Chương 38
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
Từ Ca có thể có thái độ gì, ngay cả mình có làm hay không làm khế đệ A Đại của hay không cậu đều không được lựa chọn, càng đừng nói quyết định dùm A Ngôn.
“Dù sao chúng tôi là tù binh, các cậu nói cái gì chính là cái đó đi.” Từ Ca nói qua loa có lệ.
Ngoài dự đoán, A Đại thế nhưng cười cười, hắn nói anh nói như vậy không đúng, tối hôm trước Quạ Đen cũng không đụng tới tiểu bí thư của cậu, “Trở thành khế đệ, liền có quyền khiêu chiến*. Nhìn tiểu bí thư kia của anh cũng rất bướng nha, không biết Quạ Đen có thể thu phục hay không.”
(*Nguyên văn 叫板的资本 khiếu bản tư bản, từ 叫板 khiếu bản: ý tứ khiêu khích, khiêu chiến, không phục, muốn đánh giá, chống lại người nào đó.)
Từ Ca không đáp.
A Đại cũng không nói tiếp, hắn đợi một hồi, sau khi xác định Từ Ca không còn gì muốn hỏi nữa, liền nghiêng người sang, bốn mắt nhìn nhau với Từ Ca.
Ánh mắt A Đại thật sắc bén, Từ Ca bị nhìn đến có chút hoảng hốt.
Bọn họ cách nhau rất gần, tuy rằng vẫn chia hai bộ chăn, nhưng hơi thở của A Đại vẫn có thể phun đến trên mặt Từ Ca.
Từ Ca thề bản thân chưa từng sinh ra bất luận ảo tưởng gì đối với đồng tính, cũng không biết vì sao, một khắc này ánh mắt A Đại lại làm cho cậu vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi, tim đập nhanh hơn một cách không tự chủ.
“Sao vậy?” Từ Ca hỏi, cố gắng giữ vững giọng nói của mình.
A Đại hít nhẹ một hơi, nói, “Tôi cũng vậy, trước sau gì tôi cũng phải làm anh, ‘Khế huynh đệ’ không có khả năng vẫn luôn hữu danh vô thực. Anh nói xem, anh còn muốn bao lâu để thích ứng.”
Từ Ca lập tức cứng lại, cậu không nghĩ tới A Đại lợi hại như vậy, chủ đề có thể từ Quạ Đen lại nói đến trên người mình chỉ trong nháy mắt. Quả nhiên lãnh đạo chính là lãnh đạo, giết cấp dưới trở tay không kịp là dư sức*.
(*绰绰有 余 xướ c xướ c hữu dư.)
Từ Ca nuốt một ngụm nước miếng, giả ngu hỏi lại —— “Thích ứng cái gì?
A Đại cũng không quen quanh co lòng vòng, hoặc là nói hắn không biết cách thức vòng vo của ngôn ngữ thông dụng phải nói thế nào, cho nên lặp lại từ mấu chốt một cách dứt khoát lưu loát —— “Làm anh.”
Từ Ca lại nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu rất muốn nói A Đại cậu hiểu lầm rồi, tôi đây không phải là vì giữ mạng sao, hai chọn một giữa mạng và cúc hoa, tôi không thể không tạm thời chọn cái phía trước.
Nhưng thấy A Đại cậu khoan hồng độ lượng có bao dung mới có thể lớn*, còn có thể thương lượng rất nhiều điều kiện. Dù sao cúc hoa cũng không phải chơi dễ như vậy, ít nhất sẽ đau, còn sẽ đổ máu, đổ máu sẽ không vệ sinh, không vệ sinh liền dễ dàng nhiễm bệnh, ngày trời đông giá rét này, lỡ như nhiễm bệnh, vậy không phải là ——
(*有容乃大 hữu dung nãi đại trích trong câu thành ngữ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại” – Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn: có bao dung mới có thể đạt đc thành tựu to lớn.)
