Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 29: Hợp Tác

Hương Tô Lật

20/01/2022

Edit: Café Sáng

Hứa Lão Tam không ở nhà, bốn mẹ con ngồi dưới tán cây bưng bát ăn bánh bột ngô, lúc Giang Thiền đến, vừa lúc gặp mấy mẹ con mỗi người cái bánh trên tay, ăn ngon lành.

“Chị Ba, nhà mình ăn cơm rồi à?”

Chị bưng hai cái tô đến, nói: “Nhà em nấu thịt, nên bưng qua cho nhà mình một ít.”

Thường Hỉ vội lên tiếng chào, sau đó nói ngay: “Ôi gì thế này, nhà tôi ăn xong rồi. Cô đây thật là….”

Giang Thiền là dân làm việc, cũng không phải kiểu mềm mỏng, chị cười cười, rất kiên quyết nói: “Chị đừng khách sáo với em, em buồn đấy. Nhà chúng ta ở đối diện nhau, mà bọn em lại luôn không ở nhà. Một già một bé, không khỏi nhờ anh chị trông nom. Mà lại, hôm trước Gia Gia nhà bọn em rơi xuống bẫy, nếu không phải nhờ nhà mọi người thì không phải đã xảy ra chuyện rồi sao? Mà còn không chỉ mỗi chuyện này, còn có….”

Chị vừa nói dở, rồi nhìn Thường Hỉ với ánh mắt sâu xa.

Thịt, là không thể nói ra miệng, nhưng đương nhiên là ai cũng hiểu rồi.

“Bọn em còn chưa đến nhà để cảm ơn mình nữa mà, đây chỉ là nấu cơm trưa làm nhiều hơn bát thịt, chị Ba cũng đừng khách sáo với em làm gì.”

Thường Hỉ ngẫm một chút, rốt cuộc không đùn đẩy nữa, đem hai món ăn cất vào trong nhà. Giang Thiền mang sang hai món, một món là cá con chiên giòn, món còn lại là khâu nhục rau khô (món này vùng Lạng Sơn mình có nhé). Chỗ bọn họ không lưu hành món khâu nhục rau khô, ngay cả rau khô cũng rất ít thấy.

Cho nên hai món này không chỉ là món quý, mà còn là món quý hiếm nữa.

Giang Thiền đứng ngoài cửa, ngửi thấy mùi trong nhà, không phải mùi thịt, mùi có hơi là lạ, nhưng lại rất thơm. Cũng không biết nhà bọn họ ăn cái gì nữa. Chị Ba là dân có tay nghề mà.

Suy nghĩ của Giang Thiền bay xa, Thường Hỉ quay người lại thì thấy bộ dạng của chị ta, nên chị cười nói: “Trưa nay nhà tôi làm bánh bột ngô nhân rau cải muối, cô cầm hai cái về nếm thử nhé.”

Giang Thiền: “Dạ!”

Chờ nhiêu đây thôi đấy.

“Chị Ba này, tài nấu nướng của chị còn tốt hơn đầu bếp trong thành luôn ấy, sao chị luyện được hay vậy?” Giang Thiền nấu ăn, trước giờ cũng chẳng ngon lành gì, chỉ gọi là ăn được. Nên chị vẫn luôn rất hâm mộ những người biết nấu ăn ngon.

Thường Hỉ cười cười: “Chắc tôi thuộc kiểu có năng khiếu đó.”

Giang Thiền hơi sững sốt một chút, rồi cũng bật cười, nói: “Chị đáp thế em thật không biết tiếp lời thế nào luôn, em cũng cảm thấy mình đúng là không có năng khiếu khoản này.”

Thường Hỉ: “Mấy cái cô biết, bọn tôi cũng có biết gì đâu.”

Lời này thì đúng thật, Giang Thiền gật đầu, nói: “Cũng đúng, em còn biết lái xe nữa mà.”

Thường Hỉ thật lòng thán phục: “Cô lợi hại lắm.”

Đây không phải lời tâng bốc, Thường Hỉ thật sự nghĩ như vậy.

Đừng nói ô tô, ngay cả xe đạp, lúc mới chuyển kiếp sang, lần đầu nhìn thấy nó chị đã ngạc nhiên vô cùng. Chứ đừng nói gì đến chiếc ô tô thần kỳ như vậy. Nghe nói, thứ này quý giá lắm, Huyện lệnh đại nhân chắc cũng mua không nổi.

Xe ngựa thời cổ đại bọn họ, cũng là thứ quý trọng, nhưng gia đình giàu có chút cũng có thể mua được, chỉ là không được đẹp đẽ sang trọng mấy thôi. Mà chiếc ô tô này, càng không thể so nổi, quá quý trọng.

Bất quá, theo chị thấy, thì vẫn là ô tô quý hơn nhiều, vì nó chạy nhanh hơn xe ngựa, mà cũng chắc chắn hơn, vỏ bằng sắt luôn mà.

Mấy thứ này đều là thứ mà thời đại của chị không có, cũng chính là vì không có, nên chị đặc biệt kính nể vô cùng.

“Mấy người phụ nữ khác không bằng cô được.”

Chị cũng nghe nói, bây giờ phụ nữ biết lái xe là chuyện hiếm thấy vô cùng.

Cho nên, lúc này mới thấy Giang Thiền thuộc dạng hiếm hoi.

Giang Thiền cắn bánh bột ngô, thỏa mãn híp mắt, nói: “Em lớn lên trên đùi ba em mà, nhìn nhiều sẽ biết thôi. Sau đó em nghĩ, dù gì cũng biết rồi, không bằng thi lấy bằng luôn đi, biết đâu lúc nào lại dùng đến.”

Giang Thiền lại nhanh chóng cắn thêm cái nữa, cảm động: “Ôi nhân gì vậy? Là cải trắng sao? Sao lại ngon đến thế chứ!”

Thường Hỉ: “Ừ, cải trắng muối mặn. Nếu cô thích, để hôm nào tôi chỉ cô cách ướp.”

Giang Thiền ỉu xìu: “Vẫn là không cần chị ạ… Em không có năng khiếu khoản này đâu.”

Thấy Giang Thiền thích đến vậy, Thường Hỉ lại cho chị ta thêm hai cái nữa. Giang Thiền: “Để em mang về cho nhà em thử, bánh bột ngô ngày thường nhà em làm không ra được vị này đâu.”

Giang Thiền cũng không ở nhà Đào Tử quá lâu, bưng lấy bánh bột ngô bước nhanh về nhà mình.

Trông cứ như, sợ Thường Hỉ đổi ý, không cho chị ta bánh nữa vậy.

Thường Hỉ buồn cười bưng hai món ăn ra, nói: “Lại đây, cho các con thêm đồ ăn này.”

Tiểu Đào Tử tròn mắt, hỏi: “Đây là món gì vậy ạ?”

Thường Hỉ: “Khâu nhục, đây là khâu nhục rau khô, là món ngon đấy.”

Tiểu Đào Tử ăn uống không tệ, chỉ là chưa từng thấy qua món này.

Cô bé cúi đầu nghiêm túc quan sát, hơi nhíu lông mày, ăn thử một miếng, trong rau mang theo mùi thịt. cô nhóc giãn mày ra, mềm mại nói: “Ngon quá ạ.”

Thường Hỉ: “Mẹ lừa con làm gì, thích ăn cái gì thì ăn thôi.”

Chị cũng nếm thử một đũa, rồi không gắp nữa.

“Mẹ ơi, mẹ cũng ăn nữa này.” Hứa Nhu Nhu thấy mẹ mình ngừng đũa, thì chọc chọc chị.

Thường Hỉ lắc đầu, đáp: “Mẹ no rồi.”

Tiểu Đào Tử nhìn cái này một chút nhìn cái kia một chút, rồi gắp một miếng thịt ba chỉ, bỏ vào chén của Thường Hỉ, cười hì hì nói: “Mẹ ăn một miếng nữa đi!”

Thường Hỉ bật cười: “Con bé này…”

Tiểu Đào Tử: “Ăn thôi ăn thôi!”

Thường Hỉ lại cười, cũng không phụ lòng bọn trẻ nữa.

Thật ra thì trong thôn, nhà bọn họ xem như là nhà ăn uống khá tốt. Chỉ nhìn điều kiện, dù không thuộc nhóm nhà giàu nhưng lại thuộc nhóm nhà ăn ngon. Đừng thấy Hứa Lão Tam nhà bọn họ lười chảy thây, nhưng để nuôi ăn, thì không thành vấn đề.

Mà lại, vẫn kiếm được ít đồng lẻ để mua quà vặt cho Tiểu Đào Tử nữa.

Còn Tiểu Lâm Tử cùng Nhu Nhu thì khỏi phải nói, lại thêm chị vào, người ngoài họ không biết chứ thật ra thu nhập cũng không ít. Như phụ nữ nhà khác, có thể sẽ để dành được nhiều hơn nữa. Vì dù sao thì thời này mọi người đã quen gian khổ giản dị, hận sao không thể bẻ đôi một xu ra xài, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

Nhưng Thường Hỉ lại không như vậy, chuyện ăn ở, chị không bạc đãi người nhà mình. Nếu không phải vì muốn người trong nhà ăn uống ngon miệng một chút, thì một hai ngàn đồng, chị cũng để dành được! Bất quá, bây giờ chỉ có một trăm đồng thôi.

Nhưng mà, không hề hối hận.

Cuộc sống đã gian khổ như vậy, lại ăn uống không chút dinh dưỡng nào, thâm hụt là sức khỏe của mình thôi, đó là mất nhiều hơn được.

“Các con ăn nhiều một chút, ăn no mới cao lớn được.”

Hứa Đào Đào: “Cao lên! Con muốn lớn lên thật là cao.”

Tiểu Đào Tử há miệng cắn một miếng cá, nói: “Thật là ngon quá đi!”

Thường Hỉ: “Thích ăn cá thế à, đúng là con mèo nhỏ ham ăn.”

Tiểu Đào Tử lập tức: “Meooo!”

Thường Hỉ: “Con mèo lười.”

Tiểu Đào Tử cười hì hì: “Vậy một lát nữa con mèo lười đi rửa bát, có được không ạ?”

Thường Hỉ gật đầu: “Như vậy còn được đấy.”

Hứa Nhu Nhu: “Con…” còn chưa nói ra chữ rửa, đã bị Thường Hỉ ngầm đạp một cái dưới gầm bàn.

Hứa Nhu Nhu: “…”

Tiểu Đào Tử đem ba cái bát đã ăn qua chồng lên nhau, hùng dũng oai vệ ôm đi. Hứa Nhu Nhu nói khẽ: “Nó rửa được không đấy?”

Thường Hỉ cũng nói khẽ theo: “Không sao, rửa không sạch, chiều mẹ rửa lại. Thỉnh thoảng cũng phải để em nó phụ chút việc, không cần nó phải làm gì, nhưng không thể thành cái tính ham ăn biếng làm.”

Hứa Nhu Nhu là một cô nhóc hay lo nghĩ, cô nhìn chằm chằm em gái nhỏ, nói: “Nó lại làm vỡ chén thì khổ.”

Thường Hỉ nói: “Con lo quá.”

Hứa Nhu Nhu mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng lại thôi, không nói gì nữa.

Nhưng làm mẹ ruột, sao Thường Hỉ lại không biết, là Hứa Nhu Nhu đang nhớ đến chuyện đời trước. Đời trước, nhà họ Hứa là gia đình nhiều thế hệ vừa đi học vừa làm nông, nhà có người ở, nhưng mẹ chồng chị lại cứ bắt chị phải xuống bếp.

Ai bảo cha chị là ngự trù, mà chị lại biết nấu đồ ăn kia chứ.

Ngay cả con gái chị, mới năm sáu tuổi cũng phải xuống bếp học dần, cô nhóc nhỏ chưa biết kiểm soát lực, không cẩn thận làm vỡ chén đĩa nên không ít lần bị mắng. Nếu không phải nhờ Tuyết Lâm thông minh hiểu chuyện che chở bọn họ, thì không chừng con gái chị đã bị đánh rồi.

Rất nhiều người, dù tính cách có thay đổi thế nào, nhưng có những chuyện xảy ra lúc bé, vẫn luôn ăn sâu vào xương tủy.

Mặc dù nơi này không có mụ già ác độc kia, nhưng Hứa Nhu Nhu vẫn không thể kềm được suy nghĩ.

Thường Hỉ vỗ vỗ tay cô, nói: “Đều qua rồi con à.”

Hứa Nhu Nhu ngẩng đầu: “Con biết! Bây giờ con không sợ ai cả.”

Cô vừa kiêu ngạo vừa kiên định nói: “Bây giờ con không sợ bất kỳ thứ yêu ma quỷ quái gì đâu.”

Thường Hỉ: “Đúng vậy, không cần phải sợ nữa.”

Hứa Nhu Nhu cười ngây thơ, nhưng vẫn không thể yên tâm được, rướn đầu ra nhìn theo em gái.

