Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp
Chương 53: Trúc cơ
Quán Mộc Chu Cẩn
21/12/2021
Bất kể dùng cách tu luyện nào thì kết quả mới là quan trọng nhất. Dù gì thì trăm sông thế nào cũng đổ về một biển mà.
Và nếu muốn bước đi trên con đường tu luyện chân chính thì Trúc cơ là một mấu chốt không thể thiếu.
Đại đa số mọi người phải tắm rửa sạch sẽ, đóng cửa bế quan mấy năm ròng mới thăng cấp được, khổ hơn Phương Trường nhiều. Trong mắt Lệ Minh Viễn, mỗi lần đồ đệ kết đan lên Trúc cơ là sư phụ khổ đủ đường, bởi mấy đứa đó còn yếu, không thể khống chế nổi linh lực. Vậy nên, hắn cứ để cho Phương Trường tự phát huy, huống hồ, thực lực cùng ngộ tính của cậu cũng khá cao.
Sư phụ cực kỳ tự tin, còn đồ đệ thì chẳng hay biết gì.
Phương Trường tùy ý chọn một tối trăng thanh gió mát, tắm rửa xong xuôi, diện lên người một chiếc áo phông cùng cái quần đùi cho thanh lịch rồi ngồi xếp bằng lên giường, bắt đầu tu luyện.
Đầu tiên, Phương Trường tụ khí đan điền, sau đó dẫn nó đến từng kinh mạch, gột rửa tanh bẩn.
Chỗ công đức thu được từ Quang Minh đại lục về cơ bản đã được Phương Trường hấp thụ hết. Lần này tĩnh tâm tu luyện thêm chút thì Phương Trường cũng cảm thấy mình sắp đến ngưỡng cửa đột phá.
Cậu có chút chóng mặt.
Đột nhiên, mi tâm Phương Trường lóe lên một chùm sáng, càng ngày càng rực rỡ.
Mặc dù có chút phân vân nhưng Phương Trường vẫn kiên trì cho linh khí chạy dọc khắp các kinh mạch.
Trong tâm trí của Phương Trường đột nhiên hiện lên bóng hình của vô số thiếu nữ.
Cô nào cũng đang độ tuổi xuân thì, tràn đầy sức sống. Dù có trát phấn dày đến đâu cũng không giấu được vẻ đẹp thanh thuần đó. Có lẽ đây là độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Ai ai cũng đem trong mình một lòng nhiệt huyết ra ngoài làm ăn, để rồi có thể đỡ đần gia đình phần nào. Thế nhưng chẳng ngờ, tất cả đã kết thúc.
Thời điểm Phương Trường đang thất thần, có cô gái gần đấy tiến lại cúi người thật sâu, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn." Dứt lời, thiếu nữ nở nụ cười thật tươi, thân ảnh lóe lên, chầm chậm biến mất.
Phương Trường giật mình kinh hãi, thì ra đó là cô gái trong video của bọn tội phạm bắt cóc Lưu Hiểu Hàn kia.
Không chỉ mỗi thiếu nữ ấy, những cô gái còn lại ai nấy cũng mang một vẻ mặt thanh thản mà dần tan biến
Thì ra là vậy. Các cô ở đây chờ cậu, chỉ để nói một câu "Cảm ơn" rồi biến mất. Vĩnh viễn.
Thế giới này quá tàn nhẫn với các cô. Nhưng may mắn thay, ít ra vẫn còn tồn tại chính nghĩa, ánh sáng ấy vạch mây đen, vạch ra vụ án tàn độc đã khiến các cô đi đến bước đường ngày hôm nay.
Nếu không có Phương Trường, có lẽ bây giờ các cô hóa thành những hồn ma vất vưởng, trơ mắt nhìn thân xác vốn đã tàn tạ ấy bị giòi bọ đục khoét, vô thanh vô tức hòa vào lòng đất, hòa cùng với nỗi căm hận không thể trút bỏ. Sao các cô có thể yên lòng nhắm mắt, mặc kệ lũ khốn nạn ấy lộng hành, để rồi những cô gái trẻ khác sa lưới cho được?
Người ta cảm thấy cái kết này vẫn quá tàn nhẫn với các cô sao? Không, trái lại, các cô thấy thế là đủ rồi.
Huống chi sau đó, Phương Trường còn tặng cho mỗi nhà một khoản tiền, cũng coi như bù đắp tiếc nuối "Báo hiếu" và "Đỡ đần gia đình" của các cô trong mấy năm qua.
Đúng vậy, quá đủ rồi, đến lúc phải rời đi thôi.
Phương Trường đã biết những thiếu nữ này là ai, cậu nghiêm túc nghiêng mình đáp lễ với sự cảm tạ của mọi người. Nếu như các cô thực sự được đầu thai, cậu nguyện cầu cho các cô một đời an khang, không phải trải qua cuộc sống dưới vũng bùn lầy đó nữa. Bởi vì các cô xứng đáng.
Vật chuyển sao dời, chỉ mong tất cả đều được bình an.
Qua một ngày, mãi Phương Trường mới hấp thu được hết chùm sáng. Đột nhiên, có tia chớp to bằng cổ tay bổ thẳng vào chỗ nhà Phương Trường thuê.
Sấm chớp giữa trời quang.
Người qua đường đều giật mình kinh hãi, có người còn ngã nhào ra đất: "ĐM!! Nắng to thế này mà có sấm á? Thằng khốn nào làm chuyện thất đức rồi bị trời phạt à?"
Lôi kiếp đến rồi. Lôi kiếp có ý nghĩa rất lớn đối với người tu luyện. Đây như là một thử thách cũng như lời nhắc nhở chân tình của Thiên đạo với mọi tu sĩ là phải cẩn thận trên bước đường sau này. Thế nhưng đây là thế giới hiện đại, sấm đánh giữa trời quang thế này thì kỳ lắm vì bị cột thu lôi trên tầng áp mái chặn hết rồi còn đâu.
Phương Trường không hề biết lôi kiếp đã tới. Cậu chỉ cảm nhận được rằng linh lực trong cơ thể đột nhiên sụt giảm một cách nhanh chóng. Đột phá rồi!!!
Đã vậy, trong thời đại công nghệ - kĩ thuật hiện nay, linh khí là một thứ vô cùng hiếm, rất mất thời gian để bù lại.
Phải đến mấy thắng cảnh ngàn năm như Bồng Lai, Thục sơn thì linh khí mới dồi dào. Chứ những đô thị gần như chỉ có mấy sợi linh khí quanh quẩn là nhiều.
Lần này Phương Trường đột phá đã dùng một lượng lớn linh khí đến mức bây giờ không đủ để cậu có thể ổn định tu vi.
Thế là thân thể tự động hấp thu linh khí xung quanh một cách cực kỳ cưỡng ép mà không thông qua tinh lọc.
Không ổn rồi.
Những linh khí này không thể hấp thụ, nó là để duy trì sự sống cho những sinh vật xung quanh. Làm ra cái chuyện tranh giành thất đức thế này, đương nhiên tu vi của cậu cũng bị tổn hại không nhỏ. Vậy nên, tuy rằng mệt như chó nhưng cậu vẫn quyết định cố gắng đuổi chúng nó ra khỏi cơ thể.
Trong quá trình đuổi hết linh khí không thuộc về mình, đột nhiên Phương Trường cảm nhận được dư chấn của lôi kiếp, nhưng chỉ là tĩnh điện nho nhỏ thôi.
Ơ? Linh khí có trong lôi kiếp sao?
Phương Trường vui mừng, mau chóng chịu đau để có thể linh khí ổn định tu vi.
Không ngờ đấy, biết thế ra ngoài trời tu luyện rồi hứng lôi kiếp ngay từ đầu.
Nhưng Phương Trường đâu biết.....
Có thể nói đây là lần giáng lôi kiếp bi thảm nhất của Thiên đạo ấy chứ! Ai mà ngờ cột thu lôi lại hoạt động tốt đến thế.
Thiên đạo cũng rất oan ức mà. Vốn định ra oai phủ đầu một đòn ngầu lòi, đe dọa tu sĩ này một chút. Chẳng ngờ, chưa kịp đe dọa đã bị cột thu lôi chặn cho ngóm ngòi, ngay cả chút linh khí tiêu tán còn lại cũng tiện cho Phương Trường hấp thụ, ổn định tu vi. Dỗi thật sự!!
Thời đại này chẳng còn mấy ai là tu sĩ. Mãi mới kiếm được một cơ hội giáng lôi kiếp thì lại gục trước cột thu lôi!! Thiên lý ở đâu!??? À quên, mình chính là Thiên đạo mà ( ̄_ ̄) ・ ・ ・
Chờ Phương Trường ổn định tu vi xong, mở mắt ra cũng đã trôi qua hai tuần.
Sau khi trúc cơ thành công, Phương Trường cảm thấy toàn thân khoan khoái hẳn lên.
Cậu xoay xoay cổ cho đỡ mỏi, đến lúc cúi đầu xuống liền giật mình. "Sao lại bẩn như vậy!!?"
Phương Trường ghét bỏ chính mình, cậu nhảy từ trên giường xuống rồi chạy thằng vào phòng tắm.
Ban đầu nó là một chiếc áo phông trắng, sau một lượt hấp thụ linh khí thì đã chuyển thành màu xám đen. Đến khi cởi ra vẫn còn chút tĩnh điện lách tách, dường như lôi kiếp chưa cam lòng mà ra mặt thị uy lần cuối, nhưng đáng tiếc, chẳng mảy may tác dụng.
Phương Trường tiện tay ném áo xuống đất, thoải mái tắm rửa cho trôi đi những bức bối, cặn bẩn tích đọng suốt 2 tuần qua.
Tắm rửa xong, Phương Trường tiện tay cuốn drap trải giường ném vào máy giặt. Trong lúc ném vào máy giặt, Phương Trường vô tình liếc mắt về phía gương mà giật hết cả mình. Cậu quăng luôn đồ trên tay, tiến về phía gương ngắm lại mình.
Trước đây da dẻ Phương Trường cũng coi là khá mịn màng, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy mấy vết mụn của thời kỳ dậy thì. Nhưng bây giờ, mấy vết sạm ấy hoàn toàn biến mất!! Hiện tại, da dẻ Phương Trường trắng trẻo, láng mịn, không tìm nổi một lỗ chân lông. Trẻ ra cả chục tuổi chứ đùa!!
Mà hiện tại, Phương Trường mới có hai mốt thôi. Nói vậy cũng đủ hiểu nó có một sự thay đổi lớn đến cỡ nào.
Haizzz.....
Trái lại, Phương Trường chẳng thấy hào hứng chút nào cả. Trắng đến vậy nhìn vào không khỏe mạnh chút nào, nó yếu ớt lắm luôn. Liệu bây giờ tắm nắng nhiều hơn chút thì da có ngăm trở lại không?
Hôm sau, Phương Trường ủ rũ đến xin phép boss đại nhân cho mở phòng livestream.
Vừa vào, phần bình luận đã muốn nổ tung.
【 Yeahhh —— Streamer tử thần online rồi kìa! 】
【 Nghe danh mà đến, streamer đi tới đâu chết trâu chết bò đến đấy phải không? 】
【 Thật thế phải không? Tôi cũng vì nghe danh mà tới. Có điều, nếu là thế thực thì ngàn vạn lần cầu xin streamer đừng tới thế giới của tôi nhé, tôi vẫn yêu đời lắm. 】
【 Ấy ấy, lầu trên nói vậy là gây chú ý cho streamer đấy nhé!! 】
【 Thôi nào, streamer tử thần bắt đầu màn trình diễn của mình đi, tui đang hóng lắm đây. 】
Phương Trường: "Streamer tử thần là cái quỷ gì vậy? Là ai đặt cho tôi cái biệt danh này đấy, ra đấy, chúng ta nói lý lẽ nào!!"
Đột nhiên, có một bình luận cực gây chú ý.
【..... Streamer à, sao càng ngày cậu càng đẹp lên thế! 】
【 Da đẹp quá, có thể bấm ra nước luôn ấy chứ!! 】
【 Nói với mấy mỹ nữ trong kênh chat nè, mị zoom cam lên soi mà không hề thấy lỗ chân lông của cậu ấy luôn!!! 】
【 Thứ yêu nghiệt này sao càng ngày càng đẹp vậy trời!!? Cưng quá đi mất. 】
【 Sớm biết streamer tử thần trong truyền thuyết đẹp như vậy là tôi đã phấn đấu đến xem sớm hơn rồi. 】
【 Tôi rất đồng tình với lầu trên nhé. Bộ dáng của streamer trắng trẻo đẹp đẽ lên không ít, tiểu yêu tinh này, mê quá đi.】
【 Tình nguyện chết trên giường streamer ~ 】
【 Chết trên giường streamer +1 】
【 +2 】
【 +10086 】
Sau lưng Phương Trường lạnh toát: Sao kênh streamer lành mạnh nhà mình lại xuất hiện những con người đồi trụy như vậy chứ!?
"Mấy người phanh xe lại ngay đi nhá. Tôi chỉ là vừa Trúc cơ thành công thôi "
Ngay lập tức, có bình luận đứng ra phản bác:
【 Tôi không tin, cậu đừng có mà điêu. Tôi cũng vừa Trúc cơ thành công đấy thôi, có trẻ lại được như thế đâu? 】
【 Đúng thế!! 】
Phương Trường: "...!!!" Gì vậy trời? Còn gì điên hơn việc đang buồn vì toàn thân trắng bóc sau khi Trúc cơ, đã thế còn bị một đám người vây quanh kêu là tiểu yêu tinh?!!
Và nếu muốn bước đi trên con đường tu luyện chân chính thì Trúc cơ là một mấu chốt không thể thiếu.
Đại đa số mọi người phải tắm rửa sạch sẽ, đóng cửa bế quan mấy năm ròng mới thăng cấp được, khổ hơn Phương Trường nhiều. Trong mắt Lệ Minh Viễn, mỗi lần đồ đệ kết đan lên Trúc cơ là sư phụ khổ đủ đường, bởi mấy đứa đó còn yếu, không thể khống chế nổi linh lực. Vậy nên, hắn cứ để cho Phương Trường tự phát huy, huống hồ, thực lực cùng ngộ tính của cậu cũng khá cao.
Sư phụ cực kỳ tự tin, còn đồ đệ thì chẳng hay biết gì.
Phương Trường tùy ý chọn một tối trăng thanh gió mát, tắm rửa xong xuôi, diện lên người một chiếc áo phông cùng cái quần đùi cho thanh lịch rồi ngồi xếp bằng lên giường, bắt đầu tu luyện.
Đầu tiên, Phương Trường tụ khí đan điền, sau đó dẫn nó đến từng kinh mạch, gột rửa tanh bẩn.
Chỗ công đức thu được từ Quang Minh đại lục về cơ bản đã được Phương Trường hấp thụ hết. Lần này tĩnh tâm tu luyện thêm chút thì Phương Trường cũng cảm thấy mình sắp đến ngưỡng cửa đột phá.
Cậu có chút chóng mặt.
Đột nhiên, mi tâm Phương Trường lóe lên một chùm sáng, càng ngày càng rực rỡ.
Mặc dù có chút phân vân nhưng Phương Trường vẫn kiên trì cho linh khí chạy dọc khắp các kinh mạch.
Trong tâm trí của Phương Trường đột nhiên hiện lên bóng hình của vô số thiếu nữ.
Cô nào cũng đang độ tuổi xuân thì, tràn đầy sức sống. Dù có trát phấn dày đến đâu cũng không giấu được vẻ đẹp thanh thuần đó. Có lẽ đây là độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Ai ai cũng đem trong mình một lòng nhiệt huyết ra ngoài làm ăn, để rồi có thể đỡ đần gia đình phần nào. Thế nhưng chẳng ngờ, tất cả đã kết thúc.
Thời điểm Phương Trường đang thất thần, có cô gái gần đấy tiến lại cúi người thật sâu, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn." Dứt lời, thiếu nữ nở nụ cười thật tươi, thân ảnh lóe lên, chầm chậm biến mất.
Phương Trường giật mình kinh hãi, thì ra đó là cô gái trong video của bọn tội phạm bắt cóc Lưu Hiểu Hàn kia.
Không chỉ mỗi thiếu nữ ấy, những cô gái còn lại ai nấy cũng mang một vẻ mặt thanh thản mà dần tan biến
Thì ra là vậy. Các cô ở đây chờ cậu, chỉ để nói một câu "Cảm ơn" rồi biến mất. Vĩnh viễn.
Thế giới này quá tàn nhẫn với các cô. Nhưng may mắn thay, ít ra vẫn còn tồn tại chính nghĩa, ánh sáng ấy vạch mây đen, vạch ra vụ án tàn độc đã khiến các cô đi đến bước đường ngày hôm nay.
Nếu không có Phương Trường, có lẽ bây giờ các cô hóa thành những hồn ma vất vưởng, trơ mắt nhìn thân xác vốn đã tàn tạ ấy bị giòi bọ đục khoét, vô thanh vô tức hòa vào lòng đất, hòa cùng với nỗi căm hận không thể trút bỏ. Sao các cô có thể yên lòng nhắm mắt, mặc kệ lũ khốn nạn ấy lộng hành, để rồi những cô gái trẻ khác sa lưới cho được?
Người ta cảm thấy cái kết này vẫn quá tàn nhẫn với các cô sao? Không, trái lại, các cô thấy thế là đủ rồi.
Huống chi sau đó, Phương Trường còn tặng cho mỗi nhà một khoản tiền, cũng coi như bù đắp tiếc nuối "Báo hiếu" và "Đỡ đần gia đình" của các cô trong mấy năm qua.
Đúng vậy, quá đủ rồi, đến lúc phải rời đi thôi.
Phương Trường đã biết những thiếu nữ này là ai, cậu nghiêm túc nghiêng mình đáp lễ với sự cảm tạ của mọi người. Nếu như các cô thực sự được đầu thai, cậu nguyện cầu cho các cô một đời an khang, không phải trải qua cuộc sống dưới vũng bùn lầy đó nữa. Bởi vì các cô xứng đáng.
Vật chuyển sao dời, chỉ mong tất cả đều được bình an.
Qua một ngày, mãi Phương Trường mới hấp thu được hết chùm sáng. Đột nhiên, có tia chớp to bằng cổ tay bổ thẳng vào chỗ nhà Phương Trường thuê.
Sấm chớp giữa trời quang.
Người qua đường đều giật mình kinh hãi, có người còn ngã nhào ra đất: "ĐM!! Nắng to thế này mà có sấm á? Thằng khốn nào làm chuyện thất đức rồi bị trời phạt à?"
Lôi kiếp đến rồi. Lôi kiếp có ý nghĩa rất lớn đối với người tu luyện. Đây như là một thử thách cũng như lời nhắc nhở chân tình của Thiên đạo với mọi tu sĩ là phải cẩn thận trên bước đường sau này. Thế nhưng đây là thế giới hiện đại, sấm đánh giữa trời quang thế này thì kỳ lắm vì bị cột thu lôi trên tầng áp mái chặn hết rồi còn đâu.
Phương Trường không hề biết lôi kiếp đã tới. Cậu chỉ cảm nhận được rằng linh lực trong cơ thể đột nhiên sụt giảm một cách nhanh chóng. Đột phá rồi!!!
Đã vậy, trong thời đại công nghệ - kĩ thuật hiện nay, linh khí là một thứ vô cùng hiếm, rất mất thời gian để bù lại.
Phải đến mấy thắng cảnh ngàn năm như Bồng Lai, Thục sơn thì linh khí mới dồi dào. Chứ những đô thị gần như chỉ có mấy sợi linh khí quanh quẩn là nhiều.
Lần này Phương Trường đột phá đã dùng một lượng lớn linh khí đến mức bây giờ không đủ để cậu có thể ổn định tu vi.
Thế là thân thể tự động hấp thu linh khí xung quanh một cách cực kỳ cưỡng ép mà không thông qua tinh lọc.
Không ổn rồi.
Những linh khí này không thể hấp thụ, nó là để duy trì sự sống cho những sinh vật xung quanh. Làm ra cái chuyện tranh giành thất đức thế này, đương nhiên tu vi của cậu cũng bị tổn hại không nhỏ. Vậy nên, tuy rằng mệt như chó nhưng cậu vẫn quyết định cố gắng đuổi chúng nó ra khỏi cơ thể.
Trong quá trình đuổi hết linh khí không thuộc về mình, đột nhiên Phương Trường cảm nhận được dư chấn của lôi kiếp, nhưng chỉ là tĩnh điện nho nhỏ thôi.
Ơ? Linh khí có trong lôi kiếp sao?
Phương Trường vui mừng, mau chóng chịu đau để có thể linh khí ổn định tu vi.
Không ngờ đấy, biết thế ra ngoài trời tu luyện rồi hứng lôi kiếp ngay từ đầu.
Nhưng Phương Trường đâu biết.....
Có thể nói đây là lần giáng lôi kiếp bi thảm nhất của Thiên đạo ấy chứ! Ai mà ngờ cột thu lôi lại hoạt động tốt đến thế.
Thiên đạo cũng rất oan ức mà. Vốn định ra oai phủ đầu một đòn ngầu lòi, đe dọa tu sĩ này một chút. Chẳng ngờ, chưa kịp đe dọa đã bị cột thu lôi chặn cho ngóm ngòi, ngay cả chút linh khí tiêu tán còn lại cũng tiện cho Phương Trường hấp thụ, ổn định tu vi. Dỗi thật sự!!
Thời đại này chẳng còn mấy ai là tu sĩ. Mãi mới kiếm được một cơ hội giáng lôi kiếp thì lại gục trước cột thu lôi!! Thiên lý ở đâu!??? À quên, mình chính là Thiên đạo mà ( ̄_ ̄) ・ ・ ・
Chờ Phương Trường ổn định tu vi xong, mở mắt ra cũng đã trôi qua hai tuần.
Sau khi trúc cơ thành công, Phương Trường cảm thấy toàn thân khoan khoái hẳn lên.
Cậu xoay xoay cổ cho đỡ mỏi, đến lúc cúi đầu xuống liền giật mình. "Sao lại bẩn như vậy!!?"
Phương Trường ghét bỏ chính mình, cậu nhảy từ trên giường xuống rồi chạy thằng vào phòng tắm.
Ban đầu nó là một chiếc áo phông trắng, sau một lượt hấp thụ linh khí thì đã chuyển thành màu xám đen. Đến khi cởi ra vẫn còn chút tĩnh điện lách tách, dường như lôi kiếp chưa cam lòng mà ra mặt thị uy lần cuối, nhưng đáng tiếc, chẳng mảy may tác dụng.
Phương Trường tiện tay ném áo xuống đất, thoải mái tắm rửa cho trôi đi những bức bối, cặn bẩn tích đọng suốt 2 tuần qua.
Tắm rửa xong, Phương Trường tiện tay cuốn drap trải giường ném vào máy giặt. Trong lúc ném vào máy giặt, Phương Trường vô tình liếc mắt về phía gương mà giật hết cả mình. Cậu quăng luôn đồ trên tay, tiến về phía gương ngắm lại mình.
Trước đây da dẻ Phương Trường cũng coi là khá mịn màng, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy mấy vết mụn của thời kỳ dậy thì. Nhưng bây giờ, mấy vết sạm ấy hoàn toàn biến mất!! Hiện tại, da dẻ Phương Trường trắng trẻo, láng mịn, không tìm nổi một lỗ chân lông. Trẻ ra cả chục tuổi chứ đùa!!
Mà hiện tại, Phương Trường mới có hai mốt thôi. Nói vậy cũng đủ hiểu nó có một sự thay đổi lớn đến cỡ nào.
Haizzz.....
Trái lại, Phương Trường chẳng thấy hào hứng chút nào cả. Trắng đến vậy nhìn vào không khỏe mạnh chút nào, nó yếu ớt lắm luôn. Liệu bây giờ tắm nắng nhiều hơn chút thì da có ngăm trở lại không?
Hôm sau, Phương Trường ủ rũ đến xin phép boss đại nhân cho mở phòng livestream.
Vừa vào, phần bình luận đã muốn nổ tung.
【 Yeahhh —— Streamer tử thần online rồi kìa! 】
【 Nghe danh mà đến, streamer đi tới đâu chết trâu chết bò đến đấy phải không? 】
【 Thật thế phải không? Tôi cũng vì nghe danh mà tới. Có điều, nếu là thế thực thì ngàn vạn lần cầu xin streamer đừng tới thế giới của tôi nhé, tôi vẫn yêu đời lắm. 】
【 Ấy ấy, lầu trên nói vậy là gây chú ý cho streamer đấy nhé!! 】
【 Thôi nào, streamer tử thần bắt đầu màn trình diễn của mình đi, tui đang hóng lắm đây. 】
Phương Trường: "Streamer tử thần là cái quỷ gì vậy? Là ai đặt cho tôi cái biệt danh này đấy, ra đấy, chúng ta nói lý lẽ nào!!"
Đột nhiên, có một bình luận cực gây chú ý.
【..... Streamer à, sao càng ngày cậu càng đẹp lên thế! 】
【 Da đẹp quá, có thể bấm ra nước luôn ấy chứ!! 】
【 Nói với mấy mỹ nữ trong kênh chat nè, mị zoom cam lên soi mà không hề thấy lỗ chân lông của cậu ấy luôn!!! 】
【 Thứ yêu nghiệt này sao càng ngày càng đẹp vậy trời!!? Cưng quá đi mất. 】
【 Sớm biết streamer tử thần trong truyền thuyết đẹp như vậy là tôi đã phấn đấu đến xem sớm hơn rồi. 】
【 Tôi rất đồng tình với lầu trên nhé. Bộ dáng của streamer trắng trẻo đẹp đẽ lên không ít, tiểu yêu tinh này, mê quá đi.】
【 Tình nguyện chết trên giường streamer ~ 】
【 Chết trên giường streamer +1 】
【 +2 】
【 +10086 】
Sau lưng Phương Trường lạnh toát: Sao kênh streamer lành mạnh nhà mình lại xuất hiện những con người đồi trụy như vậy chứ!?
"Mấy người phanh xe lại ngay đi nhá. Tôi chỉ là vừa Trúc cơ thành công thôi "
Ngay lập tức, có bình luận đứng ra phản bác:
【 Tôi không tin, cậu đừng có mà điêu. Tôi cũng vừa Trúc cơ thành công đấy thôi, có trẻ lại được như thế đâu? 】
【 Đúng thế!! 】
Phương Trường: "...!!!" Gì vậy trời? Còn gì điên hơn việc đang buồn vì toàn thân trắng bóc sau khi Trúc cơ, đã thế còn bị một đám người vây quanh kêu là tiểu yêu tinh?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.