Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người
Chương 49:
Phi Đao
14/11/2024
Lang Tiêu mới cầm một cái đồ vật còn chưa quyết định muốn hay không mua, liền lập tức bị Hồ Nguyên Phi cầm lấy bỏ vào xe đẩy. Lần một lần hai bà liền nhịn, nhiều đến mấy lần bà thật nhịn không được.
Rốt cục, cũng phải mở miệng nói, Hồ Nguyên Phi bị đuổi tới sau xe đẩy.
"Nói thêm câu nữa thì cút ra ngoài.”
Hồ Nguyên Phi ngậm miệng.
Thanh Dao ngửa đầu nhìn Lang Tiêu lại nhìn Hồ Nguyên Phi đằng sau, duỗi dài tay hướng xuống vẫy gọi Hồ Nguyên Phi, lúc ông cúi người tới gần, bẹp một cái hôn lên mặt ông. "Ba ba."
Đột nhiên bị nước bọt bôi lên mặt, Hồ Nguyên Phi sửng sốt một chút, nhịn không được cũng hôn một cái lên trán con bé.
Lang Tiêu nhìn thấy hai người thân mật như vậy lại muốn mắt trợn trắng.
Lượn lờ trong siêu thị hơn một giờ đồng hồ, ba người mang theo bao lớn bao nhỏ trở về.
Trời mặc dù đã bắt đầu tạnh, nhưng nhiệt độ thực sự thấp, trên đường phố người cũng không phải rất nhiều, cửa siêu thị cũng lạnh lẽo thanh thanh.
Hai người đang từ từ đi tới, đột nhiên nhìn thấy đường phía trước bên cạnh có một người phụ nữ đầu đầy mồ hôi cầm tờ giấy dán trên tường và dán lên cột điện.
Một người phụ nữ từ bên kia đường đi tới, tay cầm một tờ giấy nhét vào tay người đi đường, đồng thời nói gì đó một cách kích động.
Hồ Nguyên Phi tò mò nhìn sang, vừa lúc người phụ nữ dán xong một tờ giấy khác, thấy họ cũng chủ động chạy đến đưa cho họ một tờ.
"Xin chào, cho tôi hỏi anh chị có nhìn thấy mèo của tôi không? Nó đi ra ngoài từ đêm qua và đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Nếu anh chị nhìn thấy nó, xin vui lòng liên hệ với tôi ngay lập tức. Cảm ơn rất nhiều!"
Hồ Nguyên Phi nhìn thấy trên tờ giấy in hình một con mèo xinh xắn, bên dưới có dòng chữ cùng thông tin liên lạc.
Nhưng điều khiến ông chú ý không phải là vẻ đẹp của con mèo, mà là dòng chữ "Tìm thấy mèo được thưởng 2000."
Hiện đang cần tiền, Hồ Nguyên Phi đương nhiên phải nắm bắt mọi cơ hội kiếm tiền. Ông lập tức nắm lấy tờ rơi và tiến về phía người phụ nữ đang dán tiếp theo.
"Chờ một chút."
"Vâng?" Người phụ nữ quay lại.
Hồ Nguyên Phi lắc lắc tờ giấy trong tay: "Phía trên nói tìm được mèo sẽ được thưởng 2000 là thật sao?"
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy. Anh nhìn thấy mèo của tôi rồi à?"
"Không, nhưng tôi có thể giúp chị tìm nó."
Người phụ nữ cau mày: "Anh là công ty tìm thú cưng?"
Lần đầu tiên nghe nói về loại công ty này, Hồ Nguyên Phi hơi bối rối: "Không phải. Không cần qua công ty, tôi có cách riêng để tìm. Chỉ cần một chút đồ vật liên quan đến con mèo, ví dụ như lông tóc, móng tay."
Nghe có vẻ huyền bí, người phụ nữ cũng đã thử qua nhiều cách, nhưng đến giờ vẫn không hiệu quả. Tuy nhiên, lúc này cô ấy không thể suy nghĩ nhiều, chỉ cần có thể tìm được mèo, cách nào cũng được. Đêm qua tuyết rơi quá nhiều, cô ấy rất sợ mèo nhà mình không có thức ăn và chết cóng bên ngoài.
Vừa vặn trên người cô ấy mang theo chiếc túi len đan bằng lông mèo nhà mình: "Tôi mang theo lông mèo bên mình, anh có thể xem thử được không?"
Hồ Nguyên Phi nhận lấy chiếc túi len, ngửi ngửi và suýt hắt hơi. Sau đó, ông dùng khứu giác nhạy bén của mình để tiếp tục ngửi trong không khí.
Một trận tuyết rơi đã che đậy hầu hết các mùi hương còn sót lại, nhưng Hồ Nguyên Phi vẫn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Có rồi, ở hướng đó!
....
