Chương 22
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
Reo hò nổi lên, nhịp trống lại dồn dập. Phụ nữ uống một ngụm rượu, phun vào ngọn đuốc trong tay phải. Trong phút chốc vô số ngọn đuốc bùng lên dữ dội, ánh lửa ngút trời, như muốn nhóm lên đêm đen.
A Ngôn dán chặt mắt vào áo của Từ Ca, run không kiềm chế được. Từ Ca thì nhìn chằm chằm vào A Đại trên đài, sống lưng có chút lạnh lẽo.
Chờ đến khi máu tươi đã chảy không sai biệt lắm, rốt cuộc A Đại mới dời loan đao.
Hắn buông cánh tay, người lính kia liền ngã xuống tảng đá lớn giống như một quả bóng xì hơi.
A Đại nhận khăn lau của người bên cạnh đưa tới, lau đi vết máu trên đao, sau khi cắm lại loan đao vào trong vỏ, xoay người rời khỏi tảng đá lớn.
Mà lúc này, Từ Ca mới lấy lại tinh thần. Cậu ôm ôm A Ngôn, nói, không sao, uống rượu đi, uống chút rượu sẽ không run nữa.
Nhưng khi nói xong lời này cậu phát hiện giọng của mình cũng đang run rẩy, thì ra vừa rồi cậu cũng đang phát run, cậu cũng giống như A Ngôn.
Từ Ca rốt cuộc hiểu ra vì sao ban ngày A Đại nói mặc áo không là chưa đủ, bởi vì cái lạnh kia là phát ra từ trong cơ thể.
Lửa trên mũi đao không cách nào sưởi ấm, máu đỏ tươi cùng sinh mệnh cũng không cách nào sưởi ấm, than hồng cùng điệu múa sôi động càng không cách nào sưởi ấm, cho nên phải có cồn, cồn làm chất lỏng trong cơ thể sôi trào, mới có thể làm cho một màn khiến lòng người lạnh lẽo lúc trước trở nên xa xôi cùng hư ảo.
Từ Ca đi đến trước cái lu, một người phụ nữ đưa cho cậu một bát sứ. Cậu dùng bát múc rượu trong lu, liền đổ vào miệng mình.
Rượu chảy xuống theo khóe miệng cậu, dạ dày cùng thực quản rồi lại bốc cháy.
Thế là cậu lại múc một bát, lại đổ một hồi. Thẳng đến khi cả người lại cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh, mới đưa bát cho A Ngôn, để cậu ta cũng làm theo bộ dạng của mình.
Cậu xoay người nhìn về phía đám người đang nhảy múa, lúc này đám người không còn xoay thành một vòng tròn, bọn họ tìm tới đống lửa, lần lượt chuyền đống lửa ra ngoài giống như từng đốm lửa rải rác.
Từ Ca lại nhìn về phía đài cao, A Đại vẫn ngồi ở trên. Một bên là anh họ đội mũ rơm, một bên là Quạ Đen khoác áo tơi.
Khác biệt duy nhất với ngày Từ Ca bị trói tới chính là, giờ phút này trong tay A Đại cũng cầm một bầu rượu. Thỉnh thoảng hắn lại ngửa cổ rót một ngụm, rồi mới tiếp tục nhìn chăm chú vào thôn trại của hắn, cùng với thôn dân trên mặt đất.
Từ Ca không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cậu cảm thấy A Đại cũng đang nhìn cậu. Người kia giống như đang dùng một loại phương thức trầm mặc nói cho Từ Ca —— đây là bộ dạng của Khổ Sơn.
A Ngôn dán chặt mắt vào áo của Từ Ca, run không kiềm chế được. Từ Ca thì nhìn chằm chằm vào A Đại trên đài, sống lưng có chút lạnh lẽo.
Chờ đến khi máu tươi đã chảy không sai biệt lắm, rốt cuộc A Đại mới dời loan đao.
Hắn buông cánh tay, người lính kia liền ngã xuống tảng đá lớn giống như một quả bóng xì hơi.
A Đại nhận khăn lau của người bên cạnh đưa tới, lau đi vết máu trên đao, sau khi cắm lại loan đao vào trong vỏ, xoay người rời khỏi tảng đá lớn.
Mà lúc này, Từ Ca mới lấy lại tinh thần. Cậu ôm ôm A Ngôn, nói, không sao, uống rượu đi, uống chút rượu sẽ không run nữa.
Nhưng khi nói xong lời này cậu phát hiện giọng của mình cũng đang run rẩy, thì ra vừa rồi cậu cũng đang phát run, cậu cũng giống như A Ngôn.
Từ Ca rốt cuộc hiểu ra vì sao ban ngày A Đại nói mặc áo không là chưa đủ, bởi vì cái lạnh kia là phát ra từ trong cơ thể.
Lửa trên mũi đao không cách nào sưởi ấm, máu đỏ tươi cùng sinh mệnh cũng không cách nào sưởi ấm, than hồng cùng điệu múa sôi động càng không cách nào sưởi ấm, cho nên phải có cồn, cồn làm chất lỏng trong cơ thể sôi trào, mới có thể làm cho một màn khiến lòng người lạnh lẽo lúc trước trở nên xa xôi cùng hư ảo.
Từ Ca đi đến trước cái lu, một người phụ nữ đưa cho cậu một bát sứ. Cậu dùng bát múc rượu trong lu, liền đổ vào miệng mình.
Rượu chảy xuống theo khóe miệng cậu, dạ dày cùng thực quản rồi lại bốc cháy.
Thế là cậu lại múc một bát, lại đổ một hồi. Thẳng đến khi cả người lại cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh, mới đưa bát cho A Ngôn, để cậu ta cũng làm theo bộ dạng của mình.
Cậu xoay người nhìn về phía đám người đang nhảy múa, lúc này đám người không còn xoay thành một vòng tròn, bọn họ tìm tới đống lửa, lần lượt chuyền đống lửa ra ngoài giống như từng đốm lửa rải rác.
Từ Ca lại nhìn về phía đài cao, A Đại vẫn ngồi ở trên. Một bên là anh họ đội mũ rơm, một bên là Quạ Đen khoác áo tơi.
Khác biệt duy nhất với ngày Từ Ca bị trói tới chính là, giờ phút này trong tay A Đại cũng cầm một bầu rượu. Thỉnh thoảng hắn lại ngửa cổ rót một ngụm, rồi mới tiếp tục nhìn chăm chú vào thôn trại của hắn, cùng với thôn dân trên mặt đất.
Từ Ca không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cậu cảm thấy A Đại cũng đang nhìn cậu. Người kia giống như đang dùng một loại phương thức trầm mặc nói cho Từ Ca —— đây là bộ dạng của Khổ Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.