Tiểu Đào Tử rửa chén xong thì kiêu ngạo quay trở lại, rất đắc ý, nói: “Chị, vừa nãy chị nhìn lén em đúng không? Bất ngờ với sự lợi hại của em lắm đúng không?”

Hứa Nhu Nhu: “…”

Tuyết Lâm: “Lại đây, cô nhóc lợi hại, ngồi bên cạnh anh này.”

Tiểu Đào Tử: “Được, để anh kể em nghe câu chuyện công chúa dế nhũi nhé.”

Tiểu Đào Tử: “???”

Tuyết Lâm thuận mồm bịa đặt: “Ngày xưa, có một thiếu niên tên Tuyết Lâm nuôi rất nhiều dế nhũi, trong hàng ngàn hàng vạn con dế nhũi đó, có một con được gọi là công chúa dế nhũi…”

Hứa Đào Đào hết biết nói sao nhìn anh trai mình, rồi đưa ngón tay ra, nói: “Anh ơi, hay là, chúng ta đi ngủ trưa nhé?”

Tuyết Lâm liếc xéo: “Sao em không chịu nghe vậy? Câu chuyện này của anh, đặc biệt lắm đấy nhé.”

Tiểu Đào Tử: “…Rõ ràng là anh bịa ra.”

Giọng cô bé nhỏ như tiếng muỗi.

Tuyết Lâm: “Có một hôm, công chúa dế nhũi hay tin, đó là, thiếu niên Tuyết Lâm muốn giết chết bọn họ, rồi phơi khô đem bán. Công chúa dế nhũi lập tức hoảng sợ! Càng đáng sợ hơn là, dế nhũi phơi khô, đến sáu đồng một cân luôn!”

Tiểu Đào Tử: “…”

Cái gì vậy chứ?

Tuyết Lâm: “Lúc này cô mới biết, thì ra bọn họ đáng tiền đến vậy. Ngay sau đó công chúa dế nhũi nghĩ, một cân là sáu đồng, vậy thì, nửa cân là bao nhiêu tiền?”

Tiểu Đào Tử: “??????”

Tuyết Lâm mỉm cười nhìn về phía em gái, hỏi: “Đào Tử, em nói xem, nửa cân là bao nhiêu tiền? Em đi theo nghe mấy ngày nay, có học được gì chưa nào?”

Gần đây tối nào cậu cũng dành thời gian ôn tập cho Hứa Nhu Nhu, Tiểu Đào Tử cũng ngồi kế bên hóng chuyện, nên đương nhiên cũng học được một chút. Nhưng mà, hình như có chỗ nào không đúng lắm! Không phải là đang kể chuyện sao?

Hứa Đào Đào: “… … … …”

Cô bé chớp chớp mắt, lông mi nháy lên nháy xuống.

Tuyết Lâm chọc trán cô nhóc nhỏ một cái, nói: “Này bạn nhỏ, em không biết à?”

Hứa Đào Đào suy nghĩ một lúc, mới chần chờ đáp: “Ba đồng.”

Nói xong, dường như lại tự tin thêm chút, nghiêm túc lặp lại: “Là ba đồng ạ.”

Tuyết Lâm gật đầu: “Chính xác, Tiểu Đào Tử thông minh quá, công chúa dế nhũi cũng nghĩ như vậy đó.”



Hứa Đào Đào giơ tay lên, Tuyết Lâm: “Em phát biểu đi.”

Tiểu Đào Tử: “Anh ơi, sao em cứ có cảm giác, anh mắng em là dế nhũi nhỉ?”

Tuyết Lâm: “… … …”

Lúc này, ngược lại thành cậu á khẩu.

Tiểu Đào Tử tròn mắt chân thành nhìn anh, nói: “Anh bắt nạt em, em không nghe anh kể chuyện nữa đâu.”

Tuyết Lâm liếc cô nhóc: “Cô nhóc nhỏ lắm chuyện, em cố ý đúng không?”

Tiểu Đào Tử giả nai: “Không có mà, em vẫn là trẻ con đó, không có nhiều suy nghĩ vậy đâu.”

Cô nhóc kéo băng ghế, dựa đầu lên đùi Nhu Nhu, cười híp mắt: “Vẫn là chị tốt.”

Hứa Nhu Nhu mỉm cười: “Vậy để chị kể em nghe câu chuyện về công chúa đỉa nhé.”

Hứa Đào Đào giả vờ khóc hu hu, nói: “Mẹ ơi, mẹ xem anh chị kìa, bắt nạt con kìa.”

Cô nhóc lại dời đến bên cạnh Thường Hỉ, Thường Hỉ nhìn đầu tóc rối bù của con gái, vuốt vuốt lại, nói: “Buồn ngủ không?”

Tiểu Đào Tử ôi chao một tiếng, nói: “Vốn là hơi buồn ngủ, nhưng mà vì công chúa dế nhũi và công chúa đỉa đáng ghét quá, nên con hết buồn ngủ luôn rồi.”

Tuyêt Lâm và Nhu Nhu: “… …”

Bắt nạt người ta không dễ đâu nha.

“Chị Ba ơi…” Cả nhà đang ngồi dưới bóng cây chờ tiêu thực, thì Giang Thiền lại đến. Bất quá lần này, không chỉ có mỗi chị ta, còn có Nhị Cẩu Tử nhà chị ta nữa. Hai vợ chồng cùng nhau tới, trong tay xách theo cái túi, có vẻ nặng nề.

Thường Hỉ: “Mọi người đến làm gì vậy? Mau ngồi này.”

Trong lòng cũng đoán được đôi chút.

Giang Thiền: “Thì cũng không phải chuyện mấy đứa nhỏ rơi vào trong bẫy sao…”

Nói tới nói lui, cũng là chuyện Giang Thiền muốn cảm ơn. Mặc dù không biết Giang Thiền chuẩn bị cái gì, nhưng Thưởng Hỉ kiên quyết sẽ không nhận. Nếu như bé con nhà chị cứu được người, thì chị sẽ lấy. Nhưng mấy đứa trẻ đều rơi vào hố hết, là tất cả mọi người cùng lên núi tìm, chị không thể giành công.

Mấy người đẩy tới đẩy lui, Giang Thiền cố tình tỏ ra giận dỗi, nói: “Chị Ba, nếu chị cứ như vậy, sau này có chuyện gì bọn em cũng không dám nhờ nhà mình. Lại nói, nhà em không giúp được gì còn được chia không ít đồ, sao lại không biết xấu hổ thế? Thực không dám giấu diếm, giờ đi nhà chị, lát nữa em còn qua những nhà khác nữa. Nếu chị không lấy, mấy nhà kia cũng nào dám lấy chứ?”

Nói như vậy, chính là để Thường Hỉ cảm thấy khó xử.

Hồi lâu sau, chị mới miễn cưỡng nhận lấy, Tiểu Đào Tử tròn mắt, đứng bên cạnh nhìn không nói lời nào.

Mặc dù Giang Thiền mang túi đến để lên bàn, nhưng Tiểu Đào Tử cũng chỉ tò mò nhìn một chút, không có mở ra, cũng không như những đứa trẻ khác, một hai muốn nhìn, rất hiểu chuyện.

Giang Thiền nhìn đôi mi dày cong của cô nhóc, nói: “Con bé này xinh thật đấy.”

Tiểu Đào Tử cong môi: “Thím cũng xinh nữa ạ.”

Lời khen ai mà không thích!

Giang Thiền lập tức vui vẻ, nói: “Vậy con nói xem, thím xinh chỗ nào nào?”

Tiểu Đào Tử: “Mắt to, mặt tròn trịa, quần áo cũng đẹp nữa ạ.”

Giang Thiền nghe thế, hớn hở vô cùng, chị ôm Tiểu Đào Tử vào lòng, nói: “Đúng là cô gái nhỏ thành thực.”

Nếu ở vài thập niên sau, nói người ta mặt tròn trịa, thì tuyệt đối không phải lời khen ngợi gì, vì dù sao ai cũng muốn mình gầy một chút. Nhưng thời này lại khác! Đàn ông thì mặt chữ quốc (国), nhìn phải có sức sống, còn phụ nữ thì phải tròn trịa một chút mới là hợp thẩm mỹ. Ai cũng nghèo, hơi tròn một chút, liền hiểu được, nhà này điều kiện tốt.

Cho nên thời này, “tròn” chính xác là lời khen.

Giang Thiền: “Bảo sao Gia Gia nhà em thích Tiểu Đào Tử nhất, Tiểu Đào Tử đáng yêu như vậy ai lại không thích kia chứ.”

Một lớn một nhỏ, tâng bốc lẫn nhau.

Nhị Cẩu Tử nhìn bà xã nhà mình hớn hở, cũng cười theo, cười xong, mới nhìn cậu thiếu niên ngồi đối diện, dù mới mười tuổi, nhưng nhìn rất nhanh trí.

Anh cười nói: “Tiểu Lâm Tử lợi hại thật, cả xe đạp cũng sửa được luôn.”

Tuyết Lâm cũng không khiêm tốn chút nào, nói: “Cũng không khó mấy ạ.”

Nhị Cẩu Tử giơ ngón cái lên: “Lợi hại đấy.”

Tuyết Lâm: “Chú, bình thường chú lái xe, đi những nơi đâu ạ? Có ra ngoài tỉnh không?”

Nhị Cẩu Tử lắc đầu, nói: “Bên chú không đi tỉnh ngoài, chú chỉ chạy trong tỉnh mình thôi. Bất quá có chuyến đường dài, cũng phải nửa tháng hai mươi ngày.”

Giang Thiền gật đầu: “Chứ gì nữa, cả người như muốn rụng ra luôn.”

Thường Hỉ nghe vậy thì rất kinh ngạc: “Cô cũng đi theo à?”

Giang Thiền: “Ôi chao, chị Ba em ơi, chứ chị nghĩ vì sao em lại để Gia Gia và ông nội thằng bé về đây?”

Thật ra thì, công ty vận chuyển cơ bản là không có hàng hóa gì, nhưng các nhà máy trong huyện muốn chở hàng, thì đều phải nhờ đến công ty vận chuyển. Dù sao, trong xưởng nuôi xe không thực tế. Thống nhất thuê công ty vận chuyển mới càng có lợi ích thiết thực hơn.

Mà hàng hóa tiền bạc hai bên, cơ bản là chia thành hai bộ phận, một phần là phí vận chuyển, ủy thác cho công ty vận chuyển, còn lại là chi phí hàng hóa, bọn họ sẽ có nhân viên nghiệp vụ chuyên đi bàn bạc, đi chuyển tiền. Kiểu như vậy có không ít, nên cũng rõ ràng.

Nhưng mà, cũng có những công ty nhỏ, trực tiếp mua đi bán lại cho công ty vận chuyển, do công ty vận chuyển thanh toán, rồi cũng do công ty vận chuyển mang hàng đến cho xí nghiệp mua.

Mà công việc của Giang Thiền, chính là nhân viên tài vụ. Công ty vận chuyển có ba nhân viên tài vụ, Giang Thiền là một trong ba người đó.

Mặc dù thời này có kiểu gọi là đầu cơ trục lợi, nhưng kiểu của bọn họ không bị xem là vậy. Dù sao song phương đều là xí nghiệp tập thể, có kiếm tiền cũng không vào túi bản thân. Nhưng không thể không nói, công ty vận chuyển là đơn vị có hiệu quả và lợi ích cao nhất huyện.

Ống nghe, tay lái, công nhân viên chức, nhân viên bán hàng. (Bác sĩ, tài xế, cán bộ, nhân viên bán hàng, đây là xếp hạng về nghề nghiệp hot đương thời)

Bốn công việc này là công việc được nhiều người theo đuổi nhất.

Tài xế xếp hạng thứ hai, có thể thấy được xem trọng đến mức nào.

Vốn là, Nhị Cẩu Tử làm tài xế, Giang Thiền làm nhân viên tài vụ là phối hợp tuyệt vời, nam chủ ngoại nữ chủ nội (đàn ông lo chuyện ngoài xã hội, phụ nữ lo chuyện gia đình), luôn có người chăm sóc gia đình. Ai ngờ đầu xuân năm nay, có một nhà xưởng xảy ra vấn đề tiền bạc, liên lụy đến bốn tài xế của công ty.

Thời buổi này, đây là chuyện rất lớn. Bốn người này, không ai được ở lại, tất cả đều bị thôi việc. Chính vì vậy, công ty vận chuyển thành thiếu người. Mặc dù công ty vận chuyển cơ bản sẽ không công bố tuyển dụng bên ngoài, nhưng đây cũng là trường hợp bắt buộc.

Nhưng mà, kiếm được một tài xế lành nghề, ở đâu ra? Bây giờ không phải ai muốn học lái xe cũng học được. Tuyển biết bao lâu mới được một người, cũng vì vậy, lãnh đạo công ty mới nhớ tới Giang Thiền. Giang Thiền cũng xem như là “xe nhị đại”, từ nhỏ đã chơi trên xe, cũng theo ba chị học lái xe từ sớm, mặc dù không dám nói thành thạo, nhưng chắc chắn là biết, mà còn đã có bằng lái rồi. Tìm một tài xế có bằng lái khó khăn, chứ tìm một nhân viên tài vụ lại chẳng khó khăn gì. Dù sao, nhân viên tài vụ chỉ cần có học, đi theo học tập kinh nghiệm một thời gian, thì có thể làm được. Nhưng tài xế muốn lập tức chạy đường dài là không thể nào.

Mà lại, lãnh đạo công ty cũng nghĩ luôn, xem như Giang Thiền chưa quen, nhưng chị lại là vợ chồng với Nhị Cẩu Tử, hai vợ chồng cùng nhau, không lẽ Nhị Cẩu Tử không dạy chị? Thế nên, chị là lựa chọn thích hợp nhất.

Nếu như chị làm tài xế, nhân viên tài vụ trống chỗ, thì mình lại sắp xếp thân thích nhà mình vào.

Vì để thuyết phục Giang Thiền, mà lãnh đạo đã tăng thêm lương cho chị, đồng thời sắp xếp cho chị cùng tổ với Nhị Cẩu Tử. Bởi vì còn thiếu hai tài xế, nên thời gian này bọn họ rất bận rộn, làm việc liên tục ngày đêm, đến mức không có thời gian về thăm một già một trẻ.

Giang Thiền kể cho Thường Hỉ nghe tình huống phức tạp của mình, Thường Hỉ thấy váng cả đầu.

Chị nói: “Cô cũng mệt quá nhỉ.”

Mặc dù xe là đồ tốt, nhưng nghe Giang Thiền kể những mệt mỏi bôn ba trên đường, Thường Hỉ vẫn tin. Khi xưa chị cũng ngồi xe ngựa ra ngoài thành lễ Phật, cũng đi gần cả ngày, dù xe ngựa có thoải mái mấy, thì vẫn rất mệt.

Mà nghe Giang Thiền kể, bọn họ đâu chỉ ngồi một ngày thôi.

Giang Thiền: “Chứ sao. Nhưng mà cũng có nhiều chỗ tốt.”

Ban đầu, vì vấn đề an toàn, công ty vận chuyển đều sắp xếp mỗi xe hai tài xế. Thứ nhất là phòng cướp đường, thứ hai là phòng mệt nhọc quá mức. Trên xe có hai tài xế, mặc dù ai cũng có chút “mua bán nhỏ”, nhưng lòng người khó dò. Bây giờ, một xe thành hai vợ chồng bọn họ, nên làm gì cũng hai vợ chồng mình thôi.

Cho nên kể về thứ tốt, thì chình là tốt lắm!

Bất quá chuyện này, Giang Thiền không có nói ra.

Quan hệ vẫn chưa đủ thân.

Giang Thiền không nói kỹ, Thường Hỉ cũng không hỏi nhiều.

“Chú thím, mỗi lần chú thím đi các nơi, cũng đều không về trong ngày đâu nhỉ?” Tuyết Lâm tựa hồ như rất hiếu kỳ những nơi họ đi, nên vẫn hỏi.

Nhị Cẩu Tử: “Không về trong ngày được, sao mà nhanh vậy được chứ, nhiều khi phải giao nhận mấy ngày mới xong.”

Anh nhìn Tuyết Lâm, cười toe toét, nói: “Ôi chao trưa nay ăn nhiều quá, tôi đi nhà xí cái, đi nào, Tuyết Lâm dẫn chú đi nhé.”

Anh kéo cậu thiếu niên, Tuyết Lâm đứng dậy, nói: “Phía sau nè chú.”

Hai người cùng nhau ra sau nhà, Tiểu Đào Tử nói: “Chú đi nhà xí còn cần người dẫn nữa cơ! Con đã không cần người dẫn từ lâu rồi!”

Giang Thiền: “… … …”

Tiểu Đào Tử còn nói: “Anh họ nói, đi ị thì phải về nhà mình đi, không thể để lợi cho người khác được, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài.” (thời này dùng phân người ủ làm phân bón)

Giang Thiền: “… … …”

Thường Hỉ bóp má con gái, nói: “Không phải buồn ngủ sao, người lớn nói chuyện không được nói leo vào.”

Hứa Nhu Nhu đứng dậy: “Đi thôi, chị dẫn em đi ngủ nào.”

Tiểu Đào Tử làm vẻ đương nhiên: “Nhưng mà em không buồn ngủ, em cũng muốn trò chuyện nữa.”

Hứa Nhu Nhu: “Vậy em đi ngủ với chị! Đi thôi đi thôi!”

Tiểu Đào Tử bị chị mình bế lên, cô nhóc cười khanh khách, nói: “Chị bỏ em xuống, em tự đi cơ!”

Hứa Nhu Nhu: “Khiêng con heo này đi bán thôi.”

Tiểu Đào Tử: “Ôi ôi không được đâu!”

Hai người đi ngang qua nhà chính, thì thấy Tuyết Lâm và chú Nhị Cẩu tử đang đứng trước cái khuông nuôi dế nhũi, Tiểu Đào Tử nhe răng: “Chú Nhị Cẩu Tử không sợ dế nhũi nhỉ.”

Hứa Nhu Nhu: “Có ai sợ đâu.”

Tiểu Đào Tử gan dạ nói: “Nhưng chị sợ kìa…”

Hứa Nhu Nhu cắn răng khẳng định: “Không hề nhé!”

Cô như diều hâu cắp gà con, ôm em gái về phòng.

Mà lúc này, Nhị Cẩu Tử nhìn đám dế nhũi Tuyết Lâm nuôi, rất hứng thú, anh nói: “Con nhanh trí thật đấy.”

Trước kia trong nhà anh cũng khó khăn, nhưng chưa từng suy nghĩ ra mấy chuyện này, trước kia lên núi bắt rết phơi khô đem bán, xem như là giỏi rồi. Thật sự chưa từng nghĩ đến nuôi mấy thứ này bao giờ cả.

Anh vỗ vai cậu thiếu niên, nói: “Được lắm cậu trai.”

Tuyết Lâm mang theo vẻ kiêu ngạo của cậu thiếu niên: “Đương nhiên rồi ạ.”

