Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Chương 37: Đại Hoàng Huynh, Huynh Há Miệng To Như Vậy, Là Định Ăn Cửu Cửu Sao

Phúc Nguyên Nhi

06/11/2024

Cửu Cửu thấy vậy, liền lắc đầu như một tiểu đại nhân và thở dài.

【Đây chính là hậu quả của việc không nghe lời khuyên.】

【Nghe lời người ta khuyên thì mới ăn cơm ngon.】

Đại hoàng tử vốn đã không vui vì Cửu Cửu nói hắn sẽ vấp ngã và mất răng, cuối cùng hắn thật sự mất răng. Việc này khiến hắn cảm thấy mất mặt, như bị đánh vào mặt. Kết quả là lại nghe thấy những lời cảm thán của Cửu Cửu, đúng là một cú đả kích vào tâm hồn, khiến hắn càng thấy khó chịu.

Khổ nỗi, hắn lại không thể phản bác.

Bởi vì những lời của Cửu Cửu đều là sự thật.

Là do hắn không nghe lời khuyên.

Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám nhìn Cửu Cửu và Thái tử điện hạ, người vừa nhắc nhở hắn khi nãy.

Hắn lấy tay che mặt, được cung nhân phía trước đỡ dậy. Tuy hắn che mặt như thể vì mất răng, thực chất là không muốn để Cửu Cửu và Thái tử thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Tay của Đại hoàng tử rất lớn, một tay gần như có thể che hết cả mặt.

Người xung quanh thấy hắn che mặt kỹ như vậy, liền nghĩ rằng mặt hắn cũng bị ngã đến thảm thương, liền bàn tán:

"Đại hoàng tử cưỡi ngựa đánh trận không vấn đề gì, sao đi bộ lại bất ngờ ngã thế này?"

"Nhìn có vẻ ngã nặng lắm."

"Chắc là hủy dung rồi, thật tiếc quá, hắn vẫn chưa cưới vợ mà."

Đại hoàng tử nghe càng nhiều lời đồng cảm từ xung quanh, càng cảm thấy tủi thân, trong lòng thầm kêu gào: 【Hu hu hu, sao ta lại xui xẻo thế này, mẫu thân ơi, nhi thần khổ quá!】

Đại hoàng tử có chút hối hận. Nếu biết trước như vậy, hắn đã lắng nghe suy nghĩ của Cửu Cửu, cẩn thận hơn, có lẽ đã giữ được răng.

Nhưng hắn không thể nói ra điều đó, chỉ có thể âm thầm hối hận trong lòng.

"Đại hoàng tử, ngài có sao không?"

Chiêu Ninh Đế thấy Đại hoàng tử ngã một cú nặng, liền sai Phúc An đến xem tình hình.

Phúc An nhìn Đại hoàng tử và nói: "Đại hoàng tử, nô tài sẽ gọi thái y cho ngài ngay."

Đại hoàng tử nói: "Mẫu phi, ta muốn gặp mẫu phi."

Mẫu phi của Đại hoàng tử, Huệ phi, nổi tiếng với khả năng y thuật, điều này ai trong cung cũng biết. Phúc An nghe vậy, lập tức sai người đưa Đại hoàng tử nhanh chóng về cung của Huệ phi.

Chiêu Ninh Đế nói: "Đang yên lành sao lại đột ngột ngã như vậy?"

Thái tử ngồi gần đó đáp: "Đại hoàng huynh không quen mặc trường bào, vì vậy mới ngã."

Theo quy tắc của cung đình, trong các yến tiệc chính thức phải mặc trường bào dài che hết chân mới hợp với quy tắc và lễ nghi. Nhưng thấy Đại hoàng tử bị ngã thảm hại như vậy, Chiêu Ninh Đế liền ra lệnh: "Truyền lời xuống, từ nay về sau, trong các yến tiệc trong cung, các võ tướng không cần mặc trường bào, cứ tự do chọn trang phục."

"Hoàng thượng anh minh, nô tài sẽ đi truyền lời ngay."



Thái giám liền đi truyền lời.

Buổi yến tiệc đến đây cũng gần kết thúc, Hoàng hậu sắp xếp cho các phi tần trở về cung.

Chiêu Ninh Đế bế Cửu Cửu cùng Lý phi đi thăm Đại hoàng tử.

Mẫu phi của Đại hoàng tử đã kiểm tra vết thương của hắn. Đại hoàng tử mất ba chiếc răng cửa, ngoài việc trông không được đẹp lắm thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần uống chút thuốc cầm máu là không chảy máu nữa.

Chỉ là, từ nay về sau Đại hoàng tử có lẽ sẽ không còn răng cửa nữa. Khi nói chuyện hay cười to, miệng hắn trống rỗng, chắc chắn sẽ bị người khác chế giễu.

Đại hoàng tử khóc với Huệ phi: "Mẫu phi, nhi thần như thế này biết phải làm sao đây? Không chỉ bị người ta chê cười, mà còn không cưới được hoàng phi nữa."

Huệ phi suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Con à, con thích răng gì? Răng vàng hay răng bạc?"

"..." Đại hoàng tử ngẩn ra, "Mẫu phi hỏi cái này làm gì?"

"Mẫu phi có thể nghĩ cách giúp con trồng lại răng. Con muốn răng vàng hay răng bạc, tự chọn đi?"

Đại hoàng tử suýt khóc: "Nhi thần có thể nói là nhi thần chẳng muốn gì cả không? Nhi thần chỉ muốn răng nguyên bản của nhi thần thôi."

Hắn không muốn mở miệng mà toàn thấy vàng lấp lánh hay bạc lấp loáng, trông thật xấu xí.

Chiêu Ninh Đế và Lý phi bế Cửu Cửu vào đúng lúc này. Chiêu Ninh Đế bế Cửu Cửu muốn xem tình trạng vết thương của Đại hoàng tử.

Nhưng Đại hoàng tử khi thấy Cửu Cửu trong lòng Hoàng đế, liền ngậm chặt miệng, không chịu mở, ánh mắt có chút lảng tránh, đặc biệt là tránh ánh mắt của Cửu Cửu, không dám nhìn thẳng vào nàng.

Đại ca trong lòng vẫn còn lẩm bẩm: 【Tiểu tử này đột nhiên chạy đến, chắc chắn là để cười nhạo ta... 】

Còn trong lòng Cửu Cửu thì không ngừng nghĩ ngợi:

【Đại hoàng huynh chẳng phải chỉ là sứt ba cái răng cửa thôi sao? Nam nhi phải biết co được dãn được, có gì mà xấu hổ không dám để người ta nhìn chứ.” 】

【Ngại ngùng như vậy, y như nữ nhi ấy.”

Đại hoàng tử suýt chút nữa thì hét lên: Ngại ngùng cái gì, giống nữ nhi chỗ nào chứ!

Hắn là người cơ bắp cuồn cuộn, còn có sáu múi bụng, đi đường cứ như gió thổi qua, sức mạnh như trâu, cơ thể rắn chắc như hổ. Hắn là một nam tử hán chân chính!

Chiêu Ninh Đế nghe thấy tiếng lòng của Cửu Cửu, liền nói: “Nghe nói con sứt răng cửa, để phụ hoàng xem nào?”

Thật ra, Chiêu Ninh Đế không muốn cười đâu, dù sao đây cũng là người con lớn của người bị sứt răng, cười không phải đạo. Nhưng nhìn Đại hoàng tử, một nam tử hán mười tám tuổi, cao tám thước, lại giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, sứt cả răng cửa, nằm trên giường, người lại không nhịn được mà muốn cười.

Nhưng người cố nhịn.

Đại hoàng tử không chịu cho Chiêu Ninh Đế xem.

Hoàng đế lại hỏi lần nữa, Đại hoàng tử có vẻ càng lo lắng hơn, liền kéo chăn trùm kín đầu, cuốn mình lại.

Chiêu Ninh Đế: “……”



Cửu Cửu: “……”

“Chẳng phải chỉ là xem cái răng thôi sao? Đại hoàng huynh lại xấu hổ đến mức này?”

“Càng ngày càng giống nữ nhi rồi.”

“Hay là sau này Cửu Cửu gọi huynh ấy là Đại công chúa nhé!”

Cửu Cửu vừa nghĩ xong, đã thấy Đại hoàng tử đột nhiên kéo chăn xuống, rồi ghé sát mặt lại trước mặt Chiêu Ninh Đế và Cửu Cửu, không, chính xác hơn là trước mặt Cửu Cửu.

Hắn còn há miệng thật to, để Cửu Cửu nhìn.

Hắn không ngại ngùng gì cả.

Cũng chẳng phải là công chúa nào hết.

Cứ nhìn đi.

Hắn không rụng thêm sợi tóc nào đâu.

Cửu Cửu bị hành động bất ngờ của Đại hoàng tử dọa sợ, bĩu môi nói: “Đại hoàng huynh, huynh há miệng to như vậy, là định ăn Cửu Cửu sao?”

Chiêu Ninh Đế cũng nói: “Lão đại, con đang làm gì vậy? Há miệng thì há, sao lại há to trước mặt Cửu Cửu như thế, con làm Cửu Cửu sợ rồi.”

“Cửu Cửu ngoan, đừng khóc nhé! Phụ hoàng sẽ đưa con về.”

Chiêu Ninh Đế thấy Đại hoàng tử còn có thể dọa người khác, không có chuyện gì nghiêm trọng, liền không nán lại lâu, người sắp xếp người chăm sóc kỹ càng, rồi ban thưởng thêm ít thuốc cho Đại hoàng tử, sau đó rời đi.

Không ai ngờ rằng, ngay sau khi họ vừa đi, Đại hoàng tử vội vã xuống giường chạy theo. Nhưng hắn không lên tiếng, cũng không bị người phía trước phát hiện. Hắn chỉ đứng trốn trong bóng tối, do dự nhìn bóng lưng của Cửu Cửu trong vòng tay của Chiêu Ninh Đế.

Trên đường, Chiêu Ninh Đế thấy Cửu Cửu không khóc, vui vẻ khen ngợi: “Tiểu Cửu Cửu của trẫm thật là giỏi.”

“……”

Hửm? Giỏi cái gì?

“Con không bị dọa khóc!” Chiêu Ninh Đế nhỏ giọng nói: “Trẫm suýt nữa cũng bị lão đại dọa rồi.”

Vì hành động của Đại hoàng tử quá bất ngờ, còn há miệng to như vậy, ai nhìn cũng sẽ bị dọa giật mình.

“Phụ hoàng đừng sợ, Cửu Cửu sẽ bảo vệ phụ hoàng.”

Cửu Cửu ôm lấy cổ của Chiêu Ninh Đế, áp má nhỏ vào má người.

Chiêu Ninh Đế được áp má như vậy, trong lòng ấm áp, nhìn Cửu Cửu, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu.

Cửu Cửu cũng mỉm cười, cho đến khi nàng nhìn thấy ở phía xa xa, một nhóm người đang áp giải chất tử của B Quốc vào cung...

Nụ cười của Cửu Cửu bỗng nhiên đông cứng lại.

Bởi vì người đó dù trông chỉ tầm tám, chín tuổi, nhưng lại giống hệt như đại nam chủ trong sách mà nàng từng đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook