Cả Nhà Nghe Tiếng Lòng Ta Phát Điên, Còn Ta Chỉ Việc Ăn Sữa Mẹ
Chương 4: Nữ Cường Xuyên Không 4
Hạ Thanh Thanh
01/04/2024
Hứa thị chỉ mơ hồ nghe được con gái của kẻ thù, tức chết, sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi đứa trẻ.
Lại dựng tai lên muốn tiếp tục nghe, nhưng lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Hứa thị ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao lão gia còn chưa về?"
Vài nha hoàn lần lượt bưng canh sâm đến, cũng có người tắm rửa cho Lục Triều Triều. Nhưng Hứa thị không yên tâm, không cho bế đứa trẻ ra khỏi tầm mắt, chỉ tắm trong chậu tắm nhỏ trong phòng.
Đăng Chi cười nói: "Vừa xảy ra chuyện đã sai người mời lão gia rồi, lão gia thương phu nhân nhất, chỉ sợ là bị chính sự làm chậm trễ."
Ở kinh thành này, ai mà không hâm mộ Trung Dũng Hầu phủ.
Hầu gia già chết trận sớm, lão phu nhân một tay nuôi lớn mấy đứa con. Hầu phủ đường đường lại thành một cái vỏ rỗng, may mà Lục Viễn Trạch có chí tiến thủ, lập công lập nghiệp, thừa kế tước vị.
Điểm ngoài ý muốn duy nhất, chính là năm đó biểu muội xa của nhà họ Lục đến nương nhờ.
Nghe nói đã để mắt đến Lục Viễn Trạch từ lâu, còn đâm đầu vào cột, không lấy ông ta thì không lấy ai.
Lúc đó Lục Viễn Trạch đã đính hôn với Hứa gia nên gả biểu muội đó đi thật xa.
Chuyện này còn trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm.
Hứa thị là con gái danh gia vọng tộc, sau khi gả cho Trung Dũng Hầu, có sự giúp đỡ của nhà ngoại, Trung Dũng Hầu phủ nhanh chóng vươn lên.
Lục Viễn Trạch và Hứa thị cũng là đôi vợ chồng ân ái nổi tiếng ở kinh thành, đàn sắt hòa đàn tranh, tình cảm cực kỳ tốt.
Nhưng Hứa thị, vì Lục Viễn Trạch không thích nhà mẹ đẻ nên bà đã dần dần xa cách với nhà nương đẻ.
Lúc này Hứa thị mỉm cười gật đầu: "Ngươi nói đúng. Lão gia có lẽ bị việc quan làm chậm trễ." Hứa thị không hề nghi ngờ.
"Tiểu tiểu tỷ nhà chúng ta đến Lục gia chính là hưởng phúc. Hầu gia và phu nhân ân ái vô cùng, nương chồng nàng dâu hòa thuận, ngay cả tiểu cô nãi nãi Lục gia - người kiêu ngạo như vậy, thật lòng đối xử với phu nhân." Đăng Chi nghĩ, phu nhân nhà nàng ta, đại khái là người được ngưỡng mộ nhất kinh thành.
Lục Triều Triều tắm xong, hai tay nhỏ liền vung vẩy.
Ê a ê a trông rất tức giận.
【Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Phụ thân là kẻ lừa đảo!】
Ông ta vẫn luôn lừa dối mẫu thân.
Mẫu thân thật đáng thương...
【Phụ thân ông ta là kẻ xấu! Ông ta đang đợi ngoại thất sinh con ở góc hẻo lánh nhất của hẻm Thanh Vũ...】 Giọng trẻ con mang theo tiếng khóc nói.
Hứa thị từ từ khựng lại.
Hẻm Thanh Vũ?
Đợi ngoại thất sinh con sao?
Bà ở trong phủ liều chết, còn ông ta thì đợi ngoại thất sinh con?
Tình cảm ân ái nhiều năm của bà đã bị xé toạc tạo thành một vết nứt!
【Người trong tim ông ta đang sinh con cho ông ta...】
Lại dựng tai lên muốn tiếp tục nghe, nhưng lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Hứa thị ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao lão gia còn chưa về?"
Vài nha hoàn lần lượt bưng canh sâm đến, cũng có người tắm rửa cho Lục Triều Triều. Nhưng Hứa thị không yên tâm, không cho bế đứa trẻ ra khỏi tầm mắt, chỉ tắm trong chậu tắm nhỏ trong phòng.
Đăng Chi cười nói: "Vừa xảy ra chuyện đã sai người mời lão gia rồi, lão gia thương phu nhân nhất, chỉ sợ là bị chính sự làm chậm trễ."
Ở kinh thành này, ai mà không hâm mộ Trung Dũng Hầu phủ.
Hầu gia già chết trận sớm, lão phu nhân một tay nuôi lớn mấy đứa con. Hầu phủ đường đường lại thành một cái vỏ rỗng, may mà Lục Viễn Trạch có chí tiến thủ, lập công lập nghiệp, thừa kế tước vị.
Điểm ngoài ý muốn duy nhất, chính là năm đó biểu muội xa của nhà họ Lục đến nương nhờ.
Nghe nói đã để mắt đến Lục Viễn Trạch từ lâu, còn đâm đầu vào cột, không lấy ông ta thì không lấy ai.
Lúc đó Lục Viễn Trạch đã đính hôn với Hứa gia nên gả biểu muội đó đi thật xa.
Chuyện này còn trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm.
Hứa thị là con gái danh gia vọng tộc, sau khi gả cho Trung Dũng Hầu, có sự giúp đỡ của nhà ngoại, Trung Dũng Hầu phủ nhanh chóng vươn lên.
Lục Viễn Trạch và Hứa thị cũng là đôi vợ chồng ân ái nổi tiếng ở kinh thành, đàn sắt hòa đàn tranh, tình cảm cực kỳ tốt.
Nhưng Hứa thị, vì Lục Viễn Trạch không thích nhà mẹ đẻ nên bà đã dần dần xa cách với nhà nương đẻ.
Lúc này Hứa thị mỉm cười gật đầu: "Ngươi nói đúng. Lão gia có lẽ bị việc quan làm chậm trễ." Hứa thị không hề nghi ngờ.
"Tiểu tiểu tỷ nhà chúng ta đến Lục gia chính là hưởng phúc. Hầu gia và phu nhân ân ái vô cùng, nương chồng nàng dâu hòa thuận, ngay cả tiểu cô nãi nãi Lục gia - người kiêu ngạo như vậy, thật lòng đối xử với phu nhân." Đăng Chi nghĩ, phu nhân nhà nàng ta, đại khái là người được ngưỡng mộ nhất kinh thành.
Lục Triều Triều tắm xong, hai tay nhỏ liền vung vẩy.
Ê a ê a trông rất tức giận.
【Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Phụ thân là kẻ lừa đảo!】
Ông ta vẫn luôn lừa dối mẫu thân.
Mẫu thân thật đáng thương...
【Phụ thân ông ta là kẻ xấu! Ông ta đang đợi ngoại thất sinh con ở góc hẻo lánh nhất của hẻm Thanh Vũ...】 Giọng trẻ con mang theo tiếng khóc nói.
Hứa thị từ từ khựng lại.
Hẻm Thanh Vũ?
Đợi ngoại thất sinh con sao?
Bà ở trong phủ liều chết, còn ông ta thì đợi ngoại thất sinh con?
Tình cảm ân ái nhiều năm của bà đã bị xé toạc tạo thành một vết nứt!
【Người trong tim ông ta đang sinh con cho ông ta...】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.