Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Chương 46: Bản Thân Là Một Hố Phân Thối, Còn Dám Trách Ruồi Bu Bám Sao?

Phúc Nguyên Nhi

06/11/2024

Lưu Phong đang thắc mắc thì nhìn thấy Thái tử đang ôm Cửu Cửu giữa đám đông, bên cạnh là Thập hoàng tử và Thập nhất hoàng tử.

Chắc chắn là Thái tử đã ngầm hại hắn ta.

Lưu Phong vùng thoát khỏi tay đám hộ vệ của Dư lão tướng quân, chạy đến trước mặt Dư lão tướng quân, ôm lấy chân ông ta, uất ức nói: "Nhạc phụ đại nhân, tất cả chuyện này đều do Thái tử hại con, xin người minh xét! Tiểu tế vô tội mà."

“Haha.” Dư lão tướng quân nghe xong chỉ cười.

Lưu Phong vẫn tiếp tục: "Nhạc phụ đại nhân, Thái tử vì muốn cưới Uyển Âm tiểu thư mà không tiếc bày mưu hãm hại con, để ngài nhìn thấy bộ mặt này của con. Hắn mới là kẻ có tâm địa xấu xa, là người hại con."

“Ngài nên trách hắn chứ không phải bắt tiểu tế của ngài.”

“Hắn hại ngươi?” Dư lão tướng quân nổi giận: “Ngươi nghĩ lão phu mắt mờ sao? Hắn ép ngươi cưỡng ép nữ nhi nhà lành à? Tỷ tỷ của thiếu nữ đó cũng là do hắn ép ngươi đẩy đến chết à? Hay là hắn ép ngươi ngày nào cũng đến Tửu Hoa Lâu tìm kỹ nữ?”

“Cái này…”

Lưu Phong không thể nói thêm gì được.

Dư lão tướng quân mỉa mai: “Bản thân ngươi là một hố phân thối, còn dám trách ruồi bu bám vào ngươi sao?”

Lời này tuy thô tục, nhưng quả thực đầy uy lực! Lưu Phong bị nói đến mức chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống, trốn tránh ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh.

Cửu Cửu và Thái tử nghe mà sững sờ.

Dư lão tướng quân miệng lưỡi thật cay nghiệt, lợi hại, họ rất thích.

Cuối cùng, Lưu Phong bị đưa đi, thiếu nữ bị cưỡng ép kia đã cảm tạ Dư lão tướng quân.

Khi đi ngang qua Thái tử, Lưu Phong nghiến răng ken két nói: "Thái tử điện hạ quả không hổ danh Thái tử, chắc Uyển Âm tiểu thư sắp gả cho ngài rồi."

“Ngươi quá khen.”

Thái tử nói, rồi nhìn sang Cửu Cửu đang trong vòng tay mình.

Mọi người đều nghĩ rằng Thái tử đã nghĩ ra cách giúp Dư lão tướng quân nhìn rõ bản chất thật của Lưu Phong, nên giờ có thể tiếp tục cầu hôn Dư Uyển Âm. Nhưng chỉ có Thái tử biết rằng, công lao này thuộc về nha đầu trong lòng chàng.

Nếu không có người trong lòng chàng, nhắc nhở những bí mật động trời qua suy nghĩ, chàng cũng không thể đối phó với Dư lão tướng quân.

Dù Uyển Âm có cảm tình với chàng, họ cũng khó có thể đến được với nhau.

...

Sau khi giải quyết mọi việc, trở về Dư phủ, tính toán thời gian, cổng cung cũng sắp đóng rồi.

Thái tử muốn tranh thủ cơ hội, tiếp tục cầu hôn Dư Uyển Âm, không thể rời đi ngay. Cửu Cửu thì không thể cưỡi ngựa, không kịp trở về cung.

Thế là Thập hoàng tử và Thập nhất hoàng tử cưỡi ngựa trở về cung, tiện thể báo tin rằng họ sẽ không về trong đêm nay.

Sau khi bàn bạc với Dư lão tướng quân, họ sẽ đến phủ Thái tử nghỉ ngơi.



Thái tử tuy thường trú ở Đông Cung, nhưng để thuận tiện trong công việc, cũng có phủ Thái tử bên ngoài cung để ở tạm, không về cũng không sao.

Cửu Cửu lúc này đang nghĩ đến Uyển Âm, muốn sờ mặt của nàng ấy, thì thấy Uyển Âm mang theo người hầu, bưng khoai môn đã nấu chín ra, cùng với vài món ăn làm từ khoai môn.

Mọi thứ đều nóng hổi.

Trước đó, Dư lão tướng quân vì không đồng ý Thái tử cầu hôn Dư Uyển Âm, nên sau khi Thái tử đến Dư phủ, ông không cho Uyển Âm ra mặt. Giờ đã cho Uyển Âm xuất hiện, chứng tỏ thái độ của ông đối với chuyện hôn nhân của Thái tử đã thay đổi rất nhiều.

Thái tử vô cùng vui mừng.

“Uyển tỷ tỷ!” Cửu Cửu đưa tay về phía Uyển Âm, “Ôm một cái? Ôm một cái?”

Dư lão tướng quân: “...”

Tại sao không cho ông ôm?

Ông cũng muốn tiếp tục ôm công chúa, nhưng Thái tử ôm mãi không chịu buông, ông cũng không tiện tranh giành.

Uyển Âm đến trước mặt Thái tử, đưa tay ra với Cửu Cửu, ôm lấy nha đầu, rồi lén liếc nhìn Thái tử.

Cửu Cửu nhân lúc Uyển Âm đang để tâm đến Thái tử, vừa ngửi mùi thơm trên người Uyển Âm, vừa đưa tay nhẹ nhàng sờ lên má Uyển Âm.

【A a a, cuối cùng cũng chạm được vào nữ anh hùng mà mình kính ngưỡng nhất rồi.】

Cửu Cửu vui sướng thầm nghĩ.

Nhưng rồi, nha đầu đột nhiên nhớ ra một chuyện.

【Thái tử ca ca nói, nếu Cửu Cửu không chạm được vào mặt Uyển tỷ tỷ, thì sẽ cho Cửu Cửu cưỡi ngựa lớn.】

【Giờ đã chạm vào rồi, Cửu Cửu không được cưỡi ngựa lớn nữa, hu hu hu.】

【Sao Cửu Cửu cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?】

Cửu Cửu cầm chặt chiếc chuồn chuồn tre, chìm vào suy nghĩ. Một lúc sau, nha đầu vẫn không hiểu, tại sao không thể vừa cưỡi ngựa lớn, vừa sờ được mặt Uyển tỷ tỷ?

Thái tử nghe thấy suy nghĩ của Cửu Cửu, bật cười, nhớ kỹ việc nha đầu muốn cưỡi ngựa lớn.

Dư lão tướng quân đang ăn khoai môn, không giống như đang thưởng thức món ăn, mà như đang hoài niệm những ngày tháng ông cùng huynh đệ xả thân trên chiến trường.

Thái tử nhìn thấy, không khỏi xúc động.

Chàng chủ động nói chuyện với Dư lão tướng quân, ôn lại những ký ức xưa cũ. Sau một lúc, Dư lão tướng quân chủ động nhắc đến chuyện cầu hôn của Thái tử.

“Thái tử điện hạ, lão thần đồng ý gả nữ nhi cho ngài.”

Từ việc hôm nay Thái tử tặng khoai môn, còn dẫn ông đi nhìn rõ bộ mặt thật của Lưu Phong, Dư lão tướng quân đã nhận ra rằng Thái tử không phải người tầm thường, nhất định có thể bảo vệ Uyển Âm.



Thêm nữa, Uyển Âm cũng thích chàng.

Trước đó, nàng còn nói với ông rằng nếu ép nàng gả cho Lưu Phong, nàng sẽ giết chết hắn ta.

Dư lão tướng quân vẫn nhớ điều đó.

“Thật sao?”

Thái tử có chút kích động, chàng liếc nhìn Uyển Âm bên cạnh, Uyển Âm cũng đang nhìn chàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều đỏ mặt.

Thái tử bỗng chốc trở nên như một chàng trai trẻ, vui mừng nói: “Vậy cô, không, tiểu tế ngày mai sẽ đến dâng sính lễ.”

“Được.”

...

Sau khi chuyện này được định đoạt, việc lớn trong lòng Thái tử xem như đã giải quyết xong.

Chàng rất phấn khích, trở về phủ Thái tử nhưng vẫn không ngủ được. Chàng kéo Cửu Cửu lại, chia sẻ niềm vui trong lòng, còn kể với Cửu Cửu rằng, từ khi nhìn thấy Uyển Âm đứng trên cây, tay cầm một con chim nhỏ, chàng đã thích Uyển Âm rồi.

Hôm nay có thể thành công cầu hôn, xem như ước nguyện đã thành.

“Cửu Cửu, Thái tử ca ca phải cảm ơn muội.”

“Cửu Cửu buồn ngủ quá, để mai hãy nói nhé?”

Thái tử nói: “Không được buồn ngủ.”

Cửu Cửu cố gắng chống đỡ: “Nhưng Cửu Cửu thật sự không chịu nổi nữa, Cửu Cửu vẫn là trẻ con, không thức khuya được đâu.”

“Thái tử ca ca cho muội cưỡi ngựa lớn nhé?” Thái tử dụ dỗ.

“Được! Được! Được!”

Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, mắt sáng lên, leo lên lưng Thái tử, cưỡi ngựa lớn.

Đây là lần đầu tiên nha đầu cưỡi ngựa lớn, Thái tử ca ca sợ nha đầu bị ngã, một tay đỡ nha đầu, một tay cõng nha đầu đi quanh giường.

Hai huynh muội chơi rất vui, đột nhiên Thanh Tước đến báo, Nhị hoàng tử đêm khuya đến chúc mừng Thái tử, còn nói có chuyện quan trọng cần báo với Thái tử.

Từ nhỏ, Thái tử và Nhị hoàng tử chơi thân với nhau, xem Nhị hoàng tử như huynh đệ tốt. Nghe nói Nhị hoàng tử đến, chàng liền bảo Thanh Tước mời vào.

Cửu Cửu thì sững lại.

【Nhị hoàng tử?】

【Đây không phải người tốt đâu!】

【Chỉ là một kẻ giả mạo, từ nhỏ kết giao với Thái tử ca ca, hoàn toàn không có ý tốt. Hắn muốn kéo Thái tử ca ca xuống khỏi vị trí Thái tử. Đáng tiếc là Thái tử ca ca không biết, vẫn xem hắn là huynh đệ tốt.】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook