Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 29:
Jun Yi
12/10/2023
Thời Dư cũng không biết tại sao mình lại áp đảo được đối phương như vậy, cô chỉ cảm thấy càng đánh cơ thể càng phấn khích, khiến cho mọi sự mệt mỏi đều biến mất. Như thể cô được sinh ra với bản năng chiến đấu, sinh ra đã thích đánh nhau.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện cái gọi là nhẹ nhõm tất cả chỉ là ảo giác của mình. Khi cô xuống khỏi cơ giáp, cảm giác nặng nề khiến cô suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thời Dư xoa xoa huyệt thái dương, bèn ngồi xuống điều hoà hơi thở, vừa định chuồn đi thì cổ áo bị túm lại. Sau lưng hóa ra chính là người đàn ông trẻ tuổi mới nãy mắng ba người bọn họ.
Thời Dư vừa kiểm điểm lại hành vi của mình, không sao, rất tốt, rồi nở một nụ cười lấy lòng: “Anh Tân, anh túm lấy em làm gì?”
Phong Hiểu đúng lúc cất xong cơ giáp và đi tới, nghe thấy hai từ “anh Tân”, khóe miệng khẽ giật một cái, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Lâm Tạ có chuyện gì sao?”
Thời Dư lập tức nâng cao tinh thần , người thanh niên hai mươi mấy tuổi trước mắt này hiện đang điều hành mọi công việc của nơi tị nạn- Lâm Tạ sao?
Ồ, anh ta trông thật trẻ, nhưng tuổi thọ trung bình của con người trong thời đại tinh tế là 300 năm, công nghệ y học còn rất tiên tiến. Vẻ ngoài trẻ trung cũng có thể hiểu được.
Cô ngoan ngoãn đứng dậy gọi một tiếng “Đội trưởng Lâm Tạ.”
Lâm Tạ nới lỏng cổ áo phía sau cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói “Ba người đi theo tôi một chuyến.”
Trên trán Thời Dư hiện lên một dấu chấm than cực lớn, cô liếc mắt nhìn, phát hiện xung quanh là tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, có vẻ hưng phấn nhìn cô. Có người tò mò nhìn, có người kinh ngạc.
Lúc này cô mới nhớ tới mình vừa làm cái gì.
Cmn! Lâm Tạ không phải là muốn đem cô đi làm lính nghĩa vụ chứ?
Cô không muốn, cô không muốn, cô cự tuyệt!!!
Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói miệng thì Thời Dư đã bị Lục Đông Ngôn cùng Phong Hiểu một trái một phải lôi đi.
Nhóm người lần lượt đi vào phòng họp tạm thời ở nơi tị nạn.
Thời Dư sau trận chiến vừa rồi đã mệt đến mức toàn thân mềm nhũn, bụng kêu réo, thừa lúc không ai chú ý, liền cầm một ống dinh dưỡng trong tay chuẩn bị nhấm nháp. Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu vờ như không quen biết cô.
Thời Dư không bận tâm họ nghĩ gì, chỉ sau khi uống xong ống dinh dưỡng cô mới thấy cảm giác nặng nề biến mất.
Lâm Tạ vờ như không nghe thấy những âm thanh kì lạ của cô, chỉ ngồi xuống chiếc bàn dài và bảo ba người họ ngồi vào chỗ bên cạnh.
Ngay khi ba người vừa ngồi xuống, Lâm Tạ liền hỏi “Mấy người có thể lực và tinh thần lực cấp bậc bao nhiêu, trước đây từng trải qua huấn luyện điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp chưa?”
Lâm Tạ là người điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp cấp S, Trong lúc chiến đấu, anh nhận thấy ba đứa trẻ này có khả năng phán đoán và sức chiến đấu phi thường, về cơ bản là không phù hợp với độ tuổi của chúng.
Nói thẳng ra, người của Hải Lam tinh đóng quân ở chỗ anh toàn là cấp thấp.
Ba người lặng lẽ nhìn nhau, cẩn thận suy nghĩ rồi đồng thanh đáp : "Thể lực cùng tinh thần lực đều là cấp A, đã được hệ thống huấn luyện."
Lâm Tạ nghe ba người nói xong thì bật cười, ngón tay gõ gõ trên bàn: “Mắt tôi mù sao?”
Ba người: “...”
Những người đội trưởng khác bình thường đều nói như vậy sao?
Thời Dư là người đầu tiên hắng giọng: "Báo cáo đội trưởng, không ạ!"
Lâm Tạ: "..."
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lặng lẽ giơ ngón cái dưới gầm bàn với Thời Dư, không biết cô ấy có được huấn luyện cơ giáp chuyên nghiệp hay không, nhưng chắc chắn cô ấy đã được huấn luyện kỹ năng nâng xà chuyên nghiệp.
“Quên đi, tôi cũng không muốn so đo với mấy cô cậu, vì người của Hải Lam tinh đều ở nơi tị nạn, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Từ giờ mấy người là lính nghĩa vụ của Hải Lam tinh, có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nơi tị nạn an toàn cho đến khi đội cứu hộ bên ngoài đến đây.”
“Lính nghĩa vụ?” Thời Dư lắp bắp lặp lại.
Mẹ nó, cô thực sự sẽ trở thành lính nghĩa vụ.
Cô không muốn, cô cự tuyệt, cô chỉ muốn làm một con cá mặn.
Lâm Tạ điềm nhiên gật đầu.
Thời Dư trong nháy mắt “A’’ lên một tiếng: “Đội trưởng, ba người chúng tôi đều là trẻ vị thành niên, anh có muốn suy nghĩ lại không?”
Liên bang bảo vệ trẻ vị thành niên rất chặt chẽ, còn có luật cấm trẻ vị thành niên nhập ngũ.
Lâm Tạ đứng dậy, đi tới sau lưng Thời Dư vỗ vỗ vai cô: “Năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu, không liên quan đến tuổi tác.”
"Được rồi, bây giờ hãy trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ xong thì đến sân huấn luyện báo cáo, tôi sẽ điểm danh."
Thời Dư: “...”
Thời Dư lại một lần nữa bị Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lôi ra khỏi phòng họp, Lâm Tạ nhìn bộ dạng của ba người họ, nở một nụ cười: "Ba đứa nhóc con, lần trước dám không để ý đến ta, để xem tôi đối phó với mấy người thế nào."
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện cái gọi là nhẹ nhõm tất cả chỉ là ảo giác của mình. Khi cô xuống khỏi cơ giáp, cảm giác nặng nề khiến cô suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thời Dư xoa xoa huyệt thái dương, bèn ngồi xuống điều hoà hơi thở, vừa định chuồn đi thì cổ áo bị túm lại. Sau lưng hóa ra chính là người đàn ông trẻ tuổi mới nãy mắng ba người bọn họ.
Thời Dư vừa kiểm điểm lại hành vi của mình, không sao, rất tốt, rồi nở một nụ cười lấy lòng: “Anh Tân, anh túm lấy em làm gì?”
Phong Hiểu đúng lúc cất xong cơ giáp và đi tới, nghe thấy hai từ “anh Tân”, khóe miệng khẽ giật một cái, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Lâm Tạ có chuyện gì sao?”
Thời Dư lập tức nâng cao tinh thần , người thanh niên hai mươi mấy tuổi trước mắt này hiện đang điều hành mọi công việc của nơi tị nạn- Lâm Tạ sao?
Ồ, anh ta trông thật trẻ, nhưng tuổi thọ trung bình của con người trong thời đại tinh tế là 300 năm, công nghệ y học còn rất tiên tiến. Vẻ ngoài trẻ trung cũng có thể hiểu được.
Cô ngoan ngoãn đứng dậy gọi một tiếng “Đội trưởng Lâm Tạ.”
Lâm Tạ nới lỏng cổ áo phía sau cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói “Ba người đi theo tôi một chuyến.”
Trên trán Thời Dư hiện lên một dấu chấm than cực lớn, cô liếc mắt nhìn, phát hiện xung quanh là tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, có vẻ hưng phấn nhìn cô. Có người tò mò nhìn, có người kinh ngạc.
Lúc này cô mới nhớ tới mình vừa làm cái gì.
Cmn! Lâm Tạ không phải là muốn đem cô đi làm lính nghĩa vụ chứ?
Cô không muốn, cô không muốn, cô cự tuyệt!!!
Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói miệng thì Thời Dư đã bị Lục Đông Ngôn cùng Phong Hiểu một trái một phải lôi đi.
Nhóm người lần lượt đi vào phòng họp tạm thời ở nơi tị nạn.
Thời Dư sau trận chiến vừa rồi đã mệt đến mức toàn thân mềm nhũn, bụng kêu réo, thừa lúc không ai chú ý, liền cầm một ống dinh dưỡng trong tay chuẩn bị nhấm nháp. Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu vờ như không quen biết cô.
Thời Dư không bận tâm họ nghĩ gì, chỉ sau khi uống xong ống dinh dưỡng cô mới thấy cảm giác nặng nề biến mất.
Lâm Tạ vờ như không nghe thấy những âm thanh kì lạ của cô, chỉ ngồi xuống chiếc bàn dài và bảo ba người họ ngồi vào chỗ bên cạnh.
Ngay khi ba người vừa ngồi xuống, Lâm Tạ liền hỏi “Mấy người có thể lực và tinh thần lực cấp bậc bao nhiêu, trước đây từng trải qua huấn luyện điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp chưa?”
Lâm Tạ là người điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp cấp S, Trong lúc chiến đấu, anh nhận thấy ba đứa trẻ này có khả năng phán đoán và sức chiến đấu phi thường, về cơ bản là không phù hợp với độ tuổi của chúng.
Nói thẳng ra, người của Hải Lam tinh đóng quân ở chỗ anh toàn là cấp thấp.
Ba người lặng lẽ nhìn nhau, cẩn thận suy nghĩ rồi đồng thanh đáp : "Thể lực cùng tinh thần lực đều là cấp A, đã được hệ thống huấn luyện."
Lâm Tạ nghe ba người nói xong thì bật cười, ngón tay gõ gõ trên bàn: “Mắt tôi mù sao?”
Ba người: “...”
Những người đội trưởng khác bình thường đều nói như vậy sao?
Thời Dư là người đầu tiên hắng giọng: "Báo cáo đội trưởng, không ạ!"
Lâm Tạ: "..."
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lặng lẽ giơ ngón cái dưới gầm bàn với Thời Dư, không biết cô ấy có được huấn luyện cơ giáp chuyên nghiệp hay không, nhưng chắc chắn cô ấy đã được huấn luyện kỹ năng nâng xà chuyên nghiệp.
“Quên đi, tôi cũng không muốn so đo với mấy cô cậu, vì người của Hải Lam tinh đều ở nơi tị nạn, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Từ giờ mấy người là lính nghĩa vụ của Hải Lam tinh, có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nơi tị nạn an toàn cho đến khi đội cứu hộ bên ngoài đến đây.”
“Lính nghĩa vụ?” Thời Dư lắp bắp lặp lại.
Mẹ nó, cô thực sự sẽ trở thành lính nghĩa vụ.
Cô không muốn, cô cự tuyệt, cô chỉ muốn làm một con cá mặn.
Lâm Tạ điềm nhiên gật đầu.
Thời Dư trong nháy mắt “A’’ lên một tiếng: “Đội trưởng, ba người chúng tôi đều là trẻ vị thành niên, anh có muốn suy nghĩ lại không?”
Liên bang bảo vệ trẻ vị thành niên rất chặt chẽ, còn có luật cấm trẻ vị thành niên nhập ngũ.
Lâm Tạ đứng dậy, đi tới sau lưng Thời Dư vỗ vỗ vai cô: “Năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu, không liên quan đến tuổi tác.”
"Được rồi, bây giờ hãy trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ xong thì đến sân huấn luyện báo cáo, tôi sẽ điểm danh."
Thời Dư: “...”
Thời Dư lại một lần nữa bị Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lôi ra khỏi phòng họp, Lâm Tạ nhìn bộ dạng của ba người họ, nở một nụ cười: "Ba đứa nhóc con, lần trước dám không để ý đến ta, để xem tôi đối phó với mấy người thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.