Nhị Cẩu Tử thích đứa trẻ như vậy, cảm thấy thiếu niên mạnh mẽ thế này, tiền đồ sẽ rất sáng lạn. Còn nhỏ đã không có tự tin, thì lớn lên tiền đồ ở đâu ra. Thật ra, không hẳn như vậy là đúng, nhưng vì cá nhân Nhị Cẩu Tử chính là đứa trẻ biết phấn đấu, nên khi lớn lên, hiển nhiên cũng thích những đứa trẻ kiểu như mình.

Anh ngồi lên tảng đá, nói: “Thật ra con biết là chú không muốn đi nhà xí nhỉ?”

Tuyết Lâm chớp mắt, gật đầu.

Nhị Cẩu Tử: “Chúng ta hợp tác nhé?”

Anh cũng không xem Tuyết Lâm là trẻ con, mà là như người anh em tốt ôm vai cậu: “Chú đi nơi khác tìm xe nát thích hợp, giá thấp mua lại, con sửa lại xong, chú phụ trách bán. Lợi nhuận chúng ta chia đôi.”

Tuyết Lâm: “Làm là làm được, con cũng đồng ý. Chẳng qua, chúng ta không thể lần nào cũng đi mượn đồ của chú Kiến Nghĩa được.”

Lời này không sai.

Nhị Cẩu Tử suy nghĩ một chút: “Con xem cần những gì, để chú đi mua.”

Quan hệ của anh khá rộng, nên mua bán này nọ cũng dễ hơn Tuyết Lâm nhiều. Nếu muốn đặt mua dụng cụ, cũng không phải là không có cách. Chẳng qua là, có nhiều món không dễ tìm được mà thôi.”

Anh trầm ngâm một hồi, nói: “Chỉ là hơi lâu một chút.”

Tuyết Lâm thản nhiên: “Chú cứ tìm trước, dù sao thì xe đạp nát cũng không dễ dàng tìm thấy được, nếu như tạm thời tìm thấy, chúng ta có thể mượn tạm dụng cụ của chú Kiến Nghĩa. Chỉ là anh em ruột còn phải tính rõ ràng, nên chúng ta không thể mượn không.”

Chuyện này là lẽ đương nhiên, mặc dù người trong thôn không quá chú trọng chuyện này, tuyệt đối sẽ không đưa tiền. Nhưng lúc này nhà ai mà không khó khăn đâu, mọi người không dùng tiền giao dịch, nhưng cũng đưa những thứ khác, bó hành bó tỏi một quả trứng gà, đều có thể.

Nhị Cẩu Tử cũng sống trong thôn đến mười tám năm, nên đương nhiên hiểu những điều này.

Anh gật đầu: “Chú hiểu rồi.”



Tuyết Lâm: “Chờ chú tìm được công cụ, thì số tiền này xem như con ra, dù sao cũng là con dùng, về sau nếu chúng ta không làm nữa, thì mấy thứ này cũng ở chỗ con, nên không thể nào để chú ra tiền được.”

Nhị Cẩu Tử: “Đã nói là cùng nhau hợp tác rồi, vậy thì cứ mỗi người một nửa thôi, nếu con ngại là chú bị thiệt, thì đến khi chúng ta không làm nữa, con lại quy một nửa tiền ra đưa lại chú không phải vẫn được rồi sao? Hiện giờ chúng ta mới khởi bước, chú đoán con cũng không có bao nhiêu tiền, nên nghe chú đi.”

Đã muốn cùng nhau làm, mà anh lại không có chút kỹ thuật gì, thì không cần phải tính toán rõ ràng quá với mấy chuyện nhỏ nhặt này cùng Tuyết Lâm. Đương nhiên, anh cũng không cho rằng việc này vẫn luôn làm mãi được.

Anh cũng rất đồng ý lời của Tuyết Lâm, mặc dù nhìn lợi nhuận của xe đạp cũ có vẻ rất lớn, nhưng lại không thể dễ dàng gặp được. Nên như vậy, mới thấy được chú Kiến Nghĩa và Đại đội trưởng may mắn vô cùng.

Anh cảm thán: “Hai lão già này may mắn thế chứ!”

Tuyết Lâm kinh ngạc liếc nhìn Nhị Cẩu Tử một cái, nói: “Sao chú lại bảo họ may mắn vậy?”

Cậu nghĩ, đại khái là chú Nhị Cẩu Tử không rõ tình huống cụ thể, nên giải thích: “Thình thoảng chú Kiến Nghĩa sẽ đi trạm ve chai để mua ít bàn ghế cũ, rãnh rỗi con cũng đi theo chơi. Cái xe nát kia đã nằm đấy từ sớm rồi, ban đầu con và chú ấy cũng không nghĩ đến chuyện có thể sửa lại. Nhưng khéo là, lần nọ con với chú ấy đi ngang qua tiệm sửa xe đạp, mà chú Kiến Nghĩa lại vừa lúc để quên đồ, nên con phải đứng đó chờ chú ấy. Kết quả là…”

Lời còn lại không cần nói nữa, đột nhiên Tuyết Lâm nghĩ đến sửa xe đạp cũng chẳng khó gì.

Nhị Cẩu Tử: “Vậy thì lão Kiến Nghĩa vẫn là may mắn, nếu không dẫn con theo, thì làm gì có chuyện gì?”

Rồi anh lại tò mò hỏi: “Vậy chiếc xe của Đại đội trưởng thì sao, sao tìm được nhanh vậy hả?”

Tuyết Lâm: “…”

Ban đầu, từ khi Tuyết Giang cưỡi xe đi làm, đúng là thu hút không ít ánh mắt. Mặc dù Tuyết Giang liên tục giải thích đây là xe mua cũ, nhưng vẫn không bớt được nhiệt tình của mọi người. Mua cũ thì sao chứ? Cũ mà nhìn như mới, mua lại không phải cũng đến một trăm mấy hay sao?

Thanh niên trai tráng ai không có tính ganh đua so sánh, trong xưởng cậu ta có cậu thanh niên ngày nào cũng gào thét đòi ba cậu ta mua cho một chiếc xe đạp. Thực ra thì nhà cậu ta đã có một chiếc rồi, là của ba cậu ta mua hồi mười mấy năm trước, mặc dù dùng cẩn thận, nhưng rốt cuộc cũng hư hỏng, gần như tan nát không đi được nữa.

Cậu trai này cũng thay chỗ của ba cậu, nên chú Kiến Nghĩa cũng có quen biết.

Nên như vậy, ông chú kia mới phàn nàn với Kiến Nghĩa chuyện này, hai người ăn ý với nhau. Bọn họ cũng chẳng lấy tiền lời lãi gì, chú Kiến Nghĩa mua lại bằng với giá của tiệm ve chai thu xe đạp hỏng. Chiếc xe này, chú không thêm bớt xu nào. Mà như vậy, người bán còn lời được năm đồng tiền.

Song phương đều vui vẻ.

Cậu thiếu niên Tuyết Lâm nghiêm túc nói: “Thật ra cũng không xem là may mắn hay xui xẻo, hoàn toàn là vì đã có chuẩn bị trước. Con cảm thấy, chú đi mua xe đạp nát, không nhất định chỉ đi mỗi tiệm ve chai, mà có thể tìm qua con đường khác nữa.”

Nhị Cẩu Tử xoa đầu cậu, nói: “Thẳng nhóc này, cái gì cũng biết nhỉ.”

Tuyết Lâm cong miệng cười.

Nhị Cẩu Tử: “Thống nhất vậy đi, chuyện này chú sẽ để ý.”

Lợi nhuận cao như vậy, anh không để ý mới là đồ ngốc đó.

Mặc dù bình thường bọn họ cũng chuyển chút hàng này kia, nhưng lợi nhuận kém xa thứ này.

Tuyết Lâm mỉm cười gật đầu: “Dạ.”

Hai người bàn chuyện làm ăn xe đạp xong, Nhị Cẩu Tử mới nhìn cái giống buồn nôn mà Tuyết Lâm nuôi.

Anh nói: “Thứ này của con nhiều quá, công xã không thu hết đâu. Để chú mang đến trạm thu mua trong huyện cho con.”

Tuyết Lâm gật đầu: “Dạ.”

Cậu cũng không khách sáo, nói: “Cảm ơn chú nhé.”

Nhị Cẩu Tử nhìn cậu nhóc nói năng rành mạch ra dáng người lớn, liền muốn trêu cậu, anh nói: “Tính ra con lợi hại quá chứ nhỉ! Cái gì cũng mân mê ra được, thời chú cỡ con cũng không lanh lợi được thế này.”

Tuyết Lâm: “Con nhanh trí lắm.”

Nhị Cẩu Tử phụt cười, nói: “Tự tin đấy.”

Tuyết Lâm gật đầu, cười tủm tỉm: “Con thông minh mà!”

Dưới tình huống bình thường, Tuyết Lâm sẽ không nói như vậy, kiểu thiếu niên tự đại ngông nghênh, không phải thiếu đòn sao? Đó là kiểu con nít không ai có cảm tình. Nhưng mà, cậu nhìn trúng chú Nhị Cẩu Tử, muốn hợp tác với anh ta. Đã muốn hợp tác, thì cậu phải có “phong cách” phù hợp. Mà lại, cũng phải có sự “tự tin” phù hợp.

Mức độ thế này, là vừa tốt.

Hai người bàn xong, cũng đều rất hài lòng. Nhị Cẩu Tử quay sang nhìn phần đất vườn sau nhà cậu, cảm thán: “Vườn nhà con dễ nhìn thật đấy.”

Từng mảnh được phân ra rõ ràng, nhìn rất chỉnh tề.

Tuyết Lâm: “Thật ra nhà bọn con không giỏi trồng trọt, cho nên không thể tùy ý trồng bừa lung tung như nhà người khác, nên đành phải chia thành từng mảnh. Thế này thì mảnh nào có vấn đề, sẽ không lây lan sang mảnh khác. Cũng phát hiện sớm được.”

Chuyện trồng trọt, đúng thật là nhà bọn họ không ai dám lơ là.

Vì dù sao, nhà bọn họ không ai có kinh nghiệm trồng trọt cả, năm đầu tiên, cũng học theo người khác trồng lộn xộn, cuối cùng không đâu vào đâu hết. Xuyên qua nhiều năm như vậy, mới chậm rãi quen dần. Khi đã quen tay hay làm thì trồng sao cũng được hết, nhưng họ cũng đã quen kiểu trồng thế này luôn rồi.

Nhị Cẩu Tử: “Này thì giống nhà chú đấy, đừng thấy chú cũng xuất thân từ thôn ra, chứ về làm nông thì chú cũng chịu…” Hai người cứ vậy tán gẫu tiếp.

Giang Thiền ngồi đằng trước chờ anh nhà mình cùng về, mà đợi một hồi không thấy đâu, rồi đợi tiếp hai hồi cũng không thấy về, làm như bị rớt xuống hầm cầu luôn rồi.

Chị phiền não cảm khái: “Đúng là không bớt lo mà.”

Mặc dù ngoài miệng cằn nhằn, nhưng chị cũng không đi tìm, mà đứng dậy chào Thường Hỉ ra về, một mình đến những nhà khác.

Thật ra thì chị vẫn muốn ngồi đây lâu hơn chút nữa, nhưng buổi chiều mọi người phải đi làm, buổi trưa được nghỉ ngơi chút, buổi chiều lại đi, có nhà đến còn không có ai ở nhà. Mà lại, buổi chiều còn phải làm việc, nên cũng để Thường Hỉ nghỉ ngơi một chút.

Mặc dù Giang Thiền chưa từng ra đồng trồng cấy, nhưng cũng hiểu là làm nông rất vất vả.

Giang Thiền về rồi, Thường Hỉ mới lấy đồ ra xem xét, phát hiện Giang Thiền lại đưa một lon sữa mạch nha và hai gói bánh quy, đây có thể xem là đồ tặng khá quý giá. Sữa mạch nha không dễ gì mua được, nên chị không cho rằng, nhà nào Giang Thiền cũng tặng món này.

Bất quá nhận thì cũng đã nhận rồi, chị không kiểu cách làm gì nữa, nên cầm cái túi to đấy mang vào nhà, liền thấy Tiểu Đào Tử đang lăn lộn trên giường, mà Nhu Nhu thì nằm bên cạnh ngủ không biết trời mây.

Thường Hỉ: “…”

Được rồi, cũng không bất ngờ mấy.

Đại khái là Hứa Nhu Nhu sức lực lớn nên tiêu hao nhiều, nên bình thường ngủ cũng rất nhiều.

Nghe thấy tiếng vào nhà, Tiểu Đào Tử lăn dậy, nói: “Mẹ về rồi ạ.”

Cô nhóc tròn mắt, nhìn lon sữa mạch nha.

Bất quá cô nhóc cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, không vòi vĩnh Thường Hỉ.

Mặc dù nhà bọn họ ở nông thôn, nhưng đối với Tiểu Đào Tử, sữa mạch nha cũng không phải là món đặc biệt hiếm có. Vì ngay từ nhỏ xíu, trong nhà đã chuẩn bị cho cô nhóc rồi, mỗi sáng sớm cô nhóc nhỏ đều được uống một bát. Cô nhóc nhỏ kéo tay mẹ đến chơi với mình, nói: “Mẹ ơi, sao mẹ của Tiểu Gia Gia lại đưa chúng ta sữa mạch nha vậy ạ?”

Dù không thèm mấy, nhưng cô nhóc cũng biết món ngày không hề rẻ.

Nhóm bạn của cô bé, cũng không thường được uống đâu, người trong nhà đặc biệt thương cô bé, nên mới uống được mỗi ngày mà thôi.

Nhưng mà, cô phải im im mà uống, không được để người khác biết đó!

Nếu nói cho người khác biết, thì sẽ không có nữa!

“Cái này đắt lắm đúng không mẹ?”

Thường Hỉ cũng không vì cô nhóc là trẻ con mà lừa gạt, chị nói: “Bởi vì lần trước cứu được Gia Gia đó, đương nhiên cũng là vì chúng ta là hàng xóm. Bọn họ đều ở thành phố, chỉ có Gia Gia và ông nội ở chỗ này, một già một bé, nên đương nhiên là thím muốn quan hệ xóm giềng thân thiết với nhau hơn. Thỉnh thoảng giúp đỡ ông cháu họ lúc có việc cần đó con.”

Tiểu Đào Tử cái hiểu cái không gật đầu.

Thường Hỉ: “Mấy chuyện này đều không có quan hệ gì với Tiểu Đào Tử cả, nên Tiểu Đào Tử không cần nghĩ nhiều đâu. Các con cứ chơi đùa bình thường với Tiểu Gia Gia là thôi, đừng bắt nạt cậu ấy là được.”

Tiểu Đào Tử không phục, cô nhóc phồng má nói lớn: “Chúng con đều là em bé ngoan, không có bắt nạt ai đâu, mẹ xem thường bọn con đấy nhé.”

Thường Hỉ: “Mẹ không có.”

Tiểu Đào Tử chống nạnh: “Mẹ có, mẹ dặn dò thế này chính là nghi ngờ bọn con là trẻ xấu, sẽ bắt nạt người khác, là không tin tưởng con. Con phải phạt mẹ.”

Thường Hỉ bó tay, thầm nghĩ con nhóc này lý sự quá.

Quan trọng là, suy luận còn rạch mạch ra dáng thế!

Chị nói: “Con phạt mẹ thế nào?”

Hai mắt Tiểu Đào Tử sáng lên, cười híp lại: “Con phạt mẹ, phải cho con ăn một miếng bánh quy!”

Ngón tay nhỏ múp míp, chỉ vào gói bánh quy.

Thường Hỉ cười ha ha, ken két, khóa ngăn tủ lại.

Tiểu Đào Tử: “Ôi!!!”

Thường Hỉ: “Mới ăn cơm xong, không được!”

Tiểu Đào Tử khẽ hăm he: “Con sẽ tức giận đó.”

Thường Hỉ mỉm cười: “Mẹ sợ quá cơ!”

Tiểu Đào Tử: “…”

Cái đầu nhỏ tiu nghỉu xuống, Thường Hỉ như thấy được đôi tai thỏ ỉu xìu đáng thương rũ xuống.

Cô nhóc nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn thử quá à! Nhìn có vẻ ngon lắm á!”

Sữa mạch nha không phải món hiếm lạ, nhưng bánh quy lại không giống loại bánh quy bình thường đâu đó.

Cô nhóc nũng nịu: “Mẹ, lúc nãy là lỗi của con, con không nên gây sự. Mẹ ơi mẹ, mẹ tốt nhất đó, mẹ cho con thử một miếng thôi mà!”

Thường Hỉ chọc chọc gương mặt của cô nhóc, nói: “Sáng mai ăn.”

Tiểu Đào Tử thất lạc ồ dài một tiếng, thở dài nói: “Quả nhiên mà, mình phải ngoan ngoãn mới được, bây giờ bánh quy của mình bay mất tiêu luôn rồi.”

Thường Hỉ liếc cô nhóc: “Ở đâu là bánh quy của con thế? Con gọi nó xem, xem nó có trả lời con không?”

Tiểu Đào Tử lập tức gật đầu.

Cô nhóc khẽ dùng tay mô tả: “Con cắn một cái, nó sẽ đáp lại con một hình trăng khuyết, chính là đồng ý nhé.”

Thường Hỉ bị cô nhóc chọc cười, nói: “Tránh qua bên đi chị, đừng ở đó mà bày kế lừa tôi nhé.”

Tiểu Đào Tử: “…”

Kế hoạch lừa ăn bánh quy, thất bại!

Cô nhóc phồng má, nhìn chằm chằm mẹ mình, bộ dạng tủi thân tội nghiệp, đây là phát động công kích bằng ánh mắt ngây thơ đáng yêu.

Con mèo nhỏ tham ăn này!

Nếu không ăn được bánh quy, không chừng đến lúc đi ngủ đều ngủ không được ấy chứ.

Thường Hỉ lại chọc chọc cô nhóc: “Bộ dạng gì thế hả, không cho cô ăn hay thiếu cho cô uống, cứ bày cái bộ dạng kìa.”

Đương nhiên là Tiểu Đào Tử biết, nhà bọn họ không thiếu gì cả, nhà bọn họ trãi qua tốt lắm ấy.

Nhưng mà, cô nhóc là trẻ con mà, trẻ con mà thèm cái gì, là không khống chế được đâu.

Mà lại, cô nhóc còn nhỏ như vậy.

Tiểu Đào Tử: “Đợi khi con lớn, con sẽ không thèm nữa đâu.”

Thường Hỉ cười khẩy một tiếng, nói: “Lớn lên mà còn thèm như này, thì chắc chỉ vì miếng ăn là bị chúng nó lừa đi rồi.”

Tiểu Đào Tử không phục: “Không đâu nhé! Con khôn khéo lắm đấy!”

Thường Hỉ cũng cố tìm ra điểm khôn khéo ở cô nhóc, cô nhóc tí xíu, cứ như một bé thỏ trắng mập lùn. Còn là một con thỏ béo lùn ham ăn nữa.

“Thế con có muốn ăn bánh quy không?”

Tiểu Đào Tử lập tức: “Mẹ nói thế nào chính là thế đó ạ!”

Đầu hàng nhanh như thế đấy.

Thường Hỉ bị cô nhóc chọc cười, nói: “Chỉ ăn một miếng để thử thôi đấy.”

Tiểu Đào Tử: “Ô yeeee!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook