Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 37:
Miêu An Diệp
11/12/2023
Triệu Chí Dân bảo Triệu Ngôn đi chuẩn bị sẵn công cụ trong kho hàng, đêm qua lúc đi điều tra kho hàng, Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm vui mừng phát hiện bên trong có một chiếc máy cày!
Bởi vì Vương Tuyết Cầm muốn trồng rau ở biệt thự, cho nên cố ý mua máy cày mini loại sạc điện. Nhưng công suất nhỏ lại tốn nhiều điện, vẫn phải dựa vào lượng lớn nhân lực.
Thôn trưởng mặt đỏ ửng, kích động hỏi: "Không biết các tiên nhân muốn khai khẩn nơi nào?"
Xế chiều ngày hôm qua hai vợ chồng Triệu Chí Dân đã ra ngoài xem qua, đã quy hoạch xong đất đai. Triệu Chí Dân chỉ chỉ vị trí cách biệt thự không xa.
Ai ngờ thôn trưởng cùng thôn dân lại tái mặt, thôn trưởng do dự, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiên nhân, có thể đổi sang chỗ khác không?"
Triệu Chí Dân không nghĩ nhiều, cười nói: "Hôm qua ta xem rồi, mảnh đất kia tốt, cây cối ít cỏ nhiều, khai hoang cũng dễ hơn nhiều.”
Thôn trưởng vẻ mặt sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Các tiên nhân có điều không biết, mảnh đất kia không tốt lắm, đám sơn phỉ trên núi vừa đi xuống chắc chắn sẽ gặp phải!"
Sơn phỉ?
Cả nhà đang kinh ngạc, tiếng kêu rên liền truyền tới: "Sao các người lại trói ta?”
Triệu Hi quay đầu nhìn, nam nhân bị trói chặt dưới tàng cây đã tỉnh lại, miệng hô to. Người thôn Đào Hoa đều cả kinh, mới vừa rồi họ không chú ý tới dưới tàng cây lại trói một người!
Triệu Húc buồn cười, đi lên vỗ vỗ mặt nam nhân kia: "Tiểu tử, muốn trộm nhà của cảnh sát tương lai? Can đảm quá a. Tối hôm qua ngươi không bị điện giật chết là đã may mắn lắm rồi.”
Thôn trưởng nghe thấy liền sợ hãi, lập tức nhìn sang Vương Đại Trụ, điện giật?
Vương Đại Trụ trả lời bằng cái nhìn đắc ý: Nhìn đi, ta không nói sai đi, đám tiên nhân này chính là Lôi Điện Pháp Vương.
Trộm đồ của Lôi Điện Pháp Vương, có thể không bị điện giật sao?
“Khai thật đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì?!" Triệu Húc hét lớn một tiếng.
Nam nhân kia sợ tới mức run rẩy, đêm qua hắn vốn định mang đồ vật lấp lánh tỏa sáng kia về trại, ai ngờ cả người bị giật, sau đó liền ngất đi tới giờ.
Thôn trưởng suy đoán: “Chẳng lẽ hắn là sơn phỉ?”
Nơi này hẻo lánh, ngoại trừ thôn bọn họ cũng chỉ có sơn phỉ ở đằng sau núi.
Nam nhân ấp úng không dám trả lời, ánh mắt càng không ngừng né tránh, bỗng nhiên hắn nhìn tới Tiêu Thính Vân, sắc mặt đại biến, kêu lên như gặp quỷ: "Ngươi không phải đã chết sao?"
Thời buổi này khó mà làm dân chúng thuần lương, nếu không phải thế đạo bức ép ai nguyện ý làm sơn phỉ trốn đông trốn tây kia?
Triều Thiên Khải này cũng không biết có phải đắc tội với ông trời hay không, vừa hạn hán vừa ôn dịch, bọn họ không còn cách nào đành trở thành lưu dân, triều đình mặc kệ sống chết của bọn họ, dứt khoát làm giặc ở trong rừng sâu núi, trở thành sơn phỉ.
Bọn họ bình thường cũng không khi dễ dân chúng, chỉ ở quan đạo này chờ tham quan từ triều đình!
Ước chừng nửa năm trước, chính là vào trời đông giá rét, vốn định nửa đường cướp lương thực cứu tế của triều đình, ai ngờ còn chưa xuống tay đã nhìn thấy một đội nhân mã cùng một nhóm người khác chém giết trên quan đạo. Kẻ đứng đầu là một thiếu niên trẻ nhưng quan hàm lại không hề nhỏ, cầm kiếm chém giết không ít hắc y nhân, kẻ kia xuất kiếm lưu loát, tốc độ so với nhóm sơn phỉ này nhanh hơn nhiều.
Chỉ là bọn họ trốn ở bụi cây phía sau, hắn nhìn thấy tên thiếu niên tuấn tú kia bị trọng thương lại còn rơi xuống sông, máu nhuộm đỏ mặt nước, như thế này còn có thể không chết?
Trong lòng Trương Tam, thiếu niên làm quan lớn kia đã sớm chết rồi, ai mà biết lại gặp được hắn ở chỗ này!
Trương Tam nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân như gặp quỷ, mặc dù hắn mặc vải bố thô, nhưng khí độ toàn thân khác với dân chúng bình thường.