A Đại không chờ Từ Ca trả lời, hắn xốc chăn Từ Ca lên, trực tiếp chui vào trong ổ chăn của Từ Ca, nhanh chóng nhập hai ổ chăn lại thành một thể.
Từ Ca sợ tới mức cả người đều thẳng, tiểu Từ Từ bị gió lạnh thổi qua, sợ đến trực tiếp chui vào trong trứng.
Đây là một việc làm đòi hỏi kỹ thuật, đến lúc này Từ Ca còn chưa biết A Đại là thông qua một chiêu nửa thức nào liền làm cho hai ổ chăn trở thành một.
Nhưng khi cậu phản ứng lại, nhiệt độ cơ thể của A Đại đã truyền đến trên người cậu, mà cậu còn đang run bần bật.
Cậu đẩy đẩy ngực A Đại theo bản năng —— co dãn của cơ ngực rất tốt, vuốt còn có chút cảm xúc —— nói một cách chém đinh chặt sắt —— “A Đại, tôi chưa thử bao giờ, cậu biết tôi có nỗi khổ trong lòng, kỳ thật tôi không có cảm giác với đàn ông, tôi...”
Từ Ca còn chưa nói xong, A Đại lại dùng chiêu thức sét đánh không kịp che tai, duỗi tay xuống dưới gáy Từ Ca, vừa dùng lực, ôm Từ Ca vào trong ngực mình.
Từ Ca cảm thấy tuyệt đối không thể để cho A Ngôn biết mọi chuyện xảy ra đêm nay, đối với loại nhãi con sợ hãi quá độ liền giống chó điên như A Ngôn mà nói, bình tĩnh của Từ Ca ngược lại làm cho cậu có vẻ không có cốt khí*.
(*骨气: khí thế, khí p hách, k ch ịu th ua.)
Từ Ca cắn môi, căng da đầu dịch qua một bên.
Nhưng cánh tay A Đại vậy mà dài như vậy, rõ ràng dịch cả buổi vẫn còn chưa dịch ra khỏi lãnh địa của hắn. Phía dưới cổ vẫn là cưng cứng, là cơ bắp giống cục đá của A Đại.
Từ Ca bỗng hiểu được sự tuyệt vọng của Tôn Ngộ Không, loại cảm giác nhào lộn thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay thật sự khiến người ta thống khổ không thôi, thống khổ khiến mặt cậu đỏ bừng, nhưng cố tình đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được một lý do thoái thác nào.
A Đại ép sát cậu, người đàn ông khiến cho người ta sợ hãi lại làm cho người ta có chút khâm phục cùng vô số cảm giác cách biệt* liền cúi người áp lại đây như vậy.
(*距离感 cự l y cảm: ngư ời vớ i ngư ời qu en nh au du y trì một loại trạng thái như gần n hư xa, tro ng lò ng k thể c ó cảm giác chun g. Cả m giá c hay tình cảm đang ở các h xa một k hoảng cách nhất định với một đ ối tư ợng n ào đó. Cảm giác khôn g đặc biệt thân thiế t hoặ c khô ng đư ợc th oải m ái.)
Từ Ca cảm thấy nửa đời trước của mình đều trôi qua một cách vô ích, nếu không cậu sẽ không bó tay luống cuống, ngây ra như phỗng vào ngay lúc này, toàn bộ nhân sinh lịch duyệt* có trong đầu đều không dùng được.
(*人生阅历 1 người đã từng tự mình gặp qua, nghe qua hoặc làm qua, cùng với trải qua và lý giải mà thu hoạch được tri thức, kinh nghiệm.)
Vì vậy A Đại hôn cậu.
Không hôn môi cậu, mà là hôn cổ cậu.
Môi A Đại có hơi khô, có lẽ là Khổ Sơn không có son môi thơm thơm để đảm bảo đôi môi lúc nào cũng căng mọng. Râu của A Đại cũng có chút đâm, có lẽ đối với người Khổ Sơn mà nói có râu càng có thể tăng thêm khí khái đàn ông.
Nhiệt độ cơ thể A Đại rất nóng, nóng đến Từ Ca đổ mồ hôi. Mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng ứa ra, làm hai mắt cậu mơ hồ, ngoại trừ cổ trong nháy mắt vừa đau vừa ngứa, cái gì cũng không cảm giác được.
Môi dán vào cổ ước chừng một giây, Từ Ca liền tỉnh táo lại, giống như điện giật, đột nhiên đẩy A Đại ra, nhanh chóng thoát đi Ngũ Chỉ Sơn, co vào trong chăn dựa vào tường.
“Cậu đừng như vậy.” Từ Ca nói, nói xong lại rụt rụt cổ chân bị đeo xích sắt vào càng sâu bên trong, “Tôi… tôi thật sự không phải loại kia.”
A Đại thật sự là người bình tĩnh vô cùng, cho nên dù Từ Ca có biểu hiện gì, ánh mắt hắn đều là không chút gợn sóng, thậm chí là lạnh lẽo mà không có tình cảm.
Hắn nghiêm túc nhìn Từ Ca, sau đó đáp lại một chữ “Ừ” không thể quen thuộc hơn được nữa, cuối cùng chui vào trong chăn của mình, xoay lưng, nhắm mắt lại.
Từ Ca khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng thứ ba.
Nhưng nhịp tim cậu vẫn cứ kịch liệt, cổ của cậu vẫn đang bốc cháy một cách dữ dội, máu cậu nhanh chóng trào lên, xông tới đại não, nhằm phía trái tim.
Giống như bờ môi khô nứt cùng râu lợn cợn* kia vẫn còn dán ở trên da cậu, khiến cậu cứ phải lấy tay kiểm tra, để xác định A Đại đã rời khỏi cơ thể cậu.
(*Nguyên văn 胡茬 hồ tra: râu cạo đi rồi mọc lại vừa ngắn vừa cứng.)
“Dù sao chúng tôi là tù binh, các cậu nói cái gì chính là cái đó đi.” Từ Ca nói qua loa có lệ.
Ngoài dự đoán, A Đại thế nhưng cười cười, hắn nói anh nói như vậy không đúng, tối hôm trước Quạ Đen cũng không đụng tới tiểu bí thư của cậu, “Trở thành khế đệ, liền có quyền khiêu chiến*. Nhìn tiểu bí thư kia của anh cũng rất bướng nha, không biết Quạ Đen có thể thu phục hay không.”
(*Nguyên văn 叫板的资本 khiếu bản tư bản, từ 叫板 khiếu bản: ý tứ khiêu khích, khiêu chiến, không phục, muốn đánh giá, chống lại người nào đó.)
Từ Ca không đáp.
A Đại cũng không nói tiếp, hắn đợi một hồi, sau khi xác định Từ Ca không còn gì muốn hỏi nữa, liền nghiêng người sang, bốn mắt nhìn nhau với Từ Ca.
Ánh mắt A Đại thật sắc bén, Từ Ca bị nhìn đến có chút hoảng hốt.
Bọn họ cách nhau rất gần, tuy rằng vẫn chia hai bộ chăn, nhưng hơi thở của A Đại vẫn có thể phun đến trên mặt Từ Ca.
Từ Ca thề bản thân chưa từng sinh ra bất luận ảo tưởng gì đối với đồng tính, cũng không biết vì sao, một khắc này ánh mắt A Đại lại làm cho cậu vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi, tim đập nhanh hơn một cách không tự chủ.
“Sao vậy?” Từ Ca hỏi, cố gắng giữ vững giọng nói của mình.
A Đại hít nhẹ một hơi, nói, “Tôi cũng vậy, trước sau gì tôi cũng phải làm anh, ‘Khế huynh đệ’ không có khả năng vẫn luôn hữu danh vô thực. Anh nói xem, anh còn muốn bao lâu để thích ứng.”
Từ Ca lập tức cứng lại, cậu không nghĩ tới A Đại lợi hại như vậy, chủ đề có thể từ Quạ Đen lại nói đến trên người mình chỉ trong nháy mắt. Quả nhiên lãnh đạo chính là lãnh đạo, giết cấp dưới trở tay không kịp là dư sức*.
(*绰绰有 余 xướ c xướ c hữu dư.)
Từ Ca nuốt một ngụm nước miếng, giả ngu hỏi lại —— “Thích ứng cái gì?
A Đại cũng không quen quanh co lòng vòng, hoặc là nói hắn không biết cách thức vòng vo của ngôn ngữ thông dụng phải nói thế nào, cho nên lặp lại từ mấu chốt một cách dứt khoát lưu loát —— “Làm anh.”
Từ Ca lại nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu rất muốn nói A Đại cậu hiểu lầm rồi, tôi đây không phải là vì giữ mạng sao, hai chọn một giữa mạng và cúc hoa, tôi không thể không tạm thời chọn cái phía trước.
Nhưng thấy A Đại cậu khoan hồng độ lượng có bao dung mới có thể lớn*, còn có thể thương lượng rất nhiều điều kiện. Dù sao cúc hoa cũng không phải chơi dễ như vậy, ít nhất sẽ đau, còn sẽ đổ máu, đổ máu sẽ không vệ sinh, không vệ sinh liền dễ dàng nhiễm bệnh, ngày trời đông giá rét này, lỡ như nhiễm bệnh, vậy không phải là ——
(*有容乃大 hữu dung nãi đại trích trong câu thành ngữ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại” – Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn: có bao dung mới có thể đạt đc thành tựu to lớn.)
A Đại không chờ Từ Ca trả lời, hắn xốc chăn Từ Ca lên, trực tiếp chui vào trong ổ chăn của Từ Ca, nhanh chóng nhập hai ổ chăn lại thành một thể.
Từ Ca sợ tới mức cả người đều thẳng, tiểu Từ Từ bị gió lạnh thổi qua, sợ đến trực tiếp chui vào trong trứng.
Đây là một việc làm đòi hỏi kỹ thuật, đến lúc này Từ Ca còn chưa biết A Đại là thông qua một chiêu nửa thức nào liền làm cho hai ổ chăn trở thành một.
Nhưng khi cậu phản ứng lại, nhiệt độ cơ thể của A Đại đã truyền đến trên người cậu, mà cậu còn đang run bần bật.
Cậu đẩy đẩy ngực A Đại theo bản năng —— co dãn của cơ ngực rất tốt, vuốt còn có chút cảm xúc —— nói một cách chém đinh chặt sắt —— “A Đại, tôi chưa thử bao giờ, cậu biết tôi có nỗi khổ trong lòng, kỳ thật tôi không có cảm giác với đàn ông, tôi...”
Từ Ca còn chưa nói xong, A Đại lại dùng chiêu thức sét đánh không kịp che tai, duỗi tay xuống dưới gáy Từ Ca, vừa dùng lực, ôm Từ Ca vào trong ngực mình.
Từ Ca cảm thấy tuyệt đối không thể để cho A Ngôn biết mọi chuyện xảy ra đêm nay, đối với loại nhãi con sợ hãi quá độ liền giống chó điên như A Ngôn mà nói, bình tĩnh của Từ Ca ngược lại làm cho cậu có vẻ không có cốt khí*.
(*骨气: khí thế, khí p hách, k ch ịu th ua.)
Từ Ca cắn môi, căng da đầu dịch qua một bên.
Nhưng cánh tay A Đại vậy mà dài như vậy, rõ ràng dịch cả buổi vẫn còn chưa dịch ra khỏi lãnh địa của hắn. Phía dưới cổ vẫn là cưng cứng, là cơ bắp giống cục đá của A Đại.
Từ Ca bỗng hiểu được sự tuyệt vọng của Tôn Ngộ Không, loại cảm giác nhào lộn thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay thật sự khiến người ta thống khổ không thôi, thống khổ khiến mặt cậu đỏ bừng, nhưng cố tình đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được một lý do thoái thác nào.
A Đại ép sát cậu, người đàn ông khiến cho người ta sợ hãi lại làm cho người ta có chút khâm phục cùng vô số cảm giác cách biệt* liền cúi người áp lại đây như vậy.
(*距离感 cự l y cảm: ngư ời vớ i ngư ời qu en nh au du y trì một loại trạng thái như gần n hư xa, tro ng lò ng k thể c ó cảm giác chun g. Cả m giá c hay tình cảm đang ở các h xa một k hoảng cách nhất định với một đ ối tư ợng n ào đó. Cảm giác khôn g đặc biệt thân thiế t hoặ c khô ng đư ợc th oải m ái.)
Từ Ca cảm thấy nửa đời trước của mình đều trôi qua một cách vô ích, nếu không cậu sẽ không bó tay luống cuống, ngây ra như phỗng vào ngay lúc này, toàn bộ nhân sinh lịch duyệt* có trong đầu đều không dùng được.
(*人生阅历 1 người đã từng tự mình gặp qua, nghe qua hoặc làm qua, cùng với trải qua và lý giải mà thu hoạch được tri thức, kinh nghiệm.)
Vì vậy A Đại hôn cậu.
Không hôn môi cậu, mà là hôn cổ cậu.
Môi A Đại có hơi khô, có lẽ là Khổ Sơn không có son môi thơm thơm để đảm bảo đôi môi lúc nào cũng căng mọng. Râu của A Đại cũng có chút đâm, có lẽ đối với người Khổ Sơn mà nói có râu càng có thể tăng thêm khí khái đàn ông.
Nhiệt độ cơ thể A Đại rất nóng, nóng đến Từ Ca đổ mồ hôi. Mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng ứa ra, làm hai mắt cậu mơ hồ, ngoại trừ cổ trong nháy mắt vừa đau vừa ngứa, cái gì cũng không cảm giác được.
Môi dán vào cổ ước chừng một giây, Từ Ca liền tỉnh táo lại, giống như điện giật, đột nhiên đẩy A Đại ra, nhanh chóng thoát đi Ngũ Chỉ Sơn, co vào trong chăn dựa vào tường.
“Cậu đừng như vậy.” Từ Ca nói, nói xong lại rụt rụt cổ chân bị đeo xích sắt vào càng sâu bên trong, “Tôi… tôi thật sự không phải loại kia.”
A Đại thật sự là người bình tĩnh vô cùng, cho nên dù Từ Ca có biểu hiện gì, ánh mắt hắn đều là không chút gợn sóng, thậm chí là lạnh lẽo mà không có tình cảm.
Hắn nghiêm túc nhìn Từ Ca, sau đó đáp lại một chữ “Ừ” không thể quen thuộc hơn được nữa, cuối cùng chui vào trong chăn của mình, xoay lưng, nhắm mắt lại.
Từ Ca khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng thứ ba.
Nhưng nhịp tim cậu vẫn cứ kịch liệt, cổ của cậu vẫn đang bốc cháy một cách dữ dội, máu cậu nhanh chóng trào lên, xông tới đại não, nhằm phía trái tim.
Giống như bờ môi khô nứt cùng râu lợn cợn* kia vẫn còn dán ở trên da cậu, khiến cậu cứ phải lấy tay kiểm tra, để xác định A Đại đã rời khỏi cơ thể cậu.
(*Nguyên văn 胡茬 hồ tra: râu cạo đi rồi mọc lại vừa ngắn vừa cứng.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.