Hồ Nguyên Phi vẫn mang theo một túi đồ trên tay, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của ông trên tuyết.
Tốc độ của ông rất nhanh, những dấu chân ông để lại trên tuyết đều rất mờ nhạt.
Rốt cục, cũng phải mở miệng nói, Hồ Nguyên Phi bị đuổi tới sau xe đẩy.
"Nói thêm câu nữa thì cút ra ngoài.”
Hồ Nguyên Phi ngậm miệng.
Thanh Dao ngửa đầu nhìn Lang Tiêu lại nhìn Hồ Nguyên Phi đằng sau, duỗi dài tay hướng xuống vẫy gọi Hồ Nguyên Phi, lúc ông cúi người tới gần, bẹp một cái hôn lên mặt ông. "Ba ba."
Đột nhiên bị nước bọt bôi lên mặt, Hồ Nguyên Phi sửng sốt một chút, nhịn không được cũng hôn một cái lên trán con bé.
Lang Tiêu nhìn thấy hai người thân mật như vậy lại muốn mắt trợn trắng.
Lượn lờ trong siêu thị hơn một giờ đồng hồ, ba người mang theo bao lớn bao nhỏ trở về.
Trời mặc dù đã bắt đầu tạnh, nhưng nhiệt độ thực sự thấp, trên đường phố người cũng không phải rất nhiều, cửa siêu thị cũng lạnh lẽo thanh thanh.
Hai người đang từ từ đi tới, đột nhiên nhìn thấy đường phía trước bên cạnh có một người phụ nữ đầu đầy mồ hôi cầm tờ giấy dán trên tường và dán lên cột điện.
Một người phụ nữ từ bên kia đường đi tới, tay cầm một tờ giấy nhét vào tay người đi đường, đồng thời nói gì đó một cách kích động.
Hồ Nguyên Phi tò mò nhìn sang, vừa lúc người phụ nữ dán xong một tờ giấy khác, thấy họ cũng chủ động chạy đến đưa cho họ một tờ.
"Xin chào, cho tôi hỏi anh chị có nhìn thấy mèo của tôi không? Nó đi ra ngoài từ đêm qua và đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Nếu anh chị nhìn thấy nó, xin vui lòng liên hệ với tôi ngay lập tức. Cảm ơn rất nhiều!"
Hồ Nguyên Phi nhìn thấy trên tờ giấy in hình một con mèo xinh xắn, bên dưới có dòng chữ cùng thông tin liên lạc.
Nhưng điều khiến ông chú ý không phải là vẻ đẹp của con mèo, mà là dòng chữ "Tìm thấy mèo được thưởng 2000."
Hiện đang cần tiền, Hồ Nguyên Phi đương nhiên phải nắm bắt mọi cơ hội kiếm tiền. Ông lập tức nắm lấy tờ rơi và tiến về phía người phụ nữ đang dán tiếp theo.
"Chờ một chút."
"Vâng?" Người phụ nữ quay lại.
Hồ Nguyên Phi lắc lắc tờ giấy trong tay: "Phía trên nói tìm được mèo sẽ được thưởng 2000 là thật sao?"
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy. Anh nhìn thấy mèo của tôi rồi à?"
"Không, nhưng tôi có thể giúp chị tìm nó."
Người phụ nữ cau mày: "Anh là công ty tìm thú cưng?"
Lần đầu tiên nghe nói về loại công ty này, Hồ Nguyên Phi hơi bối rối: "Không phải. Không cần qua công ty, tôi có cách riêng để tìm. Chỉ cần một chút đồ vật liên quan đến con mèo, ví dụ như lông tóc, móng tay."
Nghe có vẻ huyền bí, người phụ nữ cũng đã thử qua nhiều cách, nhưng đến giờ vẫn không hiệu quả. Tuy nhiên, lúc này cô ấy không thể suy nghĩ nhiều, chỉ cần có thể tìm được mèo, cách nào cũng được. Đêm qua tuyết rơi quá nhiều, cô ấy rất sợ mèo nhà mình không có thức ăn và chết cóng bên ngoài.
Vừa vặn trên người cô ấy mang theo chiếc túi len đan bằng lông mèo nhà mình: "Tôi mang theo lông mèo bên mình, anh có thể xem thử được không?"
Hồ Nguyên Phi nhận lấy chiếc túi len, ngửi ngửi và suýt hắt hơi. Sau đó, ông dùng khứu giác nhạy bén của mình để tiếp tục ngửi trong không khí.
Một trận tuyết rơi đã che đậy hầu hết các mùi hương còn sót lại, nhưng Hồ Nguyên Phi vẫn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Có rồi, ở hướng đó!
....
Hồ Nguyên Phi vẫn mang theo một túi đồ trên tay, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của ông trên tuyết.
Tốc độ của ông rất nhanh, những dấu chân ông để lại trên tuyết đều rất mờ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.