Vương Đại Trụ cười nói: "Có tiên nhân cứu giúp, sao có thể chết?" Vương Đại Trụ cho rằng người này nói tới chuyện Tiêu Thính Vân bị gấu mù cào bị thương.
Bởi vì Vương Tuyết Cầm muốn trồng rau ở biệt thự, cho nên cố ý mua máy cày mini loại sạc điện. Nhưng công suất nhỏ lại tốn nhiều điện, vẫn phải dựa vào lượng lớn nhân lực.
Thôn trưởng mặt đỏ ửng, kích động hỏi: "Không biết các tiên nhân muốn khai khẩn nơi nào?"
Xế chiều ngày hôm qua hai vợ chồng Triệu Chí Dân đã ra ngoài xem qua, đã quy hoạch xong đất đai. Triệu Chí Dân chỉ chỉ vị trí cách biệt thự không xa.
Ai ngờ thôn trưởng cùng thôn dân lại tái mặt, thôn trưởng do dự, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiên nhân, có thể đổi sang chỗ khác không?"
Triệu Chí Dân không nghĩ nhiều, cười nói: "Hôm qua ta xem rồi, mảnh đất kia tốt, cây cối ít cỏ nhiều, khai hoang cũng dễ hơn nhiều.”
Thôn trưởng vẻ mặt sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Các tiên nhân có điều không biết, mảnh đất kia không tốt lắm, đám sơn phỉ trên núi vừa đi xuống chắc chắn sẽ gặp phải!"
Sơn phỉ?
Cả nhà đang kinh ngạc, tiếng kêu rên liền truyền tới: "Sao các người lại trói ta?”
Triệu Hi quay đầu nhìn, nam nhân bị trói chặt dưới tàng cây đã tỉnh lại, miệng hô to. Người thôn Đào Hoa đều cả kinh, mới vừa rồi họ không chú ý tới dưới tàng cây lại trói một người!
Triệu Húc buồn cười, đi lên vỗ vỗ mặt nam nhân kia: "Tiểu tử, muốn trộm nhà của cảnh sát tương lai? Can đảm quá a. Tối hôm qua ngươi không bị điện giật chết là đã may mắn lắm rồi.”
Thôn trưởng nghe thấy liền sợ hãi, lập tức nhìn sang Vương Đại Trụ, điện giật?
Vương Đại Trụ trả lời bằng cái nhìn đắc ý: Nhìn đi, ta không nói sai đi, đám tiên nhân này chính là Lôi Điện Pháp Vương.
Trộm đồ của Lôi Điện Pháp Vương, có thể không bị điện giật sao?
“Khai thật đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì?!" Triệu Húc hét lớn một tiếng.
Nam nhân kia sợ tới mức run rẩy, đêm qua hắn vốn định mang đồ vật lấp lánh tỏa sáng kia về trại, ai ngờ cả người bị giật, sau đó liền ngất đi tới giờ.
Thôn trưởng suy đoán: “Chẳng lẽ hắn là sơn phỉ?”
Nơi này hẻo lánh, ngoại trừ thôn bọn họ cũng chỉ có sơn phỉ ở đằng sau núi.
Nam nhân ấp úng không dám trả lời, ánh mắt càng không ngừng né tránh, bỗng nhiên hắn nhìn tới Tiêu Thính Vân, sắc mặt đại biến, kêu lên như gặp quỷ: "Ngươi không phải đã chết sao?"
Thời buổi này khó mà làm dân chúng thuần lương, nếu không phải thế đạo bức ép ai nguyện ý làm sơn phỉ trốn đông trốn tây kia?
Triều Thiên Khải này cũng không biết có phải đắc tội với ông trời hay không, vừa hạn hán vừa ôn dịch, bọn họ không còn cách nào đành trở thành lưu dân, triều đình mặc kệ sống chết của bọn họ, dứt khoát làm giặc ở trong rừng sâu núi, trở thành sơn phỉ.
Bọn họ bình thường cũng không khi dễ dân chúng, chỉ ở quan đạo này chờ tham quan từ triều đình!
Ước chừng nửa năm trước, chính là vào trời đông giá rét, vốn định nửa đường cướp lương thực cứu tế của triều đình, ai ngờ còn chưa xuống tay đã nhìn thấy một đội nhân mã cùng một nhóm người khác chém giết trên quan đạo. Kẻ đứng đầu là một thiếu niên trẻ nhưng quan hàm lại không hề nhỏ, cầm kiếm chém giết không ít hắc y nhân, kẻ kia xuất kiếm lưu loát, tốc độ so với nhóm sơn phỉ này nhanh hơn nhiều.
Chỉ là bọn họ trốn ở bụi cây phía sau, hắn nhìn thấy tên thiếu niên tuấn tú kia bị trọng thương lại còn rơi xuống sông, máu nhuộm đỏ mặt nước, như thế này còn có thể không chết?
Trong lòng Trương Tam, thiếu niên làm quan lớn kia đã sớm chết rồi, ai mà biết lại gặp được hắn ở chỗ này!
Trương Tam nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân như gặp quỷ, mặc dù hắn mặc vải bố thô, nhưng khí độ toàn thân khác với dân chúng bình thường.
Vương Đại Trụ cười nói: "Có tiên nhân cứu giúp, sao có thể chết?" Vương Đại Trụ cho rằng người này nói tới chuyện Tiêu Thính Vân bị gấu mù cào bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.