đối đầu với lực lượng không biết tên kia, dùng pháp bảo cấp thấp thì không ổn, dùng pháp bảo cao cấp thì sinh cộng hưởng, rất có hại với hai người.
Vừa nãy chiếc ô giúp hai người bay lên một đoạn, bây giờ cũng sinh cộng hưởng với lực lượng dưới đất. Ngay chính tại phút do dự đó, chẳng ngờ Trương Mậu Lâm tự mình buông tay.
Trương Mậu Lâm rơi xuống, biến mất tại rừng cây u tối. Diệu Khê cân nhắc tình hình bắt đầu chuyển biến xấu, cũng không hiểu sao mà thu hết pháp khí lại, nhảy xuống theo cậu ta.
Bên phía Trương Mậu Lâm, đúng là cậu rơi xuống rất nhanh nhưng có cây rừng làm đệm nên chẳng ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa, từ khi đáp đất, lực lượng thần bí kia dần biến mất, biên độ ngày càng nhỏ. Ngoại trừ việc lăn vài vòng nên hơi nhếch nhác, về cơ bản, Trương Mậu Lâm vẫn hoàn hảo, chưa gãy chỗ nào.
Chờ ổn định thân thể, Trương Mậu Lâm bò dậy, vỗ vỗ trên người cho bụi đất bay bớt đi.
Cậu thử vài lần, xác định quả nhiên không thể sử dụng linh lực nữa, Trương Mậu Lâm dứt khoát từ bỏ. Cậu ta lựa chọn tin vào chính mình, tự lần mò thoát khỏi khu rừng này.
Bây giờ ngày càng nhiều người ỷ vào linh lực và pháp khí mà chủ quan không thèm tự luyện thân thể.
Nhưng mục đích vào môn phái là vì nhờ vả Danh Quyền nên ngay từ đầu Trương Mậu Lâm đã không được coi trọng, bị phân tới ngoại môn. Bởi ban đầu mọi người tưởng Trương Mậu Lâm là con em trong gia tộc Chưởng môn nên ngày ngày lấy lòng. Sau này, lâu lắm không thấy Chưởng môn đến tìm Trương Mậu Lâm nên cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật, quay ngoắt sang dằn vặt cậu. Họ bắt Trương Mậu Lâm không được dùng linh khí, bố trí cho cậu hàng ngàn hàng vạn việc vặt, cốt sao cho cậu không thể thành đệ tử nội môn.
Cậu cũng khờ khạo nghe theo, tuyệt không dùng chút linh lực nào. Đã thành quen nên Trương Mậu Lâm thích ứng rất nhanh, nói rồi lập tức ra ngoài kiếm biện pháp.
Cơ hồ bầu trời trên đầu đã bị cây rừng che lấp, chỉ còn vài sợi nắng lọt qua kẽ lá. Trương Mậu Lâm cố ngửa đầu cũng chẳng quan sát hay phân rõ phương hướng gì cả, chỉ đành kiếm bừa một khúc gỗ. Cậu quan sát chung quanh, quan sát điều kiện khu rừng, quan sát vòng tuổi của cây hoặc một vài điểm đặc thù để phán đoán phương hướng. Bằng một tâm thái tự tin nhất, Trương Mậu Lâm nhanh chóng rẽ lá đi thẳng về một phía.
Mới đi được một đoạn đã nghe "Rầm" một tiếng sau lưng.
Theo bản năng, Trương Mậu Lâm mau chóng núp sau một gốc cây, len lén nhìn quá phía đó.
Chỉ thấy trên cây là một đống gì đó đỏ thẫm cựa quậy, sau đó phiêu lượn một vòng trên không trung mới chịu tiêu sái nhảy xuống.
Phía sau cây, Trương Mậu Lâm căng thẳng nín thở.
Cậu không hiểu vì sao Diệu Khê phải xuất hiện ở nơi này, thế nhưng chỗ nào có bóng hắn ta, chỗ đó có phiền phức, tốt nhất cứ né ra thì hơn. Với lại cậu chưa đủ khốn khổ hay gì, không muốn tự rước mệt vào người đâu!!!
Chỗ này hạn chế thần thức nên tìm ra nhau được hay không phải phụ thuộc vào chính mình.
Diệu Khê rơi xuống cũng phát hiện mình không sử dụng đựợc linh lực, chỉ đành dựa vào bản thân mình mà tự mò đến vị trí Trương Mậu Lâm rơi xuống ban nãy.
Trương Mậu Lâm nhìn hướng Diệu Khê đi, liền biết hắn đang đi tìm mình. Cậu hoảng hốt nín thở, co người lại hết mức, dường như muốn hòa một thể với cái cây luôn.
Chờ cho thân ảnh Diệu Khê khuất bóng, Trương Mậu Lâm mới tìm hướng ngược lại với hắn rời đi.
Lúc này, đôi Phương Trường và Lệ Minh Viễn cùng chim sáo tần ngần ngắm nhìn khu rừng bạt ngàn dưới chân.
Hai người hết nhìn cánh rừng lại nhìn con chim trên tay Lệ Minh Viễn.
Phương Trường: "Bọn họ ở dưới thật à?"
Muốn biết nguyên nhân phải ngược về xa xưa, có một đại năng trong lúc phi thăng nảy ra ý định muốn mang cả động phủ của mình lên. Ý định là ý định, chẳng ngờ đại năng đó làm thật, trực tiếp xé rách thổ địa thế giới.
Đương nhiên, từ vết rách đó, hàng ngàn hàng vạn những thứ quái dị chui vào đe dọa cuộc sống con người. Các đại năng chỉ đành tụ tập về đây, tạo kết giới phong ấn vết rách lại, hàng năm cử người đến tu bổ mới tạm thời an ổn.
Nếu không tu bổ thường xuyên thì vết rách sẽ hở ra một lỗ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có người hoặc thú vật từ thế giới khác lọt đến đây.
Hậu quả của việc này rất nghiêm trọng nên toàn bộ Tu chân giới không lúc nào lơ khỏi vết rách đó.
Vậy nên khi đệ tử áo xám nói kết giới xảy ra vấn đề, Diệu Khê không tài nào tin nổi.
Vị đại năng gây họa đó từng đến trú ẩn ở Vân Hạ sơn phái. Đã nhiều năm trôi qua, vị đại năng kia cuối cùng độ kiếp thất bại, thành tán tiên vân du khắp nơi, để lại không ít thứ hay ho ở Vân Hạ sơn.
Trong đó có thứ có thể cảm ứng kết giới, xem nó có xuất hiện vấn đề gì không.
Sau bản thiết kế được tung ra, các môn phái đều mô phỏng thiết kế một cái như vậy.
Các đại môn phái trong thiên hạ không có động tĩnh gì, đến tay một môn phái nho nhỏ lại có động tĩnh ư? Hơn nữa, môn phái này còn tự tin đến mức một mình đi phong ấn kết giới?
Đệ tử áo xám trong tay Diệu Khê không chút ý thức mình là người bị bắt cóc, một đường cứ yêu nhân nhân yêu chửi mắng không ngừng.
Diệu Khê cũng chẳng hề cho cậu ta mặt mũi, hắn vác người lên vai, tiện tay vỗ mông cậu ta một cái thật vang —— bốp.. bốp... bốp!
Mông đệ tử áo xám bị Diệu Khê đánh thật mạnh.
Lớn đến ngần này rồi, đây là lần đầu tiên cậu ta bị vỗ mông như con nít. Mà người này... vỗ mông cậu xong lại còn cấu véo!!!?
Đầu óc cậu ta chết máy năm giây, khi hồi thần lại là bắt đầu dãy dụa trên vai Diệu Khê!!! Thậm chí còn động tay động chân với hắn.
Diệu Khê đánh cậu là do phản ứng tự nhiên, đánh xong lại tự nhủ: Đang yên đang lành mình đánh cậu ta làm gì? Tướng mạo chẳng đẹp bằng hắn, cái mông cũng chẳng mềm mại như bé cưng Phương Trường...
Đáng tiếc, bé cưng đã có chủ, không tiện hạ thủ cho lắm.
Trong lòng vừa mới có cảm giác lỗ vốn, trên vai Diệu Khê lại bị cậu ta giãy dụa đến tê nhức.
"Liêm sỉ chó gặm!" Bị dốc ngược nên mặt đệ tử áo xám kia đỏ ửng, khó chịu mà vẫn không quên chửi mắng Diệu Khê.
Nghe mắng chửi mà cảm giác lỗ vốn trong lòng Diệu Khê mau chóng biến mất.
Thật giống mèo nhỏ. Ây da, cái móng vuốt này đập cũng lực phết đấy ——
Mắt phượng Diệu Khê liếc nhẹ, lông mày nhíu lại, liên tục vỗ lên mông cậu ta thật vang.
Càng đánh càng hăng, cuối cùng còn không tự chủ được mà cấu véo sờ soạng đủ kiểu.
Đệ tử áo xám bị sỉ nhục mà tức điên, muốn vận linh khí đến đối phó. Chẳng ngờ, linh khí đã sớm bị Diệu Khê phong ấn tạm thời.
Cho dù có như vậy, thanh niên vẫn phải liều mình mà đập cho tên sàm sỡ mình một trận.
Cũng chính là bởi gắng sức phá bỏ phong ấn, cộng thêm với việc thân đang dốc xuống nên mặt mũi của cậu càng ngày càng đỏ thêm.
Diệu Khê liếc mắt, chỉ thấy tai đối phương đỏ hồng mà không thấy gân xanh trên trán cậu ta đang hung dữ nổi lên.
Hắn cho là cậu ta đang thẹn thùng, mà ngỡ vậy lại càng cao hứng.
Diệu Khê đã gặp qua muôn hình vạn trạng vẻ người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thấy người mới bị đánh có vài cái đã "thẹn thùng" đỏ mặt đấy.
Không biết vì sao, tâm tình của Diệu Khê đột nhiên tốt hơn hẳn, cẩn thận để người ta đứng vững rồi mở miệng nói chuyện. Thái độ của hắn thế này tốt hơn ban đầu rất nhiều rồi, chỉ có ngữ khí là vẫn gợi đòn như trước: "Sao thế? Ngươi vẫn còn tin Danh Quyền dẫn người đi tu bổ kết giới à?"
Đệ tử áo xám cố chấp vùng vẫy, liều mạng muốn nhảy xuống đất.
Độ cao Diệu Khê ngự kiếm không thấp, nếu thực sự ngã từ nơi này xuống, coi như có là tu giả thì cũng tàn thân.
Chẳng ngờ đệ tử áo xám đột nhiên nhảy thật, Diệu Khê cũng không thể ngờ cậu ta có thể liều mạng đến mức này, trở tay không kịp. Vì không muốn rơi vào tay ma đầu nên Trương Mậu Lâm mới quyết định nhảy, sao có thể để hắn bắt thêm lần nữa.
May thay có sợi dây thừng phản chủ, nó tự bay tới quấn lấy cổ tay Diệu Khê, một lòng bảo vệ chủ.
Có vẻ Trương Mậu Lâm cũng không biết chuyện này, hơn nữa, sợi dây thừng đó cũng là pháp bảo lợi hại nhất mà cậu ta có trong thời điểm hiện tại. Trong mắt Diệu Khê, thứ pháp bảo đó chẳng khác nào bó dây thừng rách nát, nhưng lúc này có còn hơn không.
Diệu Khê đưa tay siết chặt dây thường, muốn kéo Trương Mậu Lâm lên.
Chẳng ngờ lúc này lại có biến cố!!!
Vốn tốc độ rơi của Trương Mậu Lâm đang ở trong phạm vi Diệu Khê có thể khống chế, nhưng đột nhiên cậu như bị thứ gì đó vô hình ôm lấy, lao xuống ngày càng nhanh.
Còn phía Diệu Khê thì hắn đột nhiên mất hết linh lực.
Thân thể hắn chao đảo giữa không trung, suýt nữa ngã lộn cổ xuống.
Nhưng tốt xấu gì tu vi của Diệu Khê vốn cao cường, chỉ mới mất đà thôi hắn đã kịp phản ứng tung ra pháp bảo giống chiếc ô hộ thể. Hai người một kiếm nhanh chóng bay cao thêm mấy trượng, cấp tốc thoát khỏi loại sức hút quỷ dị này.
Sau khi bay lên cao, cuối cùng linh lực cũng trở về với thân thể Diệu Khê.
Hoàn thành xong một loạt hành động mây trôi nước chảy, Diệu Khê ngẫm lại mà vẫn thấy sởn gai ốc. Không biết dưới ngọn núi này đến tột cùng là cất giấu bí mật gì mà đáng sợ đến vậy.
Trên không trung, vốn Diệu Khê đã ổn định nhưng vì lực lượng kéo Trương Mậu Lâm mà tiếp tục chao đảo.
Thấy vậy, Diệu Khê lại càng siết chặt dây thừng, muốn đem người kéo lên.
Vừa mới bị đùa giỡn nên Trương Mậu Lâm đánh chết cũng không muốn trở về trong tay Diệu Khê.
Đúng là cậu sùng bái Chưởng môn, sùng bái Trưởng lão, thế nhưng cũng có tư tưởng của riêng mình. Cậu mắng chửi Diệu Khê là thật, nhưng thù này chưa đến mức ngươi sống ta chết, ngươi chết ta sống.
Đến bây giờ Trương Mậu Lâm mới phát hiện dây thừng nhà mình đang túm lấy ai kia. Cậu ngẩng đầu, thấy Diệu Khê một mực nắm dây không buông, đột nhiên ngộ ra khuôn mặt yêu diễm kia có chút anh khí mạnh mẽ.
Chết thật, mình bị ảo giác rồi sao!?
Người có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành cậu vừa cảm thán có vẻ đã mệt, dây thừng dần buông lỏng, vậy nên Trương Mậu Lâm tự tay thả dây, cả người lao nhanh xuống đất.
Mặt đất có thứ gì?
Trương Mậu Lâm không biết.
Nhưng đó cũng chẳng phải là điều đáng để quan tâm, còn tốt hơn chịu nhục trong tay người này!
Tính tình của Trương Mậu Lâm là thế đấy, thà chết vinh còn hơn sống nhục, làm việc nghĩa cũng chẳng từ nan.
Nhưng cậu nào có biết lúc này Diệu Khê cũng gặp phải rắc rối không hề nhỏ.
Thời điểm hắn dùng sức kéo dây thừng, liền cảm thấy phía đầu kia dây thừng có lực lượng thần bí nào đó vừa bòn rút linh lực vừa muốn lôi tuột hắn xuống.
Diệu Khê có chút kiêng kỵ với việc đối đầu với lực lượng không biết tên kia, dùng pháp bảo cấp thấp thì không ổn, dùng pháp bảo cao cấp thì sinh cộng hưởng, rất có hại với hai người.
Vừa nãy chiếc ô giúp hai người bay lên một đoạn, bây giờ cũng sinh cộng hưởng với lực lượng dưới đất. Ngay chính tại phút do dự đó, chẳng ngờ Trương Mậu Lâm tự mình buông tay.
Trương Mậu Lâm rơi xuống, biến mất tại rừng cây u tối. Diệu Khê cân nhắc tình hình bắt đầu chuyển biến xấu, cũng không hiểu sao mà thu hết pháp khí lại, nhảy xuống theo cậu ta.
Bên phía Trương Mậu Lâm, đúng là cậu rơi xuống rất nhanh nhưng có cây rừng làm đệm nên chẳng ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa, từ khi đáp đất, lực lượng thần bí kia dần biến mất, biên độ ngày càng nhỏ. Ngoại trừ việc lăn vài vòng nên hơi nhếch nhác, về cơ bản, Trương Mậu Lâm vẫn hoàn hảo, chưa gãy chỗ nào.
Chờ ổn định thân thể, Trương Mậu Lâm bò dậy, vỗ vỗ trên người cho bụi đất bay bớt đi.
Cậu thử vài lần, xác định quả nhiên không thể sử dụng linh lực nữa, Trương Mậu Lâm dứt khoát từ bỏ. Cậu ta lựa chọn tin vào chính mình, tự lần mò thoát khỏi khu rừng này.
Bây giờ ngày càng nhiều người ỷ vào linh lực và pháp khí mà chủ quan không thèm tự luyện thân thể.
Nhưng mục đích vào môn phái là vì nhờ vả Danh Quyền nên ngay từ đầu Trương Mậu Lâm đã không được coi trọng, bị phân tới ngoại môn. Bởi ban đầu mọi người tưởng Trương Mậu Lâm là con em trong gia tộc Chưởng môn nên ngày ngày lấy lòng. Sau này, lâu lắm không thấy Chưởng môn đến tìm Trương Mậu Lâm nên cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật, quay ngoắt sang dằn vặt cậu. Họ bắt Trương Mậu Lâm không được dùng linh khí, bố trí cho cậu hàng ngàn hàng vạn việc vặt, cốt sao cho cậu không thể thành đệ tử nội môn.
Cậu cũng khờ khạo nghe theo, tuyệt không dùng chút linh lực nào. Đã thành quen nên Trương Mậu Lâm thích ứng rất nhanh, nói rồi lập tức ra ngoài kiếm biện pháp.
Cơ hồ bầu trời trên đầu đã bị cây rừng che lấp, chỉ còn vài sợi nắng lọt qua kẽ lá. Trương Mậu Lâm cố ngửa đầu cũng chẳng quan sát hay phân rõ phương hướng gì cả, chỉ đành kiếm bừa một khúc gỗ. Cậu quan sát chung quanh, quan sát điều kiện khu rừng, quan sát vòng tuổi của cây hoặc một vài điểm đặc thù để phán đoán phương hướng. Bằng một tâm thái tự tin nhất, Trương Mậu Lâm nhanh chóng rẽ lá đi thẳng về một phía.
Mới đi được một đoạn đã nghe "Rầm" một tiếng sau lưng.
Theo bản năng, Trương Mậu Lâm mau chóng núp sau một gốc cây, len lén nhìn quá phía đó.
Chỉ thấy trên cây là một đống gì đó đỏ thẫm cựa quậy, sau đó phiêu lượn một vòng trên không trung mới chịu tiêu sái nhảy xuống.
Phía sau cây, Trương Mậu Lâm căng thẳng nín thở.
Cậu không hiểu vì sao Diệu Khê phải xuất hiện ở nơi này, thế nhưng chỗ nào có bóng hắn ta, chỗ đó có phiền phức, tốt nhất cứ né ra thì hơn. Với lại cậu chưa đủ khốn khổ hay gì, không muốn tự rước mệt vào người đâu!!!
Chỗ này hạn chế thần thức nên tìm ra nhau được hay không phải phụ thuộc vào chính mình.
Diệu Khê rơi xuống cũng phát hiện mình không sử dụng đựợc linh lực, chỉ đành dựa vào bản thân mình mà tự mò đến vị trí Trương Mậu Lâm rơi xuống ban nãy.
Trương Mậu Lâm nhìn hướng Diệu Khê đi, liền biết hắn đang đi tìm mình. Cậu hoảng hốt nín thở, co người lại hết mức, dường như muốn hòa một thể với cái cây luôn.
Chờ cho thân ảnh Diệu Khê khuất bóng, Trương Mậu Lâm mới tìm hướng ngược lại với hắn rời đi.
Lúc này, đôi Phương Trường và Lệ Minh Viễn cùng chim sáo tần ngần ngắm nhìn khu rừng bạt ngàn dưới chân.
Hai người hết nhìn cánh rừng lại nhìn con chim trên tay Lệ Minh Viễn.
Phương Trường: "Bọn họ ở dưới thật à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.