Chương 34
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
Anh họ ở lại. Sau khi nhìn thấy càng nhiều cuộc tàn sát, anh bán đứng càng nhiều cứ điểm.
Anh nhìn người Khổ Sơn cứu đồng bào của mình, nhìn bọn họ vật lộn với nhau. Nhìn binh lính bị đánh tơi bời lại cầm vũ khí phản kích, lại nhìn khỉ trên nhảy xuống dưới, giây tiếp theo lại nhảy đi không còn bóng dáng.
Anh có thể tìm được cơ hội rời đi bất cứ lúc nào, nhưng không biết vì sao, giống như có một sợi dây trói chặt cổ chân anh, làm anh vẫn luôn không thể tiêu sái rời đi.
Cho nên anh ở đây một ngày lại một ngày, anh cùng bọn họ đề phòng binh lính quấy nhiễu, ăn gạo cùng khoai lang đỏ bọn họ trồng ra, cùng bọn họ chôn cất nam nữ lão ấu chết đi, lại theo bọn họ ê ê a a từng chút một, học ngôn ngữ của bọn họ.
“A Đại biết rõ thân phận của tôi,” Anh họ đột nhiên nói, “Một năm sau tôi thẳng thắn với A Đại.”
Khi đó binh lính chiêu an một trại nhỏ, nhưng sau khi chiêu an, trại lại bị đốt giết cướp đoạt không còn. Bọn họ san phẳng chỗ đó, nhanh chóng xây dựng phòng tuyến mới.
Rốt cuộc chiến tranh tiêu hao đã có kết quả trong năm này tháng nọ, làm cho người Khổ Sơn chậm rãi khó có thể chống đỡ, cũng làm cho binh lính đã có năng lực tiến lên phía trước, ăn nơi này vào bụng từng tấc một.
Anh họ chạy cả đêm đến phòng tuyến gần đây của bọn họ, nhìn bọn họ đang dùng xẻng công binh lấp đất. Anh thấy bên trong lộ ra phần còn lại của chân tay đã bị cụt, lập tức biết được thứ chôn trong hố là gì.
Anh họ không chịu nổi, sau khi trở về từ phòng tuyến, anh đi đến nhà của A Đại. Anh nói anh là lính, anh là lính giống như những người bên ngoài kia, giết anh đi, anh không muốn sống nữa.
A Đại nói, tôi biết.
Anh họ kinh ngạc, anh nói làm sao cậu biết.
A Đại nói, anh có thể biết nhiều cứ điểm như vậy, một thương nhân như anh, làm sao có thể.
Anh họ khóc, anh nói không phải tôi cố ý gạt các cậu, chỉ là tôi ——
“Vì mạng sống,” A Đại nói, “Tôi cũng là vì mạng sống.”
Anh họ vi mạng sống, liền thành đào binh. A Đại vì mạng sống, ép anh họ bán đứng đồng bào. Binh lính vì mạng sống, căng da đầu cũng phải đội mưa bom bão đạn. Mà Khổ Sơn bởi vì mạng sống, bọn họ cầm đao cũng phải bảo vệ mảnh đất của mình.
Tất cả mọi người đều là vì mạng sống.
“Nhưng không phải ai đều có thể hiểu anh,” A Đại nói với anh, “Cho nên trừ bỏ tôi, không cần nói ra thân phận đã từng của anh với bất kỳ ai, bao gồm Bảo Liên.”
Bảo Liên chính là người vợ hiện tại của anh họ, “Thân thể của cha chị ấy không tốt, không còn lâu nữa, đừng nên kích thích chị ấy.”
Anh họ không ngừng gật đầu, càng không ngừng lau nước mắt.
Chiếu cố cùng tình nghĩa của Bảo Liên trong một năm qua anh đều xem trong mắt, cũng vì lý do đó, cùng với tiếp thu ý tốt của Bảo Liên, anh họ cũng đeo cảm giác tội ác thật sâu.
“Anh không phải lính, anh là người Khổ Sơn, anh giúp chúng tôi nhiều như vậy, không có anh, trại đầu Tây cũng không chống đỡ được cho tới bây giờ.”
A Đại một bên nói một bên rót rượu cho anh họ, để cho anh họ bình tĩnh một chút, tỉnh táo một chút, cho anh uống rượu làm ấm người, lấy lại tinh thần.
Từ đó về sau, anh họ liền nghe theo lời của A Đại. Anh ở lại ngôi nhà đã cứu mình, thẳng đến khi người cha già trong nhà bị binh lính bắt gặp trong một lần đi săn, bị binh lính lỡ tay đẩy xuống dốc núi.
Anh cưới con gái của ông, liền ở đầu năm nay.
Mà nếu không phải gặp được Từ Ca ở cuối năm, có lẽ anh họ liền sẽ vĩnh viễn để những lời này rữa ở trong bụng.
“Vậy nhà anh thì sao, anh có biết người trong nhà đều xem như anh đã chết.” sau khi nghe xong, Từ Ca cũng thở dài một hơi. Nhớ lại bộ dạng đi đường vừa rồi của Bảo Liên, cậu cảm thấy Bảo Liên có thai.
“Tôi không biết,” Anh họ nói, nghĩ nghĩ, anh lại lắc đầu, “Có lẽ tôi hẳn là nên chết rồi.”
Anh nhìn người Khổ Sơn cứu đồng bào của mình, nhìn bọn họ vật lộn với nhau. Nhìn binh lính bị đánh tơi bời lại cầm vũ khí phản kích, lại nhìn khỉ trên nhảy xuống dưới, giây tiếp theo lại nhảy đi không còn bóng dáng.
Anh có thể tìm được cơ hội rời đi bất cứ lúc nào, nhưng không biết vì sao, giống như có một sợi dây trói chặt cổ chân anh, làm anh vẫn luôn không thể tiêu sái rời đi.
Cho nên anh ở đây một ngày lại một ngày, anh cùng bọn họ đề phòng binh lính quấy nhiễu, ăn gạo cùng khoai lang đỏ bọn họ trồng ra, cùng bọn họ chôn cất nam nữ lão ấu chết đi, lại theo bọn họ ê ê a a từng chút một, học ngôn ngữ của bọn họ.
“A Đại biết rõ thân phận của tôi,” Anh họ đột nhiên nói, “Một năm sau tôi thẳng thắn với A Đại.”
Khi đó binh lính chiêu an một trại nhỏ, nhưng sau khi chiêu an, trại lại bị đốt giết cướp đoạt không còn. Bọn họ san phẳng chỗ đó, nhanh chóng xây dựng phòng tuyến mới.
Rốt cuộc chiến tranh tiêu hao đã có kết quả trong năm này tháng nọ, làm cho người Khổ Sơn chậm rãi khó có thể chống đỡ, cũng làm cho binh lính đã có năng lực tiến lên phía trước, ăn nơi này vào bụng từng tấc một.
Anh họ chạy cả đêm đến phòng tuyến gần đây của bọn họ, nhìn bọn họ đang dùng xẻng công binh lấp đất. Anh thấy bên trong lộ ra phần còn lại của chân tay đã bị cụt, lập tức biết được thứ chôn trong hố là gì.
Anh họ không chịu nổi, sau khi trở về từ phòng tuyến, anh đi đến nhà của A Đại. Anh nói anh là lính, anh là lính giống như những người bên ngoài kia, giết anh đi, anh không muốn sống nữa.
A Đại nói, tôi biết.
Anh họ kinh ngạc, anh nói làm sao cậu biết.
A Đại nói, anh có thể biết nhiều cứ điểm như vậy, một thương nhân như anh, làm sao có thể.
Anh họ khóc, anh nói không phải tôi cố ý gạt các cậu, chỉ là tôi ——
“Vì mạng sống,” A Đại nói, “Tôi cũng là vì mạng sống.”
Anh họ vi mạng sống, liền thành đào binh. A Đại vì mạng sống, ép anh họ bán đứng đồng bào. Binh lính vì mạng sống, căng da đầu cũng phải đội mưa bom bão đạn. Mà Khổ Sơn bởi vì mạng sống, bọn họ cầm đao cũng phải bảo vệ mảnh đất của mình.
Tất cả mọi người đều là vì mạng sống.
“Nhưng không phải ai đều có thể hiểu anh,” A Đại nói với anh, “Cho nên trừ bỏ tôi, không cần nói ra thân phận đã từng của anh với bất kỳ ai, bao gồm Bảo Liên.”
Bảo Liên chính là người vợ hiện tại của anh họ, “Thân thể của cha chị ấy không tốt, không còn lâu nữa, đừng nên kích thích chị ấy.”
Anh họ không ngừng gật đầu, càng không ngừng lau nước mắt.
Chiếu cố cùng tình nghĩa của Bảo Liên trong một năm qua anh đều xem trong mắt, cũng vì lý do đó, cùng với tiếp thu ý tốt của Bảo Liên, anh họ cũng đeo cảm giác tội ác thật sâu.
“Anh không phải lính, anh là người Khổ Sơn, anh giúp chúng tôi nhiều như vậy, không có anh, trại đầu Tây cũng không chống đỡ được cho tới bây giờ.”
A Đại một bên nói một bên rót rượu cho anh họ, để cho anh họ bình tĩnh một chút, tỉnh táo một chút, cho anh uống rượu làm ấm người, lấy lại tinh thần.
Từ đó về sau, anh họ liền nghe theo lời của A Đại. Anh ở lại ngôi nhà đã cứu mình, thẳng đến khi người cha già trong nhà bị binh lính bắt gặp trong một lần đi săn, bị binh lính lỡ tay đẩy xuống dốc núi.
Anh cưới con gái của ông, liền ở đầu năm nay.
Mà nếu không phải gặp được Từ Ca ở cuối năm, có lẽ anh họ liền sẽ vĩnh viễn để những lời này rữa ở trong bụng.
“Vậy nhà anh thì sao, anh có biết người trong nhà đều xem như anh đã chết.” sau khi nghe xong, Từ Ca cũng thở dài một hơi. Nhớ lại bộ dạng đi đường vừa rồi của Bảo Liên, cậu cảm thấy Bảo Liên có thai.
“Tôi không biết,” Anh họ nói, nghĩ nghĩ, anh lại lắc đầu, “Có lẽ tôi hẳn là nên chết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.