Chương 19
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
A Ngôn cảm thấy mình bị bán rẻ, bị bán rẻ bởi đồng đội cùng người học trưởng thân yêu nhất của mình. Từ Ca và cậu cũng đã không thể làm thiên sứ của nhau, niềm tin cơ bản nhất giữa người với người đã thua trận ở trước mặt thế lực tàn ác.
Giờ phút này Từ Ca đang ngồi xổm hút thuốc ở trước mặt cậu, vẻ mặt “tôi mẹ nó đây là đang giúp cậu”. A Ngôn biết hai quả trứng gà kia thật sự không đáng giá bao nhiêu tiền, cho nên Từ Ca căn bản không cảm kích.
Cậu muốn khóc, cậu hít hít cái mũi, kết quả gió quá mạnh, nước mắt rặn không ra.
Từ Ca nói Quạ Đen thật tốt a, cậu xem Quạ Đen, cường tráng bao nhiêu, giỏi giang bao nhiêu, cậu theo anh ta khẳng định có thịt ăn, còn có canh uống, còn —— Từ Ca móc hai quả trứng gà từ trong túi ra —— “Còn có trứng gà, sau này mỗi ngày liền bốn quả, bổ sung nhiều protein mới dễ chạy trốn.”
A Ngôn xoay đầu qua chỗ khác không để ý tới Từ Ca.
Lòng cậu vừa lo vừa ủy khuất, chân cũng run đến càng dữ, thiếu chút nữa thì làm rớt điếu thuốc kẹp ở ngón tay.
Hai ngày trước cậu vẫn còn cảm thấy mình tốt số, tuy rằng thỉnh thoảng Quạ Đen kia cho mông cậu một đá, mắng cậu tiểu nương pháo* cũng học đòi người ta tham gia quân ngũ, nhưng tốt xấu gì buổi tối cậu vẫn có không gian riêng.
(*小娘炮: Nươ ng ph áo ch ỉ một ngườ i con trai có c ách c ư xử, ăn n ói, t ính c ách g iống con g ái, k hông liên quan đến n goại hình có nữ tính hay không, cũn g khô ng li ên qu an đế n ngư ời đó là t rai t hẳng hay k hông.)
Cậu có một đống cỏ tranh, có thể ngủ một giấc ở trong, tỉnh lại còn có cơm ăn, thỉnh thoảng còn có thể phát hiện một hai miếng thịt vụn trong cơm.
Tuy rằng cậu rất đồng tình với cảnh ngộ của Từ Ca, nhưng dù sao Từ Ca vẫn là rất có khả năng*, cho nên có thể chống đỡ được phần trắc trở này cũng là bình thường, nhưng đổi lại là mình liền không giống.
(*很能干: dùn g để khen người, cả tướng mạo lẫn c ách l àm vi ệc.)
Cậu thử so hình thể của Quạ Đen cùng thân thể nhỏ bé gầy yếu của mình một chút, trong giây lát liền hiểu ra cái gì gọi là không có sức bền*.
(*耐操 nại t hao: Ở Đài Loan dùng để h ình d ung đ ồ vật rắn chắc dùng bền, hoặc hình dung người nào đó có khă năng chịu đựng, sức chịu đựng tốt. Còn ở Đại Lục, ý tứ là chỉ phư ơng d iện l àm tì nh ké o dài, đối tượn g mệt bản thân còn c hưa m ệt, m ột lầ n có thể m ấy cử ^^.)
Cậu chính là không có sức bền a, nếu buổi tối Quạ Đen thật sự xách cậu lên giường, cậu dám cam đoan ngày hôm sau mình tuyệt đối không xuống giường được, tử trạng vô cùng thê thảm, chết không toàn thây.
“Em còn thà rằng bị mang đi tế.” A Ngôn căm giận nói, hiện tại hai chân cậu đều đang run rẩy.
Khổ Sơn thật sự lạnh, cho dù đã khoác một cái áo lông thú, lạnh đến trong xương, lại khiến cho xương cốt đều phát run.
“Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.” Cuối cùng Từ Ca cũng có cơ hội nói ra những lời này, cậu dịch mông, ngồi ở bên cạnh A Ngôn, vỗ vỗ vai cậu ta giống như trấn an.
“Chiến tranh đều tàn khốc như vậy sao? Hay chỉ có chúng ta là gặp phải trận như thế này.” A Ngôn lại hít hít mũi, bỗng nhiên nhớ tới bộ phim mình đã từng xem qua. Trên màn hình lớn cô gái nhỏ kia kéo hai đùi* nhìn sát thủ, một khuôn mặt hiền lành vô hại* cùng sống không còn gì luyến tiếc.
(*Tui nghĩ là quỳ gối rồi lê lại á.)
(*人畜无害 súc nhân vô hại: ngây thơ, tạo cho người khác cảm giác thoải mái, tức là không hề khiến người khác có tâm đề phòng.)
Cậu cảm thấy mình là cô gái nhỏ kia, một cô gái nhỏ mang theo hàng*.
(*Nguyên văn 带把 mang bả: chỉ cái đó đó của nam ;D.)
Đúng vậy, một năm trước cậu còn ở trong trường, ngoại trừ huấn luyện cùng đi học, buổi tối còn có thể chạy đến phòng giải trí xem phim cùng nói yêu đương. Nhưng hiện tại cậu trải qua cuộc sống thế nào? Cậu muốn nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.
“Chiến tranh đều tàn khốc như vậy,” Từ Ca nói, “Chỉ là trận chúng ta gặp phải này, phương thức tàn khốc có lẽ hơi bị lệch khỏi quỹ đạo.”
Tuy rằng Quạ Đen cũng không lập tức nói mình thu hay là không thu, nhưng Từ Ca cảm thấy nếu A Đại đều đã lên tiếng rồi, anh ta cũng không có đạo lý từ chối. Này giống như lãnh đạo nói “Cậu là tự nguyện làm thêm giờ đi”, khẳng định cấp dưới gật đầu nói vâng vâng vâng, công việc khiến tôi vui vẻ.
Sự thật chứng minh thật sự đúng như thế, tranh luận của A Đại cùng Quạ Đen giằng co thật lâu, từ trong nhà đến ngoài phòng, lại từ ngoài phòng đến sườn núi.
Hai con tin thì ngồi trên gò đất cao, thỉnh thoảng có thôn dân đi ngang qua quăng cho bọn họ ánh mắt đồng tình hoặc chán ghét.
Cuối cùng, Quạ Đen đi đến đây. Anh ta nhìn chằm chằm A Ngôn từ đằng xa, thẳng đến khi đi đến gần cũng không dời mắt.
Từ Ca nắm lấy cổ tay A Ngôn, làm cho cậu ta không cần run rẩy run rẩy ngã xuống khỏi sườn núi.
A Ngôn cũng cố gắng ngưỡng cổ, nghênh đón ánh mắt soi mói của Quạ Đen.
Vốn tưởng rằng Quạ Đen sẽ nói một câu mang tính quyết định, ví dụ như “Sau này cậu liền cùng tôi” hoặc là “Bắt đầu từ hôm nay cậu là khế huynh đệ của tôi, tôi ăn một miếng, thì cậu ăn một miếng”, nếu không, cũng nên là kiểu tràn đầy hormone nam tính cùng với chủ nghĩa đàn ông như “Cậu sẽ không chết, yên tâm đi”, có thể làm cho A Ngôn cảm nhận được có lẽ mình không nhận sai người, cái mông này có thể xem như miễn miễn cưỡng cưỡng lấy lại vốn.
Nhưng nào có thể đoán được Quạ Đen nhìn chằm chằm cậu ta cả buổi, cuối cùng còn xì một cái đầy giọng mũi, mắng câu “tiểu nương pháo” liền xoay người đi xuống núi.
A Ngôn sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng khóc òa lên.
Giờ phút này Từ Ca đang ngồi xổm hút thuốc ở trước mặt cậu, vẻ mặt “tôi mẹ nó đây là đang giúp cậu”. A Ngôn biết hai quả trứng gà kia thật sự không đáng giá bao nhiêu tiền, cho nên Từ Ca căn bản không cảm kích.
Cậu muốn khóc, cậu hít hít cái mũi, kết quả gió quá mạnh, nước mắt rặn không ra.
Từ Ca nói Quạ Đen thật tốt a, cậu xem Quạ Đen, cường tráng bao nhiêu, giỏi giang bao nhiêu, cậu theo anh ta khẳng định có thịt ăn, còn có canh uống, còn —— Từ Ca móc hai quả trứng gà từ trong túi ra —— “Còn có trứng gà, sau này mỗi ngày liền bốn quả, bổ sung nhiều protein mới dễ chạy trốn.”
A Ngôn xoay đầu qua chỗ khác không để ý tới Từ Ca.
Lòng cậu vừa lo vừa ủy khuất, chân cũng run đến càng dữ, thiếu chút nữa thì làm rớt điếu thuốc kẹp ở ngón tay.
Hai ngày trước cậu vẫn còn cảm thấy mình tốt số, tuy rằng thỉnh thoảng Quạ Đen kia cho mông cậu một đá, mắng cậu tiểu nương pháo* cũng học đòi người ta tham gia quân ngũ, nhưng tốt xấu gì buổi tối cậu vẫn có không gian riêng.
(*小娘炮: Nươ ng ph áo ch ỉ một ngườ i con trai có c ách c ư xử, ăn n ói, t ính c ách g iống con g ái, k hông liên quan đến n goại hình có nữ tính hay không, cũn g khô ng li ên qu an đế n ngư ời đó là t rai t hẳng hay k hông.)
Cậu có một đống cỏ tranh, có thể ngủ một giấc ở trong, tỉnh lại còn có cơm ăn, thỉnh thoảng còn có thể phát hiện một hai miếng thịt vụn trong cơm.
Tuy rằng cậu rất đồng tình với cảnh ngộ của Từ Ca, nhưng dù sao Từ Ca vẫn là rất có khả năng*, cho nên có thể chống đỡ được phần trắc trở này cũng là bình thường, nhưng đổi lại là mình liền không giống.
(*很能干: dùn g để khen người, cả tướng mạo lẫn c ách l àm vi ệc.)
Cậu thử so hình thể của Quạ Đen cùng thân thể nhỏ bé gầy yếu của mình một chút, trong giây lát liền hiểu ra cái gì gọi là không có sức bền*.
(*耐操 nại t hao: Ở Đài Loan dùng để h ình d ung đ ồ vật rắn chắc dùng bền, hoặc hình dung người nào đó có khă năng chịu đựng, sức chịu đựng tốt. Còn ở Đại Lục, ý tứ là chỉ phư ơng d iện l àm tì nh ké o dài, đối tượn g mệt bản thân còn c hưa m ệt, m ột lầ n có thể m ấy cử ^^.)
Cậu chính là không có sức bền a, nếu buổi tối Quạ Đen thật sự xách cậu lên giường, cậu dám cam đoan ngày hôm sau mình tuyệt đối không xuống giường được, tử trạng vô cùng thê thảm, chết không toàn thây.
“Em còn thà rằng bị mang đi tế.” A Ngôn căm giận nói, hiện tại hai chân cậu đều đang run rẩy.
Khổ Sơn thật sự lạnh, cho dù đã khoác một cái áo lông thú, lạnh đến trong xương, lại khiến cho xương cốt đều phát run.
“Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.” Cuối cùng Từ Ca cũng có cơ hội nói ra những lời này, cậu dịch mông, ngồi ở bên cạnh A Ngôn, vỗ vỗ vai cậu ta giống như trấn an.
“Chiến tranh đều tàn khốc như vậy sao? Hay chỉ có chúng ta là gặp phải trận như thế này.” A Ngôn lại hít hít mũi, bỗng nhiên nhớ tới bộ phim mình đã từng xem qua. Trên màn hình lớn cô gái nhỏ kia kéo hai đùi* nhìn sát thủ, một khuôn mặt hiền lành vô hại* cùng sống không còn gì luyến tiếc.
(*Tui nghĩ là quỳ gối rồi lê lại á.)
(*人畜无害 súc nhân vô hại: ngây thơ, tạo cho người khác cảm giác thoải mái, tức là không hề khiến người khác có tâm đề phòng.)
Cậu cảm thấy mình là cô gái nhỏ kia, một cô gái nhỏ mang theo hàng*.
(*Nguyên văn 带把 mang bả: chỉ cái đó đó của nam ;D.)
Đúng vậy, một năm trước cậu còn ở trong trường, ngoại trừ huấn luyện cùng đi học, buổi tối còn có thể chạy đến phòng giải trí xem phim cùng nói yêu đương. Nhưng hiện tại cậu trải qua cuộc sống thế nào? Cậu muốn nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.
“Chiến tranh đều tàn khốc như vậy,” Từ Ca nói, “Chỉ là trận chúng ta gặp phải này, phương thức tàn khốc có lẽ hơi bị lệch khỏi quỹ đạo.”
Tuy rằng Quạ Đen cũng không lập tức nói mình thu hay là không thu, nhưng Từ Ca cảm thấy nếu A Đại đều đã lên tiếng rồi, anh ta cũng không có đạo lý từ chối. Này giống như lãnh đạo nói “Cậu là tự nguyện làm thêm giờ đi”, khẳng định cấp dưới gật đầu nói vâng vâng vâng, công việc khiến tôi vui vẻ.
Sự thật chứng minh thật sự đúng như thế, tranh luận của A Đại cùng Quạ Đen giằng co thật lâu, từ trong nhà đến ngoài phòng, lại từ ngoài phòng đến sườn núi.
Hai con tin thì ngồi trên gò đất cao, thỉnh thoảng có thôn dân đi ngang qua quăng cho bọn họ ánh mắt đồng tình hoặc chán ghét.
Cuối cùng, Quạ Đen đi đến đây. Anh ta nhìn chằm chằm A Ngôn từ đằng xa, thẳng đến khi đi đến gần cũng không dời mắt.
Từ Ca nắm lấy cổ tay A Ngôn, làm cho cậu ta không cần run rẩy run rẩy ngã xuống khỏi sườn núi.
A Ngôn cũng cố gắng ngưỡng cổ, nghênh đón ánh mắt soi mói của Quạ Đen.
Vốn tưởng rằng Quạ Đen sẽ nói một câu mang tính quyết định, ví dụ như “Sau này cậu liền cùng tôi” hoặc là “Bắt đầu từ hôm nay cậu là khế huynh đệ của tôi, tôi ăn một miếng, thì cậu ăn một miếng”, nếu không, cũng nên là kiểu tràn đầy hormone nam tính cùng với chủ nghĩa đàn ông như “Cậu sẽ không chết, yên tâm đi”, có thể làm cho A Ngôn cảm nhận được có lẽ mình không nhận sai người, cái mông này có thể xem như miễn miễn cưỡng cưỡng lấy lại vốn.
Nhưng nào có thể đoán được Quạ Đen nhìn chằm chằm cậu ta cả buổi, cuối cùng còn xì một cái đầy giọng mũi, mắng câu “tiểu nương pháo” liền xoay người đi xuống núi.
A Ngôn sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng khóc òa lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.