Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng
Chương 17: Tuổi Thơ Của Cửu Cửu Đã Phải Chịu Đựng Quá Nhiều
Phúc Nguyên Nhi
06/11/2024
Việc Thục phi hãm hại Lý phi với tội danh thông đồng phản quốc khiến Chiêu Ninh Đế suy nghĩ hết cách để làm rõ sự thật và tìm kiếm chứng cứ, nhưng không ngờ, ngay lúc này Thục phi tự mình thừa nhận với giọng điệu đầy ngạo mạn, chẳng hề có chút hối hận vì đã hại người.
Chiêu Ninh Đế loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững, may nhờ Phúc An nhanh tay đỡ lấy hắn.
Bên trong, Thục phi chẳng hề biết Chiêu Ninh Đế đã tới, nàng vẫn tiếp tục chửi mắng.
“Lý phi dù có sinh ra lão Thập Bát thì đã sao? Ả ta vẫn không phải là đối thủ của bổn cung. Bổn cung bóp chết ả ta dễ như bóp chết một con kiến.”
“Chỉ với cái đầu của ả ta, làm sao đấu lại bổn cung? Ngay cả hoàng hậu cũng không qua được ba chiêu, ả ta lại càng không nói đến, đúng là đồ vô dụng.”
Thục phi tức giận đến cực điểm, sau đó bỗng bật cười điên loạn, “Hahaha, hahaha, hahaha...”
Nàng cười đến đau cả bụng mà vẫn không dừng lại.
Một cung nữ bên cạnh nhìn thấy Chiêu Ninh Đế dẫn người bước vào, liền ra hiệu cho Thục phi ngừng nói, nhưng Thục phi không hiểu, còn thẳng tay tát cho cung nữ một cái.
“Đồ chết tiệt, ngươi nháy mắt làm gì? Bổn cung không phải là hoàng thượng, ngươi có dụ dỗ bổn cung cũng vô ích.”
Cung nữ: “...”
“Khụ khụ.”
Chiêu Ninh Đế không thể chịu nổi nữa, khẽ ho hai tiếng.
Tất cả cung nữ trong cung của Thục phi vội quỳ xuống, lo sợ mà nói: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Chiêu Ninh Đế mặt đen như than, đứng yên tại chỗ không nói lời nào, nhưng khí thế uy nghiêm tích tụ từ nhiều năm cai trị khiến ai cũng phải nghẹt thở.
Đặc biệt là Thục phi, nàng đã bị áp lực khiến nhịp thở trở nên dồn dập, sắc mặt tái nhợt, lòng dạ bối rối.
Nàng quỳ xuống, lắp bắp nói: “Thần... thần thiếp, thỉnh, thỉnh an hoàng thượng.”
“Hoàng thượng, ngài đến từ lúc nào vậy?”
Nàng không biết những lời vừa nói có lọt vào tai hoàng thượng hay không.
Nếu hoàng thượng nghe được, nàng coi như xong đời.
Chiêu Ninh Đế vẫn giữ im lặng.
Thục phi thăm dò, quỳ tiến lên một chút, đôi mắt lả lướt nhìn Chiêu Ninh Đế, định đứng dậy.
Chiêu Ninh Đế liền đá một cú vào vai Thục phi.
Thục phi bị đạp ngã xuống đất, trên vai còn in dấu giày.
“Trẫm từ trước đến nay không đánh nữ nhân, ngươi là người đầu tiên đấy, Thục phi.”
“Ngươi thực sự khiến trẫm cảm thấy ghê tởm.”
Trong ký ức của Chiêu Ninh Đế, Thục phi luôn là người hiền lành vô hại, dịu dàng yếu đuối, cần được bảo vệ. Hắn thương xót nàng, vì vậy đã luôn bảo vệ nàng.
Nhưng giờ đây, hắn đã nghe được sự thật khiến lòng người lạnh giá.
Thục phi đâu có yếu đuối?
Nàng hại người một cách vô hình, còn đáng sợ hơn cả thiên tai.
“Hoàng thượng, ngài nghe thấy những lời thần thiếp vừa nói phải không?” Thục phi vừa khóc vừa nói: “Thần thiếp chỉ nói bậy, không phải sự thật.”
“Thần thiếp vì quá yêu hoàng thượng, nghe tin ngài tới cung của Lý phi, thần thiếp nhất thời không chấp nhận được, nên mới ghen tuông mà nói như vậy.”
“Ha.” Chiêu Ninh Đế cười khinh bỉ, nhắm mắt lại và nói: “Người đâu, truyền lệnh đến lục cung, Thục phi hại người tự hại mình, hôm nay bị tước bỏ danh hiệu, giam vào lãnh cung.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tội danh thông đồng phản quốc của Lý phi hôm nay được minh oan, Lý phi vô tội, gia tộc của nàng ta cũng vô tội và sẽ được triệu hồi, còn về Thập Tam...”
Thập Tam hoàng tử không bị giam cầm vì tội danh thông đồng phản quốc của Lý phi.
Chiêu Ninh Đế vì yêu thương Lý phi nên muốn thả Thập Tam ra, nhưng hắn đang tìm thời cơ thích hợp để không bị quan viên dèm pha.
Ngoài ra, Chiêu Ninh Đế để an ủi những ủy khuất mà Lý phi phải chịu suốt bao năm qua, đã ban thưởng rất nhiều đồ quý giá và cho người đưa ngay trong đêm đến Thu Thủy Cư.
Lý phi và Cửu Cửu đã chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nhận được rất nhiều lễ vật ban thưởng khiến hai mẫu tử vô cùng ngạc nhiên.
“Sao lại đột ngột thế này?” Lý phi vừa ngáp vừa hỏi.
Cửu Cửu: “Phụ hoàng tại sao lại đột nhiên ban thưởng cho chúng ta vậy?”
Sau khi các thái giám giao lễ vật xong, Chiêu Ninh Đế cũng xuất hiện.
Chiêu Ninh Đế nhìn Lý phi với chút áy náy trong lòng và nói: “Lý phi, những năm qua nàng đã chịu ủy khuất rồi.”
“Ừm???”
"Trẫm đã tận tai nghe Thục phi thừa nhận, chính ả ta đã hại nàng mang tội thông đồng phản quốc. Trẫm lẽ ra phải điều tra kỹ càng hơn, không nên vội vã đày nàng vào lãnh cung..."
Hoàng đế Chiêu Ninh càng nghĩ càng hối hận, ánh mắt u ám, khóe môi rủ xuống, cả người như bao trùm trong một tầng khí xui xẻo.
Lý phi cũng không ngờ oan khuất của mình lại được minh oan nhanh như vậy. Nàng nói: "Hoàng thượng, chuyện đã qua thì hãy để nó qua. Người ta phải buông bỏ quá khứ để hướng tới tương lai."
"Nàng không trách trẫm sao?"
Lý phi gật đầu: "Thần thiếp không dám."
"Vậy là nàng đang trách trẫm." Chiêu Ninh Đế thở dài một hơi.
Cửu Cửu đứng bên cạnh: "..."
[Ông cha rẻ tiền của mình là một hoàng đế đường đường chính chính, Cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại hỏi mẫu thân có trách ông ấy không? Thực sự không cần thiết!]
[Trừ phi, ông ấy đột nhiên thích mẫu thân rồi, hahahaha...]
"Tiểu tử." Chiêu Ninh Đế nghĩ thầm.
Lý phi nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, chỉ lắc đầu. Đứa trẻ này không hiểu gì cả, đâu có chuyện thích hay không thích? Đế vương thì không có tình cảm đó.
Lý phi nói: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, người nên về nghỉ ngơi."
"Nhưng trẫm đêm nay muốn ở lại chỗ nàng."
Trước đây Chiêu Ninh Đế cũng từng lưu lại, nhưng chỉ là ngủ riêng, ai ngủ phần người nấy. Đêm nay, hắn không muốn như thế nữa.
Ánh mắt đầy chiếm hữu của hắn quét qua từng tấc trên khuôn mặt diễm lệ của Lý phi, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Lý phi vẫn còn nhớ về những tổn thương khi bị vu oan năm xưa, và khi Chiêu Ninh Đế không tin tưởng nàng. Nàng nói: "Hoàng thượng, nếu ngài muốn ở lại, thần thiếp vẫn sẽ sang cung bên mà ngủ."
Những ngày qua, mỗi khi Chiêu Ninh Đế lưu lại, Lý phi đều ngủ ở cung bên.
Chiêu Ninh Đế hiểu nỗi đau trong lòng nàng nên không hề trách móc.
Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy bị tổn thương.
"Vậy thôi!" Chiêu Ninh Đế buồn bã nói: "Trẫm sẽ đợi đến khi nàng sẵn lòng. Trẫm về ngủ, Cửu Cửu đi theo trẫm!"
Chiêu Ninh Đế bế Cửu Cửu rời đi.
Cửu Cửu: "..."
[Ông cha rẻ tiền không ngủ với mẫu thân thì lại muốn ngủ với mình sao?]
[Haizz...]
[Cửu Cửu còn nhỏ mà phải gánh chịu quá nhiều...]
Chiêu Ninh Đế lại một lần nữa bị những suy nghĩ thú vị của Cửu Cửu làm cho bật cười.
Sáng hôm sau.
Chiêu Ninh Đế thức dậy, vốn định để Cửu Cửu ngủ thêm chút nữa, nhưng khi thấy Cửu Cửu đã dậy, hắn liền bế Cửu Cửu đi dự triều.
Hắn muốn cho mọi người biết rằng hắn có một đứa nữ nhi bảo bối. Nữ nhi của hắn là hài tử đáng yêu, ngây thơ và mềm mại nhất thế gian.
Dù rằng nữ nhi hắn là nam nhi đang giả trang thành nữ nhi.
Nhưng cũng tính là thế.
Các triều thần cũng đã nghe tin về chuyện Thập Bát hoàng tử giả trang thành nữ.
Ban đầu, ai nấy đều cảm thấy không thỏa đáng, nhưng khi nhìn thấy Cửu Cửu trong bộ váy nhỏ xinh, trhắn như một tiểu tiên nữ, không ai có ý kiến gì nữa.
Nhan sắc chính là vương đạo.
Cửu Cửu quá xinh đẹp, ai nhìn cũng cảm thấy dễ chịu.
Tiểu hài tử mặc gì cũng đẹp, chỉ cần nhìn đẹp là được.
Các triều thần đang cười với Cửu Cửu, nhưng nụ cười ấy đột ngột chấm dứt khi một vị triều thần bước vào, trên người còn mang theo gông xiềng.
Người đến là Chu tướng quân, người từng chỉ huy các trận chiến giữa Tây Sở Quốc và B Quốc, nhưng liên tục thất bại. Nếu không phải lần trước Chiêu Ninh Đế nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu mà đề phòng Ngụy Tần, thì trận chiến cuối cùng cũng sẽ thua.
Hiện tại Tây Sở quốc đã thắng, có thắng thì thưởng, có tội thì phạt. Chu tướng quân, người đã khiến Tây Sở liên tục thua trận, cũng đến lúc phải tính sổ.
Chiêu Ninh Đế dự định xử tử Chu tướng quân.
Nhưng Cửu Cửu không muốn nhìn thấy Chu tướng quân chết.
Chiêu Ninh Đế loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững, may nhờ Phúc An nhanh tay đỡ lấy hắn.
Bên trong, Thục phi chẳng hề biết Chiêu Ninh Đế đã tới, nàng vẫn tiếp tục chửi mắng.
“Lý phi dù có sinh ra lão Thập Bát thì đã sao? Ả ta vẫn không phải là đối thủ của bổn cung. Bổn cung bóp chết ả ta dễ như bóp chết một con kiến.”
“Chỉ với cái đầu của ả ta, làm sao đấu lại bổn cung? Ngay cả hoàng hậu cũng không qua được ba chiêu, ả ta lại càng không nói đến, đúng là đồ vô dụng.”
Thục phi tức giận đến cực điểm, sau đó bỗng bật cười điên loạn, “Hahaha, hahaha, hahaha...”
Nàng cười đến đau cả bụng mà vẫn không dừng lại.
Một cung nữ bên cạnh nhìn thấy Chiêu Ninh Đế dẫn người bước vào, liền ra hiệu cho Thục phi ngừng nói, nhưng Thục phi không hiểu, còn thẳng tay tát cho cung nữ một cái.
“Đồ chết tiệt, ngươi nháy mắt làm gì? Bổn cung không phải là hoàng thượng, ngươi có dụ dỗ bổn cung cũng vô ích.”
Cung nữ: “...”
“Khụ khụ.”
Chiêu Ninh Đế không thể chịu nổi nữa, khẽ ho hai tiếng.
Tất cả cung nữ trong cung của Thục phi vội quỳ xuống, lo sợ mà nói: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Chiêu Ninh Đế mặt đen như than, đứng yên tại chỗ không nói lời nào, nhưng khí thế uy nghiêm tích tụ từ nhiều năm cai trị khiến ai cũng phải nghẹt thở.
Đặc biệt là Thục phi, nàng đã bị áp lực khiến nhịp thở trở nên dồn dập, sắc mặt tái nhợt, lòng dạ bối rối.
Nàng quỳ xuống, lắp bắp nói: “Thần... thần thiếp, thỉnh, thỉnh an hoàng thượng.”
“Hoàng thượng, ngài đến từ lúc nào vậy?”
Nàng không biết những lời vừa nói có lọt vào tai hoàng thượng hay không.
Nếu hoàng thượng nghe được, nàng coi như xong đời.
Chiêu Ninh Đế vẫn giữ im lặng.
Thục phi thăm dò, quỳ tiến lên một chút, đôi mắt lả lướt nhìn Chiêu Ninh Đế, định đứng dậy.
Chiêu Ninh Đế liền đá một cú vào vai Thục phi.
Thục phi bị đạp ngã xuống đất, trên vai còn in dấu giày.
“Trẫm từ trước đến nay không đánh nữ nhân, ngươi là người đầu tiên đấy, Thục phi.”
“Ngươi thực sự khiến trẫm cảm thấy ghê tởm.”
Trong ký ức của Chiêu Ninh Đế, Thục phi luôn là người hiền lành vô hại, dịu dàng yếu đuối, cần được bảo vệ. Hắn thương xót nàng, vì vậy đã luôn bảo vệ nàng.
Nhưng giờ đây, hắn đã nghe được sự thật khiến lòng người lạnh giá.
Thục phi đâu có yếu đuối?
Nàng hại người một cách vô hình, còn đáng sợ hơn cả thiên tai.
“Hoàng thượng, ngài nghe thấy những lời thần thiếp vừa nói phải không?” Thục phi vừa khóc vừa nói: “Thần thiếp chỉ nói bậy, không phải sự thật.”
“Thần thiếp vì quá yêu hoàng thượng, nghe tin ngài tới cung của Lý phi, thần thiếp nhất thời không chấp nhận được, nên mới ghen tuông mà nói như vậy.”
“Ha.” Chiêu Ninh Đế cười khinh bỉ, nhắm mắt lại và nói: “Người đâu, truyền lệnh đến lục cung, Thục phi hại người tự hại mình, hôm nay bị tước bỏ danh hiệu, giam vào lãnh cung.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tội danh thông đồng phản quốc của Lý phi hôm nay được minh oan, Lý phi vô tội, gia tộc của nàng ta cũng vô tội và sẽ được triệu hồi, còn về Thập Tam...”
Thập Tam hoàng tử không bị giam cầm vì tội danh thông đồng phản quốc của Lý phi.
Chiêu Ninh Đế vì yêu thương Lý phi nên muốn thả Thập Tam ra, nhưng hắn đang tìm thời cơ thích hợp để không bị quan viên dèm pha.
Ngoài ra, Chiêu Ninh Đế để an ủi những ủy khuất mà Lý phi phải chịu suốt bao năm qua, đã ban thưởng rất nhiều đồ quý giá và cho người đưa ngay trong đêm đến Thu Thủy Cư.
Lý phi và Cửu Cửu đã chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nhận được rất nhiều lễ vật ban thưởng khiến hai mẫu tử vô cùng ngạc nhiên.
“Sao lại đột ngột thế này?” Lý phi vừa ngáp vừa hỏi.
Cửu Cửu: “Phụ hoàng tại sao lại đột nhiên ban thưởng cho chúng ta vậy?”
Sau khi các thái giám giao lễ vật xong, Chiêu Ninh Đế cũng xuất hiện.
Chiêu Ninh Đế nhìn Lý phi với chút áy náy trong lòng và nói: “Lý phi, những năm qua nàng đã chịu ủy khuất rồi.”
“Ừm???”
"Trẫm đã tận tai nghe Thục phi thừa nhận, chính ả ta đã hại nàng mang tội thông đồng phản quốc. Trẫm lẽ ra phải điều tra kỹ càng hơn, không nên vội vã đày nàng vào lãnh cung..."
Hoàng đế Chiêu Ninh càng nghĩ càng hối hận, ánh mắt u ám, khóe môi rủ xuống, cả người như bao trùm trong một tầng khí xui xẻo.
Lý phi cũng không ngờ oan khuất của mình lại được minh oan nhanh như vậy. Nàng nói: "Hoàng thượng, chuyện đã qua thì hãy để nó qua. Người ta phải buông bỏ quá khứ để hướng tới tương lai."
"Nàng không trách trẫm sao?"
Lý phi gật đầu: "Thần thiếp không dám."
"Vậy là nàng đang trách trẫm." Chiêu Ninh Đế thở dài một hơi.
Cửu Cửu đứng bên cạnh: "..."
[Ông cha rẻ tiền của mình là một hoàng đế đường đường chính chính, Cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại hỏi mẫu thân có trách ông ấy không? Thực sự không cần thiết!]
[Trừ phi, ông ấy đột nhiên thích mẫu thân rồi, hahahaha...]
"Tiểu tử." Chiêu Ninh Đế nghĩ thầm.
Lý phi nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, chỉ lắc đầu. Đứa trẻ này không hiểu gì cả, đâu có chuyện thích hay không thích? Đế vương thì không có tình cảm đó.
Lý phi nói: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, người nên về nghỉ ngơi."
"Nhưng trẫm đêm nay muốn ở lại chỗ nàng."
Trước đây Chiêu Ninh Đế cũng từng lưu lại, nhưng chỉ là ngủ riêng, ai ngủ phần người nấy. Đêm nay, hắn không muốn như thế nữa.
Ánh mắt đầy chiếm hữu của hắn quét qua từng tấc trên khuôn mặt diễm lệ của Lý phi, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Lý phi vẫn còn nhớ về những tổn thương khi bị vu oan năm xưa, và khi Chiêu Ninh Đế không tin tưởng nàng. Nàng nói: "Hoàng thượng, nếu ngài muốn ở lại, thần thiếp vẫn sẽ sang cung bên mà ngủ."
Những ngày qua, mỗi khi Chiêu Ninh Đế lưu lại, Lý phi đều ngủ ở cung bên.
Chiêu Ninh Đế hiểu nỗi đau trong lòng nàng nên không hề trách móc.
Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy bị tổn thương.
"Vậy thôi!" Chiêu Ninh Đế buồn bã nói: "Trẫm sẽ đợi đến khi nàng sẵn lòng. Trẫm về ngủ, Cửu Cửu đi theo trẫm!"
Chiêu Ninh Đế bế Cửu Cửu rời đi.
Cửu Cửu: "..."
[Ông cha rẻ tiền không ngủ với mẫu thân thì lại muốn ngủ với mình sao?]
[Haizz...]
[Cửu Cửu còn nhỏ mà phải gánh chịu quá nhiều...]
Chiêu Ninh Đế lại một lần nữa bị những suy nghĩ thú vị của Cửu Cửu làm cho bật cười.
Sáng hôm sau.
Chiêu Ninh Đế thức dậy, vốn định để Cửu Cửu ngủ thêm chút nữa, nhưng khi thấy Cửu Cửu đã dậy, hắn liền bế Cửu Cửu đi dự triều.
Hắn muốn cho mọi người biết rằng hắn có một đứa nữ nhi bảo bối. Nữ nhi của hắn là hài tử đáng yêu, ngây thơ và mềm mại nhất thế gian.
Dù rằng nữ nhi hắn là nam nhi đang giả trang thành nữ nhi.
Nhưng cũng tính là thế.
Các triều thần cũng đã nghe tin về chuyện Thập Bát hoàng tử giả trang thành nữ.
Ban đầu, ai nấy đều cảm thấy không thỏa đáng, nhưng khi nhìn thấy Cửu Cửu trong bộ váy nhỏ xinh, trhắn như một tiểu tiên nữ, không ai có ý kiến gì nữa.
Nhan sắc chính là vương đạo.
Cửu Cửu quá xinh đẹp, ai nhìn cũng cảm thấy dễ chịu.
Tiểu hài tử mặc gì cũng đẹp, chỉ cần nhìn đẹp là được.
Các triều thần đang cười với Cửu Cửu, nhưng nụ cười ấy đột ngột chấm dứt khi một vị triều thần bước vào, trên người còn mang theo gông xiềng.
Người đến là Chu tướng quân, người từng chỉ huy các trận chiến giữa Tây Sở Quốc và B Quốc, nhưng liên tục thất bại. Nếu không phải lần trước Chiêu Ninh Đế nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu mà đề phòng Ngụy Tần, thì trận chiến cuối cùng cũng sẽ thua.
Hiện tại Tây Sở quốc đã thắng, có thắng thì thưởng, có tội thì phạt. Chu tướng quân, người đã khiến Tây Sở liên tục thua trận, cũng đến lúc phải tính sổ.
Chiêu Ninh Đế dự định xử tử Chu tướng quân.
Nhưng Cửu Cửu không muốn nhìn thấy Chu tướng quân chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.